Lily trước kia từng là trợ lý minh tinh, cô ấy làm cho minh tinh nổi tiếng là khó hầu hạ, ở trước đó hai năm cô ấy cũng từng làm trợ lý cho năm đến sáu người, nhưng Lily lại ở bên người minh tinh khó hầu hạ kia suốt ba năm, thậm chí sau khi bị Tần Tuyển đào đi với mức lương cao hơn thì nữ minh tinh kia cũng nhiều lần cố gắng tăng lương để giữ chân cô.
Sau khi đến bên cạnh Trần Hòa Nhan, cô thấy thực sự rất tận trách, năng lực làm việc mạnh mẽ, kiên nhẫn, tinh tế, tỉ mỉ và EQ cao, giúp Trần Hòa Nhan lo liệu việc ăn, mặc, ở, đi lại xử lí mọi thứ đều rất chu đáo.
Ví dụ như khi bà dì ghé thăm Trần Hòa Nhan, cần mua những nhu cầu yếu phẩm, nếu Tần Tuyển và Lily đi mua thì Lily sẽ mua một loạt ban đêm, ban ngày, siêu mỏng, siêu mềm... thậm chí cả trà gừng và đường đỏ đều có; còn về phần Tần Tuyển, anh không quan tâm loại nào, anh sẽ mua cái đắt nhất, tốt nhất để mang về cho bà xã mình...
Không riêng gì Trần Hòa Nhan, Tần Tuyển đối với mọi người đều có những điều kiện rất khắt khe nhưng cũng rất hài lòng với Lily, cô ấy cũng đã ở bên Trần Hòa Nhan tận năm năm, an ổn, cẩn trọng.
Cô gái này sinh ra ở một vùng quê, vùng sâu vùng xa, nhà nghèo, khi đang học cấp ba, bố cô ở công trường xảy ra chuyện khiến tàn tật suốt đời, cô ấy bỏ học năm 18 tuổi, một mình đến thành phố A lang bạt, làm phục vụ bồi bàn ở quán ăn, người môi giới bất động sản, nhân viên bảo hiểm đẩy mạnh tiêu thụ...cô ấy làm đủ thứ việc, sau đó lại đi đến thành phố điện ảnh làm diễn viên quần chúng và cuối cùng là trở thành trợ lí nghệ sĩ, chịu rất nhiều xem thường cùng ủy khuất nhưng cô ấy đều cắn răng kiên trì, tự mình kiếm phí sinh hoạt, gửi cả về cho gia đình, phụ cấp bố mình chữa bệnh, tích cóp từng chút từng chút một.
Thẳng cho đến khi bị Tần Tuyển nhìn trúng, đem cô đào đi mới mức lương cao để làm trợ lí sinh hoạt cho bà xã mình, Tần Tuyển và Trần Hòa Nhan đều không phải là ông bà chủ keo kiệt, vì rất hài lòng nên đưa thù lao cũng rất hậu hĩnh.
Đến cuối năm ngoái, cuối cùng cô ấy cũng tậu được một căn nhà cho riêng mình ở thành phố A, nơi tấc đất tấc vàng, dù cách trung tâm thành phố gần ba tiếng đi xe, diện tích cũng không lớn, nhưng Lily nói, ước mơ của cô ấy chính là bằng chính đôi tay, sức lực của mình mà có thể có được một ngôi nhà dành cho riêng mình trong thành phố hào nhoáng này.
Trần Hòa Nhan còn nhớ lúc đó sự hài lòng cùng an tâm đều hiện lên trên mặt Lily, cô ấy còn dự định cuối năm nay đưa cha mẹ từ quê lên đây để mọi người đều vui vẻ mà ở cùng nhau.
Vốn Lily còn có một người bạn trai đã ở bên nhau sáu năm, cũng định bàn chuyện cưới xin trước khi Trần Hòa Nhan hôn mê, nhưng sau khi Trần Hòa Nhan từ hôn mê tỉnh lại, Lily đi đến bệnh viện thăm cô, cô có quan tâm hỏi về hôn sự của Lily nhưng Lily lại nói với cô rằng cô ấy đã chia tay.
Trong ngôi nhà Lily mới mua, bạn trai cô ấy cùng một người con gái khác tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ vật lộn* trên chiếc giường đúng lúc Lily về nhà bắt gặp, sau đó cô ấy nhanh chóng thu thập đóng gói hành lí bạn trai cũ ném ra ngoài cửa...
(*) chắc mọi người cũm hỉuu hehee
Cô gái như vậy thật tuyệt, có thể kiếm tiền nuôi chính mình và gia đình, cô ấy có lòng tin, không cần phải đau buồn, có thể tự mình nhận thức rõ rành chính mình cần cái gì, muốn cái gì trong tương lai, sẽ không bởi vì việc vô bổ kia mà đem cô ấy đả kích đến không sức lực chống cự...
"Nhan Nhan, Tần tổng nói em vẫn nên ở nhà tĩnh dưỡng một thời gian, cái kia...cứ như này, chị liền giúp em đem mấy cái yến tiệc không quan trọng đều đẩy đi...Nhan Nhan?"
