Thật ra thì trong nhà cũng không có món gì ngon, Trầm Trọng Tuân vừa rời đi, mẹ Lâm lập tức gọi điện thoại cho cha Lâm: "Đừng đánh mạt chược nữa, đi chợ mua ít thức ăn đi!"
Tất cả âm thanh ở đầu kia của cha Lâm đều là tiếng mạt chược "Răng rắc": “Làm sao phải mua thức ăn, giờ cũng hai giờ rồi, đồ ăn không tươi, sáng sớm ngày mai lại mua thêm!"
Mẹ Lâm hô: "Nói nhảm gì mà nhiều thế, ông đi mua ngay đi, buổi tối bạn trai Đao Đao sẽ qua ăn cơm!"
Cha Lâm kinh ngạc nói: "Cái gì, bạn trai?"
Mẹ Lâm vừa hung hăng liếc Lâm Sơ, vừa giải thích nguyên nhân hậu quả với cha Lâm, Lâm Sơ ôm gối dựa, dứt khoát nằm trên ghế sa lon giả chết.
Trong lòng cô lo lắng, nói cho cha mẹ cô đã có bạn trai là một chuyện, bạn trai tới cửa thăm hỏi lại là một chuyện khác, ở trong mắt Lâm Sơ, bạn trai đến nhà ăn cơm là một việc vô cùng quan trọng, tỏ rõ cuộc sống độc thân của cô sẽ bắt đầu mất đi, cũng biểu thị người đàn ông này sẽ có một đoạn tương lai với cô.
Lâm Sơ chưa bao giờ coi đoạn tình này là trò chơi, nhưng cô thực sự chưa chuẩn bị để cho Trầm Trọng Tuân tới gặp gia trưởng.
Càng nghĩ càng khẩn trương, Lâm Sơ che trái tim đang thình thịch nhảy loạn, tay chân (di.da.l.qy.do) tê nhức, điện thoại của Trầm Trọng Tuân cắt đứt những suy nghĩ lung tung của cô.
"Ba mẹ em thích gì? Lúc ăn cơm tối anh mang đến!"
Lâm Sơ tránh mẹ Lâm, nhỏ giọng nói: "Anh tùy tiện mua chút trái cây là được, hoặc là mua hai chai rượu, bọn họ không đặc biệt thích gì!"
Trầm Trọng Tuân yên lặng trong chốc lát, hình như có lời muốn nói, Lâm Sơ hỏi một tiếng, anh nói: "Vậy cứ như vậy đi, cúp trước!"
Lâm Sơ thấy anh lạnh nhạt như vậy, liền biết anh đang tức giận, cô tranh thủ thời gian giải thích: "Hôm nay anh đừng hiểu lầm!" Cô bắt đầu nói từ sáng sớm lúc rời giường, cho đến khi Phương Hào lái xe đưa họ trở lại: "Hôm nay là mẹ em tự mình chủ trương, bà còn đang giận em đây này!"
Đầu kia Trầm Trọng Tuân vẫn đang làm việc, hai ngày nghỉ của tuần này anh cũng không rảnh rỗi, trong phòng làm việc có cấp dưới ra ra vào vào, còn có chuyện của Lâm Sơ làm cho anh phiền lòng, anh chỉ vào tài liệu trên tay một người đồng nghiệp, ý bảo anh ta đưa sang phòng làm việc sát vách, sau đó mới lên tiếng: "Đợi buổi tối trở về lại nói với em, anh đang vội, cúp đây."
Anh là thật sự tức giận, Lâm Sơ có cảm giác uất ức.
Cha Lâm nhiệt tình giống như mặt trời giữa ngày đông lạnh giá, phù phù thổi ra từng ngụm khói, mẹ Lâm vừa mở cửa đã kinh ngạc nói: "Ông đi đánh cướp đấy à? Đao Đao, tới giúp một tay!"
Lâm Sơ vọt tới cửa, chỉ thấy cha Lâm xách một đống túi nilong, cửa nhà bị chặn kín lại: "Mau cầm mau cầm, túi sắp đứt rồi!"
Qua hai giờ chiều, rau dưa tươi mới cũng bắt đầu xuống giá, cha Lâm ôm về một đống lớn, đoán sơ sơ, cũng đủ cho vợ chồng bọn họ ăn được hai tuần lễ.
Tủ lạnh trong nhà là kiểu dáng cũ kỹ nhất, ngoại hình nhỏ thấp, màu xanh lá, chỗ nguồn điện còn có thể nghe được âm thanh "Chi chi". Mẹ Lâm lần nữa oán trách, thúc giục cha Lâm có rảnh rỗi thì đi mua tủ lạnh, tủ này dung tích quá nhỏ, căn bản không nhét được bao nhiêu đồ ăn.
Hai vợ chồng bắt đầu bận rộn trong phòng bếp, mẹ Lâm ngồi ở trên ghế đẩu, giơ tay hình chữ V cạo sạch sẽ ruột tôm, cha Lâm đang làm sạch lão áp, chỉ chốc lát sau đã mang ra sa oa, trộn lẫn lão áp đã rửa sạch sẽ và gia vị vào, sau khi thả vào nồi lại tiếp tục xử lý những món ăn khác.
Hai người vừa làm việc vừa trò chuyện về mạt chược, Lâm Sơ nghe không hiểu danh từ chuyên môn của bọn họ, dán vào cửa phòng bếp hỏi: "Con tới giúp một tay nhé?"
Mẹ Lâm liếc cô một cái, cũng gần hết giận rồi, nói: "Con đi tắm đi, không phải nói trong phòng trọ không có nóng lạnh à, hôm nay trở về cũng đừng tắm, tắm ở nhà trước đi, bật bình nóng lạnh lên, quần áo bẩn cũng thay ra đi."
Lâm Sơ "Nha" một tiếng, nghe lời đi toilet.
