-Cậu vẫn còn muốn day dưa với cô ta đến khi nào? Tui chắc chắn là cậu sẽ chẳng dò la được gì từ cô ta đâu!
-Sao mi khẳng định như thế… cứ chờ ta tìm hiểu vài ngày đã. Tóm lại
chiều mi cứ ở nhà, đến tối ta sẽ về. Mà này mi đừng gọi Tiểu Phi là “cô
ta” nữa, nghe chẳng thân thiện tí nào. Giờ ta phải đến tiệm mì đây!
AJ rời khỏi phòng. Access bực mình:
-Từ khi nào mà tên ngốc ấy bắt đầu bỏ rơi mình vậy nhỉ… cái cô gái Yến
Phi đó mình chả ưa chút nào, dường như AJ bị cô ta “bỏ bùa” hay sao í!
Nhưng cô ta không thể quan trong hơn mình được, đối với tên ngốc đó, mình vẫn ở vị trí cao nhất!!
Tên tiểu yêu gật gù, hắn lại tiếp tục kỳ cọ cái lưng đầy hòm của mình.
Tại tiệm mì, Yến Phi ra vẻ hài lòng khi thấy mấy thùng khăn giấy chất ngay ngắn trong nhà kho:
-Tuyệt, thế là từ nay đã có người lo công việc nặng nhọc này rồi, thật may vì cậu đã đến làm cho tiệm!
-Tiện thể giúp mọi người thôi!
-Này sao lúc nào cũng thấy 2 người ở riêng “tâm sự” hết vậy?
Cả 2 xoay qua thấy Diễm Quỳnh đang hướng con mắt đầy dò xét. Kế bên có cả Lục Song Song nữa.
-2 cậu xuống đây làm gì?- Yến Phi ngạc nhiên.
-Chúng tớ xuống lấy vài thứ cần thiết!- Song Song cười nhẹ.
-Nè, AJ… cậu còn mấy thùng hàng ở ngoài đó mau đem vô luôn đi.
Diễm Quỳnh ra lệnh. AJ “ngoan ngoãn” đi làm công việc của mình. Lần này
khi anh chàng đi ngang qua, Song Song nghiêng đầu, nhíu mày nghĩ:
-Quái, sao bây giờ mình lại không ngửi thấy mùi ma khí từ người cậu ta
nhỉ? Chuyện này là thế nào? Rốt cuộc anh chàng AJ này là sao nhỉ?
-Đừng để ý đến hắn nữa chúng ta mau lấy đồ nhanh rồi trở lên tiệm!
Diễm Quỳnh hối thúc. Trưa ông chủ Quản tập hợp nhân viên lại, nghe có vẻ lớn lao nhưng thật ra chỉ có 4 người!! Ông chủ hiền từ nhìn bọn trẻ:
-Chắc mấy đứa cũng biết chiều nay tiệm sẽ đóng cửa để tổ chức tiệc mừng
20 năm ngày chú thành lập tiệm mì Tân Quản mấy đứa phải đến dự đấy tiện
thể giúp chú luôn chú cũng có mời vài vị khách quen đến nữa!
-Chú yên tâm cháu sẽ đến mà! AJ cậu cũng vậy chứ?- Yến Phi hỏi.
-Umh… tui sẽ đến đúng giờ!
-Cháu cũng thế, chú không cần lo!- Song Song lém lỉnh.
-Còn cháu thì không cần phải nói nhé….- Diễm Quỳnh xoay lọn tóc.
-Tốt! Chiều nay sẽ là 1 bữa tiệc rất vui đây!- công chủ Quản vỗ vỗ tay- nào làm nốt mấy công việc còn lại thôi.
-Vâng ạ!!- tất cả đồng thanh.
Chiều hôm đó, tiệm mì Tân Quản đã tổ chức 1 buổi tiệc kỷ niệm khá trang
trọng, khách mời đến dự rất đông vui, hầu như đều là khách quen của
tiệm.