Lily đang cùng Trần Hòa Nhan nói chuyện, nói một lúc nhưng cô phát hiện người đối diện đang thất thần, ánh mắt nhìn thẳng, ngơ ngác nhìn vào khuôn mặt cô ngẩn người, ánh mắt trừ có điểm đờ đẫn cô còn cảm thấy có một tia ách...hâm mộ?
"Nhan Nhan?" Lily cảm thấy có chút kì quái, có lẽ cô đang suy nghĩ nhiều, vì thế cô lại gọi một tiếng, cô hơn Trần Hòa Nhan một tuổi, bởi quan hệ cũng tốt nên cô mới gọi giống Tần Tuyển là "Nhan Nhan".
Trần Hòa Nhan hoàn hồn rồi gật đầu với Lily, "...Được, em đã biết." Nhưng vẫn có chút thất thần.
Lily cũng biết thân thể Trần Hòa Nhan mới khôi phục, có lẽ tinh thần hơi chậm cũng là bình thường, cũng không có nghĩ nhiều, thấy cô đã đáp ứng rồi liền giúp cô xử lí những thiệp mời đó.
Thời gian cũng mau tới giờ cơm trưa, Tần Tuyển về nhà vẫn luôn ở trong thư phòng xử lí công việc cũng đúng giờ tới phòng ngủ để nhắc nhở Trần Hòa Nhan mau xuống nhà ăn cơm, hắn trong khoảng thời gian này thấy trước kia Trần Hòa Nhan rất hay ngủ nướng dẫn tới ăn cơm không đúng giờ đều đặn...
Đúng lúc này chuông cửa dưới lầu vang lên, là Diệp Lai nghe nói hôm nay Trần Hòa Nhan xuất viện, liền tới nhà thăm cô.
Người này ở nhà Trần Hòa Nhan tự nhiên như ở nhà mình, đúng vào giờ cơm, vừa lúc đến liền cùng nhau ăn trưa.
Có lẽ công ty thực sự gặp chuyện gấp, từ lúc cô xuất viện về nhà, Tần Tuyển vẫn luôn bận rộn với công việc, cơm trưa xong liền nghe điện thoại, vội vàng đến công ty, trước khi đi anh còn cố ý cùng Trần Hòa Nhan nói qua, sẽ đúng giờ trở về và cùng nhau đến Trần gia ăn tối.
Sau khi Tần Tuyển ra ngoài, Trần Hòa Nhan và Diệp Lai cùng nhau ăn uống và nói chuyện phiếm trên ghế sofa.
Tóc hồng của Diệp Lai không còn, nó đã bị nhuộm lại thành màu vàng, rực rỡ lóa mắt, theo lời nói cô ấy giải thích chính là màu tóc này thu hút sự giàu có, bởi vì cô ấy nhuộm màu vàng này, sinh ý ở phòng làm việc cực tốt, tiền vào như nước.
Diệp Lai cùng Trần Hòa Nhan là bạn cùng lớp thời cao trung, nhưng thành tích của cô ấy không tốt bằng Trần Hòa Nhan, rồi lúc thi lên đại học, cô ấy cự tuyệt ba mình muốn đưa xuất ngoại, từng bước bước chân vào đại học, tiếp tục chơi với Trần Hòa Nhan.
Nhưng bất đồng chính là Trần Hòa Nhan sau khi tốt nghiệp liền cùng Tần Tuyển kết hôn, gả vào hào môn bắt đầu sống trong nhung lụa, trở thành thiếu phu nhân giàu có được chồng nuông chiều, ngược lại với Trần Hòa Nhan, thiên kim nước chanh Diệp Lai không chịu đi đến công ty nhà mình làm, mà bắt đầu lăn lộn gây dựng sự nghiệp, thành lập một phòng làm việc về thiết kế sáng tạo.
Ba cô ấy chỉ có một đứa con gái là Diệp Lai, ông ấy luôn muốn con gái mình sẽ tiếp quản công ty của mình trong tương lai cho nên rất phản đối việc Diệp Lai ở bên ngoài làm những công việc mà ông cho rằng như chơi đồ hàng trong mắt tiểu hài tử, vì bị ba cự tuyệt cung cấp tài chính, Diệp Lai cũng không có khoản tiết kiệm gì, cuối cùng vẫn là thiếu phu nhân hào môn Trần Hòa Nhan đầu tư cho cô ấy gây dựng sự nghiệp và trở thành đại cổ đông, mặc dù không có bao nhiêu nhưng mỗi năm Diệp Lai đều chia hoa hồng cho Trần Hòa Nhan.
Ở trong cuốn sách, Diệp Lai cũng là người duy nhất không xa lánh Trần Hòa Nhan sau khi cô rơi xuống vực thẳm, trong sách cũng bởi Tần gia can thiệp nên Trần Hòa Nhan không tìm được việc làm nên Diệp Lai đề xuất cô tới phòng làm việc làm, chính vì lòng tràn đầy oán hận nên Tần gia cật lực tạp áp lực với ba Diệp, ba Diệp không đành lòng nên chỉ có thể ép Diệp Lai ra nước ngoài.