Tắm giặt xong ra ngoài, thời gian mới chỉ bốn giờ rưỡi, Lâm Sơ lau tóc, chạy tới bàn ăn nhìn một cái, lập tức cảm thấy bụng đói kêu vang.
Mấy món ăn nóng còn chưa nấu, thời tiết lạnh, để sẽ lập tức lạnh mất, cha Lâm bày đồ ăn ra mâm, chuẩn bị sau đó thi thố tài năng.
Lúc Trầm Trọng Tuân tới nơi, tóc Lâm Sơ còn chưa khô, thỉnh thoảng vẫn có hai giọt nước rơi xuống từ trong lọn tóc, cô mở cửa, thận trọng nói: "Tới rồi ạ?"
Trầm Trọng Tuân nhàn nhạt đáp một tiếng, nhìn về phía mẹ Lâm đang đứng ở giữa phòng khách, cười gọi một tiếng "Dì", lại đưa cây thuốc và chai rượu cùng trái cây trong tay lên.
Rượu và thuốc lá đều là hiệu nổi danh, trái cây cũng là hàng nhập khẩu hạng sang, chưa nói tới đắt rẻ, nhưng tuyệt không thất lễ. Cha Lâm rất dễ dàng bị thu mua, cười ha hả nhận lấy thuốc lá và rượu sau đó lập tức bảo anh ngồi tự nhiên, mẹ Lâm cũng không sĩ diện giống như buổi chiều, đạo đãi khách vẫn còn cần quan tâm.
"Trà Long Tĩnh này là bác cả Đao Đao mang tới, thơm hơn mua bên ngoài nhiều, cậu mua bên ngoài cũng không mua được đồ chánh tông như vậy đâu, hoặc là đồ giả, hoặc chính là trộn lẫn một chút hàng cũ vào." Mẹ Lâm rót nước, một màu xanh biếc dần dần dần lan ra, nghe thấy hương mát lạnh, uống vào miệng rất thanh thuần.
Trầm Trọng Tuân nói cảm ơn, câu có câu không nói chuyện với mẹ Lâm. Anh không phải người hay nói, phần lớn thời gian đều trầm mặc, không nói quá nhiều chuyện trên bàn rượu, tính tình như thế nhưng cũng lại không cô độc, lời xã giao nói rất khôn khéo, lời khen tặng cũng rất tự nhiên, vả lại kiến thức rộng rãi, tùy tiện chỉ một vật đều có thể có đề tài để nói, cũng làm cho Lâm Sơ giật mình không ít.
Trầm Trọng Tuân vỗ vỗ tay vịn ghế sa lon: "Con cũng không hiểu rõ lắm về vật liệu (lqd) gỗ, chẳng qua anh cả con cũng có làm ăn buôn bán, trước kia con cũng từng thấy anh ấy mua một chiếc ghế, cảm giác cùng chất liệu này không sai biệt lắm."
Mẹ Lâm cười nói: "Ánh mắt của cậu thật không tệ, bộ ghế sa lon này chúng tôi mua lúc mới vừa dọn nhà, lúc ấy Đao Đao mới vừa học tiểu học, lúc ấy còn tốn mấy ngàn đấy." Bà nói điều kiện nhà mình với Trầm Trọng Tuân, tuy nói trình độ văn hóa của hai vợ chồng bà không cao, là xuất thân từ công nhân, nhưng điều kiện trong nhà cũng không tệ, có hai phòng ở cùng một nhà để xe, vì vậy coi như Lâm Sơ không có công việc, nhà bọn họ cũng nuôi nổi con gái.
Lâm Sơ rửa hai đĩa trái cây thả vào trên khay trà, không chen vào câu chuyện của hai người kia được, nhất thời có chút phẫn nộ, bèn quyết định đi giúp cha Lâm một tay, xông vào phòng bếp khói dầu cuồn cuộn.
Lên bàn cơm, mẹ Lâm đã hiểu rõ công việc của Trầm Trọng Tuân, hài lòng là đương nhiên, không biết nghĩ tới điều gì, bà lại có chút mất hồn.
Cha Lâm lấy rượu ngon trân quý mấy năm ra, thay Trầm Trọng Tuân rót một chén: "Không có món ăn gì ngon chiêu đãi, xem một chút có hợp khẩu vị hay không!"
Trầm Trọng Tuân cười nói: "Chú dì thật khách khí quá, nhiều món ăn như vậy, com thấy ngài vẫn luôn bận rộn đến tận bây giờ."
"Không bận không bận!" Bọn họ khách khí lẫn nhau một lần, cha Lâm hỏi: "Trong nhà của cậu có mấy người?"
Trầm Trọng Tuân trả lời: "Mẹ con đã qua đời nhiều năm rồi, trong nhà còn có một anh trai và một chị dâu." Dừng một chút, anh lại nói: "Còn có một chị gái, nhưng cũng qua đời sớm, để lại một người con trai, vẫn luôn là ba con và anh trai con chăm sóc cho cậu ta!"
Cha Lâm sợ đề tài này quá mức nhạy cảm, cười chuyển hướng, hỏi tới những thứ khác, Lâm Sơ cắn món ăn ngẩn người, cô chưa từng nghe Trầm Trọng Tuân nói đến mẹ Giang Tấn, mặc dù cô cũng có một vài suy đoán, nhưng khi thật sự nghe tin bà ấy đã vắng mặt trên nhân thế, trong đầu vẫn còn có chút quái dị, cũng không biết hiện tại Giang Tấn như thế nào rồi.
Cô cô độc không người nào để ý tới, suy nghĩ Thiên Mã Hành Không, cha mẹ hai người chỉ lo hỏi han Trầm Trọng Tuân đủ điều, mẹ Lâm thấy anh đã uống hai ly rượu, nói: "Bình thường cậu uống rượu nhiều lắm phải không? Phải chú ý sức khỏe đấy!" Còn có giữ mình trong sạch, chỉ là lời này mẹ Lâm không nói ra.
