Nước trà xanh rót vào ly sứ trắng như tuyết, mang theo hương thơm nhàn nhạt xộc vào mũi.
Những người khác đều nhìn Dương Quang, hắn lại chỉ nhìn lá trà đang lay động trong ly.
“Hi Ngôn.” Đột nhiên Dương Quang cất tiếng gọi thiếu niên bên cạnh hắn, “Ra xe đợi tôi.”
Một câu nói, tựa như một dấu hiệu, ánh mắt của những người đứng gần đó lập tức trở nên bén nhọn.
Hồng Vân Bằng nhìn ông ba Hồng, vẻ mặt ông cũng trở nên lạnh lẽo.
Dương Hi Ngôn không gật đầu, cũng không nhúc nhích.
“Đi mau, nghe lời.” Âm thanh chợt trầm xuống, mang theo ý tứ không được từ chối, Dương Quang nói lại một lần nữa, “Vào xe đợi tôi.”
Con ngươi đen tuyền của Dương Hi Ngôn nhìn vào Dương Quang một lúc, sau đó cậu cắn môi, khẽ nắm lấy lòng bàn tay ấm áp của hắn một cái rồi mới xoay người bước ra ngoài.
Mãi đến khi không còn thấy bóng dáng của cậu nữa, Dương Quang mới thu hồi tầm mắt.
Hắn cong khóe môi nhìn ông ba Hồng, trong nụ cười mang thêm sự châm chọc.
“Chú ba, chú già rồi lại hồ đồ!”
Đột nhiên hắn vươn tay đẩy rớt ly trà trước mặt mình, ly rơi xuống đất vang lên một tiếng giòn tan.
Ông ba Hồng trừng mắt nhìn ly sứ chất lượng tốt nhất vỡ tan tành, vỗ bàn muốn phát tác, nhưng lại nhìn thấy đôi mắt cười như không cười mang thêm vài phần lạnh lẽo của Dương Quang.
Dương Quang nói: “Tôi nói rồi, trà của chú ba hơi đắng, tôi không thích.”
Hắn thản nhiên nói, không còn sự cung kính như lúc trước, đôi mắt kia sắc bén chẳng khác nào lưỡi dao.
Ông muốn nghe lời nói thật, Dương Quang sẽ nói thật.
Từ trước đến nay lời nói thật đều khó nghe hơn câu dối trá, bởi vì lời thật lòng sẽ tổn thương đến tình cảm.
“Chú ba, có vài chuyện tôi không muốn tính toán với chú, thằng nhóc Diệm vẫn nhớ chú đối tốt với tôi, cũng nhớ đến tình cảm của chú.
Nhưng chú đừng quên, Diệm Bang là Diệm Bang, Hồng Môn là Hồng Môn, tôi không phải cha nuôi, xem hai nhà như một nhà.”
Sắc mặt ông ba Hồng trắng bệch, khí thế vênh váo hung hăng khi nãy hoàn toàn biến mất, sống lưng cố gắng chống thẳng cũng còng xuống, dường như thoáng chốc ông đã già thêm vài tuổi, vẻ mặt tràn đầy mệt mỏi.
“Mày biết hết rồi?”
“Đoán được.”
Ông lắc đầu cảm thán, “Báo ứng mà!”
Vì sao khi trước ông ba Hồng luôn xuống tay lưu tình với Dương Quang, vì sao ông hai Hồng lại nhịn được việc ông ba Hồng bảo vệ hắn như thế.
Vì sao thân thể luôn cường tráng của ông Kỳ lại bất chợt đổ bệnh nặng qua đời, vì sao ông Kỳ vẫn luôn nói trà ở chỗ ông ba Hồng ngon hơn so với những nơi khác, vì sao quản lý luôn ở bên người ông ba lại đổi thành người khác…
Nhiều cái vì sao như thế, không phải không có ai biết nguyên nhân, nhưng những người biết đều đã chết gần hết rồi.
Ân oán đời trước xem như kết thúc bằng cái chết của ông hai Hồng, nhưng rốt cuộc người trẻ tuổi đời sau vẫn không chạy thoát.
Vận mệnh là một vòng tròn, cho dù là Hồng Vân Bằng, ông ba Hồng hay Dương Quang cũng thế, không ai có thể tránh thoát.