Diệp Lai phản kháng không được, sau khi bị đưa ra nước ngoài, cô có trộm trở về một lần đưa hết số tiền tiết kiệm được cho Trần Hòa Nhan, đáng tiếc lúc đó Trần Hòa Nhan chính là cái hố sâu không đáy, sau này Trần Hòa Nhan lẻn vào nghĩa trang nhìn ngôi mộ Tần Tuyển được chính là nhờ số tiền còn sót lại là Diệp Lai đã cho...
Trần Hòa Nhan không bao giờ quên khuê mật đối tốt với cô cả hai đời này, ngoài Tần tuyển cùng người nhà chính mình, còn duy nhất một người khiến cô để tâm tới.
Mà lúc này Diệp Lai đang ra sức ăn những đồ ăn vặt mà Tần Tuyển không cho cô ăn, có điện thoại gọi tới, Diệp Lai liền bắt máy, giọng cô ấy vang lên trong phòng khách, "...Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Tôi mỗi năm đều bỏ ra một vạn tám kêu anh đi làm, không phải để mỗi ngày anh gọi cho tôi tới hỏi làm sao bây giờ!"
"Cái gì, làm mất bản tháo?"
"Đó là vấn đề của anh, tôi không nghe anh giải thích, tóm lại, thứ tư tuần sau là hạn chót, bản thảo kế hoạch thiết kế hoặc đơn từ chức của anh..."
Trần Hòa Nhan một bên nghe Diệp Lai mười phần tức giận mà hét vào điện thoại, một cái miệng nhỏ nhắn cắn quả táo, lại chậm rãi rũ mí mắt, không biết suy nghĩ cái gì.
Chờ đến khi Diệp Lai cúp điện thoại, Diệp Lai phát hiện bạn mình đang ngẩn người, quả dâu tây trong tay bị bóp nát, vì vậy cô vỗ bả vai cô ấy, "Có việc gì sao?"
Trần Hòa Nhan hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn Diệp Lai, do dự một chút sau đó nói nhỏ: "Diệp Lai, cậu nói xem...cậu thấy thế nào nếu tớ ra ngoài tìm việc?"
Diệp Lai nghe xong ngẩn người, "Hửm? Sao đột nhiên nghĩ tới muốn tìm việc? Có chuyện gì sao? Cậu cùng đại thiếu gia cãi nhau?"
Trần Hòa Nhan lắc đầu, "Không có, chỉ là... tớ đột nhiên cảm thấy mấy năm nay mình thật sự rất phế, mọi người lớn bé đều có sự nghiệp của riêng mình, còn tớ, nếu Tần Tuyển rời bỏ tớ thì tớ thực sự chẳng còn gì, cũng không làm nên trò trống gì."
"Đừng nói nhảm!" Diệp Lai cảm thấy Trần Hòa Nhan tâm tình không tốt, cũng không hề nói giỡn, nhưng cô nhịn không được cười ngồi xuống, "Cái gì làm nên trò trống gì, không công việc liền không cần làm, cũng không phải Tần Tuyển không nuôi nổi cậu, cậu chính là cái đầu nhỏ hỏng rồi...đừng suy nghĩ lung tung, có biết bao nhiều người hâm mộ cậu có một lão công như vậy chứ, một tật xấu cũng không có, một lòng chỉ hướng về cậu, cậu không biết trong thời gian cậu hôn mê Tần Tuyển thiếu chút nữa phát điên rồi, đúng là một người đàn ông tốt!"
Trần Hòa Nhan im lặng.
Cô biết Tần Tuyển rất tốt, nhưng chính vì Tần Tuyển bao bọc cô quá tốt, bảo vệ cô kĩ lưỡng đến mức anh coi đó là chuyện đương nhiên, đến nỗi một ngày cô mất đi Tần Tuyển thì lúc đó cũng mất đi tất cả, đến lúc đó ngay cả sự sinh tồn cơ bản nhất cũng là một vấn đề.
Ký ức trong sách chính là sau khi Tần Tuyển chết, cô bị đuổi ra khỏi nhà họ Tần, cô chưa bao giờ có thể tìm được công việc tốt, cũng không thể kiếm được nhiều tiền, ngoại trừ việc Tần gia ở giữa làm khó dễ thì chính cô cũng không biết cố gắng, dù nắm trong tay bằng A to đùng của đại học, học ngành tài chính nhưng cô chưa có kinh nghiệm làm việc sau khi ra trường nên không một công ty nào muốn nhận cô, thậm chí kinh nghiệm phỏng vấn cũng không có...
Trần Hòa Nhan nghĩ, nếu cô có đủ kĩ năng để kiếm sống và có một công việc ổn định thì khả năng ở thời điểm đó cái kết của cô cũng không quá bi thảm, cũng không đẩy cô vào ngõ cụt...