Trầm Trọng Tuân cười đáp: "Có lúc xã giao không có cách nào từ chối, nhưng con vẫn luôn khống chế mình, uống nhiều rượu hại người, dù uống nhiều thuốc bổ hơn nữa cũng không bổ lại được." Nói xong, anh không biến sắc để ly rượu xuống.
Lại hàn huyên thêm mấy câu, mẹ Lâm đưa một ánh mắt về phía cha Lâm, cha Lâm uống đến đỏ bừng cả mặt, lại lấy một gói thuốc thơm ra, đổ ra một cây đưa cho anh: "Đến đây, hút một điếu!"
Trầm Trọng Tuân vội vàng khoát tay: "Cảm ơn chú, con không hút thuốc lá!"
"Không hút thuốc lá?" Cha Lâm nói.
Trầm Trọng Tuân cười cười: "Thỉnh thoảng khi công việc quá bận rộn hoặc là lúc xã giao con mới hút một hai điếu, bình thường không hút thuốc lá."
Lâm Sơ nghe thấy thế, nói thầm trong lòng một tiếng, thầm mắng anh dối trá, trong chén đột nhiên nhiều hơn một con tôm, vừa ngẩng đầu, đã thấy Trầm Trọng Tuân nhếch môi đang cười, Lâm Sơ không biết con tôm này là phí bịt miệng hay là rượu giảng hòa, cô gắp lên nhét vào trong miệng, cắn được giòn vang, ngay cả vỏ tôm cũng nuốt vào.
Bữa cơm này ăn có chút lâu, cha Lâm chạm cốc với Trầm Trọng Tuân, mỗi lần Trầm Trọng Tuân chỉ ý tứ nhấp hai cái, đắn đo đúng mực. Ban đầu anh lạnh nhạt Lâm Sơ, sau đó thỉnh thoảng cũng gắp thức cho cô ăn, ngược lại Lâm Sơ cứ ăn không ngừng, bị cha Lâm cười trách mắng mấy câu, nói cô không hiểu chuyện.
Mùa đông nhiệt độ rất kỳ lạ, lúc thì lạnh run tay chân, lúc lại nóng như có từng đốm từng đốm lửa trong lồng ngực, trên bàn cơm rượu trắng đã thấy đáy, cha Lâm khó được dịp thể hiện tửu lượng ở trong nhà, mặt đã sớm đỏ bừng như than hồng, thậm chí ngay cả tai cũng đổi sắc.
Xem xét lại Trầm Trọng Tuân, chỉ có sắc mặt hồng nhuận phơn phớt đi một chút, ý thức vẫn tỉnh táo như thường. Mẹ Lâm đã bất tri bất giác chuyển đề tài đến trên người Lâm Sơ: "Dịp lễ mừng năm mới mấy người lớn tuổi trong nhà còn cười con bé, nói nó đã lớn như thế mà ngay cả một lần yêu đương cũng chưa có, tôi rất lo lắng, đọc nhiều sách như vậy có ích lợi gì, nói dễ nghe là đơn thuần, nói khó nghe một chút chính là ngu, tìm bạn trai nơi nào đơn giản như vậy." Bà chỉ vào món ăn ý bảo Trầm Trọng Tuân tiếp tục ăn, nói: "Tôi nghĩ, đàn ông không cần có nhiều tiền, cũng không cần quá đẹp trai, chỉ cần đàng hoàng một chút là được rồi, hoa hoa cỏ cỏ bên ngoài quá nhiều, nhất là những người làm xây dựng giống như các cậu, tôi đã từng nhìn thấy những cô gái bán nhà kia, rất xinh đẹp!"
Mẹ Lâm thở dài một cái: "Tình cảm duy trì thế nào, gia đình duy trì thế nào, là phải dựa vào hai người cùng nhau nỗ lực. Tư tưởng của tôi rất lạc hậu, phụ nữ nhất định phải hiền huệ, nhưng phụ nữ hiền huệ, đàn ông cũng phải vì gia đình, tâm địa gian xảo là nhất định không được." Bà trừng mắt liếc cha Lâm: "Cậu nhìn ba con bé đi, nếu ở bên ngoài mà uống tới như vậy, còn không dính vào!"
Trầm Trọng Tuân cười một tiếng: "Con cũng cho là đàn ông nên vì gia đình, trước kia con mới vừa bắt đầu làm việc, theo lãnh đạo ra ngoài xã giao, lúc ấy cái gì cũng không hiểu, cứ như vậy trơ mắt nhìn lãnh đạo và phụ nữ trên bàn rượu dính vào nhau, sau đó thì ly hôn, đổi đi nơi khác, không có mấy người có kết quả tốt. Điều không vinh dự này không đơn giản là vấn đề gia đình, mà còn là vấn đề tư tưởng của một người, nếu như một người đàn ông ngay cả chuyện nhỏ này đều không khống chế được, vậy làm sao còn có thể đạt được thành tích trong sự nghiệp!"
Mẹ Lâm hài lòng không ngậm miệng được, mặt mày hớn hở khen anh mấy câu, rốt cuộc không hề quanh co lòng vòng mà thăm dò nữa.
Lâm Sơ tự ti, bội phục Trầm Trọng Tuân sát đất.
Sau khi ăn xong sắc trời đã tối, mẹ Lâm cũng không giữ bọn họ thêm, dù sao công việc quan trọng hơn.
Bà gói lại một chút trái cây cùng đồ ăn chín, để Lâm Sơ và Trầm Trọng Tuân tự động phân chia, đưa hai người đến dưới lầu, sau khi đưa mắt nhìn bọn họ rời đi mới quay lại trong nhà, vào nhà vừa lập tức mắng cha Lâm thừa cơ làm loạn, lại dám uống một bình rượu, vừa cười hỏi ông: "Ông thấy tiểu Trầm này thế nào?"
