Làm Công Công Gặp Công Chúa

Chương 52




Thẩm Mộ Ca nghe Lặc Dương Cách hỏi thì hoảng sợ không thôi, không hiểu tại sao hắn lại dễ dàng đoán được thân phận thật sự của Phù Sinh, sợ hắn sẽ làm chuyện gì đó bất lợi cho nàng.


“Đúng, ta là Diệp Phiêu Diêu. Hơn nữa ta còn muốn ngươi biết, ta không chỉ không để ngươi giết Mông Lỗ Cát, càng không để ngươi cưới Trưởng công chúa. Bởi vì nàng là nữ nhân của ta, mãi mãi cũng là nữ nhân của ta, và cũng chỉ có thể là nữ nhân của ta!” Mỗi một chữ, tay Phù Sinh đều tăng thêm lực, mãi đến tận cùng, coi ngươi Lặc Dương Cách bắt đầu nổi gồ lên, gần như muốn tắt thở.


“Phù Sinh, không thể! Buông tay.” Thẩm Mộ Ca thấy Phù Sinh liên tục dùng sức, chỉ sợ nàng thất thủ khiến Lặc Dương Cách chết đi, đành phải tiến lên nắm tay nàng.


“Nói cho ta biết, ngươi nhốt Tề Na ở chỗ nào?” Cảm giác được Thẩm Mộ Ca đang cấp thiết, Phù Sinh mới thoáng thả lỏng cổ Lặc Dương Cách. Liếc nhìn nữ nhân bên cạnh, rồi thấp giọng hỏi.


“Khụ khụ khụ khụ, Tề Na? Nàng, nàng…” Khổ sở ho khan, cuối cùng cũng có thể hít thở thông thoáng, đột nhiên nghe Phù Sinh hỏi về Tề Na, nhất thời không biết có dụng ý gì.


“Chớ ra vẻ với ta, nếu không ngươi sẽ chết khó coi hơn.” Phù Sinh nhìn ra tâm tư Lặc Dương Cách, lạnh giọng cảnh cáo.


“Nàng, nàng đã bị ta bí mật xử tử.” Lặc Dương Cách tùy mắt, nặng nề trả lời.


“Ngươi đã giết Tề Na?” Trong giọng Phù Sinh lộ ra khiếp sợ, Thẩm Mộ Ca nghe nàng nhắc đến Tề Na, lại nhớ cái mặt nạ trong tay áo mình, nghĩ thầm chắc có nguyên nhân khác.


“Nàng là muội muội ngươi yêu thương nhất, vậy mà ngươi nhẫn tâm giết nàng! Lặc Dương Cách, ngươi đúng là cẩu tạp chủng không có lương tâm vì muốn cướp vương vị mà giam lỏng phụ thân, giết đại ca, thậm chí ngay cả muội muội không có sức uy hiếp cũng xuống tay!” Phù Sinh đối với người trước mắt, căm hận tột đỉnh.


“Không uy hiếp? Nàng lén lút cấu kết Mông Lỗ Cát, đây có tính là uy hiếp hay không? Ngươi cho rằng một nữ tử thì không có tham vọng sao? Diệp Phiêu Diêu, ngươi quá ngây thơ! Quả thực ấu trĩ đến buồn cười! Ngươi không leo lên đỉnh điểm quyền lực, vĩnh viễn không thể biết được muốn bảo vệ nó khó khăn dường nào, ai ai cũng muốn ngươi chết, ai ai cũng muốn đoạt mọi thứ trong tay ngươi. Đổi lại là ngươi, ngươi ra tay còn ác hơn cả ta.” Lặc Dương Cách nghe tên Tề Na, tâm tình kích động, điên cuồng vặn vẹo thân thể, không để ý bản thân đang bị Phù Sinh khống chế.


“Ngươi giết Tề Na, cũng không còn thứ gì có thể kiềm chế Mông Lỗ Cát, quả thật ngu xuẩn hết thuốc chữa.” Phù Sinh lạnh nhạt cay cú, liền lấy ra cây chủy thủ. Dùng tay đè miệng Lặc Dương Cách, ép buộc hắn mở miệng.


“A!”


“A!”


