-Âm khí? Dương khí?- Du Hạo cười hỏi cố tỏ ra bình thường.
-Cậu k biết con người ta có 2 thái cực “âm” và “dương” à? Thường thì con người dương nhiều hơn âm, cũng có khi ngược lại âm nhiều hơn dương
nhưng mức độ chênh lệch ấy k nhiều…
-Vậy thì tớ nằm trong trường hợp “âm” nhiều hơn “dương” điều đó đâu có gì lạ!
-K, lạ chứ!- Song Song bảo- Cậu lạ ở chỗ “âm” của cậu quá nhiều, nhiều đến mức tớ k “thấy” được “dương” của cậu đâu cả!
-Ý cậu là gì…
-Cậu có biết loài nào chỉ có “âm khí” mà k có “dương khí” k?
-K phải cậu muốn nói tớ là…- Du Hạo nhún vai.
-Là ma!!!- Song Song nói 2 từ đó thật rõ chính vì thế mà gương mặt Du Hạo lại 1 lần nữa có chút biến sắc.
-Ôi trời… bà Tiểu Song Song, lại ma cỏ nữa hả?- Diễm Quỳnh kêu trời.
-Ch gì thế, Song Song sao cậu lại nói về ma? Cả 2 nói ch gì tớ k hiểu gì cả!
Vẫn bỏ mặc sự thắc mắc của Yến Phi, Song Song tiếp:
-Cậu thấy sao khi tớ nói vậy, DU HẠO?
Con bé đã nhấn mạnh cụm từ “Du Hạo”… Trong thoáng chốc Du Hạo chẳng biết phải đối đáp ra sao vì tình huống này nằm ngoài dự đoán của cậu.
-Ủa, Tiểu Phi hả?
Giọng nói của 1 người bước vào tiệm mì đã giải vây cho Du Hạo. Cả bọn quay qua là ông chủ Quản.
-Chú Quản!- Yến Phi reo lên chạy đến bên người chú tốt bụng.
-Mấy ngày rồi chú k gặp cháu. Dạo này cháu thế nào, chú nghe Diễm Quỳnh
nói là cháu làm dâu nhà người ta để có tiền trả nợ, đúng k vậy?
-Con bé này lại nịnh nọt nữa rồi, Song Song và Diễm Quỳnh, 2 con mau lấy mì cho Du Hạo ăn đi!
-Dạ…- Diễm Quỳnh xuống bếp, Song Song tuy còn muốn quan sát anh chàng kỳ lạ này nhưng nó đành đi theo Diễm Quỳnh.
Du Hạo khẽ nhìn theo bóng dáng Lục Song Song, cậu nghĩ:
-Cậu ta là người thế nào nhỉ?
-Cậu k khỏe hả Tiểu Hạo Tử?- Yến Phi nghiêng đầu hỏi.
-Hả… à tớ k sao!
-Nghe Tiểu Phi đi làm dâu chú rất ngạc nhiên…- ông chủ Quản cất tiếng-
vì 1 đứa nghịch ngợm như nó mà làm vợ thì chẳng người chồng nào chịu
nổi.
-Chú Quản, chú lại chọc cháu!
Ông chủ Quản cười lớn. Du Hạo cười nhẹ bảo:
-K phải đâu ạ, Phi Phi rất hiểu ch, mọi người trong gia đình cháu đều thích cậu ấy. Cả cháu cũng thế!
Nghe Du Hạo nói vậy Yến Phi thoáng đỏ mặt, nó cúi đầu cười cười.
-Cuối cùng thì con chim yến này cũng đã có chủ rồi hàhà!
Yến Phi vềnh môi: -Chú này… thật là…
-À… quán mì hơi tối nhỉ.- ông chủ Quản liền đứng dậy đến bên cửa sổ tay nắm rèm cửa- mở ra cho nắng vào sáng chút.
