Hôm nay là lần đầu tiên Trần Hòa Nhan đến đây, cô cũng không biết nhà vệ sinh ở đâu, không muốn hỏi người phục vụ nên cô rời khỏi phòng tiệc, dứt khoát một bên đi tản bộ, một bên chậm rãi tìm nhà vệ sinh.
Đi qua một cái hành lang dài lộng lẫy, đến cuối lại rẽ trái, đi thêm một đoạn ngắn, cô thực sự tìm được một cái nhà vệ sinh.
Tòa lâu đài này là một mô hình kinh doanh nửa là danh lam thắng cảnh, nửa là khách sạn, chi phí chi tiêu đối với người bình thường nhìn thôi đã thấy sợ, nhưng nó cũng có những lý do khiến nó đắt đỏ. Ví dụ ngay cả là một nhà vệ sinh nhỏ ở một nơi hẻo lánh như vậy cũng đầy phong cách và các chi tiết của nó rất đẹp và tỉ mỉ.
Trên mặt đất trước khi bước vào có trải một thảm chống trượt với hoa văn lộng lẫy, nhà vệ sinh được chia thành hai gian, gian trong là toilet, gian ngoài được an bài bồn rửa tay cùng bàn trang điểm để trùng tu nhan sắc, sạch sẽ và sáng sủa, trên bàn có một bó hoa tươi, toàn bộ nhà vệ sinh đều không có mùi, chỉ có hương hoa thanh đạm.
Trần Hòa Nhan vì mặc lễ phục nên cũng không muốn vào vệ sinh nên cô đứng bên bàn trang điểm chậm rãi trang điểm, tính toán ở trong đây một lát rồi trở về.
"Xin chào các tình yêu,... mình sẽ tận lực nói nhỏ giọng, mọi người nhìn trang phục của tôi, đoán xem tôi đang ở đâu? Không thể tin được, tôi đang ở lâu đài nơi Khương Hân tổ chức đính hôn, hôm nay họ đã bao toàn bộ lâu đài này."
Trần Hòa Nhan dừng tô son lại, quay đầu nhìn xung quanh tìm ra hướng phát ra giọng nói.
"Nơi này an ninh vô cùng nghiêm ngặt, tôi phải mất rất nhiều công sức để có thể làm nhân viên dọn dẹp ở đây. Hôm nay các hot search đều bạo,...vừa mới nãy ở nghi thức đính hôn của Khương Hân tôi đã chụp được ảnh mặt vị hôn phu cô ấy, không nghĩ tới thực sự rất trẻ và siêu cấp soái ca!"
Nghe đến đây, Trần Hòa Nhan đã cảm thấy được không thích hợp, cô lặng lẽ tiến lên vài bước, nghiêng người về phía giọng nói---âm thanh là từ phòng bên trong truyền tới.
"Không những thế, mình còn thấy ảnh hậu Thẩm Tuyết cùng bạn trai mới, còn có Vương tổng của tập đoàn Chân Hoa, các bạn có biết vợ mới của anh ta là ai không? Tôi...trời ạ...các bạn thật sự không thể tưởng tượng được! Vừa nãy bảo an vẫn luôn đi tuần tra nên không dám chụp nhiều, bây giờ mọi người đều là đang trong đại sảnh dự tiệc, mình sẽ đi vào xem, sẽ cố gắng để trộm phát sóng trực tiếp, các tình yêu nhớ ủng hộ nha~"
Trần Hòa Nhan cau mày, lâu đài này Tần gia cũng có cổ phần, dựa theo mong muốn của Khương Hân, để không bị truyền thông bên ngoài quấy rầy nên hôm nay đã bao hết chỗ này, không tiếp đãi khách hàng, không những thế còn làm bảo mật an ninh nghiêm ngặt.
Không nghĩ tới vẫn có người có thể lẻn vào, không chỉ lẻn vào mà còn rất nỗ lực lấy nhiệt độ, nhưng dựa theo lời của người này nói, nếu ảnh mà cô ấy chụp được bị lẻn ra ngoài, phỏng chừng nhẽ nhắc lên không ít phong ba.
Nói đến cùng, hôm nay Tần gia là chủ...
Nghĩ như vậy, Trần Hòa Nhan bất động thanh sắc mà đóng thỏi son rồi cất lại vào túi xách.
Hôm nay để phối với lễ phục này nhà tạo mẫu đưa cho cô một chiếc túi xách nhỉ chỉ để vừa một hộp phấn cùng một thỏi son, điện thoại cô để chỗ Tần Tuyển.
Trần Hòa Nhan cũng không định tùy tiện đi vào phòng trong, mà cô nhấc váy, lặng lẽ rời khỏi nhà vệ sinh, sàn nhà được tải thảm chống trượt nên cô bước đi cũng không phát ra tiếng động.
