Ngày thứ hai mưa thu rơi liên tục, Lâm Sơ bày tất cả quần áo lên giường, kiểm tra toàn bộ mới tìm ra một cái quần dài màu xanh nâu dài tới trên mắt cá chân, phối hợp với T shirt màu trắng, áo khoác len dài dệt kim hở cổ, trên cổ đeo một chuỗi dây chuyền, chân đi một đôi giày mũi tròn trẻ trung màu nâu sậm, tất trắng dài trên mắt cá chân, tóc dài xõa vai sau đó đứng trước gương tự soi, cùng thường ngày mình mặc tay ngắn cao bồi hoàn toàn bất đồng, nếu bối cảnh là núi cao mây mù, càng có thể làm nổi bật lên phong cách lạnh nhạt không thuộc về trên thế gian của cô.
Lâm Sơ tự luyến.
Tầm mắt di chuyển xuống dưới, cô phủi làn váy chỗ một đoàn chỉ thêu, cái váy này ngày thường thỉnh thoảng cô dùng làm đồ mặc ở nhà, khó có dịp cho nó ra ánh sáng, mới có thể chống lên (di.da.l.qy.do) trường hợp. Lâm Sơ thở ra một hơi, lại cào cào mái tóc dài, hiệu quả rối bù không tệ. Ngoài miệng bôi một lớp son nước, tăng thêm mấy phần kiều diễm, Lâm Sơ thật sự rất hài lòng về mình, lại tự luyến thêm một lát mới ra cửa, trên vai đeo balo phong cách dân tộc tối hôm qua mượn của Thi Đình Đình, khí thế bừng bừng ngồi lên xe buýt trống rỗng.
Vì đẹp mà bất chấp thời tiết, Lâm Sơ của ngày trước chắc chắn là không chịu được, nhưng hôm nay là một ngoại lệ. Xuống xe buýt, cô cong lưng bước nhanh tới đơn vị, cây dù không ngăn được gió lạnh, khí lạnh chui qua lỗ nhỏ trong áo len mà vào, cộng thêm dưới bàn chân để hở, trên dưới cùng tấn công, sắc mặt Lâm Sơ vì lạnh mà càng thêm vài phần tái nhợt, cảm giác càng lộ vẻ môi hồng, cộng thêm một tia yếu đuối.
Vừa đi vào cửa chính, cô lập tức điều chỉnh dáng đi, trưng ra khí thế lúc soi gương, chậm rãi đi vào trong tòa nhà lớn.
Lâm Sơ có thói quen đến đơn vị sớm, ăn điểm tâm quét dọn vệ sinh, tận lực giả trang ngoan ngoãn hiền lành, nhưng hôm nay cô học điều nghiên địa hình xong mới tới, mặc dù như vậy, trong phòng làm việc mới chỉ có hai người tới, lãnh đạo cũng không thấy bóng dáng đâu.
Chị gái đồng nghiệp ăn hoành thánh, trợn to mắt nói: "Ơ, tiểu Lâm hôm nay không phải xinh đẹp bình thường nha!"
Tên còn lại cũng phụ họa: "Thật đúng là, trước kia thế nào không thấy cái người này ăn mặc thế này bao giờ, giống như biến thành người khác vậy!"
Lâm Sơ ngượng ngùng cười một tiếng: "Khó được dịp mặc một lần."
Những người kia vừa tán dương vừa trêu ghẹo, nói mấy câu lại ghé vào nhau, nhỏ giọng oán giận hành động của cấp trên, bất bình thay Lâm Sơ. Họ cũng không rõ tình huống hiện giờ của phía Trầm, ngày trước thì vẫn là tin vỉa hè, hiện tại tình thế có biến, tin tức ngược lại thật sự được nghiêm túc giữ bí mật, chị gái đồng nghiệp chỉ cho rằng Lâm Sơ vô tội rốt cuộc cũng được rửa sạch oan khuất, an ủi: "Em tuổi còn trẻ, hay là tìm một bạn trai bình thường thôi, chị nghe nói con trai Trầm Hồng Sơn cũng hơn ba mươi tuổi rồi, cũng không nhất định sẽ thích hợp với em!"
Lâm Sơ cũng không lên tiếng, chỉ cười cười cho xong.
Đợi một canh giờ, mới thấy lãnh đạo tới trễ, vừa vào phòng làm việc đã nhìn thấy Lâm Sơ, kinh diễm hai giây mới hoàn hồn, cười nói: "Tiểu Lâm tới rồi à, nghỉ ngơi mấy ngày, tinh thần tốt hơn chút nào chưa?"
Lâm Sơ bày tỏ cảm ơn lãnh đạo quan tâm, còn nói: "Ngài có rảnh không? Em có việc muốn nói với ngài!"
Lãnh đạo giả bộ nhìn đồng hồ đeo tay một chút, miễn cưỡng nói: "Còn một chút thời gian, đến phòng làm việc của tôi nói đi!"
Lâm Sơ đứng ở trong phòng làm việc của lãnh đạo, đầu tiên là trịnh trọng cảm ơn lãnh đạo một năm này đã hết lòng nâng đỡ, vẻ mặt giọng điệu thành khẩn nghiêm túc, ngay cả lãnh đạo cũng bất giác điều chỉnh lại tư thế ngồi cho đoan chính, cuối cùng nhìn thấy Lâm Sơ đưa tới một phong thư, vẻ mặt của ông ta mới rạn nứt ra.
"Từ chức ư?"
Lâm Sơ nói xin lỗi: "Em đã nghĩ thật lâu, biểu hiện của em thật sự là không tốt, gần đây trong đơn vị lại có quá nhiều lời đồn, chắc chắn sẽ có một chút ảnh hưởng tới hình tượng của chúng ta."
Lãnh đạo biết quan hệ giữa cô và Trầm Trọng Tuân, ít nhiều gì cũng biết đến tình huống hai ngày này của nhà họ Trầm, nói không chừng trong vài ngày tới Trầm Hồng Sơn sẽ lần nữa nhậm chức, ông ta không thể để Lâm Sơ biến mất vào thời điểm mấu chốt này được.
