Edit: Thanh Hưng
Từ góc độ của Trần Hoa Đoan nhìn sang, chỉ có thể nhìn thấy đôi môi Lưu Nhàn đang không ngừng khép mở, Trầm Trọng Tuân không biết đáp lại cái gì, Lưu Nhàn hình như có chút lúng túng.
Người xung quanh gọi mấy tiếng, Trần Hoa Đoan mới thu hồi tầm mắt, tiếp tục bàn công sự với đối phương, chỉ chốc lát sau bữa tiệc đã chính thức bắt đầu, người điều khiển chương trình lên đài, bóng dáng Trầm Trọng Tuân và Lưu Nhàn ở chỗ lúc trước đã biến mất.
Trần Hoa Đoan quét mắt một vòng, kết (di.da.l.qy.do) quả lại thấy hai người bọn họ ở một góc khác, cũng vì Lưu Nhàn thật xinh đẹp, Trầm Trọng Tuân lại cũng thật anh tuấn cao lớn, trai tài gái sắc, như thế nào cũng không bỏ qua được.
Trần Hoa Đoan yên lặng nhìn, thật lòng hy vọng có thể xảy ra một vài chuyện.
***
Lâm Sơ đang ở trong phòng trọ trò chuyện với hai người bọn Thi Đình Đình, mấy ngày nay ba người không chạm mặt, Thi Đình Đình không còn kịp chờ đợi bát quái nữa, lúc này cô ấy nháy mắt, nhắc nhở: "Các biện pháp an toàn phải làm cho tốt nhá!"
Biểu hiện của Lâm Sơ rất tự nhiên: "Nghe không hiểu!"
Tang Phi Yến cười lớn, lại than thở nói: "Bạn trai tôi lại quay về, lần này có chút không giống nhau."
"Cái gì không giống nhau?" Thi Đình Đình hỏi.
Tang Phi Yến cau mày nói: "Trước kia anh ấy đều là gấp gáp hò hét, muốn một đêm cũng không đủ, lần này anh ấy giống như là làm cho có."
Lâm Sơ nghe thấy cô ấy nói trực tiếp như vậy, trên mặt ửng đỏ, coi như ở cùng một chỗ với Diệp Tĩnh, hai người cũng sẽ không thảo luận chuyện như vậy, chỉ là sống chung mấy ngày này, cô cũng biết tính tình Thi Đình Đình và Tang Phi Yến, sau khi quen thân bọn họ thích đi thẳng vào vấn đề, đề tài cũng mặn nhạt đều không chê.
Tang Phi Yến cười khổ: "Tôi vốn là vẫn nghĩ, chúng tôi yêu xa sẽ không như vậy, tình cảm của tôi và anh ấy rất tốt, nhưng cũng biết là thời gian không nhiều, bên ngoài có nhiều hấp dẫn như vậy, sao anh ấy có thể ngăn chặn chứ."
Thi Đình Đình an ủi: "Cô đừng suy nghĩ lung tung, anh ta từ rất xa chạy tới, thì không thể quá mệt mỏi sao?"
Nhưng lý do này thật sự gượng ép, ngay cả chính cô ấy cũng cảm thấy không có sức thuyết phục.
Theo lý thuyết mà nói, một đoạn tình cảm không thể nào đã hình thành thì không thay đổi, Lâm Sơ không biết đã đọc được ở quyển tạp chí nào một câu thế này, tình cảm thường có mấy loại là tình yêu cuồng nhiệt, cãi vã, được chăng hay chớ, bình thản, thân tình, có lẽ sẽ có chút khác, nhưng chỉ là đại khái sẽ không sai biệt lắm, lúc vừa mới bắt đầu bọn họ ai cũng không xa được người nào, thề non hẹn biển thiên trường địa cửu, mà không hề biết rằng một ngày kia sẽ bắt đầu uể oải bắt đầu cãi vã, động lực để có thể tiếp tục duy trì có lẽ chỉ là không lỡ và thói quen.
Lúc nằm ở trên giường Lâm Sơ phát hiện mình không ngủ được, cô nhìn thời gian, chưa tới mười giờ, cũng không biết Trầm Trọng Tuân đã kết thúc dạ tiệc hay chưa, cô gửi một tin nhắn qua, chỉ là hơn 10 giây, điện thoại di động đã vang lên, Lâm Sơ cười.
Trầm Trọng Tuân ở bên đầu điện thoại kia nói: "Thế nào?"