Vì nhân viên có 3 người tính luôn AJ là 4 nên tất cả rất bận rộn với
công việc, nào là tiếp khách, chuẩn bị món ăn, bưng bê đủ thứ…. Nhà bếp
lúc nào cũng có người chạy lên chạy xuống, tóm lại là mọi người đều tất
bật.
-AJ, cậu với Diễm Quỳnh lên tiệm trên tiếp khách hộ tớ nhé, tớ phải ở
đây giúp Song Song 1 tay….- Yến Phi gấp gáp mặc tạp dề vào.
-Nhưng tui đâu biết tiếp khách là gì!
-Không sao, cậu cứ lên tiệm rồi thấy Diễm Quỳnh làm như thế nào cậu làm theo thế ấy là được!- Song Song bảo.
AJ nhìn nhìn sang Yến Phi, con bé cười:
-Đừng lo, tớ sẽ cố gắng làm nhanh rồi lên phụ giúp cậu với Diễm Quỳnh!
AJ gãi đầu cu cậu bước chậm chạp lên trên tiệm.
-Ối trời Tiểu Phi đâu?- Diễm Quỳnh sốt sắng.
-Tiểu Phi phụ Song Song rồi, cô ấy kêu tui lên đây tiếp khách với cô!
-Cậu á?- Diễm Quỳnh kêu lên, nó đưa mắt nhìn 1 lượt anh chàng, lát sau
thở ra- chắc đành thế thôi… nghe tui nói nè không nói chuyện với cái
kiểu cộc lốc mọi ngày nhé, phải mỉm cười, nói nhẹ nhàng…
Diễm Quỳnh nói đủ thứ vấn đề để chỉ cho AJ cách tiếp khách, cậu chàng
nghe rất chăm chú, thỉnh thoảng gật gù, thỉnh thoảng ngớ mặt ra… chẳng
biết là hiểu được bao nhiêu….
-Mà cậu biết uống rượu không?
-Rượu? Là cái gì?- AJ trố mắt.
-Oải quá, sao cái gì cậu cũng không biết hết vậy… - Diễm Quỳnh xoay qua
vớ lấy 1 chai rượu to đưa ra trước mặt tên ngốc kia- đây cái này gọi là
rượu, khi cậu nói chuyện với khách cậu phải uống vài ly với họ…
-Tui chả biết cái này bao giờ cả… tui chưa từng uống nó….
Diễm Quỳnh nhắm mắt lại, vấn đề này thật là tồi tệ với nó. Cô gái nghĩ ngợi 1 lát rồi lấy cái ly, rót rượu vào xong đưa cho AJ:
-Bây giờ cậu hãy uống thử 1 ly đi… uống để làm quen với rượu sau đó nhanh nhanh lên giúp tôi tiếp khách…
Vừa dứt lời cô gái đã chạy đi ngay, để lại AJ ngơ ngác với ly rượu trên tay.
-Phải uống cái này sao?- AJ lắc lắc ly thủy tinh.
AJ đưa lên môi uống thử, cậu thích thú:
-Chà cái này uống ngọt thật….
May mắn đây là loại rượu nho nên ngọt cũng nhờ vậy AJ mới uống được. Và
anh chàng đã mau chóng thích cái thứ nước mới lạ ấy. Tiếp đó, AJ cũng
giúp Diễm Quỳnh tiếp khách, cu cậu chẳng trò chuyện với khách bao nhiêu
mà chỉ thấy uống rượu là nhiều… Chính vì thế hậu quả là….
9h tối, khách lần lượt ra về, ông chủ Quản ra tận bên ngoài tiễn chân khách.
Bên trong tiệm, Diễm Quỳnh ngồi phịch xuống ghế, bóp vai:
-Trời ơiiiiiii…. Cả người tớ rã ra rồi… phải tiếp khách suốt mấy tiếng
đồng hồ, toàn thân không còn sức lực gì cả… cái tên AJ chẳng phụ tớ được gì hết.
Song Song tháo tạp dề ra:
-Ai bảo cậu bảo AJ uống rượu làm gì để cậu ta say bí tỉ nằm liệt 1 chỗ, khổ thân cậu….