"Tiểu Lâm à, năng lực công tác của em tất cả mọi người đã quá rõ ràng rồi, tình huống nơi này của chúng ta em cũng không phải không biết, trong phòng làm việc nhiều phụ nữ, bình thường nói xấu cũng không ít, nói em mấy câu em đã muốn từ chức, như thế không được, tính tình trẻ con quá rồi!" Ông ta ý vị sâu xa nói: "Phải biết có thể vào quốc xí không phải chuyện dễ dàng, năm ngoái tuyển dụng, có rất nhiều người bị loại, các em là ngũ quan tốt, thật vất vả mới được giữ lại. Lần trước em ở bộ phận kia còn nhớ không, bọn họ lúc ấy cứ gặp người là lập tức khen em, nói em giữa mùa đông ở trong đống rác ngập đầu dậy sớm thức khuya làm việc, không yếu ớt, tính tình lại tỉ mỉ nhẫn nại, em đã cố gắng nhịn hơn một năm rưỡi rồi, ngày tháng sau này sẽ trôi qua tốt hơn thôi!"
Lâm Sơ trưng ra vẻ mặt áy náy bày tỏ mình không thể tiếp tục ở lại nữa, lãnh đạo nói khô cả họng, vẫn không thể khuyên được cô, không khỏi có chút không vui, lại cũng chỉ có thể bảo cô quay về chờ tin tức.
Ý định làm việc đã không có, trong nửa tháng Lâm Sơ rời đi này, nội dung công tác của cô đã sớm chuyển giao cho đồng nghiệp, hiện tại lại náo loạn từ chức, lãnh đạo cũng không phân công việc mới cho cô, vì vậy Lâm Sơ cũng lần đầu tiên giống như các đồng nghiệp, thoải mái nhàn hạ nói chuyện phiếm.
Các đồng nghiệp biết cô muốn từ chức, khó tránh khỏi nói cô không đủ lý trí, người tốt bụng khuyên cô ở lại, nhưng cũng không thiếu người xấu chỉ sợ thiên hạ không loạn, buổi trưa lúc ăn cơm ở nhà ăn họ chia làm hai phái, âm thanh nói chuyện trời đất có chút lớn, mấy đồng nghiệp làm việc ở phòng sát vách ngồi ở bàn kề cận, sau khi nghe cũng bu lại.
Lâm Sơ bình tĩnh mỉm cười ăn cơm, bộ dáng tự nhiên thanh thản, không quan tâm tới những chuyện kia, giống như mọi việc trải qua còn tốt đẹp hơn trước đây, da trắng như tuyết, đôi môi đỏ thẫm, thành công dụ dỗ mấy nam đồng nghiệp rối rít đến gần, chỉ là cũng chỉ là nói hai câu rồi đi, cũng không ai có ý định động tới.
Lâm Sơ không nhìn tới chỉ chỉ trỏ trỏ ác ý, chỉ làm bạn với các đồng nghiệp có quan hệ không tệ với cô, như thế trôi qua một ngày, vô kinh vô hiểm, bình an tan việc.
Bốn giờ chiều, từng nhóm từng nhóm người từ trong lầu làm việc đi ra, cũng có nhân viên làm việc bên ngoài mặt đối mặt đi tới, xi măng biến thành màu tối, mưa phùn vẫn đang tiếp tục rơi.
Đồng nghiệp nói: "Ngày mai thứ bảy, chồng tôi dẫn con trai đi thăm ông bà nội, các cô có muốn tới nhà tôi không? Từ sau khi nhà tôi chuyển qua biệt thự các cô cũng đều chưa từng tới đâu!"
Mọi người tự nhiên mừng rỡ, đồng nghiệp lại hỏi Lâm Sơ, Lâm Sơ nói: "Ngày mai tôi không có thời gian á!"
Vừa rời cửa chính chưa tới mười mét, đột nhiên có đồng nghiệp kêu lên: "Ai ai, xe sang!"
Thành phố Nam Giang cũng không ít xe sang, nhưng không phải ra cửa là có thể nhìn thấy, nhiều nhất cũng chỉ là xem ảnh trong tin tức mấy lần mà thôi, trước cửa hội sở nào đó đỗ vài chiếc xe sang, đoàn xe rước dâu trong hôn lễ nào đó hào hoa một chút, huống chi trong đơn vị kiểu này, bất luận là lãnh đạo hay là nhân viên, thường ngày cũng cố làm vẻ khiêm tốn, có tiền cũng sẽ không khoe khoang như thế, nếu không sẽ chỉ càng làm cho người ta lên án vì giữa ban ngày ban mặt lại dám đỗ một chiếc xe sang trọng trước cửa ra vào như thế.
Có một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây đen mở cửa xe ra, nhìn tuổi (lqd) chừng 30, vóc người mặc dù không cao lắm, nhưng là cao lớn tuấn lãng: "Lâm tiểu thư, mời lên xe!"
Lâm Sơ sững sờ, không biến sắc che giấu kinh ngạc, nói với đồng nghiệp đang há to miệng bên cạnh: "Tôi đi trước đây, ngày mai tôi có việc, cũng không thể đi tới nhà cô được, lần sau có cơ hội sẽ đi!"
Đồng nghiệp gật đầu một cái, nhìn Lâm Sơ bước mấy bước tới gần, người đàn ông kia đưa tay che mui xe, đợi sau khi cô ngồi vào, anh ta mới trở lại ghế lái.
Các đồng nghiệp nói lầm bầm: "Đây là tài xế à?" Có người mắt tinh, liếc lên chỗ ngồi phía sau đã thấy một người đàn ông, tuy chỉ nhìn liếc qua một chút, nhưng khẳng định là người đàn ông kia cũng không phải bộ dáng lão đầu lòe loẹt, có lẽ còn là một thanh niên hữu vi, mọi người nhất thời mê man, không hiểu rõ thân phận của Lâm Sơ nữa rồi.
Lâm Sơ cười không khép miệng, nào còn dáng vẻ căng thẳng và lạnh nhạt nữa, cô túm lấy cánh tay Hướng Dương: "Đại ca, anh quá đẹp trai, quá xuất sắc rồi, em chỉ bảo anh đi đến giả bộ một chút, anh nơi nào tìm đến một chiếc xe sang như vậy, còn mời được một người tài xế!"
Hướng Dương vỗ vỗ người ngồi trước, cười nói: "Trần Hoa, có người nói cậu là tài xế kìa!"
Trần Hoa nhìn lướt về phía sau qua gương chiếu hậu, hí mắt nở nụ cười, có mấy phần thật thà: "Tớ làm tài xế cho em dâu cũng không tồi đâu, cậu lăn lại đây cho tớ!" Nửa câu sau là nói với Hướng Dương.
Lâm Sơ thế mới biết "Tài xế" này chính là đồng bạn hợp tác của Hướng Dương, rất có căn cơ ở thành phố Lâm, hiện tại bắt đầu vươn tay về phía Nam Giang, Hướng Dương đã ra nước ngoài quá lâu, chỉ có kỹ thuật không có nhân mạch, rất nhiều chuyện đều phải dựa vào anh ta.
