-Cậu về rồi sao, Phi Phi?- Du Hạo thấy cô gái bước vào vườn hoa nhà gỗ.
-Umh, tớ mới về… cậu làm gì thế, đến giờ ăn tối rồi!
-Không, chỉ chăm sóc lại mấy chậu hoa thôi. Vậy chúng ta đi ăn tối.
Yến Phi gật đầu toan bước đi thì chợt Du Hạo gọi: -Phi Phi!
Con bé quay lại, Du Hạo từ từ giơ tay ra, gãi đầu:-Nắm tay nhé!?
Yến Phi ngẩn ra chốc lát rồi mỉm cười… Nhẹ nhàng, nó đặt tay lên tay anh chàng. Du Hạo luồng những ngón tay qua tay vợ, siết chặt.Yến Phi quàng
tay ôm cánh tay người chồng trẻ, đầu dựa vào vai anh.
-Hôm nay ở tiệm mì có gì vui không?- Du Hạo âu yếm hỏi.
Yến Phi chợt nhớ đến anh chàng “ăn quỵt” đáng ghét hồi sáng, nó lắc đầu:
-Không có gì… chỉ gặp vài chuyện bực mình thôi!
-Chuyện gì mà khiến “vợ tôi” bực mình thế nhỉ?- Du Hạo đùa.
Yến Phi bật cười: -Ai là vợ cậu hả, đáng ghét!
Cả 2 nhìn nhau cười cười, tung tăng bước đi…
Ở 1 bãi đất trống, bước chân của AJ chậm chạp, đạp lên những nhánh cỏ
nghe xoạt xoạt. Màn đêm bao phủ khắp nơi, chẳng có gì ngoài gió đang vờn nhau và ánh trăng treo cao. Đồng hồ điểm đúng 11h đêm, cái thời điểm mà ai cũng thấy bất an. Bóng tối luôn là bạn đồng hành của tội ác và còn
là lúc để bắt đầu cuộc “đi săn”. AJ hiểu rõ điều đó…
-Cậu có chắc lũ Dạ Ma sẽ xuất hiện ở đây?- Access nhìn quanh.
-Acc, mi quên là lũ Dạ Ma thích “món” gì nhất sao?- AJ cất giọng.
-Dạ Ma… chúng thường thích… “con người”!
-Đúng, chỉ cần nơi đâu có người thì chúng sẽ kéo đến ngay.
-Ý cậu là… ở đây có “mồi” ư?- Access nhíu mày- Là ai, sao tui không thấy?
AJ cười, ánh mắt thật đáng sợ:
-Là ta!! Ta chính là “con mồi” của chúng… bởi vì ta là con mgười!!!
AJ vừa dứt lời thì bắt đầu có những chiếc bóng bay vèo vèo qua lại.
Thoảng trong gió mùi hôi của đất ẩm cũng hòa vào đó. Nghe thật khó chịu! Không gian yên lặng xung quanh bị phá tan khi vài âm thanh nhộn nhào
nào đấy vang lên… dường như có rất nhiều người. Bịch! Bịch! Bịch! Những
cái bóng từ trên cao nhảy xuống, chân chúng chạm đất… AJ vẫn đứng yên,
cậu không tỏ ra gì cả, không sợ hãi chỉ… nở 1 nụ cười! Nụ cười đắc ý.
AJ khẽ nhìn nghiêng, trong bóng tối im lặng đến đáng sợ, thời gian như
bóp nghẹt mọi thứ… cũng là lúc những cái bóng đen cao liêu xiêu cùng đôi mắt đỏ lè hiện dần. Xem ra có vẻ khá nhiều, cỡ chừng 1 đám… Lũ Dạ Ma!
Lũ Dạ Ma háu đói tiến lại gần vị khách lạ bỗng dưng xâm nhập địa bàn của chúng. Và điều khoái nhất, đó lại là 1 con người…
-Sao lại có 1 thằng bé trắng trẻo ở đây nhỉ?- không rõ con nào trong đám đã cất giọng thèm thuồng- Tao nghe “mùi” thấy thơm lắm, hehe…
-Ừ, đúng lúc tao đang đói lại bất ngờ xuất hiện miếng mồi ngon như thế, thật là tuyệt….- con thứ 2 rít dài cái chữ “tuyệt”.
-Tuy hơi ít nhưng có còn hơn không!- lại thêm con thứ 3.