-Thì cậu ta nói không biết uống rượu nên tớ mới cho uống thử nào ngờ cậu ta “tủ lượng” kém như thế!
Song Song lắc đầu. Bên cạnh Yến Phi đang lay AJ:
-Này, AJ dậy đi… tiệc kết thúc rồi…
AJ ngồi trên ghế, đầu gục lên bàn, ngủ mê mệt, cậu lải nhải:
-Đừng… để tui ngủ… tui buồn ngủ lắm…
Yến Phi hết nhìn AJ rồi đưa mắt sang Song Song. Vài phút sau, khi đã dọn dẹp xong mọi thứ, ông chủ Quản hỏi:
-Vậy để AJ ngủ lại đây tối nay hả?
-Vâng, cậu ấy say quá rồi… cháu lại không biết nhà cậu ấy ở đâu nên chắc phải để AJ ngủ lại tiệm mì thôi. Cháu cũng sẽ ở lại đây xem chừng cậu
ấy.
Không còn cách nào khác, mọi người đành đồng ý với điều đó.
-Ở lại cẩn thận nhé!- Song Song dặn dò.
-Umh cậu cứ yên tâm…
Lục Song Song lo lắng chút gì đấy nhưng nó cũng đi về. Dõi theo bóng mọi người khuất dần, Yến Phi đóng cửa tiệm mì lại. Đèn phòng bật mở, Yến
Phi đỡ AJ vào trong phòng nghỉ của tiệm. Đặt anh chàng xuống tấm niệm
nhỏ, con bé ngã người ra sau thở:
-Chà không ngờ cậu nặng quá AJ… mệt ghê…
Yến Phi xếp AJ nằm ngay ngắn rồi kéo chăn đắp cho cu cậu.
-Xong, thế là cậu có thể ngủ ngon rồi!
Yến Phi nhìn gương mặt ngủ say của AJ, trông giống hệt đứa trẻ, con bé cười:
-Không ngờ lúc ngủ mặt cậu lại hiền như vậy đó!
Rồi Yến Phi ngừng cười, nó chăm chăm nhìn AJ, nghĩ gì đấy cô gái khẽ
khàng đưa tay vén nhẹ những sợi tóc rũ trước trán cậu bạn, ngón tay từ
từ lướt xuống đôi mắt, dọc theo cái mũi cao và chạm vào đôi môi. Yến Phi nghiêng đầu nhìn kỹ AJ, 1 cảm giác thân quen lạ lùng trỗi dậy:
-Sao mình trông cậu ấy quen thế nhỉ… quen đến mức kỳ lạ… nhất là đôi mắt buồn thăm thẳm…
hợt AJ khẽ cựa mình, Yến Phi còn chưa kịp rút tay lại thì AJ đã nắm tay cô gái và bắt đầu nói… mớ:
-Đừng… làm ơn đừng chết… bố mẹ đừng chết… xin đừng bỏ con lại 1 mình…
anh hai, anh ba, chị tư… mọi người hãy ở lại với con… con xin đấy… con
sợ bóng tối lắm…
Toàn thân AJ run lên, cậu có vẻ rất kích động. Yến Phi liền cất giọng trấn an:
-AJ… bình tĩnh… cậu đừng sợ… AJ…
-Không!!- AJ siết chặt tay cô bạn- tên con… tên con không phải là AJ… AJ không phải tên của con… không phải… bố… mẹ… hãy gọi tên của con… tên
thật của con… đừng gọi AJ… mọi người còn nhớ tên con… tên con là…
Yến Phi tròn xoe mắt khi nó nghe 3 từ phát ra từ miệng AJ, 3 từ đó chính là tên thật của cậu!! Mí mắt con bé chùn xuống, vài giây sau nó nói
khẽ:
-Hóa ra tên thật của cậu là cái tên ấy… cậu, AJ… cậu cũng giống tớ…
Yến Phi chưa dứt câu thì cậu chàng kia lại mớ tiếp:
-Đừng khóc… cậu đừng khóc… tớ sẽ tìm giúp cậu… sẽ tìm cho cậu cái vải nơ màu đỏ có ren… nên cậu đừng khóc!!!