Lâm Sơ không khỏi ngồi nghiêm chỉnh lại, lễ phép nói: "Xin chào, tôi tên là Lâm Sơ!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn phản ứng cực nhanh, một khắc trước vẫn còn mấy phần nghịch ngợm, hiện tại đã thay đổi, Trần Hoa không khỏi nhìn cô nhiều hơn một chút, đáp mấy tiếng sau đó cười nói: "Mọi người đều là người mình, không cần khách khí như thế, em gọi lão Hướng thế nào cũng có thể gọi anh như thế, tuyệt đối đừng gọi anh là chú, anh không muốn mang thân phận trưởng bối đâu!"
Trần Hoa nói chuyện thú vị, mới mấy câu đã làm cho Lâm Sơ buông lỏng thần kinh, xe chạy nhanh đến nhà hàng Trì Du Hải Tiên, anh ta dẫn hai người đi ăn cơm.
Lúc trước Lâm Sơ đã nói muốn mời khách cảm ơn, sau khi đi vào lập tức ngậm chặt miệng, một chữ cũng không dám nói mời khách. Trên bàn cơm đầu tiên có chút thận trọng, lại bị Trần Hoa hai ba câu hòa tan: "Đến đây, coi như món tôm này là em mời rồi, em cố gắng mà ăn thật nhiều đi!"
Lâm Sơ không nhịn được cười một tiếng, thật đúng là cô chỉ mời được một món tôm này mà thôi.
Hướng Dương hỏi cô dự định thế nào, Lâm Sơ ăn món ăn, ướm thử nói: "Từ chức là nhất định rồi, em chính là không nhịn được cơn giận này. Hơn nữa, cứ cho là em bất chấp lời đồn mà tiếp tục ở lại nơi đó, thì đến cuối cùng sẽ như thế nào, tóm lại là đã để lại ấn tượng trong lòng người khác rồi, thế thì em còn có cơ hội thăng chức nữa hay không? Coi như lên chức, chẳng lẽ lại không có người lôi chuyện cũ ra nói xấu sao, tháng mười hai năm trước em vào đơn vị, đến bây giờ cũng có chừng hai mươi hai tháng, thời gian gần hai năm, em đã thấy không ít chuyện!"
Hướng Dương cười nói: "Xem ra em đã nghĩ rất rõ ràng rồi, anh còn cho rằng em chỉ hành động theo cảm tính mà thôi, ngày đó khóc đến thảm như vậy!"
Lâm Sơ cười mỉa một tiếng, bỏ qua ám ảnh nơi đáy lòng, tiếp tục ăn.
Thế gian trùng hợp thiên thiên vạn vạn, hôm nay đặc biệt khéo.
Trầm Trọng Tuân xử lý xong công tác khắc phục hậu quả ở thành phố Lâm, lại ngựa không ngừng vó chạy về, chạy mấy ngành rồi mới nghỉ ngơi một hơi, vừa định đi tìm Lâm Sơ, lại bị Trầm Hồng Sơn ngăn lại: "Không có chuyện gì gấp thì cứ để tạm xuống trước đã, bữa cơm này rất quan trọng!"
Trầm Trọng Tuân bất đắc dĩ, dùng số điện thoại di động của một người khác gọi cho Lâm Sơ, gọi ba lần cũng không có người nào nghe, anh lại gửi hai tin nhắn, lúc này mới chạy tới Trì Du Hải Tiên.
Lâm Sơ từ nhà vệ sinh trở lại, Hướng Dương nói: "Điện thoại di động của em đã vang lên ba lần rồi đấy!"
Lâm Sơ nhìn một cái, im lặng không lên tiếng nhét vào trong túi xách, tùy ý đi xuống lầu dưới, chỉ là tâm tình lúc này đã không còn như lúc trước nữa, nụ cười trên mặt quá mức giả dối, mặc dù hai người kia đã nhìn ra, nhưng cũng không nói thêm gì.
Lúc tới bãi đậu xe còn có chút trống trải, giờ phút này đã sớm bị các loại xe lấp đầy, có vài chiếc xe ngừng lại ở đầu đường một chút, sau lại thay đổi phương hướng đi tới bãi đậu xe bên cạnh.
Lâm Sơ chui vào chỗ ngồi phía sau, làn váy màu xanh nâu từ từ thu hẹp, cửa xe đóng chặt, chặn lại một đôi mắt ở nơi xa.
Trầm Hồng Sơn thúc giục Trầm Trọng Tuân: "Ngẩn người cái gì thế, đi thôi!"
Trầm Trọng Tuân cau mày nhìn chiếc xe sang trọng kia càng đi càng xa, không ngừng nghĩ có lẽ mình hoa mắt rồi. Đi vào phòng, ngồi một lát mọi người đã đến đông đủ, sắc trời bên ngoài đã tối từ lâu, không biết bắt đầu từ khi nào, mùa hè đột nhiên biến mất, đêm tối tới quá nhanh, làm cho người ta khó thích ứng.
Trong ánh sáng lần lượt thay đổi, Trầm Trọng Tuân không yên lòng, không ngừng mò về phía điện thoại vẫn luôn yên lặng, trái tim cũng càng ngày càng trầm xuống. Anh nên đi tìm Lâm Sơ trước, ánh mắt Trầm Trọng Tuân khẽ nhúc nhích, bỗng chốc đứng lên, làm bộ đi ra bên ngoài nghe một cuộc điện thoại, sau khi đi vào thoái thác nói công ty có việc gấp, đi thẳng ra ngoài trong ánh mắt nhìn chằm chằm đầy bất mãn của Trầm Hồng Sơn.
***
Lâm Sơ đứng ở trong phòng tiêu cơm, ngoài cửa sổ gió thổi ào ào, mưa phùn bay vào trong nhà, cô làm như không thấy, chỉ (di.da.l.qy.do) nhìn chằm chằm ánh đèn lục sắc mà ngẩn người.
Chuông điện thoại di động ông ông kéo dài, Lâm Sơ nghe đến lỗ tai chết lặng, cũng không quản bệ cửa sổ bẩn hay không bẩn, giơ tay đè lên, mặc cho mưa phùn dán lên mặt.
Đột nhiên truyền đến mấy tiếng gõ cửa "Thình thịch bùm", Lâm Sơ vểnh tai lắng nghe, Thi Đình Đình hô to: "Tới đây tới đây!"
Tang Phi Yến cũng mở cửa ra ngoài: "Ai vậy!"