Cứ thế đám Dạ Ma lần lượt kháo nhau, vẻ thích thú lắm… Access rúc vào cổ áo AJ, nó “sợ” nhất là Dạ Ma! AJ chờ cho đám Dạ Ma “hân hoan” xong thì
lên tiếng:
-Thủ lĩnh của tụi bây đâu!?
AJ vừa dứt lời thì lũ Dạ Ma nhìn nhau, chúng không tin vào tai mình… Vài giây sau, tất cả cười rú man dại:
-Hahaha… tao có nghe lầm không, thằng đó bảo “thủ lĩnh” của chúng ta đâu kìa… oắt con mày không biết mày đang gặp ai à?
AJ cười phì, cậu ngước mặt lên trời thở ra:
-Chính bọn mày mới không biết bọn mày đang gặp ai thì đúng hơn!!
-Láo toét… tao phải nhai xương mày mới hả tức…
Roẹt! Tên Dạ Ma chưa nói hết câu thì há hốc mồm khi 1 bàn tay sắt lạnh
chọc thủng phần bụng của nó. Con Dạ Ma nhìn xuống, AJ nhìn nó với đôi
mắt toát lên sự tàn bạo… AJ xoay mạnh bàn tay, con Dạ Ma banh xác tức
thì. Trước sự việc diễn ra quá nhanh chóng, lũ Dạ Ma còn lại chợt nhiên
đứng ngớ ra giống hệt những đứa trẻ nhìn thứ gì lạ lẫm.
-Lũ Dạ Ma ở phố Hoa Đạo này “lộng hành” quá chắc ta phải dậy bọn mi 1 bài học trước khi “bàn vào vấn đề chính”.
AJ quay qua nhìn chúng, dưới ánh trăng mờ ảo, trông cậu thật khác so với buổi sáng… Không phải là anh chàng với vẻ mặt ngốc nghếch mà ngay lúc
này AJ giống hệt kẻ đi săn khát máu, đôi mắt buồn bỗng chốc hóa thành
cánh cửa dẫn lối xuống địa ngục khi cậu chiếu tia nhìn về những bóng
đen. Về phía lũ Dạ Ma, giờ đây chúng bắt đầu nhận ra, kẻ đứng trước mặt
chúng không phải là miếng mồi ngon… mà dường như đó là “đầy tớ” của Tử
Thần! Không, cũng rất có thể kẻ đáng sợ ấy chính là Tử Thần!!
Khi đó, trên bầu trời, có 2 con Dạ Ma đang bay vòng vèo. 1 con mập và 1 con ốm…
-Chân Đen, mày có dự tính gì cho những ngày sắp tới chưa?- con mập hỏi con ốm bằng giọng ẻo ẻo.
-Tao hả, mày biết tao rất kém chuyện tính toán mà… còn mày thì sao, Xù Xì?- Chân Đen hếch mặt hỏi.
-Rõ chán, tao cũng chưa có dự tính gì cả… thằng Lông Xám bảo nó có “kế
hoạch” mới nên mời tao với mày đến bàn bạc! Tao mệt với cái tên ấy lắm,
nó chỉ giỏi nhảm nhí chứ đời nào có “kế hoạch” gì!- Xù Xì giễu, rồi tỏ
ra đăm chiêu- Mà lần trước mày có nghe gì về cuộc chiến của nhà họ Du
với Dạ Ma không? Nghe nói lũ Nhật Ma lại mạnh lên nữa!
-Hừ… tao không muốn nghe bất cứ chuyện gì về cái lũ Nhật Ma đáng ghét đó cả… chúng nó đã phản bội loài ma đi theo con người… loài Nhật Ma sẽ
chẳng bao giờ dược thừa nhận vì chúng là “dòng máu không thuần chủng”,
dòng máu kinh tởm!- Chân Đen xem rất tức tối về điều này.
-Nhưng nói gì thì nói, chúng hơn hẳn chúng ta về sức mạnh lẫn hình thái
cơ thể, chúng đã “tiến hóa” và điều quan trọng, chúng lại xuất hiện được vào ban ngày! Điều mà loài ma luôn muốn…
-Chân Đen, mày có “ngửi” thấy mùi con người không?
-Dạo này cảm cúm, mũi tao bị nghẹt không ngửi thấy gì cả!- Chân Đen bảo.
-Mày thật vớ vẩn… tao ngửi rất rõ, ở gần đây thôi, hình như là phát ra
từ chỗ bãi đất trống của Lông Xám… hàhà, chắc là có mồi đấy, bay lẹ
coi!!