Du Hạo giật mình xoay lại: -Chú Quản, đừng…
Nhưng k kịp ông chủ Quản đã kéo phựt tấm rèm ra, nắng tràn vào làm sáng
hẳn quán mì nhỏ. Vài tia nắng trải lên người Du Hạo… Cậu lập tức đứng
bật dậy làm ngã cả ghế ngồi. “Rầm!” vang lên khiến Yến Phi lẫn ông chủ
Quản ngạc nhiên nhìn chàng trai. Cùng lúc ấy, dưới bếp Diễm Quỳnh và
Song Song bước lên. Tất nhiên cả 2 cũng nhìn thấy phản ứng kịch liệt đó
của Du Hạo. 4 người thấy Du Hạo từ từ lùi vào bên trong góc phòng tối,
gương mặt toát lên vẻ sợ sệt, toàn thân run run…
-Xảy ra ch gì thế Tiểu Hạo Tử?- Yến Phi lo lắng đến bên chàng trai.
-Mặt cháu xanh quá…
-Cậu k sao chứ…- Diễm Quỳnh đặt tô mì lên bàn rồi cũng đến bên cậu bạn.
Còn Lục Song Song thì nhìn cửa sổ, nơi có vài tia nắng nhạt màu rọi vào. Con bé đặt tay lên môi, nhíu mày, ý nghĩ nào đó cứ lởn vởn trong đầu.
Nhìn gương mặt lo lắng của 3 người kia và cái nhìn nhìn của Song Song, Du Hạo cố lấy lại bình tĩnh. Vài giây sau,cậu cười:
-K… k sao…
-Cậu giật mình vì nắng à?- Song Song đột ngột lên tiếng.
-Ừ nhỉ cậu nói k thích nắng… nhưng đâu cần phải phản ứng mạnh như thế!
Diễm Quỳnh khó hiểu, Du Hạo im lặng… Yến Phi nhẹ nhàng:
-Đừng lo Tiểu Hạo Tử, nắng rất nhạt sẽ k sao đâu!
-Umh…- Du Hạo đặt tay lên trán nói khẽ.- Phi Phi, tớ thấy mệt, tớ muốn về nhà… chúng ta về nhé…
-Tiểu Phi, nếu Du Hạo k khỏe thì cháu mau đưa nó về nhà đi.
Sau khi cả 2 rời khỏi quán mì thì ông chủ Quản lắc đầu:
-Trông cậu ta có vẻ yếu ớt.
-Ừ, sao anh chàng Du Hạo này cứ là lạ thế nào ấy, đúng k Tiểu Song Song?
Lục Song Song cười gật đầu. Dù tỏ ra k có gì nhưng trong lòng Song Song
bắt đầu lo lắng cho Yến Phi khi sự suy đoán của nó về Du Hạo càng lúc
càng rõ ràng…
-AHạo, Tiểu Phi 2 con đã đi đâu vậy?- bà chủ Du vừa thấy 2 đứa trẻ len lén vào bằng cửa sau thì đã hỏi ngay.
Yến Phi nhăn mặt vì bị phát hiện. Du Phương cũng ở đó, cô lo lắng:
-2 đứa chẳng nói gì cả cứ thế mà rời khỏi nhà, có biết cả nhà rất lo k?
-2 anh chị lén đi chơi hả?- Du Thiên ngồi đung đưa trên cây, bên cạnh
còn có Du Thanh. Tóm lại là tất cả mọi người hầu như đều có mặt ở đó để
“xử tội” cả 2.
-Mẹ à, con k định giấu mẹ chỉ vì con nghĩ 2 đứa con ra ngoài chơi 1 lúc rồi sẽ về nên…
-Tiểu Phi, nếu k có gì thì mẹ sẽ k trách con nhưng vì AHạo k thể ra ngoài…
-Tiểu Hạo Tử k thể ra ngoài ư? Tại sao, con thấy cậu ấy rất vui mà.
-Tiểu Phi!- Du Phương lên tiếng- AHạo rất thích ra ngoài nhưng nó k thể…
Yến Phi nghiêng đầu khó hiểu, chợt Du Hạo đi lên phía trước cô gái, cậu cười mệt mỏi:
-Mọi người đừng trách Phi Phi, là tại con bảo cậu ấy giấu k cho ai biết chúng con ra ngoài đi chơi… con…con…
Du Hạo k nói được hết câu thì liền ngất xỉu. Tất cả hốt hoảng: -Du Hạo!!!