Chỉ chốc lát sau lại không thấy âm thanh gì nữa, Lâm Sơ tò mò nhìn về phía cửa gỗ, một giây kế tiếp truyền đến âm thanh khe khẽ: "Lâm Sơ, tìm cô đấy!"
Lâm Sơ nhướng mày, mở cửa phòng hỏi: "Người nào?"
Thi Đình Đình còn chưa đáp lời, ở khúc quanh trong phòng khách có một người lặng lẽ đi ra, Trầm Trọng Tuân chìm con mắt nói: "Anh!"
Trong phòng thuê chung nam sĩ dừng bước, Trầm Trọng Tuân lại trực tiếp đi vào trong nhà Lâm Sơ, Lâm Sơ ngăn lại nói: "Chúng ta đi ra ngoài nói!"
Trầm Trọng Tuân khe khẽ đẩy cánh tay cô ra, khí thế hung hăng đi vào. Cò nhà Thi Đình Đình tâm sáng như gương, khó được khi phát thiện tâm, làm như không thấy quay trở về phòng ngủ, Tang Phi Yến thấy thế cũng đóng chặt cửa phòng, thật ra thì nguyên nhân quan trọng nhất, là bởi vì đã có một ngoại lệ. Lâm Sơ vẫn không ngừng kiên trì: "Anh đi ra ngoài, chúng ta đi ra ngoài nói, nơi này không cho đàn ông vào!"
Trầm Trọng Tuân "Pằng" một tiếng đóng cửa phòng, quan sát bộ quần áo Lâm Sơ vẫn chưa thay ra một chút, nói: "Hôm nay đi Trì Du Hải Tiên đúng không?"
Lâm Sơ sững sờ: "Ừm!" Cô còn nói: "Chúng ta ra ngoài nói đi!"
"Nơi nào nói chẳng giống nhau!" Trầm Trọng Tuân cầm cánh tay của cô: "Lâm Sơ, mấy ngày nay anh không liên lạc với em, là anh không đúng, anh không suy nghĩ chu đáo!"
Chuyện xảy ra sau đó, người cả nhà cũng cùng nhau gạt Giang Tấn, đối với người mình quý trọng, anh không hy vọng đối phương vì anh mà lo lắng đề phòng, nhưng Lâm Sơ cuối cùng vẫn không phải là Giang Tấn, qua mấy tháng chung đụng, anh đã hiểu được phần nào tính tình của Lâm Sơ.
"Chuyện bây giờ căn bản đã có quyết định, em muốn biết cái gì anh đều có thể nói cho em biết, em muốn cáu kỉnh anh cũng có thể hiểu, anh tùy em đánh chửi!" Anh từ từ cầm tay Lâm Sơ: "Nhưng đừng không nhận điện thoại của anh, cũng đừng nói lẫy như vậy."
Lâm Sơ kéo tay ra, Trầm Trọng Tuân nắm quá chặt, cô không phí công giãy giụa, suy nghĩ một chút, cười hỏi: "Anh trở về lúc mấy giờ?"
Trầm Trọng Tuân sững sờ, thành thật trả lời: "Hơn hai giờ chiều thì về đến, xử lý một chút công sự, mới vừa có thời gian rảnh rỗi."
Lâm Sơ gật đầu một cái, vừa định nói chuyện, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một giọng nam: "Đao Đao?"
Lâm Sơ nhạy cảm nhận thấy tay Trầm Trọng Tuân rung một cái, lực bóp ở trên cánh tay cô cũng chặt thêm mấy phần, Lâm Sơ dùng sức rút ra, mở cửa: "Đại ca, anh đã khỏe chưa?"
Gần đây dạ dày của Hướng Dương bị khó chịu, lúc mượn nhà cầu còn nghĩ sau khi rời khỏi đây sẽ rất lúng túng, hiện nay chuyện của anh ta đã không còn ý nghĩa, thấy địch ý trên mặt Trầm Trọng Tuân, Hướng Dương lại cười nói: "Trầm tiên sinh, lại gặp mặt rồi." Anh ta lại nhìn Lâm Sơ, còn nói: "Đao Đao hôm nay chắc mệt chết rồi đi, có gì có thể chờ đến ngày mai lại nói, nơi này dù sao cũng là chỗ ở của nữ sinh, buổi tối cũng không phải rất dễ dàng."
Anh ta lại liếc nhìn vẻ mặt ôm hận của Lâm Sơ: "Không biết Trầm tiên sinh có lái xe hay không, có thể tiễn tôi một đoạn đường hay không?"
Trầm Trọng Tuân híp híp mắt, do dự một chút, lại thật sự không dây dưa với Lâm Sơ nữa, chỉ dặn dò một câu rồi theo Hướng Dương ra cửa, cũng làm cho Lâm Sơ ngẩn người.
Dù sao hai người Trầm Trọng Tuân và Hướng Dương cũng ở trong xã hội mò mẫm lăn lộn nhiều năm, chỉ một câu đã có thể làm cho đối phương hiểu.
Sau khi xuống lầu Trầm Trọng Tuân nói thẳng: "Hướng tiên sinh có lời gì muốn nói với tôi ư?"
Hướng Dương cười một tiếng: "Tôi là thật sự không có xe, lúc trước là bạn lái xe đưa tôi tới, sau đó cậu ta có chuyện nên đi trước!" Anh ta chỉ chỉ một chiếc xe hơi ở phía trước: "Của cậu?"
Trầm Trọng Tuân gật đầu một cái, hai người ngồi vào trong xe, sau khi lái chậm ra khỏi chung cư Hướng Dương mới mở miệng nói chuyện, chuyện xưa bắt đầu nói từ lúc Lâm Sơ học tiểu học, cũng chỉ chọn vài chuyện lý thú, cuối cùng còn nói đến mấy ngày trước đây phụng mệnh đưa trang phục mùa thu, tổng kết phân trần: "Đầu tiên cậu phải hiểu rằng, cô ấy vô cùng nhạy cảm!"
Nơi đốt ngón tay của Trầm Trọng Tuân đã trắng bệch, cố gắng đè xuống khiếp sợ trong đáy lòng, không thèm nghĩ tới chuyện Lâm Sơ mời cái vị bên cạnh về nữa, chỉ nói: "Cô ấy thoạt nhìn là năng lực rất mạnh!"
Hướng Dương lắc đầu một cái: "Không phải, là nhạy cảm!"