-Hả….!? Cái gì… vải nơ đỏ sao???
-Vải nơ đỏ… quà sinh nhật bố tặng cậu… tớ sẽ tìm cho… sẽ tìm cho cậu…
Câu nói ấy vừa kết thúc thì tay AJ dần buông ra, cậu hoàn toàn chìm vào
giấc ngủ. Còn Yến Phi, con bé sững người, cơ thể bất động không nhúch
nhích được gì. Đôi mắt mở to cứ đảo liên tục như cố tìm lại những chi
tiết đã bị bỏ quên…. Lần đầu khi gặp AJ, đôi mắt buồn của cậu, gương
mặt… Rồi lúc cả 2 gặp nhau trên ngọn đồi trường tiểu học, AJ từng nói 1
câu “…tôi trở về đây là vì nơi đây tôi đã có 1 kỷ niệm đẹp khó quên…” lẽ nào kỷ niệm đó là… Yến Phi khẽ đưa mắt sang AJ đang ngủ ngon lành:
-Cậu chính là…
Đêm ấy đối với cô gái thời gian trôi đi thật lặng lẽ.
Hôm sau, những tia nắng đầu tiên len vào căn phòng nghỉ, hắt nhẹ lên
gương mặt ngái ngủ của AJ. Cậu choàng tỉnh, đưa mắt nhìn xung quanh. Chỗ này lạ quá không giống căn phòng gỗ chút nào. AJ từ từ ngồi dậy, cậu
nhăn mặt, lấy tay rờ đầu, vì chiều qua uống nhiều rượu lại chưa quen nên sáng ra đầu đau như búa bổ.
-Chiều hôm qua… khi mình uống cái thứ rượu gì đấy thì chẳng nhớ gì nữa… đau đầu quá đi mất… rượu đáng sợ thật…. ui… đau đầu ghê…
Khi đó, Access đang bay vòng vèo trên mấy nhánh cây, đêm qua không thấy
AJ về nên hắn lo lắng chẳng biết có chuyện gì xảy ra với tên ngốc ấy
không, sáng ra tên tiểu yêu quyết định rời phòng đi tìm cậu bạn. Bay nãy giờ mà chẳng thấy tăm hơi AJ đâu cả. Access đáp lên bông hoa, nghỉ
chân:
-Cái tên đần độn đó đi đâu không biết nữa làm ta lo quá… hôm qua hắn bảo sẽ đến tiệm mì… à chắc hắn còn ở đó… đến đấy xem thử thế nào…
Nghĩ vậy Access liền vỗ cánh. Nhìn nhìn tiệm mì chưa mở cửa, Access thất vọng chợt hắn thấy phía trên cao 1 cái cửa sổ nhỏ mở toang thế là tên
ấy lập tức bay vèo vào bên trong.
AJ vừa đứng dậy thì cửa phòng mở, Yến Phi bước vào. Con bé nở nụ cười:
-Cậu dậy rồi sao, thấy thế nào?
-Đầu tui đau quá… y như ai lấy búa đập vậy…
-À vì hôm qua cậu uống nhiều rượu quá nên hôm nay mới thế, nhưng đừng lo tớ đã nấu chút canh cho cậu giải rượu rồi, lát nữa uống xong sẽ đỡ
ngay.
AJ nhìn cô bạn:
-Mà sao tui lại ở tiệm, đêm qua tui ngủ ở đây ư?
Yến Phi gật đầu hiền từ: -Umh, hôm qua cậu say quá nên đành để cậu ở lại tiệm… tớ cũng ở lại cùng cậu!
AJ nghe vậy tự nhiên thấy bối rối, cậu vụng về bước đi ra cửa bất ngờ cu cậu hình như còn choáng vì rượu nên suýt ngã may là Yến Phi kịp đỡ lấy
cậu.
-Cám… cám ơn…- AJ bắt đầu lúng túng.