Yến Phi cứ đi tới đi lui ở ngoài cửa ngôi nhà gỗ, nó lo lắng k biết Du
Hạo thế nào. Con bé ngồi xuống bậc thang bằng đá dẫn lối ra vườn hoa, 2
tay lồng vào nhau siết chặt, nó nhắm mắt và k ngừng tự trách mình.
-Chị đã thấy hậu quả chị gây ra cho anh AHạo chưa?
Yến Phi ngước mặt lên thấy Du Thanh nhìn mình đầy giận dữ.
-Du Thanh, chị… chị…
-Chỉ 1 chút thôi là chị đã giết anh ấy rồi!
-Giết!?- Yến Phi kinh ngạc- thế là thế nào?
-Anh ấy vốn k thể ra ngoài vì có thể sẽ gặp nắng…
-Chị Tiểu Thanh, chị Tiểu Phi k cố ý đâu!- Du Thiên lên tiếng bênh vực.
-Em im đi AThiên! Ngay từ đầu chị đã k thích chị ta nhưng chẳng hiểu nổi vì sao mọi người lại thích chị ta như thế. Còn cười đùa vui vẻ nữa chứ.
Yến Phi đứng ngẩn ra vì thấy thái độ căm ghét của cô em chồng đối với
mình. Thật ra ch này là thế nào, tại sao Tiểu Hạo Tử lại k thể ra nắng
đã vậy còn ngất xỉu và rốt cuộc mình đã làm gì khiến Du Thanh ghét bỏ
đến thế? Yến Phi rũ người, đôi mắt k chớp nhìn vào k trung chẳng rõ ch
gì nữa.
-Chị…-Du Thanh chỉ tay về phía Yến Phi- …tốt nhất, chị hãy rời khỏi ngôi nhà này và rời xa anh Du Hạo!!!
-Sao….!?- Yến Phi mắt mở to bần thần khi nghe câu nói đó.
-Tiểu Thanh, con k được hỗn với chị dâu!- giọng bà chủ Du vang lớn.
Cả 3 xoay qua, Yến Phi liền hỏi ngay:
-Mẹ, Du Hạo thế nào rồi ạ?
-Con đừng lo, AHạo đã khỏe lại rồi, nó đang ngủ.
Yến Phi thở phào. Rồi nó cúi đầu:
-Xin lỗi, tại con k tốt nên mới khiến Du Hạo ra nông nỗi này. Con xin lỗi…
Bà chủ Du đỡ mái đầu con dâu lên, bà thở ra:
-Ch cũng qua rồi, với lại con k biết nên k thể trách con.
-Mẹ…
-Du Hạo mắc 1 chứng bệnh k thể tiếp xúc với ánh mặt trời nếu gặp nắng nó sẽ ngất xỉu hoặc làm sốt vì thế từ giờ cả 2 đừng ra ngoài lung tung,
được chứ?
-Vâng, con sẽ k đưa cậu ấy ra ngoài nữa.
Chợt, cửa mở, Du Phương bước ra:- Tiểu Phi, AHạo muốn gặp em!
-Dạ…- Yến Phi liền vào trong. Cửa đóng lại, Du Thanh bực bội:
-Chị ta vẫn còn gặp anh AHạo!
-Tiểu Thanh, mẹ cấm con k được nói như thế với chị dâu nữa.
-Điều con nói k đúng ư, vì sao mọi người cứ ép anh AHạo lấy vợ, anh ấy đau khổ như thế còn chưa đủ sao?
Dứt lời Du Thanh bỏ chạy, Du Thiên đuổi theo chị gái. Bà chủ Du quay đi, thở ra. Du Phương nói : -Chỉ vì Tiểu Thanh thương anh trai quá thôi…
Chạy được 1 đoạn, 2 đứa trẻ dừng lại…
-Chị Tiểu Thanh, chị đừng như thế với chị Tiểu Phi!