Trầm Trọng Tuân lại liếc anh ta một cái, chỉ nghe Hướng Dương nói: "Rất nhiều chuyện, người khác nghe có lẽ sẽ cảm thấy chuyện bé xé ra to, tỷ như mấy năm trước có bộ phim điện ảnh gì đó, tên là “Một cái bánh bao dẫn tới huyết án”? Tôi cũng không hiểu, chỉ là một cái bánh bao sao có thể dẫn tới huyết án gì chứ, người khác chỉ coi như chuyện cười mà xem, nhưng thường thường những truyện cười như vậy, nếu không xảy ra ở trên người mình, thì mọi người vĩnh viễn đều chỉ coi nó là một truyện cười. Khi còn bé Đao Đao cũng không phải đặc biệt hiểu chuyện, ý tưởng lại nhiều vô cùng, một câu không cẩn thận sẽ chạm đến thần kinh của cô ấy, tôi nhìn cô ấy lớn lên, nhìn cô ấy từ từ biến thành một cô gái tốt, trong trường học cũng có rất nhiều người theo đuổi, nhưng cô ấy rất thú vị."
Hướng Dương giơ ngón tay trỏ lên, vẽ một hình chữ nhật: "Cô ấy đặc biệt chế một bản kê khai, ghi lại hình tượng lý tưởng cùng người theo đuổi trong thực tế của mình, theo ưu khuyết điểm nhất nhất cân đối, thậm chí tính toán ra các loại tỷ lệ số liệu, cuối cùng phát hiện ai cũng không đạt tới điểm đó. Tôi là không cẩn thận nhìn thấy, cô ấy giấu rất kỹ, nếu như bị cô ấy biết, nhất định sẽ oán hận tôi mất!"
Trầm Trọng Tuân không nhịn được cong khóe miệng, cứ như vậy nghe Hướng Dương nói một đường, trong đầu là hình tượng Lâm Sơ từ đứa nhỏ béo núc ních đến trưởng thành thành bộ dạng yêu kiều hiện tại này.
Ngày hôm sau trời vẫn còn mưa, đợt không khí lạnh thứ nhất xuôi về phía nam, những bông tuyết trắng như lông ngỗng mất đi vẻ duy mỹ, có chút chọc người phiền lòng.
***
Lâm Sơ mặc thêm một bộ quần áo, lúc chạy tới cửa siêu thị nước bùn đã văng đầy gót chân.
Hôm nay nội dung khảo sát thị trường là thức uống, nhãn hiệu không rõ, những chai trong phòng dùng thử đã bị xé bỏ giấy bọc, Lâm Sơ nếm thử mùi vị, thì biết rõ là nhãn hiệu thường uống, không hiểu nổi vì sao lúc khảo sát lại phải che che giấu giấu như vậy.
Cô tiếp tục đi ra bên ngoài lôi kéo người, một đầu người một đồng tiền, từ trước đến giờ vào hai ngày nghỉ công ty khảo sát đều đi tới nơi này, lượng người tới đây là lớn nhất, tùy tiện bỏ ra một buổi sáng là có thể hoàn thành công việc.
Lâm Sơ bật ô che mưa, sau khi có kinh nghiệm cũng bắt đầu học được cách chọn người, vừa mở miệng đã đi thẳng vào vấn đề, bỏ qua khách sáo giả dối, hai giờ đã kiếm được 30 nguyên. Có vài người đi đường không mang ô, lúc nói chuyện Lâm Sơ nghiêng toàn bộ ô về phía đối phương, chỉ chốc lát sau sau lưng đã ướt hơn phân nửa, lọn tóc cũng gặp tai họa.
Trầm Trọng Tuân ngồi trong ghế xe ven đường, nhìn Lâm Sơ trưng ra khuôn mặt tươi cười, chạy ngược chạy xuôi chặn người đi đường lại, bộ dáng khom lưng khụy gối, thật lâu mới đưa được một người vào trong phòng khảo sát, khi xoay người trở về cô phồng phồng quai hàm, trên mặt dính chút nước mưa, cô nâng tay áo lên lau một cái, lại tiếp tục trưng ra nụ cười, tiếp tục tiến công mục tiêu tiếp theo.
Trầm Trọng Tuân không có cách nào hô hấp, anh quay kính xe xuống, ngón tay bóp chặt như muốn gãy lìa, cho đến khi nhìn thấy một người đàn ông chán ghét quơ quơ tay về phía Lâm Sơ, rốt cuộc anh cũng không thể nhịn được nữa, lập tức xoay người xuống xe, xanh mặt đi về phía Lâm Sơ.
Dưới chân Lâm Sơ bị vấp một cái, quay đầu nhìn lại, kinh hãi thấy Trầm Trọng Tuân đứng ở phía sau mình.
Trầm Trọng Tuân quét mắt nhìn ống tay áo ướt nhẹp của mình, còn có mặt mũi đầy nước mưa, lăn lăn cổ họng, không nói ra được một câu, chỉ dùng sức kéo Lâm Sơ, hung hăng kéo tới chiếc xe đang dừng ở ven đường.
Lâm Sơ khẽ gọi: "Trầm Trọng Tuân, anh làm gì đấy, em vẫn đang đi làm!"
Trầm Trọng Tuân cắn răng không lên tiếng, làm liền một mạch nhốt Lâm Sơ vào trong xe, lên xe lái đi. Lâm Sơ lại kêu một (lqd) tiếng, vội vàng vịn vào ghế xe: "Anh dẫn em đi nơi nào, dừng xe!"
Trầm Trọng Tuân lại chỉ đen mặt không nói tiếng nào, thậm chí Lâm Sơ có thể nhìn thấy cơ mặt anh căng lên, trong mắt khẽ thoáng qua vẻ tàn khốc. Trong lòng cô rét lạnh, cũng không dám mở miệng nữa.
Thật lâu sau mới đi tới một tòa chung cư, Lâm Sơ cũng không biết là nơi nào, mơ hồ bị Trầm Trọng Tuân kéo vào thang máy, lại tiến vào một gian phòng.
Thiết kế chủ đạo trong phòng khách là tông màu đen, diện tích rất lớn, gọn gàng sạch sẽ, Lâm Sơ bị Trầm Trọng Tuân kéo một đường, dưới chân mới vừa đứng vững, đã thấy trên bàn ăn bên cạnh để một bó hoa hồng, trong thùng thủy tinh là một chai rượu đỏ.
Lại nghe Trầm Trọng Tuân cắn răng nói nhỏ: "Em ở trong đơn vị bị uất ức, bị người mời trở lại, nỗi nhục này anh sẽ từ từ giúp em trả hết, em là người phụ nữ của anh, anh tuyệt đối sẽ không để em chịu thiệt thòi!"
