Làm Chú Khó Lắm

Chương 80: Phiên Ngoại 2 Thẳng Thắn Công Khai





Cái người tên Tôn Ninh Vũ này, Dương Hi Ngôn đã không thích y từ lần đầu tiên gặp mặt.
Loại người nụ cười chứa đao, vì đoạt được mục đích mà bất chấp thủ đoạn này so với Dương Quang mà nói, quả thật đồng nghĩa với hai chữ bỉ ổi.
Mặc dù những chuyện bỉ ổi Dương Quang làm ra không ít, nhưng ít nhất hắn làm đến quang minh chính đại.

Cho dù cách làm không ngay thẳng, nhưng sau khi xong việc chưa từng sợ hãi bất kỳ lời bàn luận hay chỉ trích của ai, dù sao hiện tại Diệm Bang cũng có đủ vốn để kiêu ngạo.
Nhưng Tôn Ninh Vũ này dựa vào cái gì mà kiêu ngạo?
Năm ấy Phong Khởi được thành lập, ai cũng biết do Dương Quang trợ giúp sau lưng.

Hiện giờ Phong Khởi lớn mạnh, cũng do chiếm được lợi từ lúc Dương Quang thanh tẩy thành phố S.

Nói độc một chút, không có Dương Quang, sợ là sẽ không có Phong Khởi, ít nhất sẽ không có Phong Khởi của hiện tại.
Người như vậy mà lại có gan bày ra cái khí thế này đối mặt với Dương Hi Ngôn, tuyên bố muốn hợp tác với Diệm Bang.
Hợp tác?
Hừ, chẳng qua Diệm Bang tẩy trắng thành công nên vài người nào đó đỏ mắt, muốn được chia một chén canh thôi.
Đối với vẻ mặt lạnh nhạt của Dương Hi Ngôn, Tôn Ninh Vũ xem như không nhìn thấy.

Đứa nhỏ một tay Dương Quang nuôi lớn, đương nhiên cũng kế thừa tính tình tùy ý của hắn.

Lúc Dương Hi Ngôn xử lý chuyện của Diệm Bang, ra tay cũng tàn nhẫn, sạch sẽ, lưu loát như hắn.


Những người gặp cậu lần đầu có lẽ sẽ coi thường cậu vì tuổi nhỏ, nhưng những người đã từng giao tiếp đều biết không được phép xem thường thiếu niên này.
Tôn Ninh Vũ giao thiệp với Diệm Bang không ít, đương nhiên cũng biết cậu Ngôn trước mặt mình ghét những câu xã giao khách sáo, vì vậy y cũng không định nói nhiều, đẩy văn kiện trong tay mình về phía trước, đi thẳng vào vấn đề: “Đây là mảnh đất hôm trước vừa tiêu tốn của tôi hai tỉ, vốn định mở công viên giải trí, không ngờ giá cả vượt ngoài dự toán, lại thêm vấn đề tài chính gần đây của Phong Khởi, không đầu tư nổi công trình lớn như vậy.

Tôi biết Diệm Bang cũng nhìn đến mảnh đất này, vì vậy định đưa lại cho các người.”
Dương Hi Ngôn nhìn tập tài liệu kia, lại nhìn y, nhưng không vươn tay cầm lấy, mà hỏi ngược lại: “Tài chính của Phong Khởi có vấn đề gì?”
Tôn Ninh Vũ cũng không giấu diếm, nói: “Kho hàng của tôi ở khu Tam Giác Vàng bị niêm phong.” Y biết cho dù mình không nói, Diệm Bang cũng sẽ cho người đi điều tra, còn không bằng thành thật một chút, tiết kiệm thời gian cho đôi bên.

“Vốn lúc lên kế hoạch này thì tài chính bên kia vẫn còn nằm trong tay, không ngờ lâm thời lại gặp chuyện.” Nếu không phải vì như thế, còn lâu y mới tùy tiện đưa thứ tạo ra tiền tài đến tay người khác.
Đối với sự thẳng thắn của y, biểu tình của Dương Hi Ngôn vẫn không thay đổi quá lớn.

Cậu trầm mặc một lúc, dùng ngón tay đẩy đẩy mấy tấm hình ra, cầm tài liệu xem qua vài trang rồi đưa cho Tuần Thành đứng phía sau.
Cậu hỏi Tôn Ninh Vũ, “Điều kiện?”
Tôn Ninh Vũ nói: “Tôi muốn giao thiệp với thị trường bên phía Đông Nam Á, chú cậu là khách quen bên đó, tôi hi vọng anh ta có thể giúp tôi mở con đường này.” Đồ của Dương Quang không dễ cướp, vì vậy Tôn Ninh Vũ cũng không định cướp, thành phố S có một Diệm Bang đã đủ rồi, Tôn Ninh Vũ chỉ có thể hướng ra phía ngoài.
“Chú của tôi?” Một khi gặp chuyện có liên quan đến Dương Quang, hơi thở của Dương Hi Ngôn lập tức mất đi sự ôn hòa.