-Tại sao mọi người lại yêu quý chị ta như thế, rồi chị ta cũng sẽ bỏ đi thôi!
-Chị ấy sẽ k làm thế đâu!
Du Thanh quay lại đối mặt với em trai: -Làm sao em chắc chắn như vậy?
Con người đều như nhau cả, chúng ta vốn k thuộc về thế giới của họ… Chị
ta rồi cũng sẽ giống như những cô gái đã từ bỏ anh AHạo… và cũng như…
chồng của chị Du Phương thôi!!!
Du Thiên chùn mí mắt, lòng thấy buồn bã…
Yến Phi bước vào thấy Du Hạo đang ngồi trên giường, da cậu trắng bệch
trông như xác chết. Vừa thấy Yến Phi thì Du Hạo mỉm cười, giọng nói nhỏ
vẻ rất mệt mỏi:
-Phi Phi, xin lỗi đã để cậu bị mẹ mắng, tớ k ngờ là mọi người lại biết 2 ta…
-Tại sao…- Yến Phi cắt ngang-… cậu k nói với tớ là cậu k thể ra ngoài.
Tớ nghĩ rằng chỉ đơn thuần cậu k thích nắng nào ngờ lại ra cớ sự này.
-K ai trách cậu đâu!
-Tớ k sợ mọi người trách, điều tớ lo chính là cậu. Nếu… như cậu xảy ra
ch gì thì phải làm sao đây?- Yến Phi khẽ cúi đầu, lời nói thấp dần nghe k rõ.
Im lặng 1 lúc, Du Hạo cất tiếng:
-Tớ… đã thấy cậu rất vui!
Yến Phi ngước mặt lên, anh chàng tiếp:
-Tớ vốn k có bạn bè, ngoài gia đình ra tớ k có ai nữa cả. Trước đây cũng có vài người xuất hiện trong ngôi nhà này nhưng rồi họ lần lượt bỏ đi…
Sau đó cậu đã đến, cậu đã làm nơi này bắt đầu có tiếng cười, cậu đã rất
tốt với mọi người và với tớ…
Yến Phi tròn xoe mắt: -Tiểu Hạo Tử!
-Tớ thấy cậu rất vui khi mời tớ đến quán mì thế nên tớ đã nhận lời vì tớ k muốn cậu buồn. Nụ cười của cậu dường như cho tớ thêm sức mạnh…
-Tuy là thế nhưng sức khỏe của cậu vẫn là quan trọng nhất!
Du Hạo cười tươi:
-K sao, ch này đâu chỉ mới xảy ra, nếu mệt thì nghỉ ngơi 1 tí tớ sẽ khỏe lại ngay điều quan trọng là tớ muốn thấy cậu cười… tớ thật sự muốn giữ
mãi nụ cười của cậu!
Yến Phi ngẩn người, đôi mắt tròn to k chớp… Rồi sóng mũi tự nhiên cay cay, mắt từ từ có nước…
-Cậu k khỏe à, Phi Phi…
Du Hạo ngưng bặt khi Yến Phi đến gần và thật nhẹ nhàng con bé liền ôm
lấy cậu. Du Hạo cảm nhận được cơ thể cô gái run nhẹ, lúc ấy chợt nhiên
trái tim cậu bắt đầu loạn nhịp.
-Tiểu Hạo Tử!- giọng Yến Phi như nghẹn lại- cậu đúng là ngốc!
Bất động vài giây Du Hạo lại mỉm cười, rồi cậu cũng ôm cô vợ trẻ.
Bất ngờ cửa mở, Du Phương đi vào, 2 cô cậu nọ giật mình buông ra.
-À…- Du Phương đã thấy cảnh ôm khi nãy- xin lỗi… chị vào xem AHạo thế nào… thôi chị ra ngoài… 2 đứa cứ… tiếp tục!
2 đứa trẻ đỏ mặt vì câu nói đó. Cửa khép lại, Yến Phi nhìn qua Du Hạo xong chúng bật cười.