Lâm Sơ nhìn về phía anh, lại thấy Trầm Trọng Tuân hình như thở dài một hơi: "Anh cũng sẽ không để cho em đứng giả bộ nở nụ cười với người bên cạnh, sẽ không bị dính cả người nước mưa, em phải trả thù, muốn tiền, muốn công việc, tất cả anh đều có thể cho em!"
Lâm Sơ không biết có nghe được hay không, chỉ đột nhiên cười nói: "Trầm Trọng Tuân, em lại lần nữa cường điệu lại một lần, năm nay em hai mươi ba tuổi."
Trầm Trọng Tuân không hiểu, tức giận vẫn ghi ở trên mặt.
Lâm Sơ ngửa đầu nhìn anh: "Em vẫn còn ôm ảo tưởng tốt đẹp với tình yêu, em không cần đối phương đặt em ở trên cha mẹ anh ta, nhưng ít ra không thể thấp hơn công việc của mình. Một khi có chuyện lớn xảy ra, có thể có một câu giao phó, sau khi mọi chuyện kết thúc cũng có thể tới tìm em trước tiên, coi như không phải ngay lập tức tới tìm em, thì cũng không phải là trong thời gian năm tiếng, xử lý công sự." Cô giống như chợt nhớ ra: "Đúng rồi, ngày hôm qua anh còn đi Trì Du Hải Tiên, còn có thời gian đi ăn cơm!"
Lâm Sơ đột nhiên cảm thấy thê lương, trong tiết trời mùa thu mưa phùn trùng điệp như vậy, cô lại phải chia tay.
"Đây là thứ nhất, thứ hai, trong điện thoại em cũng đã nói với anh rồi, em chỉ là một người dân nhỏ bé rất bình thường, bởi vì anh, em ở trong đơn vị giống như chuột chạy qua đường, đi tới chỗ nào cũng bị người chỉ chỉ trỏ trỏ, em sẽ không vì tình yêu mà trở nên vĩ đại, không sợ lời đồn đại, em không làm được. Lần này em cũng coi như xong, nhưng việc khó bảo vệ người khác như thế này sẽ không có ngoài ý muốn lần sau, chính trị đối với em mà nói là một bài thi, lúc thi em thỉnh thoảng được một lần chín phần mười, em có thể thuộc làu những thứ định nghĩa cùng quy định cứng nhắc kia, nhưng em không thể vận dụng chúng một cách tự nhiên trong hiện thực sinh hoạt được, em không muốn sau này cũng mệt mỏi như thế, em muốn trôi qua những ngày tháng an nhàn của mình, em muốn kiếm tiền mua quần áo mua nhà cửa, ở lại thành phố Nam Giang, có một chỗ nhỏ nhoi trong thành phố tấc đất tấc vàng này, coi như chỉ có thể mua được một căn nhà nhỏ như nhà vệ sinh, em cũng cam tâm tình nguyện!"
Lâm Sơ có chút lạnh, nước mưa ngấm vào da, quần áo ướt nhèm nhẹp dính vào trên người, toàn thân cũng bị che phủ đến gió thổi không lọt, ngực bực bội không thở nổi.
"Cho nên em cũng không ngại mưa nắng, không ngại giả bộ tươi cười với người khác, tự em kiếm tiền tìm việc làm, lòng em an tâm, em không cần lo lắng hãi hùng! Trầm Trọng Tuân, em biết rõ là anh thật sự yêu thích em, nhưng nếu yêu thích của anh sẽ mang lại cho em đủ loại phiền toái, như vậy xin anh tha thứ cho sự ích kỷ của em, em thật sự không chịu nổi những chuyện này, em thích tiền, em nghĩ muốn phát triển, nhưng em càng cần phải bình an, em chỉ có thể vì củi gạo dầu muối mà rầu rĩ, mà không phải vì các loại tố giác, các loại âm mưu của các anh mà rầu rĩ!"
Lâm Sơ cũng không biết hai mắt của mình đã bị nước mắt bao phủ, chỉ là nhìn ra ngoài mông lung một mảnh, nước mắt như vòi nước được mở chốt, ào ào chảy. Cô tự phơi bày bản tính của mình, cô là một tên tiểu nhân ích kỷ nhát gan sợ phiền phức, cô cho là mình rất yêu thích Trầm Trọng Tuân, nhưng thì ra là cũng chỉ vậy thôi, lý do buông tha một đoạn tình cảm quá mức đơn giản, cuối cùng, cũng chỉ có một nguyên nhân —— cô sợ!
Bên tai Trầm Trọng Tuân vang ong ong, trong mắt chỉ có bộ mặt ngập nước của Lâm Sơ, mái tóc dài của cô hình như bị bết lại, hẳn là kiệt tác do dầm mưa.
Trầm Trọng Tuân nhìn miệng nhỏ của cô khi đóng khi mở, đôi tay ôm hông của cô, nhỏ giọng nói: "Đồ ngốc
Lâm Sơ nói xong bi thương, nói xong cảm động lòng người, nước mắt muốn ngừng cũng không ngừng được, cũng không nghĩ tới đột nhiên lại bị người chặn miệng, cô rên lên một tiếng, hai chân cũng bị người đè chặt lại, vào lúc không thể cố gắng rút ra được nữa, nguyên cái miệng cũng bị nuốt sống, eo cũng bị người càng siết càng chặt.
Lâm Sơ bối rối, mơ màng nhìn chằm chằm sống mũi Trầm Trọng Tuân, thật ra thì cô không nhìn rõ bất cứ thứ gì, chỉ có thể bị Trầm Trọng Tuân hôn môi.
Trầm Trọng Tuân thích nghe tiếng kêu rên của cô, thấy cô hình như không có phản ứng, anh lại dò sâu hơn mấy phần, thật giống như nuốt luôn môi lưỡi của Lâm Sơ vào trong miệng, khiến cho Lâm Sơ phát ra tiếng.
Lâm Sơ đứng đến hai vai của anh, bị anh siết chặt đến không ngừng ngửa ra sau, mũi chân đảo mấy cái, căn bản là đứng không vững, đến cuối cùng đầu gối rung lên, rốt cuộc cũng ngã xuống, Trầm Trọng Tuân lập tức nhấc cô lên, ôm cô xê dịch vài bước, đặt cô lên trên ghế sofa.
Lâm Sơ né tránh nụ hôn của anh: "Trầm Trọng Tuân......" Trên tay dùng sức đẩy anh ra, nhưng chỉ như kiến càng lay cây.
Trầm Trọng Tuân ghì chặt cô vào trong ngực, nhẹ nhàng ngậm môi của cô: "Lâm Sơ, đừng sợ đi cùng với anh."