Ông ba Hồng không nói gì nữa, ngơ ngác nhìn ly trà Dương Quang đánh vỡ, tựa như đang nhớ về chuyện gì đến xuất thần.
Hồng Vân Bằng hơi mờ mịt, gã không biết chuyện ân oán giữa hai nhà, nhưng nhìn dáng vẻ của ông ba Hồng, gã cũng biết ông không giúp được gì nữa.
“Anh cả Diệm.” Hồng Vân Bằng cắn răng, đột nhiên rút súng từ trong túi ra.
Bởi vì động tác này của gã, bọn Triệu Đông cũng lập tức trở nên cảnh giác, từng họng súng đen ngòm đều nhắm đến những nơi trí mạng trên người gã.
Hồng Vân Bằng xoay súng, chuyển họng súng về phía bản thân, chậm rãi đưa đến trước mặt Dương Quang.
Hồng Vân Bằng nói: “Kẻ làm cậu Ngôn bị thương, lúc trước chú ba đã giải quyết rồi, người của anh cũng nhìn thấy.
Là tôi ra lệnh, mặc dù không cố ý nhưng cậu Ngôn bị thương lại là sự thật.
Cũng vì chuyện của tôi mà phá tan giao tình giữa anh với chú ba.
Nếu còn chưa nguôi giận, anh cứ việc chiếu theo vị trí vết thương trên người cậu Ngôn mà thêm cho tôi vài súng, chuyện này em trai tôi đây bảo đảm sẽ không có lần sau.”
Không thể không nói đầu óc Hồng Vân Bằng rất nhanh nhạy, trong giới này có oán báo oán, có thù báo thù, dù sao Dương Hi Ngôn không chết, nếu trúng vài phát ở vị trí tương tự, gã cũng không chết được.
“Không biết cậu Hồng có nghe qua câu này chưa…” Dương Quang thưởng thức khẩu súng kia, khóe môi khẽ cong, rõ ràng nhìn qua rất ôn hòa, nhưng lại mang thêm cả sự lạnh lẽo có thể đông chết người.
Trong con ngươi của hắn chẳng khác gì kết một tầng băng, bên dưới lớp băng ấy lại cất giấu quá nhiều tâm tình người khác không biết.
“Vĩnh viễn không được để kẻ địch có cơ hội chỉa súng vào mình.”
“Vẫn…chưa từng nghe…” Nụ cười của Hồng Vân Bằng có chút miễn cưỡng, đến giờ gã mới biết mình vừa làm ra chuyện ngu xuẩn nhất, súng trên tay người khác, muốn bắn ở đâu không phải là chuyện gã có thể quyết định.
Gã trơ mắt nhìn Dương Quang đặt súng lên ngực mình, họng súng đen ngòm cứ như khiêu chiến sức nhẫn nại cực hạn của Hồng Vân Bằng.
Những nơi súng ngắm đến không ngừng thay đổi, mồ hôi lạnh bắt đầu tuôn rơi trên trán Hồng Vân Bằng, sắc mặt những bảo tiêu đứng sau lưng hắn tràn ngập khẩn trương.
Dương Quang có chút buồn cười, “Cậu Hồng sợ gì chứ? Không phải nói cho tôi nổ vài súng vào nơi giống vậy sao?”
Mồ hôi của Hồng Vân Bằng rơi như mưa, “Anh, anh cả Diệm, anh đừng run tay…” Nhắm đúng nơi rồi nổ súng là được rồi, thoắt ẩn thoắt hiện như thế tim muốn ngừng đập.
Dương Quang nhún vai nói: “Chỉ là tôi không biết nên xuống tay từ đâu.” Hắn ngậm cười hỏi Hồng Vân Bằng: “Cậu Hồng biết đứa nhỏ nhà tôi bị thương ở đâu nhỉ? Hay là cậu cho tôi chút ý kiến đi?”
Hồng Vân Bằng cắn nát miệng, kéo áo lên, chỉ vào một vị trí trên lưng, “Đây đi!”