"Không có việc gì, hỏi anh một chút xem đã trở về hay chưa thôi."
Trầm Trọng Tuân trả lời: "Cũng gần kết thúc rồi, ở chỗ này ăn cũng không đủ no, anh còn muốn đi ăn khuya đây, em có muốn ăn không?"
Lâm Sơ lắc đầu một cái, lại nghĩ Trầm Trọng Tuân không nhìn thấy, bèn nói: "Không đi, em buồn ngủ rồi."
Chỉ là cô có chút nhớ anh, Tang Phi Yến nói bạn trai cô ấy bắt đầu làm cho có, mỗi lần Lâm Sơ không chịu được cũng sẽ cầu xin Trầm Trọng Tuân làm qua loa, hình như cô không nghĩ tới điểm này, chuyện phòng the cũng là chứng minh cho tình cảm tốt đẹp, lần sau cô cũng sẽ không tức giận vì Trầm Trọng Tuân quá mạnh mẽ nữa.
Lâm Sơ nói mấy câu, lại nhỏ tiếng nói: "Em rất nhớ anh, anh biết không!"
Trầm Trọng Tuân dừng một chút, chốc lát (lqd) sau mới nhỏ giọng đáp lại: "Anh cũng nhớ em."
Đang nói chuyện, bên đầu điện thoại kia đột nhiên truyền đến một giọng nữ: "Quản lí Trầm, thì ra là anh ở nơi này à!"
Trầm Trọng Tuân nói với Lâm Sơ: "Cúp trước nhé, xong việc anh lại gọi điện thoại cho em."
Lâm Sơ lo lắng anh có công việc, bèn cũng không nhiều lời, sau khi cúp điện thoại thì dòng suy nghĩ của cô cũng thoáng ổn định, cô không nên cưỡng cầu không nên khủng hoảng, rất nhiều chuyện đều là bởi vì không cách nào khống chế, tỷ như cô lại có thể biết yêu một người, thuận theo tự nhiên cũng là một chuyện tốt đẹp.
Trầm Trọng Tuân cúp điện thoại, nhìn về phía Lưu Nhàn: "Lưu tiểu thư còn có việc gì sao?"
Lưu Nhàn cười nói: "Không biết quản lí Trầm có lái xe tới hay không, tôi có thể tiện đường đi nhờ một đoạn không?"
Trầm Trọng Tuân trả lời: "Xin lỗi, không tiện lắm."
Bữa tiệc đã kết thúc, sau khi Trầm Trọng Tuân chào tạm biệt người đứng ra tổ chức, Lưu Nhàn vẫn rất kiên nhẫn, từ từ đi theo sau lưng Trầm Trọng Tuân. Xuống chỗ bãi đậu xe, đúng lúc đụng phải Trần Hoa Đoan, hình như anh ta còn đang bận công việc, đang hạ một đống mệnh lệnh cho đầu điện thoại bên kia, sau khi nhìn thấy Trầm Trọng Tuân anh ta gật đầu một cái, tầm mắt lại nhìn về phía dáng người yểu điệu của Lưu Nhàn, ánh mắt theo đường cong thân thể của cô ta mà chạy một vòng, cuối cùng dừng lại trên hai gò má tinh sảo của cô ta.
Trần Hoa Đoan cúp điện thoại, cười nói: "Bây giờ hai người rời đi hả?"
Trầm Trọng Tuân gật đầu một cái, sau khi nói lời từ biệt thì trực tiếp đi tới mở cửa xe, Lưu Nhàn vẫn đi theo anh.
Người trong bãi đỗ xe ngầm cũng không ít, bữa tiệc mới vừa tan, đi tới nơi này có chủ xe cũng có tài xế, mọi người ít nhiều gì cũng có chút ấn tượng với nhau, Lưu Nhàn vẻ mặt tự nhiên mà đi theo bên người Trầm Trọng Tuân, nói: "Quản lí Trầm, anh cho tôi đi nhờ một đoạn đường đi, tôi cũng không thể mặc thành ra như vậy mà đi đón xe được!"
Lưu Nhàn chỉ mặc một cái áo khoác ngoài màu trắng, dạ phục bên trong chỉ là một tấm vải dệt, tuyết lớn kéo dài hai ngày, hôm nay còn không phải đã hết hẳn, nhiệt độ bên ngoài rất thấp.
