Làm Công Công Gặp Công Chúa

Chương 41




Thẩm Mộ Ca bị Phù Sinh ôm vào ngực, cách quần áo vẫn có thể cảm nhận được nhịp tim của nàng. Hô hấp Phù Sinh vờn quanh trên đỉnh đầu nàng, tay Thẩm Mộ Ca đặt lên hông Phù Sinh, những nắm giữ chân thực này khiến nàng thấy ấm áp xua tan cay đắng trước đó.


“Dạ tiệc tối nay có thuận lợi không?” Phù Sinh ôm Thẩm Mộ Ca, thấy tâm tình nàng từ từ ổn định, hai tay bắt đầu có nhiệt độ, mới mở miệng hỏi.


“Ừm, hết thảy đều theo kế hoạch. Chỉ là…” Thẩm Mộ Ca ngừng lại, dùng ngón trỏ nhẹ nhàng đâm đâm cằm Phù Sinh.


“Chỉ cái gì? Diệp Minh Đức có dao động?” Phù Sinh lạnh xuống, không để ý ngón tay đang tái quái ở cằm mình. Nghe Thẩm Mộ Ca muốn nói lại thôi, rất tự nhiên liên tưởng đến mối lo lớn nhất của nàng.


“Chỉ là bổn cung phát hiện, có người vắng mặt. Có phải thừa dịp bổn cung không chú ý, lén lút đi làm chuyện xấu, không biết Diệp hộ vệ có lưu ý việc này hay không?” Thẩm Mộ Ca từ tốn nói, Phù Sinh nghe được chế nhạo trong lời nàng vừa nói, trái lại tâm tình ung dung hơn rất nhiều.


“Trưởng công chúa quan sát quá tinh tường, tâm tư lại kín đáo, nàng nói đúng rồi. Theo ta được biết, người vắng mặt rất có khả năng ra ngoài tìm thú vui, dù sao ban đêm ở biên thành rất lạnh, tìm một chút ấm áp cũng không tệ.” Phù Sinh nói một cách đàng hoàng trịnh trọng, thuật lại giống như chính mắt nhìn thấy.


“Ngươi!” Thẩm Mộ Ca biết rõ Phù Sinh lại trêu chọc mình nhưng nghe nàng miệng lưỡi trơn tru còn có vẻ rành những chuyện phong lưu, tâm tình lập tức không tốt. Chịu không được muốn cùng nàng nháo lên, nếu như không dằn mặt, e sớm muộn gì người này cũng đi làm chuyện xấu.


“Trưởng công chúa chuẩn bị tự mình thẩm vấn?” Phù Sinh nhìn thấy sắc bén và tức giận trong mắt Thẩm Mộ Ca, khắc chế ý cười nhưng vẫn không thể nào bỏ qua cơ hội vui đùa.


“Hừ, việc này không gấp. Bây giờ bổn cung muốn hỏi màn đêm thăm thẳm, tại sao Diệp hộ vệ lại sửa soạn bản thân phong lưu tuấn dật thế này? Không lẽ muốn học người vắng mặt kia ra ngoài tìm hơi ấm sao?” Thẩm Mộ Ca từ trong lồng ngực Phù Sinh ngồi thẳng dậy, hơi hơi kéo ra khoảng cách, chỉnh lại áo của mình.


“Ừ, có sao? Không phải lúc nào ta cũng phong lưu tuấn dật sao? Hôm nay Trưởng công chúa mới phát hiện, thật sự quá đáng tiếc?” Phù Sinh bày ra bộ dáng tỉnh ngộ, lại gật đầu một cái, tựa hồ khá tán thành với đánh giá của Trưởng công chúa.


Lòng nàng biết tại sao Thẩm Mộ Ca thấy nàng chỉnh chu hơn, nếu không phải bị tứ thúc ghét bỏ, nàng cũng không dành thêm vài phần tâm tư vào dung mạo. Nhưng thế nào thì đây cũng không phải dung mạo nàng.