Lá gan Hồng Vân Bằng không nhỏ, Dương Quang cũng chưa từng xem thường gã, dưới tình huống như vậy hắn vẫn không mở miệng xin tha, cũng không nhờ ông ba Hồng cầu xin giúp nữa, có thể nhìn ra hắn đối xử tàn nhẫn với bản thân thế nào.
Tàn nhẫn với bản thân, cũng tàn nhẫn với người khác!
Tiếng súng vẫn không vang lên, khi thấy một cánh tay vươn ra đè súng lại, Dương Quang không hề bất ngờ.
Hắn buông súng xuống, nhìn ông ba Hồng tuổi già sức yếu, hỏi: “Chú ba tỉnh rồi?”
Ông ba Hồng có chút suy sụp, ông khẽ hất cằm, quản lý lập tức gọi người đến quét dọn ly vỡ, sau đó đem lên cho Dương Quang một ly nước sôi như trước.
“Mày đừng oán chú.” Ông mở miệng, cả người mất đi sức lực, “Khi trước đều do ông hai quản, rất nhiều chuyện không đến lượt chú.”
“Tôi biết.” Dương Quang bĩu môi, hắn không hề có ý tính sổ nợ cũ với ông, cha hắn đã không so đo, hắn cũng lười tính toán.
Dương Quang nói: “Chuyện đời trước qua hết rồi, tôi cũng lười xen vào.
Chuyện của lớp trẻ chúng tôi, cũng mong chú ba đừng nhúng tay.”
Ông lắc đầu, “Hồng Môn không thể hủy trên tay chú, nếu mày muốn tính chuyện của Vân Bằng, cứ tìm chú.”
Ánh mắt Dương Quang chợt lạnh xuống, “Chú ba có thể bảo vệ câu Hồng một lúc, không thể bảo vệ cả đời.”
“Ở dưới mí mắt mình, chỉ có thể bảo vệ.” Ông vẫn quyết tâm muốn xen vào.
“Vậy không dưới mí mắt chú thì sao?”
Vẻ mặt ông ba cứng đờ, im lặng không nói.
Dương Quang thở dài một tiếng.
Nói thật thì nhìn ông cầu xin đến mức này, Dương Quang vẫn có chút mềm lòng.
Nhưng so mạng của hắn với mạng của Hồng Vân Bằng, là người bình thường đương nhiên sẽ xem trọng mạng của mình hơn.
“Chú ba, có muốn cược một ván với tôi không?”
“Cược cái gì?”
Dương Quang bắt đầu lấy đạn trong súng ra.
“Bốn phát.” Trong súng còn lưu lại bốn viên, Dương Quang ngẩng đầu nhìn Hồng Vân Bằng, dưới vẻ mặt căng thẳng của hắn, lại bỏ thêm một viên vào.
Dương Quang nói: “Bắn vào cùng một vị trí, phát cuối cùng tôi bịt mắt lại, bắn trúng ở đâu thì tính ở đó, thế nào?” Nếu kỹ thuật bắn súng của hắn thật sự lụt nghề đến mức phát cuối cùng không giết được gã, xem như mạng gã lớn!
Ông ba Hồng chần chờ.
“Không được!” Gã không ngờ tính mạng của mình lại thành tiền đặt cược của hai người bọn họ, sắc mặt Hồng Vân Bằng khó coi hô lên một tiếng.
Lúc trước gã đã mời Dương Quang đến bãi bắn, kỹ thuật bắn súng của Dương Quang thế nào, gã biết rõ trong lòng.
Hồng Vân Bằng nói: “Anh cả Diệm, chuyện này là chuyện của hai chúng ta, vấn đề giao tình giữa anh và chú ba lại lấy tính mạng của tôi ra làm tiền cược, có phải hơi quá đáng rồi không?”
Cho dù Dương Quang không tuân theo quy củ, vì muốn mạng gã mà bắn lệch chỗ khác, vậy ân oán cá nhân sẽ thành phân tranh bang phái, ông ba Hồng có muốn đứng ngoài cũng không được nữa.
Nhưng nếu thật sự nhận lời cược với Dương Quang, mà đã là cá cược thì sẽ có thắng có thua, lỡ như thua rồi gã chết uổng mạng hay sao?
Ý tứ nghi ngờ của Hồng Vân Bằng ai cũng nghe ra được, Dương Quang nhún vai với ông ba, ý nói tôi cũng lực bất tòng tâm.