Trầm Trọng Tuân cũng không hỏi cô ta ngồi xe gì đi tới yến hội, chỉ nói: "Lưu tiểu thư, thật sự không tiện, tôi muốn đi gặp bạn gái, không bằng tôi giúp cô gọi taxi tới đây nhé?"
Nụ cười của Lưu Nhàn hơi chậm lại, khép chặt áo khoác lại nói: "Vậy thì thôi, tôi cũng không phiền toái quản lí Trầm nữa, lần sau lúc ăn cơm tôi lại mời rượu anh, anh cũng không thể từ chối nữa đâu đấy!"
Lưu Nhàn và anh ít nhiều có chút lui tới trên công việc, đối với việc tối nay cô ta đến gần mặc dù Trầm Trọng Tuân rất ghét, nhưng cũng không thể mạnh mẽ đẩy ra, dù sao Lưu Nhàn cũng không vượt khuôn, anh không thể để cho một cô gái ở giữa chốn đông người quá mức khó chịu, nhịn đến bây giờ, rốt cuộc anh cũng thoát khỏi Lưu Nhàn, khó tránh khỏi cảm ơn trời đất, lúc lái xe ra anh thở phào một cái, trong ngàn vạn phụ nữ, vẫn là Lâm Sơ nhà anh tốt nhất, ngày nào đó mà Lâm Sơ quấn lấy anh như vậy, nhất định anh sẽ vui vẻ chịu đựng.
Chỉ là Lâm Sơ sẽ không dây dưa lấy anh, chỉ có tự anh đi quấn quýt lấy Lâm Sơ mà thôi.
***
Hơn mười một giờ mới tới hoa viên Quan Cẩm, Trầm Trọng Tuân dừng lại ở cửa chung cư, gọi lại một cuộc điện thoại bị nhỡ, chỉ nghe đầu kia nói: "Quản lí Trầm, tôi cho là anh có chuyện gì đây."
Lúc trước ở bãi đậu xe, điện thoại Trầm Trọng Tuân rung liên hồi, vào lúc này anh mới bấm điện thoại gọi lại, nói: "Mới rồi có chút chuyện, cô nói đi."
Đầu kia nói: "Tài sản của tôi đã bắt đầu dời đi, muốn gọi điện thoại nói tiếng cảm ơn, đến lúc đó Trình Hạo sẽ trắng mắt ra."
Mấy ngày trước Lữ Lâu Nhàn đã liên lạc với Trầm Trọng Tuân, bắt đầu hỏi anh chuyện chuyển tài sản.
Lại nói Lữ Lâu Nhàn cũng coi như là một người đáng thương, chị ta và Lâm Sơ cùng tuổi, thế nhưng bên cạnh lại không hề có bạn bè hoặc là trưởng bối có thể tính toán cho chị ta, giọng chị ta ở trong điện thoại vẫn luôn cao ngạo, cách trình bày vấn đề cũng rất có kỹ xảo, sớm muộn gì Lữ Lâu Nhàn cũng sẽ ly hôn, chị ta không muốn để cho Trình Hạo lấy được nửa phần tốt, nhưng chị ta lại không biết nên xử lý như thế nào, đến cuối cùng lại gặp được Trầm Trọng Tuân.
Trầm Trọng Tuân cung cấp phương án thứ nhất rất đơn giản, Trình Hạo đã phạm pháp, đủ để vào tù, ai ngờ Lữ Lâu Nhàn lại nói: "Cha ruột của con tôi không thể ngồi tù được!"
Lúc này Trầm Trọng Tuân mới phát hiện ra, suy nghĩ của Lâm Sơ là đúng, Lữ Lâu Nhàn không hề ngu ngốc giống như bạn học của chị ta nghĩ, vả lại tất cả mọi chuyện đều là Lữ Lâu Nhàn tự mình chủ trương, biết mỗi một bước đi của mình.
Đối với chuyện này Trầm Trọng Tuân không có dị nghị gì, Trình Hạo cũng chưa tạo thành tổn thất thực tế gì cho anh, mặc dù anh ghét người này, nhưng không đến nỗi nhất định phải bỏ tù hắn ta, có lúc một người đáng ra phải ở trong tù nhưng lại phải sống cuộc sống đè nén ở thế giới bên ngoài, công việc đụng phải trở ngại bể đầu chảy máu, có lẽ mới là trả thù tốt nhất, chỉ là Trầm Trọng Tuân sẽ không thừa nhận anh đối với việc này có điều mong đợi.
