-Xin cô chủ đừng gọi Trúc Linh là chị như thế là k được… mọi nguyên tắc
trong nhà họ Du đều phải tuân thủ nghiêm ngặt nếu k sẽ bị trách phạt.
Yến Phi chẳng biết nói thêm điều gì, đành gật gù.
-À, sẵn đây xin giới thiệu với cô chủ, đây là 2 đứa em song sinh của Trúc Linh, Trúc Lam và Trúc Lâm.
Yến Phi đưa mắt nhìn, phía sau lưng Trúc Linh quả nhiên có 2 cô gái
giống hệt cô ấy. 1 cô trông có vẻ khép nép còn cô kia thì nhìn khá
nghiêm nghị.
-Chào, chị…à k, chào Trúc Lam và Trúc Lâm!
-Vâng, cô chủ!
-Cô chủ Yến Phi, mời cô chủ vào nhà bà chủ đang đợi.-Trúc Linh lại giơ tay về phía trước như mời.
Yến Phi cười cười cất bước. Nó thở ra, nghĩ thầm: Cái ch này rồi sẽ đi đến đâu đây trời!!!!
Trong lúc bước đi vào nhà, Yến Phi quay qua Trúc Linh:
-Trúc Linh cứ gọi em… à, lại quên, cứ gọi t.. tôi là cô chủ là được, k cần phải cô chủ Yến Phi dài dòng!
-Thưa, em là Trúc Lam k phải chị Trúc Linh…
Bây giờ Yến Phi mới để ý, người mà con bé gọi là Trúc Linh hóa ra là người có gương mặt nghiêm nghị lúc nãy.
-Xin lỗi, 3 người giống nhau quá nên k thể phân biệt được.
-Vậy cô chủ Yến Phi cứ căn cứ vào màu áo của chúng em là được.- cô gái
khép nép lên tiếng- chị Trúc Linh mặc áo màu vàng, chị Trúc Lam mặc áo
màu đỏ và cuối cùng em, Trúc Lâm, mặc áo màu xanh lá. Tuy mỗi ngày chúng em mặc những chiếc áo khác nhau nhưng màu k thay đổi, đó là cách bà chủ đề ra để k nhầm lẫn.
-À, ra vậy, tôi hiểu rồi…
-Lúc nãy cô chủ bảo đừng gọi là cô chủ Yến Phi là k được ạ, vì trong nhà còn có 2 cô chủ khác nữa nên bắt buộc chúng em phải gọi tên để phân
biệt các cô chủ với nhau.- Trúc Lam nói rõ.
-Sao, trong nhà còn có 2 cô chủ khác ư?- Yến Phi ngạc nhiên.
-Vâng, nhưng tiếc là 2 cô chủ Du Phương và Du Thanh đi vắng mấy ngày, hôm sau mới về được. À đến rồi, cô chủ Yến Phi, mời!
Trúc Linh mở cửa, Yến Phi từ từ bước vào. Cũng là cánh cửa, căn phòng
hôm qua nhưng sao nó thấy không khí có vẻ khác khác, có lẽ vì lễ nghi
quá mức chăng!
Trên bậc thang đá xanh trải thảm đỏ, bà chủ Du đã đứng đợi tự lúc nào, vừa thấy Yến Phi bước vào, bà đã gọi:
-Tiểu Phi, mẹ rất mừng vì con đã trở lại. Nào, con hãy cùng mẹ đi tham
quan 1 vòng ngôi nhà mới của con và mẹ sẽ nói thêm về 1 số nguyên tắc
trong gia đình.
-Mẹ?… Nhà mới?… Nguyên tắc gia đình?...
-Đúng, từ giờ con đã là con dâu của nhà họ Du nên con phải gọi mẹ là mẹ, và con sẽ phải sống trong ngôi biệt thự này cùng với mọi người, đây là
gia đình chồng của con.- bà chủ Du dịu dàng.
-Ừ nhỉ, sao mình lại quên điều đó chứ…- Yến Phi tự nhủ, nó ngước nhìn bà chủ Du- vâng, thưa… mẹ!
Sau đó, Yến Phi theo bà chủ Du đi tham quan 1 lượt ngôi nhà to lớn này.
Nhìn cái nhà thôi cũng đủ biết nó rộng cỡ nào ấy vậy mà đi tham quan hết nhà là hiểu. Yến Phi lúc đầu còn hăm hở sau đó thì mệt lả người. Thật
khó hiểu, người trong thật ra có bao nhiêu người mà lại ở 1 ngôi nhà to
như vậy. Có nhiều phòng bỏ trống bụi bám đầy, thế thì xây nhiều làm chi
cho uổng.