Dương Quang nói: “Vậy làm theo yêu cầu của cậu Hồng đi!”
“Nhóc Diệm!” Lại chặn tay hắn, ông ba Hồng nhắm mắt nói: “Mày tha cho Vân Bằng, kho hàng Tây Nam cho mày!”
“Chú ba!” Hồng Vân Bằng sửng sốt, gã còn muốn nói thêm gì đó nhưng đã bị ông ba trừng mắt.
Ông hỏi gã: “Cần tiền hay cần mạng?”
“Nhưng…” Nơi đó là toàn bộ mạch máu kinh tế của Hồng Môn, có nói gì Hồng Vân Bằng cũng không dễ dàng chịu nhả ra, gã nhìn Dương Quang, trong mắt có thêm sự tàn ác.
Không thể giải quyết hòa bình, còn không chịu đập nồi dìm thuyền!
“Ngu xuẩn!” Lại một ly sứ trắng bị đập vỡ, gương mặt già nua của ông ba Hồng nhiều thêm sự hung tàn khát máu, “Hắn mang theo phân nửa lực lượng của Diệm Bang đến đây, mày lấy cái gì đấu với hắn! Nhìn mặt mũi ông hai tao mới bảo vệ mày thêm một lần cuối, nếu mày dám hủy cả Hồng Môn thì đừng trách tao vô tình!” Chỉ cần ông còn sống, sẽ không cho phép Hồng Vân Bằng kéo cả Hồng Môn vào trò chơi lấy trứng chọi đá này.
Không để ý đến vẻ mặt hoảng hốt của Hồng Vân Bằng nữa, ông ba Hồng xoay đầu nhìn Dương Quang, trong mắt có là sự xót xa.
Ông hỏi Dương Quang: “Mày biết kho hàng đó có gì chứ?”
Ánh mắt Dương Quang chợt lóe lên, đến lúc này cũng không muốn giấu ông nữa, “Biết một chút.”
Ông chú nói: “Giao cho mày, chuyện này xem như xong đi!”
Dương Quang có chút ngoài ý muốn, “Chú ba cần gì phải vậy?” Ông không thấy rõ ràng Hồng Vân Bằng không cảm kích sao?
Ông ba nói: “Chú phải giữ lại Hồng Môn.” Ông già rồi, trong Hồng Môn, người trẻ tuổi lại có năng lực chỉ có Hồng Vân Bằng có thể đảm đương.
“Chú ba rất coi trọng cậu Hồng.” Dương Quang cười cười, trong lời nói mang theo hàm ý khác, “Năm đó chú có nói, trong mấy đứa con của chú hai, cậu Hồng giống chú ta nhất.
Mà bao nhiêu năm qua, tôi cũng cảm thấy cậu Hồng không hổ là người thừa kế của chú hai.”
Dương Quang hỏi: “Tôi bằng lòng tha cho gã, gã sẽ bỏ qua cho tôi sao?”
“Vân Bằng!”
“Thôi đi chú ba, tôi không tin gã!” Dương Quang thấy lời thề thốt chỉ như một câu chuyện cười, hắn vỗ vai ông ba Hồng nói: “Kho hàng kia đưa tôi tôi cũng chỉ đành giao cho người khác thôi, chú ba giữ lại cho mình đi, tích chút tiền dưỡng già, kẻo sau này lại không có trà ngon uống.”
Tháo hết từng viên đạn trước mặt ông ba Hồng đặt lên bàn, khẩu súng kia lại bị ném trở về.
Dương Quang đứng lên, cúi người với ông ba, “Chú ba đừng sợ về sau không có ai lo hậu sự, cha tôi làm người không tồi, bao nhiêu năm qua, thằng nhóc Diệm này vẫn ghi nhớ những việc chú đối tốt với tôi.”
Dương Quang xoay người rời đi, cũng không có ai dám ngăn cản.
Vẻ mặt những người ở lại đều không giống nhau.
Ông ba Hồng vẫn ngồi yên tại chỗ, ánh mắt có chút si ngốc, bờ môi ông run run, dường như đang nói gì đó, nhưng lại không có ai nghe được rõ ràng.