Yến Phi đưa mắt nhìn AJ, ánh mắt ấm áp đầy trìu mến. Con bé kề môi gần tai AJ rồi thì thầm: -Cậu đừng khách sao như thế, …….
Mắt AJ mở to, cậu xoay qua lắp bắp:
-Cô… cô vừa… vừa gọi tui… là gì???
Cùng lúc Access bay ngang qua vô tình thấy Yến Phi đang nắm lấy tay AJ, hắn liền nép vào cánh cửa: -Họ làm gì vậy nhỉ?
Trong phòng Yến Phi mỉm cười, nó bảo:
-Phải, tớ vừa gọi cậu là ……...
Khi Yến Phi lặp lại 3 từ ấy thật nhẹ nhàng thì nỗi xúc động tràn đến với AJ! 3 từ đó khiến AJ sống lại thời kỳ hạnh phúc nhất, làm sống lại quá
khứ bị vùi nát… bởi đau thương và mất mát! Trái tim AJ muốn ngừng đập,
cảm tưởng mọi thứ xung quanh dừng lại để nhường chỗ cho dòng cảm xúc
trong cơ thể cậu. 10 năm rồi… lần đầu tiên AJ mới được nghe người khác
gọi tên mình…. Không phải tên AJ mà là cái tên thật… Và cũng là lần đầu
tiên AJ nhận ra rằng mình vẫn tồn tại trong thế giới rộng lớn này… cậu
nghe được hơi thở, sự ấm áp của cơ thể cùng tiếng đập của trái tim mình… AJ vẫn đang sống chứ không phải đã chết cùng thù hận!!
-Tiểu Phi… vừa gọi tên thật của tui… sao?
Access bên ngoài ngỡ ngàng khi nghe AJ hỏi câu đó. Yến Phi gật đầu, vẫn giọng nói dịu dàng ấy:
-AJ… tớ đã biết tên thật của cậu!!! Từ giờ tớ sẽ gọi cậu bằng cái tên ấy!
AJ đứng lặng người. Access cũng đờ người, hắn bất động… Vài giây sau,
tên tiểu yêu liền bay đi. Sau khi kìm chế cảm xúc, AJ lên tiếng:
-Đừng… Tiểu Phi đừng gọi tui bằng cái tên đó nữa… hãy cứ gọi là AJ! Tên tui là AJ…. Là AJ không phải tên khác… hãy nhớ điều ấy!
AJ lập tức rời khỏi phòng. Yến Phi dõi mắt theo kinh ngạc. Trên bầu trời Access vỗ cánh chầm chậm, nhìn hắn như người mất hồn… “AJ… tớ đã biết
tên thật của cậu!!! Từ giờ tớ sẽ gọi cậu bằng cái tên ấy!” câu nói lúc
nãy của Yến Phi lại vang lên trong đầu. Access dừng lại, 1 ký ức mơ hồ
hiện về….
-Nè nhóc… cám ơn cậu đã cứu tui… cậu tên gì vậy?- Access nhìn thằng bé 8 tuổi đang giương đôi mắt tròn về phía mình.
-Tên ta hả… - thằng bé có vẻ buồn, lát sau ngước lên cười- tên ta là AJ!!
-AJ?? Tên lạ quá hén… còn tui tên Access!
-Access, tên tây dữ… -AJ cười cười.
-Quá khen, vậy từ giờ chúng ta là bạn nhé? Tui sẽ chăm sóc cho cậu…
Lúc đó tên tiểu yêu thấy đôi mắt buồn kia chợt sáng hẳn lên, như thứ hạnh phúc nhỏ nhoi nhen nhúm….
Access nói khẽ:
-Thì ra AJ có tên khác, đó mới là tên thật…. Vậy mà… vậy mà suốt 10 năm… 10 năm tên ngốc ấy đã không cho mình biết cái tên thật của hắn!!! Còn
cô gái Yến Phi kia… thì lại…
Access ngừng nói, dường như tên tiểu yêu cố giấu cảm xúc nào đấy của
chính mình… Ở nhà, Lục Song Song đang cố tìm cái kẹp tóc màu hồng, chẳng biết để cây kẹp nhỏ ấy thất lạc đi đâu nữa. Nó kéo tất cả các ngăn tủ
ra, lục tìm mọi ngóc ngách, mấy phút rồi mà không thấy tăm hơi cái kẹp.