-Thật ra phòng ốc trong nhà cũng k có gì đặc biệt.- bà chủ Du nhìn con
dâu- chủ yếu là khi con về nhà mới thì cũng nên biết chút ít về nó đúng
k. Con có thể đến các phòng con muốn như phòng đọc sách, phòng khách,
phòng tranh, và các phòng ở tầng 1, còn những phòng còn lại nếu k cần
thiết thì con đừng đến làm gì.
-Dạ… con biết rồi.
-À còn 1 vấn đề nữa, con đừng đi lung tung trong nhà, cứ ở trong phòng,
nếu có ch gì thì xuống phòng bếp gọi 3 chị em Trúc Linh là được. Ngoài
ra, có 1 tục lệ nhà họ Du dành cho những con dâu mới, đó là nủa đêm
phòng của họ phải bị khóa bên ngoài.
-Nghĩa là phòng con sẽ bị khóa chốt bên ngoài ạ!- Yến Phi hỏi với vẻ mặt thấy rõ sự lạ lùng.
-Ừ, nhưng con yên tâm, việc này chỉ kéo dài vài ngày. Cuối cùng, về việc chồng tương lai của con… chồng con tên Du Hạo, lúc này tạm thời con
chưa gặp nó, nhưng vài ngày sau 2 đứa sẽ gặp nhau thôi. Vì làm dâu thử
trong vòng 4 tháng nên con và Du Hạo chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa thế nên cả 2 vẫn ngủ ở 2 phòng khác nhau.
Nghe vậy Yến Phi thấy nhẹ nhõm hẳn.
-Vậy… khi nào con và a… anh Du Hạo sẽ trở thành vợ chồng chính thức?
-Sau 4 tháng làm dâu thử con sẽ biết!
Yến Phi nghiêng đầu khó hiểu. Cuối cùng thì cả buổi sáng hôm đó Yến Phi
cũng đã rõ về cái việc “làm dâu thử” kỳ quặc này và những “tục lệ” trong gia đình chồng. Vậy là Yến Phi bắt đầu cuộc sống làm dâu.
-Em và cô chủ sẽ cùng mua vài món cho bữa chiều nay.- Trúc Lâm ân cần nói khi cả 2 người đang ở trong siêu thị.
-Ừ… vậy chiều nay có bao nhiêu người sẽ cùng dùng bữa?
-À, chỉ có bà chủ và cô chủ Yến Phi thôi!- Trúc Lâm mỉm cười đáp.
-Sao ít thế?- Yến Phi ngạc nhiên.
-Dạ, nhà họ Du hiện tại có tất cả là 5 người k tính 3 chị em em thì có
bà chủ, cô chủ lớn Du Phương, cậu chủ Du Hạo, tiếp là cô chủ nhỏ Du
Thanh cuối cùng cậu chủ út Du Thiên. Bây giờ có thêm cô chủ Yến Phi nữa
là 6. Hiện tại 2 cô chủ đã đi vắng, còn 2 cậu chủ Du Hạo và Du Thiên thì đang sống ở “nhà” khác.
-Tại sao lại ở nhà khác?- Yến Phi tiếp tục thắc mắc.
-Về ch này thì em k thể nói cho cô chủ rõ được, chờ vài ngày nữa cô sẽ biết thôi! Cô muốn ăn gì chiều nay,chúng em sẽ làm cho!
-Tôi ăn gì cũng được, giống mọi người…
-Thế em sẽ đi tìm vài món, còn cô chủ thích gì cứ tự nhiên mua sắm nhé!- Trúc Lâm nói xong liền đẩy xe đi lên quầy thực phẩm. Yến Phi đi theo
sau mà đầu óc cứ suy nghĩ miên man…
Tại quầy tính tiền, Yến Phi vô cùng kinh ngạc khi thấy trong số những thứ Trúc Lâm mua có 4 bịch huyết đỏ ở dạng lỏng.
-Chiều nay em làm món gì mà cần đến 4 bịch huyết dữ vậy!
Trong 1 thoáng, Yến Phi thấy Trúc Lâm có vẻ khó xử vì cô gái đã im lặng vài giây.