Cha Lâm bị bà mắng thành quen, không sao cả cười một tiếng, còn nói: "Không tệ, tuổi trẻ tài cao, không hút thuốc lá không uống rượu, còn có thể chăm sóc người khác!"
Trầm Trọng Tuân người này xem ra trung thực, nói dối ngược lại rất có kỹ xảo, coi như không hoàn toàn là nói dối, cũng là nửa thật nửa giả.
***
Lâm Sơ ngồi trong xe hứng gió lạnh một lát, thổi tan mùi rượu trên người, sau đó mới kéo cửa sổ xe lên nói: "Uống rượu anh có thể khống chế mình không em thật đúng là không rõ ràng lắm, hút thuốc lá thì khác, ở nhà mỗi ngày anh đều hút, anh nói còn dễ nghe hơn hát, còn ngay trước mặt ba mẹ em gắp thức ăn cho em, trước đó không phải anh đang tức giận ư, vụng về!"
Trầm Trọng Tuân cười cười, sờ sờ đầu Lâm Sơ, nhắc nhở: "Chuyên tâm lái xe đi, kỹ thuật của em không tốt!"
Lâm Sơ hừ một tiếng, đạp chân ga tăng tốc, quả nhiên kỹ thuật không tốt, xe lảo đảo một cái, hai người cũng ngã về phía sau, Lâm Sơ không bằng lòng, còn nói: "Anh xem, em cũng rất phối hợp với anh, tất cả đều để cho anh biểu hiện, em chỉ ở một bên giả vờ ngây ngốc!"
Trầm Trọng Tuân không ngờ Lâm Sơ quan sát thấu đáo như vậy, nghiêng đầu quan sát cô một hồi, không nhịn được nghiêng người qua, hôn một cái lên trên mặt cô, Lâm Sơ kêu một tiếng, trên tay trượt, tay lái lệch vị trí, Trầm Trọng Tuân tay mắt lanh lẹ, lập tức giúp cô giữ lại được.
Lâm Sơ tức giận nói: "Anh đừng động tay động chân, trở về chỗ ngồi đi!"
Trầm Trọng Tuân cười một tiếng, định tiếp tục "Nói chuyện", lại hôn mấy cái, Lâm Sơ sợ hãi hung ác vỗ anh hai cái, bị hành vi không để ý đến quy tắc giao thông của anh dọa sợ đến nỗi quên cả đạp phanh, tiếp tục uốn tới ẹo lui đi về phía trước.
Trầm Trọng Tuân thực sự say, Lâm Sơ xoa xoa gương mặt, lệnh cho anh ngoan ngoãn quay về chỗ ngồi, dọc theo đường đi xảy ra rất nhiều vấn đề, nhưng lúc đi tới nhà trọ ở trung tâm thành phố cũng không muộn hơn bình thường, xung quanh vẫn là đèn đuốc sáng trưng.
Lâm Sơ lôi kéo anh vào thang máy, lại đẩy anh vào nhà trọ, vừa mới bật đèn lên, đã bị Trầm Trọng Tuân ôm cổ.
Trầm Trọng Tuân dán vào đỉnh đầu của cô, rù rì nói: "Ưmh, làm đi!"
Lâm Sơ đẩy đẩy anh: "Nhanh đi tắm rồi ngủ, tối nay anh uống nhiều quá!"
Trầm Trọng Tuân cười cười, nâng cằm của cô lên, hôn một cái lên môi cô: "Ngốc, sao anh đây mấy chén đã say được, còn đi ra ngoài xã giao thế nào?" Anh vuốt ve tóc dài của Lâm Sơ, nói: "Chỉ là anh còn đang tức giận."
Lâm Sơ sững sờ: "Em đã giải thích với anh rồi, em vô tội!"
"Ừ." Trầm Trọng Tuân gật đầu một cái: "Nhưng em không để anh ở ttong lòng, em đã nói quyết định chia tay của em cho cha mẹ, sau đó lại không nói cho bọn họ biết chúng ta đã làm lành. Lâm Sơ ——" Trầm Trọng Tuân nghiêm mặt nói: "Anh không dám xin em yêu anh giống như anh yêu em, nhưng anh hy vọng em nhất định phải coi trọng anh, nhất định phải thật yêu anh!"
Đây là lần đầu tiên chữ “yêu” này được phát ra từ trong miệng Trầm Trọng Tuân, trái tim Lâm Sơ run lên, bị (di.da.l.qy.do) cái từ thần thánh này khuấy loạn tâm thần. Cô vẫn cảm thấy chữ "Yêu" này quá buồn nôn, "Anh yêu em" nào có dễ nói ra khỏi miệng như vậy, vẫn là..."Anh thích em" tương đối tự nhiên, cô cũng chưa bao giờ nói "Yêu" cha mẹ mình, trời rất lạnh, mà da gà cũng rơi đầy đất.
Nhưng Trầm Trọng Tuân nói được một cách tự nhiên, anh muốn cầu xin Lâm Sơ thương anh, nghĩa chánh ngôn từ.
Lâm Sơ ấp úng lầm bầm một tiếng, hai gò má dần dần ửng hồng. Trầm Trọng Tuân lôi cô gần lại một chút, hỏi: "Em nói cái gì?"
Lại nghe một lần, thì ra là Lâm Sơ đang nói anh buồn nôn, Trầm Trọng Tuân cười cười, nâng mặt của cô hôn lên: "Không phải buồn nôn, là không kìm hãm được." Khi anh ở trước mặt Lâm Sơ vẫn luôn ít đi mấy phần tự tin, anh sợ Lâm Sơ bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng sẽ vứt bỏ anh mà đi.
