Làm Dâu Âm Phủ

Chương 38: Chấp Nhận Thực Tại





Ngồi dậy, Tịch Liễu nghẹn ngào mở miệng: "Kỳ thật ta biết rõ, ngươi đang nói dối."
Thần sắc Ma Quân hơi cứng lại, nhìn hai mắt mông lung đẫm lệ của Tịch Liễu, trong lúc nhất thời hắn không biết phải làm gì.
Tịch Liễu nói: "Vừa rồi ngươi ôm ta xoay, ta rất vui vẻ, nhưng ta lại nhìn thấy một người khác, ta nghe được thanh âm của mình dõng dạc nói rằng ta thích hắn."
Ma Quân cắn chặt răng, hắn cảm giác đây chính là âm mưu của Hiên Viên Mặc.

Tốn tâm tư như vậy nhưng lại để cho Tịch Liễu nhớ lại người nàng yêu chính là Hiên Viên Mặc, mà hắn bất quá chỉ là thế thân.
"Thật xin lỗi."
Từng hạt nước mắt óng ánh như những viên ngọc mong manh rơi xuống trên mặt Tịch Liễu, đáy lòng nàng cũng cảm thấy rất khó chịu.


Nửa năm qua Ma Quân đối với nàng rất tốt, những chuyện hắn làm cho nàng nàng đều rõ mồn một, nàng cũng đã chấp nhận vận mệnh của mình, cố gắng chung sống với Ma Quân thật tốt nhưng nàng lại không lừa gạt được lòng mình.

Mỗi lần Ma Quân tới gần nàng, lòng của nàng lại nổi lên mâu thuẫn khiến nàng bất giác trốn tránh hắn.
"Cả đời này, nàng vĩnh viễn đều không cần nói xin lỗi."
Ma Quân rất không cam tâm, nhưng hắn càng không nỡ nhìn Tịch Liễu khổ sở, cố gắng bỏ qua cảm giác đau nhức như tim bị đao cắt, hắn đứng dậy kéo Tịch Liễu lên: "Đừng nói những chuyện này nữa, hôm nay chúng ta phải chơi thật vui vẻ." Hắn nói xong thì ngồi xổm xuống, ra hiệu Tịch Liễu nằm lên lưng của hắn: "Ta cõng nàng!"
"Ta có thể tự đi được."
Tịch Liễu không hiểu ra sao, thân thể nàng như bị một lực lượng vô hình khống chế khiến nàng nằm sấp lên lưng Ma Quân.
Tịch Liễu vừa lên hắn liền nhanh chóng chạy trốn.

Tịch Liễu ôm Ma Quân, tâm phảng phất như cũng bay theo.
Trong không khí, hương hoa ngọt ngào lượn lờ chóp mũi, hắn chạy thật nhanh, ném tất cả mọi chuyện ra sau đầu, khoé môi Tịch Liễu bất giác cong lên, khuôn mặt tràn ngập vui vẻ.

Nàng đột nhiên phát ra tiếng cười vui sướng: "Ha ha ha."
Tịch Liễu không hề phát hiện ra có một hư ảnh đang theo sát bọn họ.

Bởi vì Tịch Liễu tiếng cười mà khoé môi hắn khẽ nhếch lên, lộ ra vui vẻ nhưng đồng thời cũng mang theo sự chua chát.

Ma Quân chạy càng ngày càng nhanh, tựa hồ như muốn bay lên.

Gió thổi vù vù, trong đầu Tịch Liễu chợt hiện ra tuấn nhan lạnh lùng của Hiên Viên Mặc, xua mãi mà không tan.

Nàng coi người cõng nàng không phải Ma Quân mà là Hiên Viên Mặc, bọn họ giống như trở lại trước kia, nàng vui vẻ như vậy, miệng còn không ngừng hô hào: "Nhanh nữa đi, Mặc ca ca ta rất thích như vậy."
Rõ ràng cười vui vẻ như vậy nhưng khoé mắt lại ươn ướt.
Chạy một mạch đến tận cuối đường, Ma Quân mới dừng bước, phía trước là vựa sâu vạn trượng, xung quanh là hoang vu sơn mạch, Tịch Liễu leo xuống lưng Ma Quân, cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ kia sang một bên.
Ma Quân sủng nịch nhìn nàng, khóe môi bất giác nhếch lên, đột nhiên hắn đặt hai tay lên khoé miệng, hướng về phía xa xa hô to: "Nương tử, vi phu rất rất yêu nàng."
"Yêu nàng"
Tiếng vang truyền đến từng cơn, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tịch Liễu nóng lên, hai mắt trong trẻo lộ ra ánh sáng rạo rực.
"Ta thích ngươi"
Tịch Liễu đột nhiên bắt chiếc hô, dưới đáy lòng nàng âm thầm bổ sung thêm: "Mặc ca ca."

Rõ ràng đã nói không bao giờ nghĩ tới hắn nữa nhưng hắn lại giống như một cơn ác mộng mãi không tiêu tan, một mực hiện lên trong đầu nàng, khiến cho nàng vừa nghĩ tới hắn đều sẽ cười, cười đến chua xót.
"Nương tử!"
Trên mặt Ma Quân lộ ra vẻ kinh hỉ, hai mắt không dám tin nhìn Tịch Liễu.

Hắn thật sự không nghĩ tới lúc còn sống, hắn sẽ nghe được Tịch Liễu chính miệng nói thích mình.
"Ta chính là cảm thấy rất vui vẻ."
Tịch Liễu cười, vươn tay nhéo nhéo mặt của hắn, nhìn về phía xa xăm: "Cảm ơn ngươi Ma Quân, ta biết rõ ngươi vi ta mà làm rất nhiều chuyện, ta cũng sẽ cố gắng!"
Tịch Liễu muốn cố gắng buông bỏ Hiên Viên Mặc, nàng muốn tiếp nhận thân phận hiện tại.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.