Xù Xì túm lấy cái cổ trơ xương của gã bạn kéo đi nhanh.
Trở về bãi đất trống, AJ đã xử gần hết mấy tên Dạ Ma, con thì chết con
thì bị thương nằm la liệt bên dưới… AJ đang siết chặt cổ 1 con Dạ Ma:
-Nói mau, thủ lĩnh của bọn bây ở đâu? Tao không có nhiều thời gian để
day dưa với chúng mày…. Nào, nói lẹ… nếu không tao bẻ nát xương…
-Ơ… bọn này không… không có thủ lĩnh… tất cả… đều xem… như bạn…
-Bạn!?- AJ phì cười- lũ Dạ Ma chúng mày mà cũng biết thế nào là bạn à…
-Tất nhiên, mày không thể định nghĩa được chữ bạn sao?
Giọng ai đó vang lên. AJ xoay qua, Access khẽ thò đầu ra nhìn. Cả 2 thấy 2 cái bóng đen, 1 ốm và 1 mập lù đang sà xuống đất. Đó là Chân Đen và
Xù Xì! AJ quẳng con Dạ Ma trên tay đi, nó rớt xuống đất rên rỉ:
-Chân Đen, Xù Xì… tụi mày cứu tao với!
-Mày yên tâm Lông Xám…- Xù Xì gật gù.
Chân Đen nhìn qua 1 lượt mấy con Dạ Ma bị chặt đứt người, vài con bị
thương nặng nằm thoi thóp. Tàn tích của 1 cuộc chiến dữ dội…
-Mày… là thằng nào, tại sao lại tàn sát Dạ Ma ở đây?- Chân Đen đưa mắt sang chàng trai trẻ.
-Xin giới thiệu, đây là AJ, kẻ được mệnh danh “ác ma ngốc nghếch” í lộn
là “Tử Thần của Dạ Ma”!- Access đột nhiên lên tiếng khoe khoang.
AJ chụp lấy nó, ném mạnh ra phía sau… Chân Đen giơ tay lên, những ngón tay xương xẩu, rờ chiếc cằm nhọn hoắt:
-AJ!? Tao nghe tên mày quen quen… hình như lũ Dạ Ma trong rừng có loan
tin về 1 kẻ là con người nhưng lại có ma thuật cao cường, hằng đêm hay
đi “săn” Dạ Ma, lẽ nào là mày?
-Nếu đã biết về tao như vậy thì không cần dài dòng nữa, thử sức xem sao…
Bỗng, tiếng Access la lớn:
-AJ… cứu… cứu tui với…
Hóa ra Access bị Xù Xì nắm lấy đôi cánh nhấc lên, tên mập nhíu mày:
-Ha, cái thứ gì lạ thế này… không biết có nhai được không?
AJ quay hướng qua nhìn Xù Xì, cất giọng:
-Nó bé tí không đủ cho mày nhai đâu, chỉ tổ mắc xương… thả nó ra đi!
-Xì!- Xù Xì rít trong gió- mày là cái gì mà ra lệnh cho tao?
Vèo!! Chân Đen ngạc nhiên khi bóng chàng thanh niên lướt nhanh đến Xù
Xì, con Dạ Ma mập lù nọ còn chưa hiểu gì thì AJ đã đứng sau lưng nó tự
lúc nào. Nhanh như cắt, AJ nắm lấy bàn tay của hắn, bàn tay đang giữ đôi cánh của Access, cậu bẻ mạnh… Rắt! Rắt! Cái âm thanh ấy nghe thật não
ruột. Xù Xì gào rú dữ dội:
-Ngón tay… ngón tay của tao… Chân Đen…
Chân Đen nhíu đôi mắt sâu hun hút, nó biết người này không phải tay vừa.
-Mi không sao chứ, Acc?- AJ hỏi.
-Ơn trời là hắn chưa kịp bẻ tui ra thành từng khúc!- Access leo lên vai AJ.
Bất ngờ AJ cảm nhận có cái gì sắp lao đến mình cậu liền nghiêng đầu sang 1 bên. Nếu không kịp tránh thì những ngón tay xương dài ngoằn của Chân
Đen đã đâm thủng vai cậu…
Chân Đen tiếp tục giơ những cái ngón tay dài như nhánh cây về phía AJ.
Cậu vừa tránh đòn vừa bay ra xa. AJ đáp xuống bãi cỏ mềm, chống hông:
-1 lát nữa tao sẽ bắt mày quỳ xuống xin lỗi vì đã gọi tao là “oắt con” thay vào đó mày sẽ phải gọi là “chủ nhân”!
