Làm Dâu Âm Phủ

Chương 40: Hận





​Hơn 10 phút sau, Ma Quân tiến đến ôm Tịch Liễu, vẻ mặt tràn đầy ân cần: "Nương tử, nàng sao thế? Sao lại khóc thành như vậy?"
​"Thả ta ra!"
​Đẩy Ma Quân ra, hai mắt trong veo của Tịch Liễu chợt đỏ lên như máu, nàng tràn đầy cừu hận nói: "Là ngươi, là ngươi giết chết người ta yêu nhất, giết người nhà của ta."
​"Nương tử "
​Ma Quân luống cuống!
​Hận ý này, hắn đã từng bắt gặp trong mắt Phượng nữ, đến cuối cùng nàng rời hắn mà đi, cuối cùng hắn chỉ có được thi thể của nàng.
​"Đừng gọi ta là nương tử, ta chỉ biết ta là thê tử của Hiên Viên Mặc."
​Tịch Liễu gào lên, nắm lên gối đầu hung hăng hướng hắn đập tới, nàng hận không thể cầm trong tay thanh dao để đâm vào trái tim Ma Quân, báo thù cho Hiên Viên gia.


Hối hận, áy náy giống như một thứ nọc độc điên cuồng cắn xé lấy lòng nàng, khiến cho nàng đau nhức đến nỗi toàn thân phát run.
​"Đủ rồi!" Ma Quân thét lên.
​Sao có thể đủ? Tịch Liễu nhìn chằm chằm vào hắn, hai mắt trong suốt đã nhuốm đầy sự hận thù, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ giờ phút này thậm chí còn có chút dữ tợn, ngữ khí lạnh lùng đến cực điểm: "Ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi, ta hận không thể giết ngươi."
​Tịch Liễu không nhìn thấy Hiên Viên Mặc đứng ở bên, móng tay hắn sớm đã thật khảm sâu vào lòng bàn tay.

Hắn không ngờ Tịch Liễu sẽ hận Ma Quân như thế, bọn họ vốn nên đứng trên cùng một chiến tuyến, nhưng bây giờ hắn lại đẩy Tịch Liễu vào lòng Ma Quân.
​"Tại sao?" Ma Quân rống to, hai mắt hắn tràn đây đau thương: "Bản tôn dốc hết sức để cứu được nàng, bản tôn đối với nàng xuất phát từ tận đáy lòng, vì nàng bản tôn thậm chí còn có thể moi tim đào phổi."
​"Ta không cần ngươi cứu!"
​Tịch Liễu rống giận cắt ngang lời nói của hắn, vẻ mặt tràn đầy nước mắt và sự quật cường: "Cho dù ta chết, có biến thành quỷ, ta cũng không cần ngươi cứu."
​Ánh mắt của nàng như một lưỡi dao sắc bén hung hăng đâm vào trái tim của Ma Quân.

Nói xong, Tịch Liễu liền xông ra ngoài, hắn lại vô lực đuổi theo, cũng giống như năm đó, Phượng nữ chạy, hắn không dám tới gần, hắn sợ nàng sẽ nhìn hắn với ánh mắt ghét bỏ, hắn cũng sợ nàng sẽ làm những chuyện dại dột.
​"Ngươi còn không mau đuổi theo!"
​Hiên Viên Mặc quát lạnh, Ma Quân rốt cuộc cũng tìm được nơi để phát tiết, hắn hung hăng đấm một cú vào mặt Hiên Viên Mặc: "Đây chính là kết quả mà ngươi muốn, ngươi đã hài lòng chưa?"
​Hiên Viên Mặc tránh né, lạnh lùng đáp: "Bổn tọa không ngờ nàng sẽ nhớ tất cả mọi chuyện."

​"Không ngờ?"
​Một chữ Ma Quân cũng không tin, hắn cười lạnh: "Cho dù nương tử hận ta, ngươi cũng không thể đưa nàng ấy đi, nếu không nàng sẽ héo rũ mà chết."
​Sắc mặt Hiên Viên Mặc tối sầm rồi biến mất.
​Tịch Liễu cứ vô thức chạy về phía trước, đột nhiên nàng trông thấy một biển hoa rộng lớn.

Từng đàn bướm tung tăng múa lượn, những cánh hoa rung rinh trước gió, khung cảnh này tựa như ảo ảnh.
​Đây là nơi mà nàng và hắn đã từng yêu thích nhất, hai người có thể không nói lời nào, chỉ nằm cả ngày trong biển hoa này thôi cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc biết bao!
​"Mặc ca ca "
​Tịch Liễu điên cuồng hô lên nhưng không có một tiếng đáp lại.
​Nàng biết rõ nàng sẽ không còn được gặp lại Mặc ca ca của nàng nữa.


Lúc này hẳn là Mặc ca ca đã đi luân hồi chuyển thế, chỉ còn lại mình nàng ở Ma giới.
​"Có phải huynh rất hận ta không?"
​Tịch Liễu khóc, nàng quỳ rạp xuống đất: "Huynh nhất định sẽ rất hận ta, cho nên mới không quan tâm tới ta, một mình đi luân hồi chuyển thế, có phải không?"
​Không phải! Đáy lòng Hiên Viên Mặc gào lên, hắn vươn tay ra, muốn ôm Tịch Liễu.

Nhưng Ma Quân đã xông lên, ngăn cản hắn: "Nương tử, ta biết rõ nàng hận ta, ta chỉ hi vọng nàng có thể cho ta một cơ hội để bù đắp."
​"Ngươi cút đi!"
​Tịch Liễu đưa tay đẩy Ma Quân ra, rồi đột nhiên nàng vung tay hung hăng tát một cái lên mặt Ma Quân.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.