Đang định ra ngoài tìm nhân viên công tác tới, không nghĩ mới ra khỏi nhà vệ sinh mất bước liền nhìn thấy có hai bảo an ở xa đang đi tới.
Cũng không trì hoãn, cô nhanh chóng bước tới ngăn lại hai bảo an, cô chỉ về hướng nhà vệ sinh nữ, thuật lại ngắn gọn và giải thích cho hai người họ.
Tối nay hai bảo an được bố trí đi tuần tra hội trường phòng ngừa có paparazzi trà trộn vào, cấp trên hôm nay cũng đưa mệnh lệnh, phải cẩn thận không thể để kẻ nào lợi dụng. Vừa nghe thấy lời này, hai người lập tức nghiêm túc, nếu thật là paparazzi trà trộn vào, công việc này họ nghĩ cũng đừng nghĩ tới.
Hai người liếc nhau, lập tức hướng nhà vệ sinh nữ mà đi.
Trần Hòa Nhan cũng đi theo sau hai người họ.
Ba người vừa bước đến cửa, họ vừa hay chạm mặt trực diện với một người phụ nữ mặc đồng phục nhân viên dọn vệ sinh bước ra.
Người này còn rất trẻ, mới ngoài hai mươi, đeo khẩu trang, thời điểm bước ra ngoài nhìn đông nhìn tây, lén la lén lút, lúc gặp mặt hai bảo an người này trong mặt hiện ra vẻ hoảng hoạn chột dạ.
Hai bảo an nhìn vậy, phát giác ra người này có vấn đề, một người liền đưa tay ra chặn đường đi của nữ nhân này, nghiêm khắc hỏi: "Cô đang làm gì?"
"Không...không làm gì, tôi...tôi vừa mới quét dọn nhà vệ sinh, đang muốn sang vệ sinh nam quét dọn..." Người này cố gắng giữ bình tĩnh.
Lúc này Trần Hòa Nhan cũng đuổi kịp, đối với nữ chân trước mắt mà đánh giá, sau nói với hai bảo an: "Trên người cô ấy hẳn sẽ có điện thoại hay camera mini, như lúc nãy chính cô ấy nói, hẳn đã chụp được không ít ảnh."
Hai bảo an nhìn cách ăn mặc của Trần Hòa Nhan thì liền biết cô là khách của yến tiệc, rồi lại nhìn nhân viên dọn dẹp lén lút, theo bản năng họ liền nghe theo lời Trần Hòa Nhan nói. Hơn nữa, những vị khách có thể tham gia đều không phải người bình thường, nếu có chuyện gì xảy ra thật, họ sẽ bị mất việc...
Nghĩ như vậy, hai bảo an càng thêm nóng nảy, một trong hai người còn có ý định lục soát, lạnh giọng quát: "Giấu cái gì, lấy ra!"
Trần Hòa Nhan vừa định mở miệng, người phụ nữ kia liền hét lên, "Làm gì làm gì! Tôi là con gái, hai người là bảo an, ai cho phép các ngươi soát người, các người dám đụng đến tôi, tôi liền báo cảnh sát, tố cáo ngươi khám người bất hợp pháp, tố cáo ngươi quấy rối tìиɦ ɖu͙ƈ!"
Mắt thấy ba người xô xô đẩy đẩy, Trần Hòa Nhan thật cẩn thận mà nghiêng người sang hướng bên cạnh mà tránh đi, nói với hai bảo an: "Các ngươi không cần soát người, trước tiên đừng động đến cô ấy, đầu tiên mời cô ấy đến chỗ các người, kiểm tra xem đây có phải nhân viên nơi này không, sau thì gọi cảnh sát tới kiểm tra."
Trần Hòa Nhan cố tình nhấn mạnh từ "mời".
Người phụ nữ này vừa nghe cô muốn gọi cánh sát tới soát người, ngay tức khắc liền luống cuống hoảng sợ, càng thêm ý định dãy dụa chốn thoát, "Các người đang làm gì, dựa vào đâu mà mang tôi đi? Cẩn thận tôi kiện anh vì tội bắt giữ phi pháp!"
Cho dù không soát người, những cũng không thể thả người.
Hai bảo an sợ gây chuyện liền mất công việc, thấy người phụ nữ này bắt đầu khóc lóc la lối lằng nhằng liền dùng thêm sức cánh tay giữ chặt nữ nhân này lại, một bảo an khác lấy bộ đàm đeo trên ngực ra gọi cho các đồng nghiệp khác tới.
Người phụ nữ tự nhận là "Đường muội" thấy thế trong lòng các hoảng loạn lo lắng, cô ta phải mất rất nhiều công dức mới trà trộn được vào đây, trên mạng cũng không có thông tin gì, nếu tung ảnh chụp ra chắc chắn sẽ kiếm được số tiền lớn, không những thế cũng nhận được một lượt người hâm mộ mới, nếu những người này lục soát thật thì cô ta không những bị tổn thất nghiêm trọng, nói không chừng còn phải ngồi ngốc trong đồn mấy ngày...