-Dạ… 4 bịch huyết này k dùng để chế biến món ăn mà dùng vào việc khác. Cô đừng lo, chỉ là máu động vật thôi!!!
Đến lúc này thì Yến Phi bắt đầu thấy mọi người trong nhà họ Du k hề bình thường chút nào. Ở họ chắc chắn là có điều bí ẩn gì đây.
Cả 2 bước vào cổng thì thấy Trúc Linh lẫn Trúc Lam đã đứng chờ.
-Cô chủ cứ đưa đồ cho em.- Trúc Linh đỡ lấy cái túi trên tay Yến Phi.
-K cần đâu, nó rất nhẹ, có gì Trúc Linh đỡ giúp cho Trúc Lâm.
Yến Phi lắc đầu đưa mắt qua Trúc Lâm đang sách cả 2 túi nặng trịch.
Cả 4 đi vào trong. Bỗng, Yến Phi kêu lên: -Ui da!
3 cô hầu nọ xoay qua thấy Yến Phi rờ đầu, dưới chân quả dâu khô lăn lóc.
-Cô chủ Yến Phi sao vậy?- Trúc Lâm lo lắng hỏi.
-À, tại trái dâu rớt xuống trúng đầu thôi…
Trúc Linh khẽ đưa mắt nhìn lên tán cây, dường như cô đã biết vì sao trái dâu khô ấy lại rớt trúng đầu Yến Phi vì cô thoáng thấy 1 bóng dáng nhỏ
ẩn trong những lá cây rậm rạp.
-Có lẽ sắp sang đông nên trái bắt đầu rụng.- Trúc Linh bảo.
Rồi 4 người lại đi tiếp. Vừa đi Yến Phi vừa nhìn nhìn lên tán cây khi
nãy, sự thật thì trái dâu khô k rớt trúng đầu mà là bay đến từ phía sau y như có ai đó ném trái dâu vào đầu nó vậy. Quái đản thật!
Khi thấy 4 cô gái đã vào nhà, thì cái bóng nhỏ trên tán cây dần lộ ra. Đó là cậu bé nghịch ngợm Du Thiên.
-Con dùng bữa ngon chứ?- bà chủ Du nhẹ nhàng đẩy tách trà qua cho cô gái- tay nghề nấu nướng của Trúc Lam rất giỏi.
-Vâng, con ăn rất ngon.- Yến Phi cười đáp, rồi con bé im lặng dường như suy nghĩ điều gì.
-Có ch gì khiến con bận tâm à?
-Dạ…- Yến Phi thoáng ngập ngừng- con muốn hỏi…
Yến Phi chưa kịp nói thì cửa phòng mở Trúc Lâm xuất hiện:
-Xin lỗi vì đã quấy rầy bà chủ và cô chủ Yến Phi nhưng bà chủ có điện thoại!
-Được rồi, ta xuống ngay.-bà chủ Du cười- con cứ uống trà và xem 1 số bức tranh treo trên tường, mẹ sẽ quay lại ngay.
Yến Phi gật đầu. Cửa phòng đóng lại, con bé thở ra, lúc nãy nó đã định
hỏi về Du Hạo… Ngồi buồn, Yến Phi đứng dậy, đi vòng quang phòng rồi xem
những bức tranh. Trong lúc Yến Phi chú tâm vào tranh vẽ thì phía sau,
trên chiếc bàn gần đó, Du Thiên từ từ biến hình ra. Thằng bé khoanh tay
ngồi trên bàn nhìn chị dâu mới đang dán mắt vào các bức tranh vô vị. 1 ý nghĩ chọc phá Yến Phi lóe lên trong đầu nó. Du Thiên lại biến mất…
Yến Phi vẫn say sưa xem tranh mà chẳng ngờ rằng sau lưng mình 1 chiếc bình đang được nhấc lên bay lơ lửng và “Xoảng!”.
Yến Phi giật mình quay lại, con bé ngỡ ngàng khi thấy những mảnh xứ nằm
vung *** dưới nền nhà mà trong phòng k hề thấy bóng dáng của ai cả…
Cửa phòng chợt mở, bà chủ Du và 3 cô hầu chạy vào. Tất cả thấy chiếc
bình vỡ tan tành còn Yến Phi thì ngồi nhặt các mảnh xứ và giương đôi mắt ngơ ngác nhìn họ.
-Ch gì xảy ra vậy, sao bình lại vỡ?