Trầm Trọng Tuân lại nói ra mấy điểm quan trọng cần chú ý, dịch chuyển tài sản không thể để lại sơ hở gì, chỉ là trên thế giới này có một định luật, đó chính là cho dù anh từng làm cái gì, đều sẽ để lại dấu vết, cho dù cẩn thận thế nào đi nữa cũng không có ngoại lệ, chỉ là cái dấu vết này nếu khó có thể bị phát hiện, vậy sẽ không có gì đáng ngại.
Lữ Lâu Nhàn hết lòng ghi nhớ, cuối cùng lại nghe Trầm Trọng Tuân dò hỏi: "Hiện tại hắn ta vẫn còn phái thám tử tư đi theo Lâm Sơ sao?"
Lữ Lâu Nhàn nói: "Tôi đã phái thám tử tư theo dõi thám tử tư của hắn ta rồi, cho nên anh đại khái có thể yên tâm."
Trầm Trọng Tuân cười một tiếng, anh không thể không thừa nhận Lâm Sơ (di.da.l.qy.do) nói thích Lữ Lâu Nhàn, quả nhiên cũng có đạo lý.
Không cần buồn phiền ở nhà, Trầm Trọng Tuân không hề kiêng dè nữa, anh gọi điện thoại đánh thức Lâm Sơ, sau đó túm Lâm Sơ vẫn còn buồn ngủ đến trong căn hộ của mình.
Lâm Sơ tỉnh táo lại, tức giận nói: "Sao anh có thể làm như vậy chứ!"
Trầm Trọng Tuân hôn cô: "Không phải là nói nhớ anh sao, anh cũng nhớ em!"
Lâm Sơ lầm bầm một tiếng, chui vào trong ngực của anh.
***
Hai ngày nghỉ khá dài, Lâm Sơ trôi qua trong đau lưng, Trầm Trọng Tuân sắp xếp thời gian vô cùng có quy luật, mười giờ sáng rời giường, buổi trưa anh nấu cơm, sau khi ăn xong thì dẫn theo Lâm Sơ ra cửa, Lâm Sơ lo lắng bị theo dõi, luôn là một bộ dáng cực kỳ tức giận trốn trốn tránh tránh, Trầm Trọng Tuân cũng không nói cho cô biết chân tướng, dĩ nhiên anh cũng có tính toán của mình.
Buổi tối đến thời gian, anh lập tức kéo Lâm Sơ lên giường, quả nhiên như anh dự liệu, sau khi anh nói hết chuyện của Lữ Lâu Nhàn ra, Lâm Sơ nổi trận lôi đình, dốc hết sức áp đảo anh, Trầm Trọng Tuân hưởng thụ ôn hương nhuyễn ngọc, đợi khi cô thật sự không làm được gì nữa, anh mới thay đổi chiến cuộc.
Cứ như thế đến thứ hai, Lâm Sơ tỉnh lại trong nụ hôn của Trầm Trọng Tuân, trên đường tới công ty, Lâm Sơ than thở: "Thật ra thì em rất muốn Trình Hạo ngồi tù, cái loại người đấy, róc xương lóc thịt cũng không đáng được đồng tình."
Trầm Trọng Tuân nói: "Anh hiểu, nhưng Lữ Lâu Nhàn không muốn."
Lữ Lâu Nhàn cũng không bị thù hận che mờ tất cả lý trí, chị ta cũng biết nghĩ cho tương lai về sau, có thể không phải một người bạn tốt, một người vợ tốt, nhưng tuyệt đối là một người mẹ tốt, trên con đường trưởng thành đứa bé sẽ gặp phải những va va chạm chạm đếm không hết, hoàn cảnh gia đình là một cửa ải cực kỳ quan trọng, cha mẹ tình cảm bất hòa ly dị, cha có thể nghèo rớt mùng tơi hoặc là mềm yếu vô năng, nhưng như thế nào cũng tốt hơn là từng vào tù, bị bạn bè thân thích cười nhạo.
Sau sự kiện lần này Lâm Sơ sâu sắc hiểu được: "Gia đình thật sự rất quan trọng, cha mẹ nhất định phải tạo một tấm gương tốt!"
Trầm Trọng Tuân cười cô: "Ừ, đúng, ba mẹ em chính là một đôi tạo gương tốt, nuôi được một cô con gái tốt như vậy!"