Nghĩ như vậy, cô ta trong lòng quýnh lên, trở nên tàn nhẫn hơn, cô ta vung tay loạn xạ cào mạnh vào bảo an đang giữ mình, bảo an liền theo bản năng buông tay ra che mặt mình.
Mà một bảo an kia vẫn còn đang cầm bộ đàm nói chuyện, nữ nhân kia đột nhiên đánh úp không kịp phòng ngừa liền bị đẩy đến lảo đảo lùi về sau hai bước.
Sau khi nữ nhân kia có thể thoát thân, cô ta bất chấp mà lao ra bên ngoài, nhưng hai bảo an cũng phản ứng rất nhanh, vội vàng tiến lên ngăn cô ta lại...
Trần Hòa Nhan vốn là đứng bên cạnh nhìn ba người, đang nghĩ ngợi mình có nên rời đi trước rồi lại gọi người tới đây trước khi xung đột này khó giải quyết.
Cô nhìn mấy người này xung đột, theo bản năng mà tránh sang một ít, trong lúc giày cao gót không cần thận giấm lên tà váy, liền cúi đầu vén váy lên.
Nhưng chính cái thời điểm cô đang cúi đầu liền nghe được tiếng hô của ai, ngẩng đầu lên liền thấy một người lao thẳng về phía mình.
Căn bản là không có thời gian để tránh né, người phụ nữ thân hình mũm mĩm này mất khống chế mà lao thẳng vào người cô, không phòng bị cùng với chân mang đôi giày cao gót bảy đến tám phân của cô làm Trần Hòa Nhan đập một phát ngã ngửa ra sau.
Chỉ trong nháy mắt cô đã bị đè ngã, sức nặng của người này đè lên căn bản làm Trần Hòa Nhan không kịp đề phòng và đánh trả.
Bởi vì cô vốn vẫn đang dựa vào tường, nên bị người đụng phải lưng cô liền bị đập vào tường, đầu theo quán tính ngửa ra sau tạo cú va chạm thật lớn, nhưng ở giây phút sau khi cô ngửa người Trần Hòa Nhan liền cảm giác sau ót cùng vật cứng rắn nào đó bùm một tiếng vang.
Trong nháy mắt, Trần Hòa Nhan chỉ cảm thấy đầu ong ong một tiếp, mang theo choáng váng ập đến, từ đại não cho đến toàn thân, cả người cô sức lực bị rút cạn, huyết sắc trên mặt dần trắng bệch...
Sự việc vừa rồi đều khiến bảo an có chút ngây người.
Trong đó bảo an cầm bộ đàm theo góc độ nhìn rõ nhất Trần Hòa Nhan bị đập vào tường, cái ót bị đập vào góc nhọn của hộp cứu hỏa trên tường...
Phản ứng nhanh nhất là cái nữ nhân đè trên người Trần Hòa Nhan, cô ta một chút cũng không bị gì, cũng không thèm nhìn tình hình của người bên dưới cô ta đè lên, chỉ lo đứng dậy mà tập trung chạy về phía trước.
Lúc này hai bảo an cũng hoàn hồn, hai người nhìn nhau, do dự một chút liền một người chạy theo nữ nhân kia, còn dư lại là cái người cầm bộ đàm, hắn cũng nhanh chạy qua xem xét Trần Hòa Nhan.
Hắn không dám tùy tiện đụng vào Trần Hòa Nhan, chỉ thử trao đổi với cô mấy lần nhưng hắn thấy cô môi tái nhợt phát run, một tiếng phát ra cũng không có.
Bảo an nhìn vết máu ở góc bình cứu hỏa trong lòng cũng biết đã xảy ra chuyện lớn...
Hắn trong lòng hoảng loạn, cầm lấy bộ đàm ngữ khí vội vàng liên tiếp gọi đồng đội.
Mà Trần Hòa Nhan chỉ cảm thấy bên tai từng đợt ong ong, cả đầu như bị vũ khí sắc nhọn đâm thủng, cơn đau xuyên thấy toàn thân khiến cô không thể cử động được.
Mở mắt ra trước mắt bắt đầu biến thành màu đen, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy thấp thoáng bóng người ở bên cạnh, cô chịu đựng đau đớn mở miệng nhưng lại không phát ra được âm thanh gì.
Cũng không kịp mắng một câu, trước khi hoàn toàn lâm vào bóng tối, ý nghĩ cuối cùng trong đầu Trần Hòa Nhan là---
Đáng thương cho cô hôm nay mất mạng ở nhà vệ sinh nữ, nếu Tần Tuyền mà kết hôn với người mới trong khi chưa tròn một năm cô chết, nhất định cô sẽ làm một con quỷ xinh đẹp, mỗi ngày, mỗi tối đều đến trong mộng để tìm anh.