Trầm Trọng Tuân ôm chặt Lâm Sơ, nâng cái ót cô lên, ngậm lấy môi cô, Lâm Sơ không tự chủ được mà nhắm mắt lại, ban đầu chỉ tựa vào lồng ngực của anh, sau lại có chút vô lực, định ôm cổ của anh, nhưng dưới chân vẫn tựa như trượt, đầu gối run lên một cái, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.
Quần áo mùa đông vừa dầy lại dài, Trầm Trọng Tuân một tay ôm cô, một tay từ trước ngực Lâm Sơ dò vào, cầm địa phương căng cứng kia mà xoa nhẹ mấy cái, Lâm Sơ uốn éo người, anh lại mò về vạt áo phía dưới, khí lạnh "Vèo" chui vào, Lâm Sơ run lên, kêu rên thoát khỏi môi của anh: "Lạnh!"
Trầm Trọng Tuân hình như không nghe thấy, lại lập tức hôn lên, Lâm Sơ nghiêng đầu né tránh, anh dứt khoát hôn vào trên mặt và trên lỗ tai của cô, Lâm Sơ có chút ngứa ngáy, muốn dời sự chú ý của anh đi, chỉ vào cái túi ném ở cửa nói: "Chúng ta chia đồ ăn trước đi, em muốn đi về!"
Trầm Trọng Tuân dừng lại, bấm chặt hông của Lâm Sơ, nhỏ giọng nói: "Anh có áo mưa."
Lâm Sơ ngẩn người, huyết dịch trong người tuôn trào: "Anh... Anh. . . . . ." Hạ lưu!
Trầm Trọng Tuân không cho cô cơ hội chỉ trích, nhấc Lâm Sơ lên, trực tiếp ôm người tới phòng ngủ, khoảng cách vài bước đường, anh càng không ngừng hôn, Lâm Sơ chỉ hô một tiếng mơ hồ không rõ, lập tức bị anh đặt ở trên giường, quần áo cũng bị anh vén lên, bên dưới áo len là áo ngực màu hồng, ở giữa có thắt một cái nơ con bướm, vật nhỏ béo mập núp ở bên trong, hô hấp của Trầm Trọng Tuân hơi chậm lại.
Lâm Sơ mặt đỏ tới mang tai ôm ngực: "Đừng nhìn chằm chằm như vậy!"
Trầm Trọng Tuân đẩy cánh tay của cô ra, đầu tiên là vững vàng nhìn chòng chọc một lát, lại lần nữa cúi môi hôn một cái, buồn bực ở chính giữa cười cười, cũng không nhìn Lâm Sơ đang mắc cỡ đỏ bừng mặt, chuyên tâm làm chuyện mình nghẹn thật lâu.
——— —————— —————— —————— —————— —————— ————————
Lâm Sơ sợ lạnh, run run mấy cái mang "Ước pháp tam chương" ra, Trầm Trọng Tuân giả câm giả điếc, bật điều hòa lên, lưu loát cởi quần áo của cô, ôm chặt cô vào trong ngực, hai người ngực xích lõa kề nhau: “Không lạnh." Anh ngậm chính xác cái miệng nhỏ nhắn của Lâm Sơ, giữ chặt cằm của cô đòi hỏi hôn sâu.
Lâm Sơ biết tránh cũng không thể tránh, ôm ý định chuộc tội trong lòng, không hề chống cự nữa, hơi ngước cổ, tùy Trầm Trọng Tuân loay hoay.
Trầm Trọng Tuân quấn lấy cái lưỡi của cô, một tay ôm bả vai của cô, nâng cô lên một chút, một tay vuốt ve ngực của cô, thỉnh thoảng để cho cô lấy hơi, anh chuyển nụ hôn về phía vật nhỏ trên bộ ngực cô, mút lấy hạt phấn châu nhạy cảm kia, sau khi chọc cho Lâm Sơ càng không ngừng run rẩy, lại tiếp tục đi vì cô làm dạo đầu, nuốt mùi vị của cô vào trong miệng, lúc lên lúc xuống, tuyệt không nặng bên này nhẹ bên kia, đảo mắt đã làm cho Lâm Sơ xụi lơ xuống, nhưng anh vẫn còn cảm thấy chưa đủ, ngẩng đầu liếc nhìn, chỉ thấy Lâm Sơ cắn răng nghiến lợi tựa như ẩn nhẫn, đã sớm đỏ bừng cả khuôn mặt.
Trầm Trọng Tuân cười một tiếng, tiếp tục cuốn lấy cái lưỡi trêu đùa cô một hồi, lúc này mới chuyển nụ hôn xuống nơi khác, từ cái trán Lâm Sơ, dọc theo đường cong từ từ trượt, dụ dỗ mỗi một tấc da thịt trên cơ thể cô.
Lâm Sơ vừa run rẩy, vừa hừ hừ mấy tiếng, từng nơi trên thân thể đều giống như chạm vào điện, Trầm Trọng Tuân không chỉ hôn, mà thỉnh thoảng còn cắn cô một ngụm, sức lực vô cùng nhẹ, sau khi cắn xong lại liếm lên ấn ký nhàn nhạt.
Lâm Sơ hừ gọi: "Trầm Trọng Tuân. . . . . ."
Trầm Trọng Tuân "Ưmh" một tiếng, thăm dò phía dưới của cô, thấy đã ướt át, anh lập tức thở một hơi, điều chỉnh tư thế.
Mồ hôi bên trên thái dương từ từ trượt xuống, Trầm Trọng Tuân vận sức, bắp thịt toàn thân căng thẳng, Lâm Sơ hét lên một tiếng, không ngừng kêu đau.
Trầm Trọng Tuân hít thở sâu, cố gắng để cho mình mau chóng bình phục lại, hôn Lâm Sơ dụ dỗ cô: "Ngoan, không đau!"