Lâm Sơ không biết nghĩ tới điều gì, chỉ cười một chút, cũng không lên tiếng, Trầm Trọng Tuân liếc cô một cái, nắm tay cô.
***
Thứ hai tất cả mọi người đều không muốn đi làm, đối mặt với một núi công việc, mọi người đều oán thán thương tiếc. Hướng Dương còn chưa đi công tác về, trong công ty cần có ông chủ trấn thủ, cho dù Trần Hoa Đoan bận rộn thế nào đi nữa, trước tiên cũng chỉ có thể nán lại nơi này một thời gian, cho tới trưa anh ta vẫn còn đang không ngừng gọi điện thoại gửi email, bảo Lâm Sơ in một xấp tài liệu, lại để cho cô phôt một đống giấy tờ, Lâm Sơ canh giữ bên cạnh ba máy fax giờ, rốt cuộc cũng chịu đựng được đến buổi trưa.
Các đồng nghiệp đã đi ăn cơm, Lâm Sơ tội nghiệp uống một hớp nước giải khát, liếc mắt nhìn máy vi tính, phát hiện có thư mới.
Sáng sớm Trần Hoa Đoan nhận được một xấp hình về dạ tiệc tối hôm qua, sau khi xem qua một chút thì chia cho Lâm Sơ, bảo cô chọn lọc một vài bức ảnh mà anh ta chụp chung với mấy người cấp cao của Tân Hòa, tài liệu của Tân Hòa cũng đều đã được gửi tới, bây giờ Lâm Sơ mới chú ý đến, vội vàng giải file nén.
Bữa tiệc quả thật rất hoành tráng, mọi người đều là một thân lễ phục, những hình ảnh này Lâm Sơ chỉ từng xem qua trên ti vi, chỉ là trên ti vi bọn họ đều là tuấn nam mỹ nữ, trong cuộc sống hiện thực diện mạo mọi người thật sự bình thường, Lâm Sơ không tự chủ được mà tìm kiếm mỹ nữ và trai đẹp, thật vất vả mới tìm được, cũng là người quen.
Trầm Trọng Tuân một tay đút túi, một tay cầm ly rượu, bên cạnh là một người phụ nữ mặc lễ phục, tầm mắt người phụ nữ đối diện với ống kính, bày ra tư thế đoan trang thỏa đáng.
Lâm Sơ nhìn chằm chằm người phụ nữ này, mắt, lỗ mũi, miệng, ngũ quan quen thuộc như vậy, cô lạc vài trong kinh ngạc mãi không hồi phục dược tinh thần, cũng không phát hiện là Trần Hoa Đoan đã đứng ở sau lưng của cô rất lâu.
Trần Hoa Đoan hơi cảm thấy kì quái, đợi nửa buổi thấy cô vẫn không có phản ứng, rốt cuộc gọi: "Lâm Sơ, đi ăn cơm!"
Lâm Sơ ngẩn người, "Nha" một tiếng hỏi: "Cô gái này là ai thế?"
Trần Hoa Đoan mới nhìn màn hình máy (lqd) vi tính một cái, trả lời: "Lưu Nhàn, người của Tân Hòa, lần trước lúc ăn cơm em đã từng gặp rồi."
Lâm Sơ gật đầu một cái, cô đã nhận ra, chỉ là không ngờ thì ra sau khi Lưu Nhàn xóa lớp trang điểm đậm kia đi thì sẽ là bộ dáng này.
Trần Hoa Đoan không nhịn được mà tặng thêm một câu: "Ngày đó có phải cô ấy là bạn gái của quản lí Trầm không? Anh thấy bọn họ ở cùng nhau cả một buổi tối." Anh ta tựa như đùa giỡn nói: “Em cần phải để ý cẩn thận, quản lí Trầm tuổi trẻ tài cao, nhất định có không ít phụ nữ nhìn trúng cậu ta đâu."
Lâm Sơ cười nhạt, tầm mắt vẫn dừng lại ở gương mặt xinh đẹp đó, gương mặt này xinh xắn dễ thương, mũi cao môi anh đào, lông mày nhỏ nhắn mắt to, tiêu chuẩn mặt mỹ nhân, hoàn toàn trùng khớp với gương mặt hoàn mỹ hơn mười năm trước khắc vào trong đầu cô kia, cuối cùng gương mặt đó nhảy từ trên cửa sổ xuống.