-Mà này, Tiểu Thanh hình như rất ghét tớ thì phải!
-Bé Thanh à, k đâu, tuy nó ít nói, bề ngoài tỏ ra k quan
tâm đến người khác nhưng thật sự nó rất muốn được yêu thương. Có lẽ Tiểu Thanh vẫn chưa hiểu rõ về cậu nên mới như thế.- Du Hạo dịu dàng bảo.
-Ừ… - Yến Phi nghĩ ngợi rồi nói- tớ sẽ làm cho Tiểu Thanh chấp nhận tớ!
Sáng hôm sau, Yến Phi ra ngoài vườn, vươn vai ngáp dài:
-Ngủ đã thật! Ủa, ai như bé Thanh thế nhỉ?
Yến Phi nheo mắt nhìn ra xa, nơi lùm hoa đủ màu sắc xuất hiện bóng dáng cô bé Du Thanh …
-Tiểu Thanh, em tưới cây ư?
Du Thanh xoay lại, gương mặt đang vui chợt chuyển sang khó chịu khi thấy Yến Phi. Nó k trả lời, tiếp tục công việc dở dang.
-Chà, hoa đẹp quá, chắc là nhờ Tiểu Thanh chăm sóc đây!- Yến Phi thích thú nhìn những bông hoa đang khoe sắc rực rỡ.
Du Thanh vẫn lầm lũi. Yến Phi thấy vậy liền ngồi xuống bên cạnh bảo:
-Anh AHạo đã khỏe rồi em k đi thăm anh trai à?
Du Thanh bỏ mặc. Yến Phi tiếp:
-Bé Thanh rất thương anh AHạo đúng k?
Du Thanh ngoan cố k mở miệng. Yến Phi đưa mắt sang chậu nước kế bên:
-Em tưới nước nhiều quá cây sẽ úng hết đó, k tốt đâu…
Du Thanh dừng lại, nó cố kìm sự bực bội:
-Sao chị nói lắm vậy… chị k thể để người khác yên à?
Tuy câu nói ấy chẳng tốt đẹp gì nhưng Yến Phi lại bắt đầu thấy vui vì cô em chồng khó gần này cuối cùng cũng đã chịu mở miệng…
-Chị chỉ muốn góp ý thôi mà…
-Tôi k cần… chị đi chỗ khác đi…
Du Thanh đứng dậy đên bên 1 lùm hoa khác tưới nước. Dĩ nhiên Yến Phi k
bao giờ bỏ cuộc, con bé lại mon men đến bên cạnh cô em chồng.
Đang tưới cây chợt Du Thanh nhắm mắt cắn môi bực bội vì cái đầu của Yến Phi chen vào nhìn mấy bông hoa.
-Woa, ở đây có nhiều hoa lạ quá!
-Chị làm gì vậy, mau tránh ra…
-Chị thấy khó hiểu lắm, tại sao trong vườn k hề có ánh nắng mặt trời mà hoa vẫn mọc tươi tốt thế, em có thể nói chị biết k?
-Tôi k rảnh…
-Nào nói chị nghe đi… nói đi mà…
Vô cùng khó chịu trước sự nài nỉ của Yến Phi, Du Thanh quay qua:
-1 lát nữa chị Trúc Lam sẽ dùng ánh nắng nhân tạo để “sưởi” cho những
cái cây trong vườn… được rồi chứ… chị đừng làm phiền tôi nữa…
Du Thanh lại bỏ đi sang bên khác, Yến Phi cười cười… Du Thanh thật sự
chịu hết nổi khi phía sau lưng Yến Phi cứ bám theo và k ngừng xuýt xoa:
-Hoa nhiều thiệt, hoa nào cũng đẹp.
-Này, chị bị gì vậy, sao cứ đi theo tôi hoài thế?- Du Thanh nói như gắt.
Yến Phi nhún vai:
-Em nói lạ quá, chị đi ngắm hoa mà chứ đâu có bám theo em! À, hóa ra vì em để ý chị nên mới nghĩ là chị đi theo à?