Anh bóp chặt hai cổ tay Lâm Sơ, lại áp chế hai chân của cô, không để cho cô giãy giụa, chỉ ôm chặt lấy cô, nhìn chằm chằm hai mắt của cô nói: "Tháng sau thị lý sẽ tiến hành một đợt thay đổi nhân sự mới, từ đó về sau, ít nhất có thể thái bình một khoảng thời gian, em không phải lo sợ sẽ xảy ra chuyện như vậy nữa." Anh siết chặt Lâm Sơ thêm mấy phần: "Anh có thể cho em tiền, cho em nhà cửa, em có thể yên tâm thoải mái tiếp nhận, em muốn cái gì anh đều có thể cho em, bởi vì anh thích em, anh thích tới mức muốn cho em toàn bộ những gì tốt nhất trên đời này...Em trở về hãy từ chức đi, muốn tiếp tục làm kiêm chức cũng được, anh sẽ tùy em, chỉ cần em vui vẻ là được."
Lâm Sơ vẫn còn đang giãy giụa, bị đau đến cô cau chặt lông mày, Trầm Trọng Tuân tiếp tục: "Nếu như sau này lại có chuyện như vậy, em có thể rời đi!"
Lâm Sơ giật mình, dừng động tác lại, Trầm Trọng Tuân vững vàng nhìn chằm chằm cô, gằn từng chữ: "Anh cho phép bản thân mình tự luyến, có thể chẳng phải em yêu thích anh, về sau lại xảy ra chuyện nữa, em có thể lập tức rời đi!" Anh hình như đỏ tròng mắt: "Nhưng là một khi mọi chuyện kết thúc, em phải lập tức trở về, mặc kệ đi tới chỗ nào, đều phải lập tức trở về!"
Trầm Trọng Tuân dán lên mặt của Lâm Sơ, âm thanh gần như không thể nghe nổi, cổ họng hình như bị thương, so với quá khứ càng thêm khàn khàn: "Hiện tại, em chính là của anh đấy, biết không?"
Nước mắt Lâm Sơ lại một lần nữa tuôn chảy, lúc này cô cắn chặt hàm răng, khổ sở trước nay chưa có ngậm tại trong cổ, trong lòng rung động lớn giống như là dời núi lấp sông, sóng lớn cát đá cuồn cuộn mãnh liệt đập vào mặt.
Trong mười ngày này, cô bị người khác chẳng để tâm, như đồ bỏ đi bị ném bỏ ở trong góc, bị uất ức, "Oanh" một tiếng vang thật lớn, vào giờ khắc này nổ tung.
Mưa dầm ngày mùa thu, ánh sáng ảm đạm, không sánh được lúc hoàng hôn mùa hè, phố lớn ngõ nhỏ cũng chìm ở trong mưa, thảm thực vật đói khát trong chung cư được bổ sung dưỡng khí đã bị mùa hè rửa trôi, tựa như Trầm Trọng Tuân giờ phút này.
Lâm Sơ siết quả đấm, đóng chặt cặp mắt, cả người cũng ngồi phịch ở trên ghế sa lon, Trầm Trọng Tuân hôn khắp mặt của cô, lại cắn cổ của cô, tay dừng lại ở bả vai Lâm Sơ, sau mấy lần do dự, rốt cuộc anh cũng hạ quyết tâm, bỗng chốc cởi bỏ quần áo của cô, giống như sợ mình e sợ rút lui, anh lại dùng lực, kéo áo Lâm Sơ để lộ ra bả vai, lộ ra một chút lại một chút cảnh xuân trước ngực.
"A —— Trầm Trọng Tuân!" Lâm Sơ thét chói tai.
Trầm Trọng Tuân không nhìn gương mặt của cô, vùi đầu hôn xuống, sau khi hôn một cái lại túm quần áo lôi xuống, cảnh xuân bí ẩn xinh đẹp được giấu kĩ lại lộ thêm mấy phần, anh phun ra hô hấp nồng đậm, dùng sức thưởng thức.
Lâm Sơ thở hốc vì kinh ngạc, một tay theo bản năng đẩy anh ra, một tay che mắt, thân mật trước nay chưa từng có thế này, làm cho lòng cô run sợ.
Trên mặt vẫn còn nước mắt, Lâm Sơ thấp giọng gọi tên Trầm Trọng Tuân, áo bó đã bị nhấc lên một nửa, quần áo giá rẻ không chống cự nổi lực kéo của Trầm Trọng Tuân, áo nơi bả vai đã nhăn nhúm, lại vừa vặn tăng thêm một (di.da.l.qy.do) đường cong mê người, một bên áo ngực màu trắng đã lộ ra.
Trầm Trọng Tuân cầm thứ rất tròn được giấu ở trong áo lót, dùng sức ngắt, dẫn tới một tiếng ngâm tựa như mời gọi của Lâm Sơ.
"Anh......" Trầm Trọng Tuân vốn định mở miệng, muốn nói một câu "Anh muốn em", "Anh bắt đầu đây", hoặc là "Em đừng sợ", nhưng lời nói cũng đã tới khóe miệng, nhưng anh lại không phun ra được, gương mặt bị nghẹn đến đỏ bừng, đột nhiên kéo mông Lâm Sơ, bế cô lên, sải bước dài đi tới phòng ngủ.
Lâm Sơ tựa trên đầu vai anh, bộ ngực lành lạnh giống như nửa thân trần, cô rốt cuộc hoảng hồn: " Trầm...... Trầm Trọng Tuân!"
Trầm Trọng Tuân đặt cô lên giường, Lâm Sơ cố chống đỡ, lập tức bỏ chạy sang bên kia giường, Trầm Trọng Tuân một phen níu cổ chân của cô lại, đảo mắt lại kéo cô, lôi cô lên giường sau đó bắt đầu hôn, Lâm Sơ chỉ có thể buồn bực kêu rên, quơ múa cánh tay nhỏ lung tung đánh, cuối cùng trước ngực thất thủ, bàn tay nóng bỏng phá bỏ ngăn cách, Lâm Sơ giật mình hô hấp hơi chậm lại, bên tai là nụ hôn ướt nhẹp cùng lời nói nhỏ nhẹ: "Anh dẫn theo em làm, ngoan!"
Làm cái gì mà làm!
Lâm Sơ xấu hổ muốn chết, một khắc trước rõ ràng vẫn còn cao giọng chỉ trích anh, thế mà một khắc sau lại không giải thích được bị anh đặt ở phía dưới.