Thật lâu anh mới hơi cử động một chút, lại dụ dỗ Lâm Sơ thả lỏng người, Lâm Sơ kêu rên không có phản ứng, cảm giác đau đến giống như là lần đầu tiên.
Trầm Trọng Tuân vừa hôn vừa vân vê, từ từ tăng nhanh tốc độ chạy nước rút, Lâm Sơ dần dần thích ứng, bị anh ôm lên lại đặt xuống, bộ ngực đã bị anh nặn ra dấu tay, tiếng va chạm bên tai càng ngày càng rõ ràng.
Cô rất gầy nhỏ, thật ra thì Trầm Trọng Tuân đã khống chế sức lực rồi, nhưng vẫn không thể khống chế cự long chôn ở trong cơ thể cô, Lâm Sơ vỗ anh nói "Khó chịu", hơn nữa từ lúc Trầm Trọng Tuân trực tiếp tiến vào, mỗi một cái hình như đều đâm tới chỗ sâu nhất.
Trầm Trọng Tuân cũng khó chịu, Lâm Sơ khít chặt làm cho anh nửa bước khó đi, cảm giác muốn nộp khí giới đầu hàng càng ngày càng mãnh liệt.
Giống như động đất, nhưng hình ảnh lại đẹp không sao tả xiết.
Không biết qua bao lâu, Trầm Trọng Tuân (lqd) nhìn chằm chằm Lâm Sơ đã run rẩy không có ý thức, hung hăng xỏ xuyên cô, chỉ vài cái, anh đã rống lên một tiếng, vững vàng ôm chặt lấy Lâm Sơ.
Cuối cùng giống như lần đầu tiên, Lâm Sơ không ngất đi, chỉ là thoi thóp một hơi, ngay cả hô hấp cũng có chút yếu, ngực vẫn còn phập phồng, ma sát vào Trầm Trọng Tuân vừa ấm vừa nhột.
Trầm Trọng Tuân thở hổn hển mấy cái, sợ đè đau Lâm Sơ, anh từ từ nằm sang một bên, bàn tay vẫn còn đặt ở ngực Lâm Sơ, hôn vai trần của cô, nhỏ giọng nói: "Đừng ngủ."
Lâm Sơ không còn hơi sức nâng tay, muốn đẩy bàn tay trên ngực mình ra, cũng không biết vì sao Trầm Trọng Tuân không để cho cô ngủ.
Trầm Trọng Tuân ôm cô vào trong ngực, ngồi dậy tựa vào đầu giường, vuốt vuốt mái tóc dài hơi ướt át của cô, thỉnh thoảng cúi mặt xuống.
Lâm Sơ đang thuận theo mà nằm ở trong ngực anh, đột nhiên cả kinh: "Anh không mang áo mưa!"
Trầm Trọng Tuân ngẩn người, "Quên!"
Lâm Sơ tức giận nói: "Vậy làm sao có thể quên!" Ngược lại đột nhiên nghĩ đến mình đang kỳ an toàn, cô lại mệt mỏi chợp mắt, không hề lên tiếng nữa.
Trầm Trọng Tuân bị cô cả kinh sợ hãi làm cho nhảy dựng lên, thấy cô lại không giải thích được không lên tiếng, chỉ nghĩ cô tức giận, anh lại nói: "Thật xin lỗi, anh thật sự quên." Dù sao anh cũng không có kinh nghiệm, không biết bổ sung như thế nào, vắt hết óc suy nghĩ một hồi, anh mới lóe lên ý tưởng, ôm Lâm Sơ đi tới phòng tắm: "Anh giúp em tắm rửa!"
Lâm Sơ vẫn không còn hơi sức như cũ, đỏ mặt lầm bầm: "Không cần, kỳ an toàn, em muốn đi ngủ."
Trầm Trọng Tuân cảm thấy an tâm một chút, cười nói: "Vậy cũng tắm đi đã."
***
Nước trong bồn tắm rất nhanh đầy, Lâm Sơ bắt buộc mình mở mắt, che ngực tránh né tầm mắt Trầm Trọng Tuân: "Được rồi được rồi, anh đi ra ngoài đi, em tự mình làm."
Trầm Trọng Tuân thử độ ấm của nước một chút, không để ý đến Lâm Sơ, trực tiếp ôm cô vào bồn tắm, anh cũng theo đó ngồi xuống.
Lâm Sơ mặt đỏ tới mang tai, đẩy anh nói: "Ang hạ lưu, em không tắm chung với anh!"
Trầm Trọng Tuân ôm chặt cô: "Em không còn hơi sức, anh giúp em tắm rửa sạch sẽ, rất nhanh!"
Nam nữ cùng tắm, củi khô lửa bốc, Lâm Sơ không tránh được anh, sợ phải lục thần vô chủ, rất sợ anh làm loạn trong bồn tắm, nhưng cô đã nghĩ quá cho Trầm Trọng Tuân rồi, phần lớn thời gian Trầm Trọng Tuân đều cực kỳ chính trực, nói một không hai, tắm chính là tắm, cho dù là khi thay Lâm Sơ rửa sạch bộ phận nhạy cảm, sắc mặt anh cũng vẫn như thường, ngược lại Lâm Sơ lại suy nghĩ kỳ quái, lúc bị anh đụng đến còn kêu rên hai tiếng, ngượng ngùng xấu hổ tránh né.
Trầm Trọng Tuân đưa lưng về phía cô ngoắc ngoắc môi, tiếp tục động tác trên tay, rõ ràng cảm thấy Lâm Sơ khẽ run. Lâm Sơ một lát nói mình, một lát lại dời đi lực chú ý, nói muốn về nhà, Trầm Trọng Tuân kiên nhẫn đáp lại, hồi lâu mới tắm rửa xong, anh lại lôi kéo Lâm Sơ đứng dậy, ôm cô trở về trên giường.