-Quái sao dạo gần đây mình cứ hay mất đồ thế nhỉ… hết mất cuốn nhật ký
rồi bây giờ đến mất kẹp, bộ vận xui đang đến hay sao ấy! -Song Song vắt
óc cố lục lọi trí nhớ -Để xem, cái kẹp đó lần cuối cùng mình thấy là ở
đâu. Mấy tháng trước nó vẫn còn trong tủ, hình như cho Tiểu Phi mượn à,
đúng rồi….
Song Song như nhớ ra 1 chỗ, con bé liền đến bên cái tủ nhỏ ở phía ngoài, sát tường phòng khách. Nó mở toan tất cả các ngăn, may thay ngăn cuối
cùng cái kẹp “mất tích” xuất hiện.
-Đây rồi… Tiểu Phi thường cất đồ của mình vào đây lắm…
Bất chợt, Song Song ngạc nhiên khi trong ngăn tủ dưới những tờ giấy cũ, 1 góc của 1 cuốn sổ lộ ra. Con bé đưa tay vào kéo ra ngoài. Nó mừng rỡ vì đó chính là cuốn nhật ký mà mấy hôm trước chẳng biết vì sao lại bốc
hơi!
-Ôi, may mắn quá… tìm được cây kẹp rồi vô tình tìm ra luôn cuốn nhật ký! Nhưng sao mình lại để ở dưới đây, mình thường cất nó trong phòng mà…
Còn đang ngạc nhiên thì Song Song lại thấy 1 tờ giấy nhỏ kẹp vào cuốn
nhật ký, không chừng chừ cô gái liền rút ra. Đấy là 1 mảnh giấy viết
những dòng chữ cẩu thả, hình như là được viết rất vội. Đôi mắt Song Song lướt lên dòng đầu tiên “ Tiểu Phi làm dâu cho gia đình họ Du, gia đình
ấy và cả người chồng tương lai tên Du Hạo đều là ma… Du Hạo đã lấy đi ký ức của Tiểu Phi, Diễm Quỳnh, chú Quản và mình.”
-Cái… cái quái gì vậy… ôi… đầu mình… đầu mình nhức quá…
Song Song giơ tay ôm mái đầu, nghiến răng vì tự dưng cơn đau đầu ập đến, cảm tưởng như có dòng điện chạy mạnh trong não khiến đầu nhức vô cùng.
Nhưng khi đó đồng thời hàng loạt những hình ảnh mơ hồ xuất hiện…
…………….
-Tiểu Song Song, tớ đã làm dâu cho gia đình họ Du để trả nợ….
- Anh ta tên Du Hạo, chẳng biết mày ngang mũi dọc thế nào nữa…
…………….
- Vâng, tớ là Du Hạo còn cậu?
……………..
-…cậu nên cắt đứt quan hệ với Du Hạo đi vì… anh ta là MA!!!
……………
- Du Hạo… cậu ấy… là 1 con ma thật sự! Không những thế… cả nhà họ… Du cũng đều… là ma!
-… đã giải quyết ổn thỏa… tớ quyết định sẽ tiếp tục ở lại nhà họ Du cùng với mọi người.
………….
-Làm sao quên được 1 cô gái đặc biệt như cậu!
…………..
-Xin lỗi nhé… nhưng tôi đành phải lấy đi ký ức của tất cả những người biết về nhà họ Du!!
-…. mong cậu hãy thay tớ chăm sóc cho Phi Phi và cảm ơn cậu!!.....
…………….
Những ký ức về Du Hạo và gia đình họ Du giống 1 cuốn phim chiếu chậm, tất cả dần dần hiện ra rõ ràng trong đầu Song Song.