Hai tiếng rên la, một nam một nữ nối đuôi vang lên, Phù Sinh giơ tay chém xuống, cắt đầu lưỡi Lặc Dương Cách, rồi dùng tốc độ cực nhanh cắt luôn gân tay trái. Hiện tại nửa người Lặc Dương Cách đều nhuộm đầy máu, rất chật vật, hoàn toàn mất đi uy phong của một Đại Vương. Thẩm Mộ Ca nhìn biến cố trước mắt, nàng la thất thanh, đặc biệt tận mắt nhìn thấy Phù Sinh luồn chủy thủ vào miệng Lặc Dương Cách, dù sao hắn cũng vùng vẫy cực liệt, nhưng thủy pháp nàng quá linh hoạt, ra tay ngoan tuyệt, không hề do dự, không có chút thương hại trong đó.


“Phù Sinh, ngươi…” Thân thể Thẩm Mộ Ca nhũn ra, thuận thế rơi vào lồng ngực Phù Sinh. Nhưng thân thể vẫn run rẩy không ngừng, âm thanh đều tràn đầy sợ hãi.


“Nếu nàng đã nói, mạng của hắn để Mông Lỗ Cát tới lấy, vậy ta không thể làm gì khác đành cho hắn sống thêm chút nữa. Nhưng những gì hắn làm với nàng, ta phải thay nàng đòi lại. Trừng phạt như thế, xem như quá tiện nghi cho hắn rồi!” Phù Sinh đưa mắt nhìn Lặc Dương Cách, khi ánh mắt chuyển lên người trong lòng, lập tức đổi thành ôn nhu vô hạn.


“Chúng ta đi thôi.” Thấy Thẩm Mộ Ca đang sợ hãi, Phù Sinh khẽ thở dài, dùng sức trở tay. Lặc Dương Cách theo đó ngã xuống đất, vẻ mặt thống khổ, e sống không được bao lâu.


Lúc Thẩm Mộ Ca được Phù Sinh ôm vào lòng, mờ mịt đi ra cửa, liền nghe tiếng bước chân từ xa vọng lại, nói vậy Mông Lỗ Cát cũng phát hiện Lặc Dương Cách có dị thường. Những người mai phục chờ đợi vẫn không thấy mục tiêu xuất hiện, vì vậy tìm đến nơi này.


“Làm sao bây giờ?” Thẩm Mộ Ca hoảng hồn, ánh mắt tràn ngập ỷ lại vào Phù Sinh, nhìn nàng như nhìn Chúa cứu thế chờ đợi nàng nghĩ kế.


“Nàng lại tủ quần áo tìm đại bộ y phục nào đó đổi hỉ phục trên người đi.” Phù Sinh buông Thẩm Mộ Ca ra, tự mình bước tới cạnh cửa, quan sát tình huống bên ngoài.


Hỉ nương và nha hoàn đã bị Lặc Dương Cách đuổi đi, hiện giờ bên ngoài rất yên tĩnh, nhưng tiếng bước chân càng ngày càng gần. Phù Sinh quay đầu nhìn Thẩm Mộ Ca, hỉ phục đã được nàng cởi ra, Trưởng công chúa không còn thời gian nhớ lễ nghi là gì, trực tiếp thay y phục trong phòng.


“Thẩm Mộ Ca, mặt nạ ta đưa, nàng có mang theo không?” Phù Sinh suy tư chốc lát, vừa vặn nhìn thấy một tiểu nha hoàn Liêu tộc chạy qua, lòng nảy sinh ý định.


“Có, ở đây!” Thẩm Mộ Ca gật đầu, lấy mặt nạ từ trong tay áo đưa tới.


“Nàng ở chỗ này chờ ta một lúc, ta lập tức quay lại ngay.” Dứt lời, Phù Sinh giống như cơn gió rời khỏi phòng.


Quả nhiên mất không nhiều thời gian Phù Sinh đã quay về. Hơn nữa nàng còn dẫn theo tiểu nha hoàn đã bị điểm huyệt, không cách nào nói chuyện. Thẩm Mộ Ca cũng nhìn người bên cạnh Phù Sinh, nước mắt che kín khuôn mặt non nớt đang mở to mắt nhìn nàng.