Lâm Sơ giống như bị điện giật, run rẩy chịu đựng anh sờ soạng, trong đầu vẫn còn suy nghĩ: Thật muốn làm sao? Phải làm ư? Thật thật muốn làm ư?
Một giây kế tiếp áo cô đã bị lột sạch sẽ, ngực bị Trầm Trọng Tuân đỏ mắt há miệng ngậm lấy, lý trí Lâm Sơ sụp đổ trong nháy mắt.
Lâm Sơ không chỗ ẩn núp, mắc cỡ mặt đỏ tới mang tai, Trầm Trọng Tuân cũng không tốt hơn chút nào, chỉ là anh là đàn ông, không thể thua trận, anh muốn cho Lâm Sơ dũng khí: "Có lạnh hay không?"
Lạnh anh sẽ sưởi ấm, nóng anh cũng sẽ đốt thêm lửa, nói chung là cũng không thể lạnh được.
Lâm Sơ mãnh liệt lắc đầu, cả người cũng sắp cuộn thành một vòng tròn. Người yếu ở trước mặt người yếu hơn mình sẽ thành cường giả, Trầm Trọng Tuân ngoắc ngoắc môi, ôm lấy Lâm Sơ, nhích tới gần đầu giường, mới vừa ngồi vững vàng đã khởi động tay.
Lâm Sơ một lát thì đẩy bàn tay mò mẫm trên ngực mình ra, một lát lại đẩy cái đầu vùi trong ngực mình ra, cho đến khi giữa hai chân truyền đến dị động, cô mới chấn kinh thống nhất mục tiêu, lôi kéo cổ tay Trầm Trọng Tuân, ngoài miệng vẫn tiếp tục hô: "Trầm Trọng Tuân!"
Trầm Trọng Tuân lập tức hôn cô, áp chế không cho Lâm Sơ giãy giụa, cũng không quản cô lung tung đá đá hai chân cùng buồn bực thét chói tai trong cổ, chỉ xúc động muốn cho cô tan chảy ở trước mặt mình.
Lâm Sơ không chống đỡ được bao lâu, trong khoảnh khắc gương mặt sắp bị thiêu đốt đến nứt ra, cô rốt cuộc tràn ra tiếng thét chói tai đã cực kỳ khó khăn khống chế, run rẩy giống như pháo hoa, tán loạn mọi nơi, bắn nhảy bạo liệt.
Trầm Trọng Tuân hít sâu một hơi, để cho cô phục hồi lại, lại nhẫn nại tiếp tục dụ dỗ cô, khàn giọng lấy lòng: "Nhịn một chút, anh mới vừa tìm đúng vị trí, em vừa động sẽ lại lệch mất!"
Lâm Sơ cũng nịnh nọt nói: "Quá nhanh, chúng ta thật quá nhanh." Cô nghĩ tới những cuộn phim ngày trước xem trong phòng ngủ kia, cắn răng nói: "Em sẽ lấy tay giúp anh, có được hay không?"
Hô hấp của Trầm Trọng Tuân hơi chậm lại, hình như không dám tin, anh nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn hồng rực của Lâm Sơ một hồi lâu, sau đó lại bỗng nhiên cười một tiếng.
Anh không nên xem Lâm Sơ như đứa bé, bây giờ đứa bé rất hiểu chuyện, lúc anh đi học cũng đã hiểu hết rồi, huống chi là hôm nay. Trầm Trọng Tuân không hề khách khí nữa, tách hai chân cô ra, lập tức động thân, chỉ nghe một tiếng thét chói tai tê tâm liệt phế truyền đến, còn dư lại chỉ có hơi thở thoi thóp cùng tiếng mắng đầy tức giận.
Hai người đều là lần đầu, ván giường rung chốc lát đã ngừng lại, Lâm Sơ cũng không cảm thấy thời gian ngắn, cổ họng của cô đã sớm khàn khàn, thân thể rung động khó khống chế được. Trầm Trọng Tuân lại cảm thấy mất thể diện, thở hổn hển nằm ở trên người của Lâm Sơ, một lúc lâu mới phát giác thân thể ở dưới run rẩy kéo dài không ngừng, anh mới hơi cảm giác vui mừng, trấn an tự đắc hôn Lâm Sơ một cái.
Vừa hôn lại không thể ngăn cản, Trầm Trọng Tuân ôm Lâm Sơ vào trong ngực, lần nữa đốt lửa.
Bên ngoài không biết còn mưa hay không, hai người đã sớm không nhớ rõ thời gian, chỉ cảm giác ánh sáng bên trong nhà càng ngày càng mờ.
Nước mắt trên mặt Lâm Sơ đã khô, cô bị Trầm Trọng Tuân ép không có đường lui, lấy hết dũng khí muốn phản kích, một giây kế tiếp lại bị đánh trúng một điểm, luống cuống tay chân mất khống chế, lúc cô thoi thóp một hơi mới nghe được Trầm Trọng Tuân gầm nhẹ một tiếng, nhưng cô cũng không thắng lợi, đánh một tay ngang, lần nữa run rẩy. Sắc trời mông lung, mưa phùn ngoài cửa sổ cuối cùng cũng dừng lại.
Lúc Trầm Trọng Tuân mơ mơ màng màng mở mắt, thấy mình vẫn còn đè trên người của Lâm Sơ, anh lập tức nhấc người lên, dịch sang bên cạnh, cánh tay khoác lên ngực của cô, si ngốc cười một hồi, mới mệt mỏi chợp mắt.
Mười mấy ngày này anh cũng chưa từng được ngủ một giấc an ổn, nhiều nhất một ngày ngủ đủ năm giờ, sau khi tỉnh lại lại phải đối mặt với cả đống chứng cứ.
Hiện tại nằm ở bên cạnh Lâm Sơ, quả nhiên ôn hương nhuyễn ngọc giỏi nhất là thôi miên, Trầm Trọng Tuân ngủ đến trời đất mù mịt, lúc mở mắt ra lần nữa, không gian bên trong nhà đã đen kịt, Lâm Sơ trần truồng ngủ say bên cạnh, Trầm Trọng Tuân cả kinh, lập tức nhặt chăn bông chẳng biết rơi trên đất lúc nào lên, nhẹ nhàng trùm lên trên người Lâm Sơ, lại ngồi dậy mặc quần, đi tới phòng khách.
Lâm Sơ không còn hơi sức mở mắt, tiếp tục ngủ, chỉ chốc lát sau đã phát giác ngón tay bị người nhấc lên, cô tức giận muốn kéo ra, chỉ cảm thấy ngón tay rất lạnh lẽo, một âm thanh thật thấp truyền tới bên tai: "Anh sẽ phụ trách với em."