Làm Dâu Âm Phủ

Chương 3: Cô Càng Thống Khổ Ta Càng Vui





"Tại sao?"
​Tịch Liễu nằm rạp trên nền nhà, hai tay hung hăng đấm xuống mặt đất, trái tim cô như bị dao cắt.

Cô hận không thể giết chết chính mình.
​Bà là người thân duy nhất của cô, nhưng hiện giờ đã không phải, cô không còn ai để có thể dựa vào được nữa.
​"Khó chịu?"
​Khóe môi Hiên Viên Mặc lộ ra một nụ cười vui vẻ, nhưng tay hắn lại nắm chặt thành quyền, các đốt ngón tay nổi lên gân xanh.
​Hắn bước từng bước một đi tới trước mặt Tịch Liễu, sau đó hắn ngồi xổm xuống, túm lấy tóc cô, ép cô phải đối diện với hắn: "Như vậy đã đủ chưa?"
​Hắn thừa nhận!

​Lời nói của Hiên Viên Mặc đã hoàn toàn kích thích Tịch Liễu, đáy mắt cô tràn ngập hận ý, dùng hết sức lực mà hét lên: "Tôi muốn giết anh!"
​"Giết ta?"
​Lông mày Hiên Viên Mặc nhíu lại, hắn lên tiếng cười nhạo: "Cô có tư cách sao?"
​Cô không có tư cách!
​Hắn là ma quỷ, cường đại đến mức cô không có năng lực phản kháng nên cô phải ngoan ngoãn nghe theo hắn như một con chó ư? Nực cười!
​Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tịch Liễu lộ ra vẻ quật cường, không có một tia lui bước, đôi mắt dễ thương hiện lên tia kiên quyết khiến nội tâm hắn chấn động.
​Cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở, tuôn ra từng chữ rõ ràng: "Anh là kẻ nhu nhược, cặn bã, súc sinh, còn sống là lãng phí không khí, chết thì lãng phí âm khí.

"
​Vì báo thù, Tịch Liễu muốn biến mình thành quỷ.
​Chỉ cần biến thành ác quỷ, cô có thể cùng hắn đối kháng, thậm chí vì báo thù cho bà, cô có thể đồng quy vô tận với hắn.
​Cho nên cô liều lĩnh chọc giận hắn.
​Hiên Viên Mặc nắm cằm của cô, khí lực rất lớn, Tịch Liễu thậm chí còn nghe thấy xương cằm vỡ vụn.
​Hắn muốn bóp nát một người sống sờ sờ như cô!
​Sức mạnh của thù hận dâng lên, Tịch Liễu như bị dồn vào bước đường cùng, cô cúi đầu, dùng sức cắn vào tay Hiên Viên Mặc.
​Hắn buông tay ra, ngữ khí lạnh băng mang theo tia trào phúng: "Muốn ép ta giết cô?"
​Hắn ghé sát vào tai cô, hơi thở lạnh lẽo phả vào tai cô, mỗi chữ đều lọt vào tai cô một cách rõ ràng: "Ta sẽ để cho cô hảo hảo hưởng thụ tư vị muốn chết mà không được."

​"Ah..."
​Tịch Liễu tuyệt vọng gào thét, cô bổ nhào về phía hắn nhưng lại té ngã trên mặt đất.
​Cô giống như cá trên thớt, mặc người chém giết.
​Hiên Viên Mặc xé nát quần áo của cô, tàn nhẫn nói: "Hãy hảo hảo cảm nhận cảm giác mà ta mang đến cho cô, cô càng thống khổ, ta mới càng vui vẻ!"
​Lúc đầu Tịch Liễu còn giãy giụa, nhưng cuối cùng lại không có chút phản ứng.
​Cô giống như một búp bê vải bị rút cạn linh hồn, mặc kệ Hiên Viên Mặc phát tiết.
​Hiên Viên Mặc dường như không biết mỏi mệt, từ mặt đất đến trên giường, hắn đều đem cô giày vò đến nỗi không còn nửa điểm sức lực, mới cảm thấy thỏa mãn rời đi.
​Nước mắt lạnh băng rơi trên mặt, ý thức Tịch Liễu có chút thanh tỉnh.
​Trong gương cô bị giày vò đến nỗi không thành hình người, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú không còn một tia huyết sắc, hai con ngươi sưng đỏ ngốc trệ, không còn vẻ linh động của ngày xưa.
​Tịch Liễu nghĩ tới rất nhiều biện pháp đào tẩu, có thể không mở được cửa nhà nhưng cửa sổ thì vẫn có thể.

Vậy là cô đã bò ra ngoài từ ô cửa sổ.
​Cầm điện thoại trong tay, cô muốn tìm người để cầu cứu, nhưng lại phát hiện điện thoại không sử dụng được, gọi cho ai cũng đường dây bận, ngay cả muốn vào mạng internet cũng không vào được.

​Hiên Viên Mặc nhốt cô ở chỗ này, muốn để cho cô sống không bằng chết, ngay cả việc gặp mặt bà lần cuối cùng hắn cũng không cho.
​"Ah..."
​Tịch Liễu gầm lên, cô hung hăng đấm vào gương.
​Miếng thủy tinh sắc nhọn đâm vào da thịt cô, máu nhuốm đỏ cả tấm gương, nháy mắt cô nhìn thấy mình trong gương.

Vậy mà...!Người ở trong gương lại đang mỉm cười quỷ dị với cô
​Da đầu Tịch Liễu lập tức run lên, cô lao nhanh vào phòng tắm.
​Tấm gương vốn vỡ vụn bỗng hồi phục lại như cũ, trong gương vẫn lưu lại bộ dáng của Tịch Liễu, thật lâu sau mới biến mất.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.