-Mẹ à, k phải con làm… con thật sự k làm vỡ bình… con đang xem tranh đột nhiên tiếng xoảng vang lên rất lớn… con quay lại thì bình đã vỡ…
Bà chủ Du đưa mắt nhìn khắp căn phòng, có vẻ bà đã hiểu sự tình.
-Con có bị thương k?
-Dạ k… mẹ hãy tin con, con thật sự…
-Mẹ hiểu rồi, chẳng có gì đâu chắc gió thổi mạnh nên bình rơi xuống. Con đừng nhặt nữa kẻo đứt tay.- bà chủ Du đỡ Yến Phi dậy.
-Đúng đó, cô chủ cứ để em thu dọn cho!- Trúc Lâm cúi xuống.
-Trúc Lam đưa cô chủ Yến Phi xuống phòng khách, Trúc Linh chuẩn bị 2
tách trà khác lát sau ta xuống! Trúc Lâm, đừng dọn nữa, xuống bếp phụ
chị con pha trà.
Cả 3 vâng lời,Trúc Lam đưa Yến Phi rời khỏi phòng. Yến Phi vẫn chưa bình tĩnh hẳn về việc vừa xảy ra. Khi 4 cô gái đã đi, bà chủ Du gọi:
-Con mau hiện hình ra AThiên!
Lập tức ngay chiếc bàn, Du Thiên hiện hình, nó gãi đầu vì biết mẹ đang giận. Bà chủ Du nhìn cậu con trai nghịch ngợm:
-Mẹ đã nói con đừng chọc chị dâu mà! Con làm thế chị dâu sẽ sợ!
-Con thấy chị dâu đâu có sợ… con chỉ muốn đùa chút thôi.
-Con muốn đùa với chị dâu thì con phải hiện hình ra chứ, con cứ tàng hình rồi chọc phá như vậy làm sao được!
-Con thấy như vậy thú vị hơn!- Du Thiên khoái chí.
-Nếu con còn làm thế với chị dâu mẹ sẽ k cho con qua đây nữa!- bà chủ Du nghiêm nghị.
-Sao, thế thì còn gì vui…
-Con… mau dọn những mảnh vỡ, con gây ra thì tự dọn lấy, nhớ lấy chổi quét đừng nhặt kẻo đứt tay!- bà chủ Du mở cửa phòng.
Du Thiên bực bội, nó vớ lấy cây chổi nhỏ lùa đống xứ vỡ vào thùng rác.
-Woa phòng đẹp quá!- Yến Phi đưa mắt nhìn căn phòng mới của mình.
-Từ giờ đây sẽ phòng con, nó hơi bụi 1 chút nhưng Trúc Lam đã quét dọn sạch sẽ rồi.
-Dạ như thế là quá tốt rồi, con rất thích!
-Vậy thì tốt, thôi chúc con ngủ ngon.
-Chúc mẹ ngủ ngon.
Cửa đóng lại, Yến Phi ngã người lên giường. Êm ái quá! Cứ như mơ vậy…
Chợt con bé nhớ lại sự việc chiều nay trong phòng tranh, nó thấy thật
khó hiểu… Tự dưng cái bình ấy lại vỡ. Gió ư? Kỳ lạ quá!
-Lẽ nào có ai đó đang chọc mình? Nhưng mình chẳng thấy ai cả… rõ ràng nhà họ Du thật kỳ quái!
Nửa đêm hôm đó, đang ngủ thì Yến Phi chợt tỉnh vì nghe có âm thanh khá
ồn ào vang lên, tuy k lớn nhưng đủ để đánh thức người khác.
-Ch gì thế nhỉ…- Yến Phi dụi mắt ngồi dậy. Con bé đến gần cửa phòng, áp
ai nghe… Hình như có tiệc thì phải. K đúng, người trong nhà rất ít chưa
kể gia đình họ Du vốn khá nghiêm làm sao có tiệc được. Thế thì âm thanh
ồn ào đó là gì? Hay là… xuống xem thử. Nghĩ vậy, Yến Phi liền mở khóa
đẩy cửa ra nhưng k được. Nó cố đẩy thật mạnh nhưng vô ích, cửa k tài nào mở ra.
-Sao kỳ vậy, cửa bị kẹt à… k, cái này giống cửa bị khóa …- mắt Yến Phi
sáng lên như nhớ ra gì đó- đúng rồi, lúc sáng mẹ có nói tối cửa phòng
mình sẽ bị khóa từ bên ngoài… chà, tục lệ gì mà quái gở!