Lâm Sơ nhanh nhẹn chui vào chăn, nhìn Trầm Trọng Tuân nói: "Giúp em lấy quần áo đi, trong túi ở phòng khách có đấy."
Trầm Trọng Tuân kéo kéo chăn, thấy Lâm Sơ không cho anh đi vào, anh cười cười, ôm cả người và chăn của Lâm Sơ vào trong ngực: "Hôm nay ngủ ở chỗ này, ngày mai anh trực tiếp đưa em tới công ty."
Lâm Sơ bày tỏ không muốn, lúc nói chuyện lại bị Trầm Trọng Tuân thừa cơ, hai người lần nữa trần truồng kề nhau, Lâm Sơ khẽ gọi một tiếng, vỗ vỗ bắp thịt trên bộ ngực anh: "Em biết là anh lại muốn làm cái gì, đi ra ngoài đi ra ngoài!"
Trầm Trọng Tuân buồn cười, lập tức giữ chặt tay chân của cô, lung tung hôn trên mặt cô, vừa hôn vừa cười: "Mới vừa rồi em quá chặt, lần trước lần thứ hai hoàn toàn không như vậy, chúng ta làm quá ít!"
Lâm Sơ "A" một tiếng, mặt đỏ tới mang tai lại mắng anh "Lưu manh", đảo mắt đã mềm nhũn trong lòng hắn, hừ hừ tránh né từng đợt tiến công của anh.
Trầm Trọng Tuân thăm dò, quả nhiên lại chặt giống như lần đầu tiên, Lâm Sơ khó chịu nói: "Ngày mai là ngày đầu tiên em đi làm, không cần!"
Trầm Trọng Tuân hôn cổ của cô, thở gấp nói: "Mười hai giờ ngủ, ngày mai tám giờ rời giường, chín giờ đến công ty em, sẽ không trễ đến."
Anh đã tính toán rõ ràng, Lâm Sơ đẩy hai chân tay, lấy lòng nói mấy câu, ai ngờ Trầm Trọng Tuân đột nhiên gia tăng tốc độ, hô hấp Lâm Sơ hơi chậm lại, cũng không nói ra lời nữa.
Trầm Trọng Tuân ôm thân thể không ngừng run rẩy của cô, chặn lại tiếng kêu rên của cô, hai thân thể giấu dưới chăn mền lại tiếp tục quấn quít lấy nhau.
Chiến hỏa lửa cháy lan ra đồng cỏ, anh dùng lực mút hôn ngực Lâm Sơ, lại bắt được cánh tay không ngừng giãy giụa của cô, lần nữa ngậm môi của cô. Lâm Sơ hít thở không thông, kêu rên một trận lại khó chịu ngấn nước mắt, Trầm Trọng Tuân nặng nề đẩy lên phía trước, Lâm Sơ khẽ gọi một tiếng, nghe anh nói: "Đao Đao, như vậy thoải mái hay không thoải mái?" Thấy Lâm Sơ không trả lời, anh lại đổi một góc độ, sức lực lại càng lớn: "Thế này thì sao?"
Lâm Sơ không chịu nổi anh hành hạ, tức giận khóc ròng nói: "Cũng không thoải mái!"
Trầm Trọng Tuân cười cười, hình như trầm mê trong quá trình nghiên cứu này, đổi rất nhiều góc độ và tư thế giày vò Lâm Sơ, lại cố tình không để cho cô nhận lấy cái chết, đến cuối cùng Lâm Sơ run lên bần bật, hình như Trầm Trọng Tuân đã tìm được vị trí quan trọng, ánh mắt sáng lên, nặng nề hôn Lâm Sơ một cái, thở gấp nói: "Anh động đây."
Câu thông báo này giống như âm thanh thổi kèn trên chiến trường, âm thanh trang nghiêm uy vũ, làm vó ngựa mãnh liệt cùng bụi đất cuồn cuộn chém giết dưới ánh mặt trời chói chang.
Ánh đèn trên đỉnh đầu soi vào Lâm Sơ làm cho cô không mở mắt ra được, Trầm Trọng Tuân huyết mạch căng phồng, anh chỉ biết Lâm Sơ là tốt nhất, cô nơi nào cũng có thể yêu, miệng lại ngọt, vật nhỏ vừa lớn lại vừa mềm, ngay cả cái mông cũng vểnh lên, không biết ban đầu tại sao anh lại cảm thấy Lâm Sơ gầy, Lâm Sơ một chút cũng không gầy.
Trầm Trọng Tuân đặt xuống từng nụ hôn một, Lâm Sơ cả kinh liều mạng quay đầu ôm đầu của anh, mắc cỡ mặt đỏ tới mang tai, lại một lần nữa đạp nước giãy giụa.
Trầm Trọng Tuân thấy cô xấu hổ, cười kết thúc nụ hôn, lại đi hôn miệng cô, Lâm Sơ lập tức tránh ra, lại bị Trầm Trọng Tuân mạnh mẽ hôn, ngậm một lúc lâu mới buông ra, cô chỉ còn dư một chút sức lực, nhưng chút sức lực cuối cùng này vào lúc Trầm Trọng Tuân đột nhiên xông vào mà biến mất, Lâm Sơ túm được gối đầu, khẽ gọi một tiếng.
Trầm Trọng Tuân vịn hông của cô, hung hăng xỏ xuyên, trong lúc đó vẫn luôn nhìn chằm chằm mái tóc dài rủ xuống một bên của Lâm Sơ, chỉ muốn vén tóc của cô lên.
Lâm Sơ run rẩy không dứt, than nhẹ không ngừng, mỗi sợi dây thần kinh cũng đều trở nên tê dại.
"Trầm. . . . . . Trầm Trọng Tuân. . . . . ." Lâm Sơ thật lâu mới gọi được tên của anh, âm thanh yểu điệu vô lực càng thêm kích thích kích động muốn chiếm đoạt của Trầm Trọng Tuân.