“Lắm lời.” Thẩm Mộ Ca dùng sức nặn nặn mặt Phù Sinh, liếc nhìn nàng một chút rồi đứng lên.


“Nhưng quả thật nhớ gương mặt kia của ngươi. Gương mặt đó thật sự quá mỹ, dễ dàng câu hồn phách người khác.” Nhẹ nhàng tự nói, quay lưng với Phù Sinh, Thẩm Mộ Ca không muốn nàng nghe mình chờ đợi. Nhưng lại đè nén không được mà nhớ lại, quả thật nàng không thể nào quên Diệp Phiêu Diêu.


“Việc này có gì khó, nếu Công Chúa muốn nhìn, vậy ta…” Phù Sinh dứt lời muốn tháo lớp dịch dung xuống, Thẩm Mộ Ca lập tức xoay người, gắt gao đè tay nàng lại.


“Đừng làm bừa! Bổn cung chỉ thuận miệng nói, ngươi tuyệt đối không thể để thân phận bại lộ, càng không thể khiến người khác nghi ngờ.” Tâm Thẩm Mộ Ca nhảy lên, nơi này không thể so với Hoàng cung, bản thân nàng đều dựa vào người bên ngoài, nếu thân phận Phù Sinh bị bại lộ, nàng sợ không thể bảo vệ nàng chu toàn.


“Được, ta nghe lời nàng.” Phù Sinh thấy Thẩm Mộ Ca hoảng loạn, cũng biết tình thế khẩn cấp trước mắt, trịnh trọng đáp ứng.


“Tối nay ngươi đi đâu?” Thẩm Mộ Ca suy tư một chút, lại giơ mắt nhìn Phù Sinh hỏi.


“Ừm, rời nhà đã lâu, trở về liếc nhìn.” Phù Sinh biết Thẩm Mộ Ca có ý gì, lại nghĩ tới vừa rồi nàng trêu chọc, trong lòng biết không che giấu nổi, nên thoải mái thừa nhận.


“Vậy làm gì phải quay lại đây?” Thẩm Mộ Ca cay đắng cười khẽ một cái, nghiêng đầu đi, ngữ khí trở nên vô lực.


“Ta chỉ đi xem xem một chút, đây không phải mục đích chủ yếu ta tới biên thành lần này.”


“Nhưng bổn cung muốn…” Thẩm Mộ Ca mở miệng muốn Phù Sinh trở về sơn trang. Nàng mới đến đây đã lập tức quay về, có thể thấy nàng nhớ nhà vô cùng.


Ở kinh thành, Thẩm Mộ Ca đã âm thầm hạ quyết tâm, đợi tới biên thành sẽ ra lệnh Phù Sinh về Phi Diệp sơn trang. Nhưng tới giờ khắc này, lời nói tới cửa miệng lại không thể nào tuôn ra, nhưng không nói thì sợ liên lụy Phù Sinh, cứ cố nén, viền mắt chậm rãi đỏ.


Phù Sinh thấy bộ dáng Thẩm Mộ Ca như thế, trong lòng lườm một cái, đoán được nàng lại suy nghĩ cái gì. Ngầm thở dài, bước tới gần, bình tĩnh nói: “Được rồi, chúng ta đừng tiếp tục tranh chấp đề tài này được không? Ta biết nàng vì tốt cho ta, nên muốn đuổi ta đi, nhưng nàng cũng phải biết, ta muốn tốt cho nàng, mới ở bên cạnh bảo vệ nàng. Bây giờ nàng hãy tác thành cho ta có được hay không?”


Thẩm Mộ Ca cúi đầu, không trả lời, vẫn đang trầm tư, giống như bận cân nhắc gì đó. Phù Sinh mặc kệ nàng, dáng vẻ này coi như Trưởng công chúa ngầm thừa nhận. Trực tiếp nhảy qua đề tài khác: “Đúng rồi, nàng cảm thấy Diệp Minh Đức thế nào? Có thể tin tưởng sao?”


“Hả? Người này có thể tin.” Thẩm Mộ Ca nghe Phù Sinh hỏi, cũng tỉnh táo lại.