Vẻ mặt lúc nhìn Tôn Ninh Vũ của cậu, tựa như dã thú bảo vệ thức ăn, ánh mắt đen láy giống như phủ một lớp sương, vốn dĩ nên mơ hồ, nhưng ẩn sâu trong đó là mười phần lạnh lẽo.
Khi Tôn Ninh Vũ cho rằng cậu sẽ từ chối, đột nhiên Dương Hi Ngôn thu hồi tầm mắt, thản nhiên nói: “Chuyện này tôi sẽ nói với chú tôi.” Mặc dù cậu không hề muốn Dương Quang tham dự, nhưng cũng biết đây không phải lúc tùy hứng.
Lúc Dương Hi Ngôn trở về Tất Viên, Dương Quang đang gọi điện thoại.
Cậu vừa đẩy cửa phòng sách ra đã thấy người đàn ông kia đang tựa nửa người vào ghế, vài sợi tóc đen phủ trước trán, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mặt bàn, cổ tay áo xắn lên phân nửa lộ ra cánh tay rắn chắc, ánh mắt sắc bén đảo qua, khi nhìn rõ người bước vào lại có thêm vài phần dịu dàng.
Dương Hi Ngôn bước đến, đứng phía sau ôm lấy cổ người đàn ông.
“Sao thế?” Dương Quang cảm nhận được tâm tình của cậu không tốt, dặn dò thêm vài câu rồi vội cúp máy.

Hắn vươn tay nắm lấy bàn tay đã hơi lạnh kia, cánh tay dùng sức kéo người vào lòng.
Dương Hi Ngôn cũng không khách khí, ngồi lên đùi đối phương, hôn lên đôi môi mỏng của hắn.
Theo động tác khẽ liếm, nhẹ cắn, đến khi khoang mũi tràn ngập hương vị bản thân quen thuộc, sống lưng căng cứng của Dương Hi Ngôn mói dần thả lỏng.

Tách nhau ra một khoảng, cậu liếm đi sợi chỉ bạc tràn ngập ám muội, tựa trán vào hõm vai của Dương Quang, ổn định lại hơi thở của mình.
Dương Quang khẽ cười, hắn cảm nhận được lồng ngực phập phồng khi hai người tựa sát vào nhau, hắn hỏi: “Tôn Ninh Vũ nói gì khiến em không vui sao?”
Chuyện gặp mặt Tôn Ninh Vũ vốn là hắn đi, nhưng lúc chuẩn bị ra khỏi cửa thì bị đứa nhỏ vừa vội vã chạy về kéo lại.

Ánh mắt tủi thân kia nhìn Dương Quang giống như hắn sắp làm ra chuyện gì có lỗi sau lưng cậu vậy, Dương Quang bất đắc dĩ, chỉ đành lâm thời đổi người.
Về những chuyện đã qua với Tôn Ninh Vũ, Dương Quang biết Dương Hi Ngôn không hỏi không có nghĩa là cậu không để ý.

Vì vậy hầu hết thời gian, có thể không gặp mặt Tôn Ninh Vũ thì hắn sẽ không gặp, loại nuông chiều như thế hắn vẫn cho cậu được.
Đặt tài liệu mang về trước mặt Dương Quang, trong lúc Dương Quang vươn tay lật xem, ánh mắt Dương Hi Ngôn hiện lên chút u tối, cậu nhìn chằm chằm cái cằm kiên nghị của người đàn ông, trong lòng dâng lên điều gì đó.
Một lúc lâu sau, đột nhiên Dương Hi Ngôn mở miệng, lời nói mang theo ý tứ thăm dò, “Nếu…em nói với y quan hệ của chúng ta, chú có giận không?”
“Hả?” Dương Quang không ngờ cậu sẽ hỏi chuyện này, hắn ngẩng đầu lên, bắt lấy ánh mắt mang theo sự thấp thỏm của Dương Hi Ngôn.


Dường như Dương Hi Ngôn cũng thấy vấn đề mình hỏi mất hết lý trí rồi, bé con khẽ cắn môi, cậu bất an, nhưng vẫn cố chấp nhìn hắn không thôi.
Bộ dáng cẩn thận từng chút thế này, rất lâu rồi Dương Quang không thấy.