Chân Đen nhếch mép vì sự cao ngạo kia, hắn co những ngón tay, bước như
bay về đối thủ, dù tướng hắn gù gù thế kia nhưng tốc độ lại rất nhanh!
AJ kéo găng tay đen bóng bên bàn tay phải, chỉ cần chờ cho tên Dạ Ma ốm
nhách, tướng đi như con mắm kia lao gần đến thì cậu giơ bàn tay phải lên trước mặt hắn, 1 luồng xương mù đen xuất hiện như vòng soắn ốc. Chân
Đen khự lại vì cái ám khí ấy che mất tầm nhìn, vừa lúc đó tiếng AJ từ
phía sau vang khẽ như giai điệu chết người, hắn cảm nhận được hơi thở
của kẻ địch phả vào gáy:
-Mi không đáng là đối thủ của ta đâu!
Dứt lời AJ dùng tay đánh mạnh vào lưng Chân Đen, hắn bật người ngã văng
ra xa. Tên Dạ Ma ốm thở dốc, không kịp nhổm người dậy đã bị AJ dùng chân đạp lên đầu đè xuống:
-Mi có tin ta sẽ đè nát cái đầu xương này?
Chân Đen, dù đang bị đe dọa mạng sống, vẫn cười nhạt, hắn luôn là người rất lý trí:
-Nếu Chân Đen này gọi 1 tiếng “chủ nhân” thì có được tha mạng không?
AJ im lặng vài giây, bàn chân từ từ nhích ra khỏi cái đầu xương khô của kẻ tôi tớ, cậu xoay xoay cổ tay:
-Mi khá lắm, thế nên ta sẽ không giết mi!
AJ xoay lưng lại nhìn lũ Dạ Ma đang đứng, tất cả nhìn nhau rồi lần lượt cúi xuống, đồng thanh:
-Chủ nhân!!
AJ cười, nụ cười chiến thắng!
AJ ngồi trên phiến đá to, chân gác chéo, hướng mắt xuống đám thuộc hạ.
Chúng ngồi im như chờ đợi sự tuyên bố trịnh trọng nào đó từ chủ nhân.
-Ta sống trong rừng đã 10 năm, hôm nay trở về là để làm 1 việc rất quan trọng. Ta muốn báo thù nhà họ Du… mối thù giết cả nhà!
Lũ Dạ Ma bắt đầu xì xầm… Chân Đen đứng bên cạnh, chẳng biết hắn lại hiền lành từ lúc nào:
-Vậy chủ nhân muốn bọn thuộc hạ làm gì?
-Tìm hiểu và điều tra về nhà họ Du cho ta, hiện tại nhà họ Du có bao
nhiêu người, ai phép thuật cao nhất và đại loại những vấn đề quan trọng
xoay quanh cái dòng họ đó!- AJ nghĩ ngợi.
-Nhưng chủ nhân, nhà họ Du là Nhật Ma, chúng rất giỏi….- Lông Xám hãi.
-Ta bảo mi điều tra chứ có bảo mi “xáp lá cà” với chúng đâu.
-Thế khi nào chủ nhân cần những mớ thông tin này?- Xù Xì đon đả.
-Càng sớm càng tốt!! Yên tâm đi, nếu các ngươi trung thành với ta thì ta sẽ luôn luôn bảo vệ các ngươi ngoài ra khi nào ta vui… biết đâu ta sẽ
“truyền 1 ít phép” giúp các ngươi có thể xuất hiện vào ban ngày!
Lời hứa đó của AJ khiến lũ Dạ Ma trố mắt nhìn nhau. Xuất hiện vào ban ngày, đó là thứ mà Dạ Ma nào cũng muốn!
-Được, được thế thì tuyệt, chủ nhân yên tâm chúng thuộc hạ sẽ hết lòng vì người, nhất quyết không 2 lòng!- Lông Xám hớn hở.
-Dạ đúng, thuộc hạ sẽ đi điều tra liền, ngày mai đảm bảo có tin!
-Tốt, quyết định như vậy… tối hôm sau ta sẽ bảo Access đến bãi đất trống này lấy “tư liệu”, các ngươi đừng gây khó dễ cho nó.
-Tất nhiên, sẽ chẳng ai dám đụng đến bạn của chủ nhân, nên Access “đại
ca” cứ yên tâm đến lấy thông tin!- Xù Xì cười cười với tên tiểu yêu.