“Nàng không lo lắng hắn bày kế lừa gạt nàng sao? Dùng chiêu gậy ông đập lưng ông?” Phù Sinh thấy chung trà bên bàn đã lạnh, nên đổ đi pha lại chung khác.


“Hắn không làm vậy.” Thẩm Mộ Ca lắc lắc đầu.


Trước đây ở kinh thành nàng với Diệp Minh Đức đã có giao tình, thêm nữa nhân phẩm một ai đó nàng tự biết đánh giá. Phụ Hoàng đem binh phù điều khiển mười vạn đại quân giao vào tay hắn, còn thu xếp hắn ở vị trí tướng quân nhiều năm như vậy, tất nhiên hắn phải có gì đó để Người tin phục. Nếu như đây là âm mưu, muốn đẩy nàng vào nguy hiểm thì người đó cũng không phải Diệp Minh Đức, mà là Phụ Hoàng của nàng. Hoàng Đế muốn ai chết, người đó có thể thoát chết sao? Nàng thông suốt điểm này nên không đem tinh lực và thời gian hoài nghi Diệp Minh Đức.


“Nàng hiểu rõ hắn lắm.” Phù Sinh khẽ hừ, tự nhiên hớp ngụm trà, quá nóng khiến nàng không để ý hình tượng lè lè lưỡi.


Thấy bộ dáng Phù Sinh, Thẩm Mộ Ca đi tới, như không có chuyện gì xảy ra đẩy chung trà trước mặt nàng qua một bên. Đầu lưỡi Phù Sinh chỉ ửng đỏ, phỏng chừng không quá nóng, thầm nói: “Mưu mô.”


“Nếu hắn là người có thể tin tưởng, vậy nàng định lúc nào cùng hắn thương nghị kế hoạch?” Phù Sinh thấy Thẩm Mộ Ca không có ý định giải thích, không thể làm gì khác hỏi nàng tiếp theo định làm gì.


“Ngày mai ở thư phòng. Lúc rời kinh, Phụ Hoàng giao cho Diệp Minh Sơ một túi gấm, căn dặn hắn sau khi đến biên thành, ở trước mặt bổn cung và Trấn Viễn tướng quân mở ra.”


“Ta có thể bàng quan không?”


“Ngươi nói xem?” Thẩm Mộ Ca liếc nàng.


“Đâu ai biết bên trong túi gấm là cái gì. Vạn nhất lúc mở ra, tình cảnh mất khống chế phải làm sao bây giờ? Coi như nàng tin Diệp Minh Đức, vậy còn Diệp Minh Sơ thì thế nào? Dù sao hai người đó cũng là huynh đệ, nàng cần phải chuẩn bị nhiều hơn.” Thật lòng mà nói, người Phù Sinh không thể tin chính là phụ thân Thẩm Mộ Ca - Hoàng Đế.


Thẩm Mộ Ca nghe Phù Sinh nói, cũng cảm thấy có đạo lý. Dù gì đây là lần đầu tiên nàng tới biên thành, nhân sinh không quen, lại gánh vác một bí mật lớn như vậy, nếu có Phù Sinh bên cạnh, nàng sẽ an tâm không ít. Thêm vào thân thủ Phù Sinh, nếu ngày mai có việc ngoài ý muốn xảy ra, nàng cũng sẽ bảo vệ mình thoát thân an toàn. Tình hình phát triển tới hiện giờ, Thẩm Mộ Ca biết Phù Sinh sẽ không đi rồi, nhưng bản thân nàng cũng không muốn nàng rời đi.


Đã như vậy, không cần tiếp tục xoắn xuýt. Cuộc chiến với Liêu tộc, hai người phải cùng tiến cùng lui.


“Sắc trời không còn sớm, nghỉ ngơi đi. Chỗ này không giống kinh thành, ban đêm cực kì lạnh, hơn nữa tuyết rơi rồi, để ta kêu người mang thêm vài chậu than, để phòng nàng ấm áp.” Phù Sinh cẩn thận nói mới đứng dậy đi ra ngoài.