Dương Quang suy tư về vấn đề cậu vừa hỏi, im lặng rũ mắt một lúc lâu.
Thấy hắn không nói lời nào, vẻ mặt Dương Hi Ngôn trở nên buồn bã, môi dưới sắp bị cậu cắn bật máu rồi.

Ánh mắt trở nên ảm đạm, cậu vươn tay nâng gương mặt của cái người cậu cho là đã làm khó hắn lên.
“Chú coi như…” Em chưa nói gì đi.

Dương Quang phục hồi tinh thần bèn nhìn thấy vẻ mặt khổ sở của cậu, hắn biết bản thân mình suy tư lâu quá khiến bé con hiểu lầm rồi, cánh tay vội dùng lực kéo người định đứng dậy trở lại.
Dương Quang bật cười, “Em chỉ có chút xíu tin tưởng với tôi vậy thôi sao?”
Về vấn đề công khai mối quan hệ của hai người bọn họ, Dương Quang không phải chưa từng nghĩ đến.

Hắn không để ý nhiều lắm, nhưng cảm thấy hiện giờ là thời điểm để Dương Hi Ngôn bộc lộ khả năng, nếu chuyện này trở thành cản trở, chỉ sợ bé con làm gì cũng khó tránh khỏi việc bị bó chân bó tay.
Dương Quang không muốn cậu trở thành trò tiêu khiển trong miệng người khác, cho dù Dương Quang có bản lĩnh hơn nữa cũng không thể khiến tất cả im lặng.
Ôm chặt người ta, Dương Quang nói: “Em muốn nói thì cứ nói, không chỉ Tôn Ninh Vũ, nói với Tuần Thành và Triệu Đông hay bất cứ người nào cũng được.” Cùng lắm thì hắn nhận hậu quả, không phải chỉ để người khác bàn luận thôi sao, Dương Quang hắn còn ít bị đem ra bàn luận hay sao?
Dương Hi Ngôn cảm nhận được khí thế phát ra của người đang ôm lấy mình, sự tự tin không hề sợ hãi của hắn giống như trời có sập xuống thì hắn vẫn nhẹ nhàng chống đỡ được.

Khóe môi của cậu chậm rãi cong lên.

Cậu vươn tay chậm rãi vuốt ve từng đường nét trên gương mặt của hắn, ánh sáng trong mắt rực rỡ chói lòa.
Em chỉ muốn càng nhiều người biết hơn nữa, chú là của em, không ai được phép mơ ước!
.
“Tôi thấy mình cần phải bình tĩnh một chút.”
Tuần Thành nhận được điện thoại của Dương Quang chạy đến, vừa đẩy cửa vào đã nhìn thấy bộ dáng Dương Hi Ngôn ôm lấy Dương Quang vô cùng ám muội, anh trầm mặc một lúc, vứt lại câu này rồi xoay người ra ngoài.
Biểu tình hoảng hốt như bị sét đánh và tốc độ di chuyển vội vàng của Tuần Thành khiến Triệu Đông đi đến từ phía đối diện vô cùng kinh ngạc.
“Anh Thành, sao vậy?”
Tuần Thành phất tay, cảm giác như đi trong mơ khiến anh không dặn dò nổi đối phương một câu nào, Tuần Thành nhìn Triệu Đông bằng một ánh mắt kỳ dị rồi lưu lại cho đối phương một bóng lưng cứng đờ.
Triệu Đông thót tim, chẳng lẽ Diệm Bang xảy ra chuyện lớn rồi?
“Anh cả…” Cậu ta mang theo vẻ mặt nôn nóng đẩy cửa ra, còn chưa kịp mở miệng đã bị hình ảnh hai người hôn nhau dọa đến tắt tiếng.

Triệu Đông cứng họng, đồng thời cũng hiểu được vì sao biểu tình khi nãy của Tuần Thành lại cứng đờ.

“Hai người…” Là chú cháu ruột đó!
“Chúng tôi làm sao?” Dương Quang không nhìn đến vẻ mặt hoảng hốt của Triệu Đông, vỗ vỗ bàn tay Dương Hi Ngôn đang kéo cánh tay hắn trấn an.
Ánh mắt của Dương Hi Ngôn không tán thành, nhưng biểu tình lại dịu đi vài phần.
Cố ý làm ra hành động thân mật vào lúc hai người kia đến, Dương Hi Ngôn và Dương Quang đã quyết định bắt đầu công khai từ trong nội bộ.

Làm như vậy tất nhiên sẽ dẫn đến không ít tranh chấp, nhưng nhìn dáng vẻ không sao hết của Dương Quang, Dương Hi Ngôn cũng không nhiều lời nữa.
Ngoại trừ Dương Quang, cậu chưa từng e ngại lời bàn luận của bất kỳ ai.