Lâm Sơ khóc lên, thật sự không chống đỡ được nữa, run rẩy đến mất hồn, có một khắc cô còn có ý niệm không muốn sống nữa.
Trầm Trọng Tuân lau vệt nước mắt trên mặt cô, ôm thân thể lần nữa run rẩy của cô, vừa hôn vừa lẩm bẩm: "Làm sao em lại nhạy cảm như vậy chứ?"
Lâm Sơ không nói lên lời, bắt lấy cánh tay anh chống lại cảm giác mất khống chế, vừa khôi phục trong chốc lát, lại lập tức bị anh xỏ xuyên qua, Lâm Sơ bối rối, mắt cũng không mở ra nữa, chỉ có thể theo Trầm Trọng Tuân phập phồng lên xuống, bị anh ôm tới ôm lui.
Mồ hôi đã sớm ướt đẫm, nhiệt độ liên tục tăng lên, Lâm Sơ chỉ biết mình lại bị nhắc tới một hồi, Trầm Trọng Tuân ôm cô vừa dụ dỗ vừa hôn, động tác phía dưới cũng không ngừng nghỉ, cuối cùng lúc cô cho là được cứu trợ thì lại nghênh đón một kích nặng nề, ý thức mơ mơ hồ hồ, bên tai mơ hồ nghe mấy câu hỏi tựa như uy hiếp, Lâm Sơ không có ý thức trả lời: "Yêu, yêu!"
Cũng không biết yêu cái gì, Trầm Trọng Tuân đột nhiên hạ ngoan tâm, gầm nhẹ một tiếng lần nữa ôm lấy cô, ngậm miệng của cô dùng sức mút vào, bộc phát mãnh liệt xu thế công thành, không liều mạng đến anh chết tôi sống, thì quyết không bỏ qua, Lâm Sơ kêu cũng không kêu ra được, khóc cũng không khóc ra được, chỉ có thể bị anh ném lên tột cùng, khiếp sợ nhìn trời xanh nứt toác ra, không biết là ban ngày hay là ban đêm, tất cả chỉ còn lại điên cuồng chưa bao giờ có.
Giữa lúc mơ mơ màng màng, Lâm Sơ cảm giác linh hồn của mình đã rời khỏi thân thể, cô biết rằng sau đó Trầm Trọng Tuân cũng bò lên tột cùng, cũng biết sau đó Trầm Trọng Tuân lại ôm (di.da.l.qy.do) cô hôn một hồi lâu, giống như dỗ đứa trẻ ôm chặt cô vào trong ngực, thấp giọng hỏi mấy câu, mới tắt đèn, trong chăn tràn đầy mùi vị của hai người.
Lúc Lâm Sơ tỉnh lại lần nữa, là bị Trầm Trọng Tuân nhiễu tỉnh. Trước ngực chôn một cái đầu, vừa mút lại hôn cô, Lâm Sơ suýt nữa khóc lên: "Khốn kiếp à!" Âm thanh khàn khàn biến dạng.
Động tác Trầm Trọng Tuân hơi chậm lại, chậm rãi ngẩng đầu lên, hình như có chút lúng túng vì bị bắt được, anh cầm đồ lót bên cạnh lên, nói: "Lấy tới cho em, thay xong anh đưa em tới công ty!"
Lúc này Lâm Sơ mới nhớ tới hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, chợt từ trên giường bắn lên, rồi lập tức té xuống, cũng hít vào một hơi.
Trầm Trọng Tuân vội vàng thận trọng ôm cô lên, giống như tối hôm qua, thay cô tắm rửa sạch sẽ, Lâm Sơ từ từ có hơi sức, lại mạnh mẽ mắng: “ Khốn kiếp", âm thanh mảnh mai, không tạo thành bất cứ uy hiếp gì, Trầm Trọng Tuân chỉ cười, thỉnh thoảng tựa như trấn an hôn cô một cái.
Lâm Sơ mặc áo lót vào, thấy Trầm Trọng Tuân trợn to mắt, Lâm Sơ lập tức trở nên cực kỳ tức giận: "Anh biến thái, anh hạ lưu, anh vô sỉ!" Quay đầu thấy Trầm Trọng Tuân còn đứng ở cửa, cô nhặt gối đầu lên dùng sức phi tới: "Anh nhìn trộm!"
Trầm Trọng Tuân "Bùm" đóng cửa lại, nhanh chóng đi tới phòng bếp làm đồ ăn sáng, thuận tiện bỏ quần áo Lâm Sơ mang từ Trữ Tiền tới qua một bên, tính toán đợi một lát nữa quay lại thì gấp lại bọn chúng rồi treo vào tủ quần áo.
Trầm Trọng Tuân đắc chí vừa lòng, Lâm Sơ qua một đêm cũng biến thành bệnh nhân, đi một bước cũng khó khăn, dọc theo đường đi cũng không cho Trầm Trọng Tuân sắc mặt tốt, sau khi đến nơi còn bị anh ngăn lại không thả, cô mới tức giận mở miệng: "Biết, tan việc sẽ chờ anh!"
Trầm Trọng Tuân cười cười, lúc này mới thả cho cô đi.
Lâm Sơ rẽ vào khu văn phòng ở trung tâm thành phố, đi tới tầng một của công ty, vào cửa đã thấy khu vực quầy lễ tân được lắp đặt thiết bị nhẹ nhàng thoải mái: "Xin chào, tôi tên là Lâm Sơ, hôm nay là ngày đầu tiên đi làm."
Cô gái trước quầy lễ tân đứng lên, còn chưa lên tiếng, khu vực làm việc bên trong lập tức có một người đi tới, Trần Hoa Đoan nhìn thấy Lâm Sơ, cười nói: "Rất đúng giờ, hoan nghênh!"