“Phù Sinh, ngươi chuẩn bị?” Thẩm Mộ Ca đoán được phần nào kế hoạch của Phù Sinh, chỉ là nàng không nhẫn tâm, nên mở miệng muốn xác nhận.


“Bây giờ chỉ có thể làm như thế.” Phù Sinh mau mau đem mặt nạ dán lên mặt tiểu nha hoàn, thời gian quá gấp, không kịp xem xét chỉnh chu, hy vọng thời khắc hỗn loạn, không ai chú ý.


“Tiếp theo, ta kèm hai người đi ra ngoài, nàng đi sau ta, trước khi thấy người Đại Thịnh tiếp ứng, nàng phải tiếp tục đi đừng dừng lại. Tuyệt đối không nên đến gần Mông Lỗ Cát, cũng đừng quan tâm ta và hắn làm gì, biết không?” Phù Sinh vừa điều chỉnh mặt nạ, vừa hướng dẫn Thẩm Mộ Ca.


“Ừm, còn Lặc Dương Cách phải làm sao? Hắn đã biết thân phận của ngươi.” Thẩm Mộ Ca xoay qua liếc nhìn người đang thoi thóp trên mặt đất, sầu lo hỏi.


“Hắn mất máu quá nhiều, lại không còn đầu lưỡi, gây tay cũng bị đứt, trong thời gian ngắn không thể làm được gì. Mông Lỗ Cát lấy mạng hắn sớm thôi, sẽ không bao giờ kiên trì chờ hắn chữa khỏi vết thương.” Phù Sinh tự tin cười cười, một tay kéo Thẩm Mộ Ca đi ra ngoài.


Cửa vừa mở ra, lập tức nghe tiếng bước chân áp sát, Phù Sinh nhìn thấy Mông Lỗ Cát đang đến gần, nghiêng mặt ra hiệu với Thẩm Mộ Ca, rồi tự mình đẩy tiểu nha hoàn dịch dung thành Tề Na đi theo hướng ngược lại. Trên đường gặp không ít cung nữ hoảng loạn chạy tứ tán, nhìn thấy quần áo trên người Phù Sinh, lại nhìn Tề Na, thì giật mình, miệng cũng không kép lại được.


Thẩm Mộ Ca cứ như vậy thuận lợi biến mất trong đám cung nữ, mà Phù Sinh thì ôm tiểu nha hoàn đi vào dòng người đông nhất, hấp dẫn sự chú ý. Đưa mắt tìm kiếm, không thấy Mông Lỗ Cát, khóe miệng Phù Sinh vươn lên, bất giác thở phào nhẹ nhõm: Quả nhiên hắn đi thu thập Lặc Dương Cách.


Diệp Minh Sơ thống lĩnh 180 tử sĩ nghe tin lập tức hành động, bên trong hành cung loạn thành một đống, Phù Sinh vẫn kiên trì khống chế tiểu nha hoàn giữa dòng người, mãi đến khi nàng tận mắt nhìn thấy Thẩm Mộ Ca được Diệp Minh Sơ hộ tống rời khỏi, rốt cuộc cũng yên tâm. Cúi đầu liếc nhìn tiểu nha hoàn hoảng sợ vô cùng, giống như cổ thi thể, bị nàng lôi kéo lay động lại không có bất cứ phản ứng gì. Nhưng nàng đeo mặt nạ Tề Na, tất nhiên không thể lưu lại Liêu thành, chỉ có thể dùng kinh công mang theo nàng rời khỏi hành cung.


Tới nên ước hẹn tụ hợp, Phù Sinh hơi do dự, nhưng lo lắng lòng trắc ẩn của mình sẽ lưu lại hầm họa bất lợi cho Thẩm Mộ Ca, đành phải nhẫn tâm hạ sát. Nhưng trước đó nàng đã đánh ngất tiểu nha hoàn nên một chưởng này không có quá nhiều thống khổ, xác nhận người nằm đó không còn khí tức, Phù Sinh lấy mặt nạ xuống, tìm chỗ che dấu thi thể, cũng không quên để lại ám hiệu Phi Diệp sơn trang, sai người nhanh chóng tìm nơi an táng.


