Làm Dâu Âm Phủ

Chương 27: Người Tôi Yêu Vẫn Luôn Là Anh





"Hiên Viên Mặc "
​Cô muốn đối tốt với hắn.

Đặc biệt là mỗi lần nằm mơ, hắn đều đối với cô rất tốt, ánh mắt sủng nịnh tràn đầy thâm tình, mặc dù bây giờ cô đã tỉnh, nhưng cái cảm giác rung động kia vẫn còn y nguyên, cảm giác đó giống như là mối tình đầu của thiếu nữ mới lớn.
​Chờ đợi ba ngày, Hiên Viên Mặc vẫn chưa xuất hiện, Tịch Liễu đứng ngồi không yên.

Cô quyết định đi tới hầm mộ cổ! Cô có rất nhiều lời muốn nói, nếu như không đi thì cô sẽ hối hận cả đời.
​Chọn thời điểm là buổi trưa, khoảng thời gian mà dương khí dồi dào nhất, Tịch Liễu lẻ loi xuất hiện trước hầm mộ cổ.

​Bên trong âm u tối tăm làm Tịch Liễu không dám đi vào, cô hướng vào trong động, hét to: "Hiên Viên Mặc, anh có ở trong đó không?" Thanh âm rất lớn, không ngừng truyền ra khắp nơi.

​"Hiên Viên Mặc."
​Nhưng sau khi tiếng vang vang lên thì chỉ còn lại một mảnh yên tĩnh, điều này làm Tịch Liễu càng trở nên kích động.

Nếu như Hiên Viên Mặc ở bên trong, không có lý do gì cô lại không nghe thấy thanh âm của hắn, chẳng lẽ là hắn gặp chuyện không may? Chẳng lẽ Ma Quân đã giết hắn rồi? Những suy nghĩ đáng sợ liên tiếp xuất hiện trong đầu làm Tịch Liễu không thể ngồi yên.
​Cô khẽ cắn môi, bước vào con đường hầm u ám.

Khí tức âm lãnh xông tới trước mặt, Tịch Liễu bị dọa đến nỗi toàn thân phát rung nhưng cô vẫn cắn chặt răng, bước từng bước vào sâu bên trong.
​Tịch Liễu không biết, không phải Hiên Viên Mặc không muốn đáp lại, mà là hắn đã bị trói ở một cột đá, ngay cả miệng cũng bị bịt kín nên không thể phát ra một chút âm thanh nào.

Hắn có thể cảm giác được Tịch Liễu đang đi vào đây, hắn không nghĩ ra đang yên đang lành, cô gái chết tiệt kia lại chạy tới đây làm gì.

Rõ ràng bọn hắn đã từ bỏ ý định tìm kiếm cô, quyết định buông xuôi rất cả, xuống âm phủ đầu thai, kết quả cô lại tự đâm đầu vào chỗ chết.
​Hiên Viên Mặc gồng sức giãy dụa, hai tay bị trói chặt đã ứa ra máu.


Lão gia tử mở miệng cảnh cáo hắn: "Ngươi phải biết, đây là bảo vật của Hiên Viên gia, là sợi dây trói hồn, ngươi càng giãy dụa, sẽ càng làm tiêu hao hết âm khí trên người ngươi, đến cuối cùng ngươi sẽ bị hồn phi phách tán."
​"Hiên Viên Mặc "
​Thanh âm của Tịch Liễu càng ngày càng gần, thân ảnh nhỏ nhắn xuất hiện trước cửa hang, vừa sải bước vào trong, cô đã trông thấy Hiên Viên Mặc, trong lòng vốn đang mừng rỡ nhưng lập tức lại sửng sốt: "Anh làm sao vậy?"
​"Thật sự là không nghĩ tới cô có thể tìm tới tận đây để chịu chết."
​Tiếng nói âm trầm của lão gia tử vang lên, lúc này Tịch Liễu mới phát hiện ở chỗ này có thật nhiều ma quỷ, cô bị ma quỷ vây xung quanh thành một vòng tròn.
​Tịch Liễu rất sợ hãi nhưng cô vẫn cả gan mở miệng nói: "Tôi tới đây là để tìm Hiên Viên Mặc đấy thì sao nào?"
​"Giết ả ta!"
​Không biết ai hô lên một tiếng, đám ma quỷ liền thi nhau xông lên: "Giết ả ta."
​Tịch Liễu không biết bị ai đẩy ngã, cô nằm rạp trên mặt đất, một con quỷ dẫm lên lưng cô rồi kêu to: "Chúng ta bị chết thảm như vậy đều là do ả ta ban tặng, lần này ông trời có mắt, khiến ả ta tới đây để chịu chết."
​"Hiên Viên Mặc."
​Tịch Liễu cố gắng ngẩng đầu, hai tay chống xuống đất để nâng người dậy, kết quả con quỷ kai lại hung hăng đạp lưng cô xuống.


Cơn đau đớn truyền đến, Tịch Liễu chỉ cảm thấy trong miệng mình có một cỗ chất lỏng tanh nồng, khoé môi cô tràn ra máu, nhưng cô vẫn cố gắng mở miệng nói: "Tôi tới đây là để nói cho anh biết, tôi chưa từng thay lòng đổi dạ, từ trước tới nay, người tôi yêu vẫn luôn là anh."
​"Phanh!"
​Lại là một cước đạp xuống, Tịch Liễu phun ra một búng máu, cô sợ mình không còn cơ hội để giải thích nên nhanh gấp rút nói: "Tôi được Ma Quân cứu, thế nhưng tôi không yêu hắn ta, người tôi yêu chính là anh, vẫn luôn là anh."
​"A..."
​Hiên Viên Mặc gào rú lên như dã thú, sợi dây trói hồn càng ngày càng thấm sâu vào xương máu của hắn.
​Lão gia tử biến sắc: "Hiên Viên Mặc, nếu ngươi cứ như vậy sẽ bị hồn phi phách tán đó."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.