Thấy được gọi 2 từ “đại ca” Access khoái chí ra mặt…
AJ rời khỏi bãi đất trống, Lông Xám nhìn sang Chân Đen:
-Mày thấy việc này sao?
Chân Đen, bộ mặt hiền lành khi nãy biến mất, thay vào đó là gương mặt
đầy sảo nguyệt: -Còn sao nữa, chuyện này xem ra thú vị hơn tao nghĩ!
-Mày đang nghĩ gì vậy Chân Đen?- Xù Xì kênh mặt.
-Tao nghĩ đây là thời cơ hiếm có nên chúng ta phải tranh thủ!
-Thời cơ hiếm có à?
-Không đúng sao, cái tên AJ đó muốn tìm nhà họ Du báo thù, dẫu sao chúng ta cũng rất căm ghét cái dòng họ Nhật Ma ấy, vậy cứ để hắn “xử lý”
chúng và điều quan trọng… gã “chủ nhân” này hứa sẽ cho chúng ta 1 ít
phép có thể giúp chúng ta xuất hiện vào ban ngày… quá thú vị rồi!
-Vậy… bây giờ việc nên làm là…
-Bây giờ chúng ta cứ làm tốt công việc mà gã “chủ nhân” giao phó, chờ
đợi cho đến khi hắn thực hiện lời hứa thì lúc ấy… chúng ta, Dạ Ma, sẽ
dần dần nắm giữ thế giới con người.- Chân Đen siết chặt bàn tay.
Lông Xám và Xù Xì nhìn nhau, chúng cười man trá.
-Cậu tin lũ Dạ Ma đó hả, AJ?- Access ngồi co chân.
-Ta đâu có điên, ta biết bề ngoài chúng tỏ ra phục tùng nhưng bên trong
thì lại rất muốn tiêu diệt ta… chỉ là có vài tên thuộc hạ để sai bảo thì sướng chứ sao!- AJ gác tay ra sau gáy, ngáp dài.
-Thế còn việc cậu hứa với chúng thì sao?
-Cái đó hả, cũng có thể ta sẽ cho chúng 1 ít phép để xuất hiện vào ban
ngày, dĩ nhiên là nhằm để chúng giúp ta vài việc… chỉ 1 ít thôi thì
chúng cũng chẳng làm gì được ta… mi yên tâm!
-Ừ, ái chà cậu thông minh lên từ lúc nào vậy…
-Hứ, biết thế lúc nãy ta đã cho tên Xù Xì kia nhai mi rồi!
-Ế…sao lại nói vậy, đùa ấy mà!-Access chợt trầm ngâm- nhưng AJ này, còn
“cái đó” thì sao? Dù gì cậu cũng đã tìm “nó” trong suốt 10 năm còn gì?
Nghe nhắc “cái thứ ấy” AJ im lặng, bước chân của chàng trai trẻ chậm lại:
-Tất nhiên lần này trở về điều quan trọng là ta muốn có “thứ ấy”, chính
nó đã khiến cả nhà ta bị người bạn thân nhất giết chết… Du Thượng, hắn
nhất định đã giấu “nó” ở đâu đó, rất có thể là còn trong nhà họ Du…
-“Nó” là thứ đáng sợ đấy AJ! Cậu phải cẩn thận!- Access nhắc nhở.
-Mi yên tâm, chính vì “nó” đáng sợ nên ta mới muốn có… với lại ma thuật
của ta cũng đã cao… đủ để “lĩnh hội” rồi… ta sẽ dùng chính cái thứ
“quyền năng cấm kỵ” đó giết cả nhà Du Thượng.. cũng giống như hắn đã
từng làm thế với gia đình ta… 1 con ma giỏi lại đi sát hại 1 gia đình
con người, đã vậy… gia đình con người ấy còn là bạn thân của hắn nữa
chứ!!
Nỗi hận lại bộc phát trong người AJ, hận đến mức muốn thêu đốt cả cơ thể cậu. AJ nghiến răng, đôi mắt toát lên ngọn lửa căm thù mãnh liệt…
Rồi từ đây, AJ sẽ làm gì, chẳng ai biết rõ, bên cạnh đó còn 1 bí mật nào đấy đang lẩn trốn! Chính xác thì đó bí mật về “thứ quyền năng cấm kỵ”,
như AJ nói… và “nó” đã từng có trong tay của Du Thượng, bố của Du Hạo!!