Nàng không sợ hãi kiêng dè khi giết người, bởi vì Phi Diệp sơn trang đứng đầu một vùng, nàng cũng không từ thủ đoạn giết những người gây bất lợi cho sơn trang và bách tính, giống như lúc nãy nàng đối phó với Lặc Dương Cách, bởi vì bọn họ có tội thì đáng phải chịu trừng phạt. Nhưng có thời điểm không thể không ra tay với người vô tội, những lúc đó nàng cảm thấy hổ thẹn vô cùng, thật ra tiểu nha hoàn không làm gì sai chỉ là đúng lúc xuất hiện trước mặt nàng, nàng đành phải ra tay hạ sát.


Một trận gió lạnh thổi qua, Phù Sinh điều chỉnh tâm tình, việc quan trọng trước mắt là tìm Thẩm Mộ Ca, bảo vệ nàng bình an quay về Đại Thịnh. Mặc dù có vạn tinh binh tiếp ứng nhưng không có Phù Sinh bên cạnh, trước sau cũng không thể nào yên tâm, nàng nhất định phải tận mắt nhìn thấy Thẩm Mộ Ca, mới có thể coi là bảo vệ thật sự.


“Phù Sinh!” Thẩm Mộ Ca được Diệp Minh Sơ hộ tống rời khỏi hành cung, nhìn thấy đội binh mã chờ đợi từ lâu nhưng vẫn bướng binh không chịu quay lại biên thành. Nàng biết chắc chắn Phù Sinh sẽ đến đây, cuối cùng cũng chờ được, nếu Phù Sinh gặp nguy hiểm, nàng khẳng định không bao giờ rời khỏi một mình.


“Thời tiết lạnh thế này, tại sao nàng vẫn ở bên ngoài?” Theo bản năng Phù Sinh ôm Trưởng công chúa vào ngực, rất nhanh phát hiện người trong ngực lạnh đến mức run rẩy.


“Ngươi chưa trở về, bổn cung không dám không đợi ở chỗ này. Sợ ngươi… Sợ ngươi không biết đường.” Thẩm Mộ Ca lầu bầu, hai tay luồn vào ngoại bào của Phù Sinh, sưởi ấm.


“Nàng nghĩ ta là nàng sao?” Cười khẽ một tiếng, tùy ý để tay Thẩm Mộ Ca ở sau lưng mình hồ đồ, cảm xúc ấm áp chân thực rốt cuộc cũng khiến tâm tình hoảng hốt bình tĩnh.


“Khụ khụ, Trưởng công chúa, Diệp hộ vệ, chúng ta phải mau chóng trở lại biên thành. Vạn nhất người của Lặc Dương Cách đuổi theo sẽ gặp phiền phức.” Diệp Minh Sơ đã sớm phát hiện tình nghĩa giữa Trưởng công chúa và Diệp hộ vệ như có như không, nhưng chưa từng nghĩ sẽ sâu nặng tới mức này. Vừa nãy cùng Công Chúa chờ đợi Diệp hộ vệ, nghe Công Chúa nói lại chuyện đã xảy ra, cả người ứa mồ hôi lạnh. Cũng nhờ Diệp hộ vệ có tâm tư tỉ mỉ, mới không để sai lầm lớn xảy ra.


“Được.” Lúc này Thẩm Mộ Ca mới phát hiện mình vậy mà không kìm được lòng nhào vào ngực Phù Sinh trước mặt Diệp Minh Sơ, hơn nữa còn làm nũng với nàng. Quay đầu thấy binh lính xa xa đều cúi đầu giả vờ không biết, cả khuôn mặt lập tức bị ửng đỏ bao lấy, làm hàng lông mi đen dài đặc biệt nổi bật.


Rất may mắn, nhân mã Lặc Dương Cách không đuổi theo, mà trong Liêu thành cũng không có động tĩnh gì lớn, giống như tất cả mọi chuyện đều phát sinh trong bình lặng, sau đó kết thúc trong yên tĩnh. Vạn tinh binh do Diệp Minh Đức tỉ mỉ lựa chọn hoàn toàn vô khuyết hồi doanh, một trận chiến không cần hao một binh mốt tốt đúng là thắng lợi hoàn mỹ.


Nhưng Diệp Minh Sơ nhìn bóng lưng của Trưởng công chúa và Diệp hộ vệ, trong mắt có một loại ý vị trong rõ.







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.