Nhìn dáng vẻ thoải mái của hai người không có chút nào giống như chuẩn bị giải thích, Triệu Đông không nói được lời nào.

Cậu ta đứng sững như pho tượng thật lâu, sau đó nắn lại khớp hàm thiếu chút nữa bị trật của mình.
“Anh cả, em, em đi vệ sinh một chút.”
“Đi đi.”
Triệu Đông lập tức bước ra ngoài, lại đứng ngây người thêm một lúc mới xem như lấy lại tinh thần, chạy thẳng về phía trước chui đầu vào nhà vệ sinh.
“Đây là mơ là mơ thôi! Giả đó giả đó!”
Triệu Đông liều mạng tạt nước lên mặt mình, không ngừng lặp đi lặp lại mấy lời trên như muốn thôi miên bản thân, nhưng muốn lừa gạt chính mình không phải là chuyện dễ dàng gì.
Triệu Đông nhìn dáng vẻ chật vật của mình trong gương, suy sụp rồi.
Lấy điện thoại gọi đi.
“Vợ ơi, nếu như anh có chuyện gì, em phải chăm sóc tốt cho con gái nhà mình, đừng tái giá quá sớm nha!”
Vợ của cậu ta bị dọa thiếu chút đã ngất xỉu, “Sao vậy Đông Tử? Có chuyện gì rồi?”
“Anh phát hiện ra một bí mật rất lớn.” Anh cả nhà cậu ta có tình yêu loạn luân, đáng sợ hơn nữa là cậu ta lại biết chuyện rồi.

Triệu Đông nắm chặt điện thoại, có chút đau xót mà nói: “Có thể sẽ bị giết người diệt khẩu đó.”
Một Triệu Đông đã sớm chín chắn xử lý việc gì cũng không sợ hãi lại trở về bộ dáng ngây thơ của nhiều năm về trước, bởi vậy có thể thấy được chuyện này chấn động đến cậu ta thế nào.
Trong khi Triệu Đông vẫn còn bần thần, không ngừng thôi miên chính mình, bước vào văn phòng của Dương Quang một lần nữa, thì hai người kia đã tách nhau ra từ sớm rồi.

Dương Hi Ngôn đang ngồi trên sô pha xem tài liệu, Dương Quang lại ngẩng đầu nhìn cậu ta, có chút buồn cười.
“Nếu anh muốn giết người diệt khẩu, thì mày không còn đứng ở đây đâu.”
“Anh cả…” Triệu Đông xoa mũi, lẩm bẩm hỏi: “Sao anh biết?”
Dương Quang vẫy vẫy điện thoại vừa mới cúp máy không bao lâu, “Vợ mày cầu cứu đến chỗ anh rồi này, người ta sắp bị dọa phát điên rồi.”
Em cũng sắp bị dọa điên rồi đây!
“Anh cả, hai người, anh với cậu Ngôn…” Triệu Đông ngập ngừng muốn hỏi, nhưng vừa thấy ánh mắt Dương Hi Ngôn nhìn chằm chằm vào cậu, con ngươi tối đen như mực kia khiến lòng Triệu Đông bất ổn, những lời còn lại cũng không dám nói nữa.
Vốn cậu muốn hỏi là ai cưỡng ép, khụ…ai chủ động, kết quả vừa thấy ánh mắt của Dương Hi Ngôn, lại nhớ đến lúc Dương Hi Ngôn lén chạy về và thái độ lãnh đạm khiến bọn họ không hiểu được của Dương Quang, còn có gì mà không rõ nữa?
Thấy cậu ta ngập ngừng, ánh mắt phát sáng, Dương Quang cũng không hỏi nhiều, chỉ cười cười nói: “Đều là người một nhà, có vài chuyện anh không muốn giấu mọi người mãi.”
Một câu nói khiến Triệu Đông vẫn đang không ngừng rối rắm lộ vẻ cảm kích, “Anh cả yên tâm, mấy anh em sẽ không nói bừa cái gì đâu.”
Sự nỗ lực của Dương Quang đổi lấy một Diệm Bang hiện tại có ai mà không nhìn vào mắt, có lẽ tình cảm của hắn quá mức kinh thế hãi tục, nhưng người như bọn họ có thể tìm được một người bên nhau đến già cũng là một loại phúc phận.
Lại nói đây là chuyện riêng của Dương Quang, tốt hay không bọn họ nào có tư cách bình luận.
Hơn nữa, không phải hai người này vẫn luôn bên nhau sao?
Thật ra, cũng không có gì đáng phải kinh ngạc đến thế!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.