Trời vừa sáng, Diệp Minh Đức theo lệ đi quân doanh tuần tra một vòng mới trở về Tướng quân phủ. Hôm nay đã ước định với Trưởng công chúa cùng nhau mở túi gấm, tất nhiên hắn không dám lười biếng, trì hoãn. Hắn cũng rất tò mò về cái túi gấm mà tam đệ đang giữ, không biết Hoàng Thượng đã để thứ gì bên trong. Từ khi tam đệ được phong làm đại sứ đưa thân, ông nội không tiếp tục cho người đưa thư tới, lúc đầu còn tưởng thân thể lão nhân gia không khỏe, nhưng hôm qua đã hỏi rõ, mọi thứ trong nhà đều bình thường. Có lẽ chuyện này có quan hệ tới cái túi gấm, lòng Diệp Minh Đức hơi hơi bất an.


Đúng hẹn, Diệp Minh Sơ tới thư phòng Tướng quân, thấy Trưởng công chúa và nhị ca đã có mặt, mới phát hiện mình đến muộn. Sau khi tiến vào đóng kín cửa, đến gần mới thấy Diệp hộ vệ đứng một góc bên trong phòng.


“Vi thần tới trễ, mong Trưởng công chúa, Diệp tướng quân thứ tội.” Diệp Minh Sơ dứt lời liền quỳ xuống hành lễ, bị Thẩm Mộ Ca ngăn lại.


“Diệp đại sứ, đang ở biên thành, không cần giữ lễ tiết quá mức.”


“Tạ Trưởng công chúa, vi thần tuân chỉ.” Diệp Minh Sơ sửa sang lại ống tay áo, tiếp theo lấy một cái hộp gấm tinh xảo ra.


Thẩm Mộ Ca híp híp mắt, nàng biết, đây chính là cái hộp dùng để mật chỉ. Thời điểm Diệp Minh Sơ lấy ra, nói vậy nhất định túi gắm nằm trong cái hộp.


Khí tức Diệp Minh Đức loạn cả lên, một khi túi gấm trong tay tam đệ mở ra, có thể sản sinh ảnh hưởng không nhỏ đối với mỗi người có mặt ở đây. Khói thuốc súng tràn ngập trên chiến đường cũng không cản nổi Trấn Viễn tướng quân, vậy mà giờ khắc này hắn lại sợ cái hộp gấm nhỏ nhoi trước mặt.


Phù Sinh ôm cánh tay đứng trong góc tối cách đó không xa, tuy rằng nàng dùng thân phận tâm phúc của Trưởng công chúa có mặt ở đây, nhưng nàng không thể là người thứ tự bình đẳng cùng ba người còn lại tham dự, chỉ có thể lẳng lặng ở một bên.


Điều này cũng tốt, nàng làm người bàng quan quan sát phản ứng người khác, rất nhanh nàng phát hiện được, trong thư phòng này, Trưởng công chúa thì bất động, tâm tình tựa hồ không có bất cứ rung động gì, Diệp Minh Sơ cầm hộp gấm cũng khá bình tĩnh, trái lại Trấn Viễn tướng quân là người sốt sắng nhất.


Khóe miệng nhẹ nhàng vung lên, Phù Sinh thầm nghĩ trong lòng, lần này quá thú vị rồi.


Chờ Diệp Minh Sơ lấy túi gấm ra, âm thanh tác tác vang lên. Ba bóng người quỳ xuống, người đúng duy nhất chính là người cầm Hoàng trù Diệp Minh Sơ. Khi hắn vừa mới gỡ túi gấm ra, cái Hoàng trù nhỏ bé liền rơi vào lòng bàn tay hắn, nương theo những người có mặt, hắn mở to hai mắt, nơm nớp lo sợ mở Hoàng trù, nhìn mọi người quỳ xuống hắn mới mở miệng.


Hiển nhiên, đây là mật chỉ của Hoàng Đế.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.