-Chị… -Du Thanh bị bí. Nó tức giận quay đi lầm bầm.
Yến Phi cười gian. Bỗng, tiếng Trúc Linh gọi to:
-Cô chủ Yến Phi có muốn cùng chúng em đi siêu thị k?
-Có, chờ tôi 1 lát…- Yến Phi hớn hở hỏi Du Thanh- Tiểu Thanh, em cùng bọn chị đi siêu thị nhé?
-Buồn cười, tại sao tôi phải đi cùng chị, tôi đang bận…
Yến Phi liền cầm lấy chậu nước trên tay Du Thanh đặt xuống đất rồi nắm tay cô bé kéo đi xềnh xệch.
-Buông ra, chị làm gì vậy, tôi k đi…
-Đi cho vui tưới cây mãi buồn lắm!
-Vậy cô chủ Yến Phi sẽ mua đồ cùng cô chủ Du Thanh nhé?- Trúc Lâm bảo.
Yến Phi gật đầu cười. Khi 3 cô hầu đã khuất bóng, Yến Phi nhìn sang Du Thanh thấy nó khoanh tay mắt cứ lãng đãng đâu đó.
-Em sao vậy Tiểu Thanh?
-Chị còn hỏi à…- Du Thanh xoay mặt qua tức tối- Chị có biết phép lịch sự k mà lại làm thế với tôi…
-Từ chối thành ý của người khác cũng là bất lịch sự đó bé Thanh!
Du Thanh toan tranh cãi tiếp thì Yến Phi đã “tống” xe đẩy vào người nó:
-Thôi chị em mình cùng đi mua đồ!
Dứt lời Yến Phi tung tăng đi lên trước, Du Thanh bực mình nhủ:
-Chị ta sao lại như thế chứ…
Vừa đi xem thực phẩm Yến Phi vừa hỏi: -Em thích món gì chị sẽ làm cho!
-K cần…
-Em thích khoai tây k, chị sẽ nấu canh khoai tây với nấm cho em!
-Đã bảo k cần, tôi chỉ ăn món ăn chị Trúc Linh nấu thôi.
-Hay là… em ăn thử món thịt bò hầm của chị nhé?
-Tôi nói 1 lần nữa tôi k cần!!!
Yến Phi dừng lại, con bé nói khẽ: -Chị chỉ muốn nấu ăn cho em thôi mà…
Du Thanh nhíu mày, còn chưa hiểu ch gì thì Yến Phi đột nhiên sụt sùi:
-Em k thể ăn món ăn của chị dù chỉ 1 lần sao, em làm chị buồn quá…
-Này, cái trò gì vậy, sao chị lại như thế?
-Chị thật sự muốn nấu ăn cho em mà…
Hành động vừa nói vừa sướt mướt của Yến Phi khiến những người xung quanh bắt đầu chú ý… Du Thanh lúng túng vì ánh mắt của họ đều dồn về phía nó: -Này, chị hãy thôi đi…
Yến Phi vẫn tiếp tục: -Em k thích chị nấu ăn cho em sao…
Vài tiếng xì xầm vang lên, Du Thanh dù rất bực nhưng đành nhún nhường:
-Được rồi, được rồi… tùy chị… muốn nấu gì thì nấu…tôi sẽ ăn…
Lập tức Yến Phi cười toét miệng: -Vậy chị sẽ nấu canh khoai tây hihi!
Thấy dáng vẻ “yêu đời” của chị chồng đáng ghét, Du Thanh cố nuốt giận…
-Tiểu Thanh, em nhìn gì thế?- Yến Phi hỏi khi thấy cô bé cứ chăm chăm nhìn cái gì đó ở bên quầy thời trang.
Du Thanh khẽ giật mình, nó đáp bằng giọng khó chịu: -K liên quan đến chị!
Yến Phi nhún người, nhìn sang quầy thời trang nọ.
-Chà trưa nay nhiều món quá!- Du Phương reo lên thích thú,
-Hôm nay cô chủ Yến Phi làm bếp chính đó ạ hình như là vì cô chủ Du Thanh.- Trúc Linh cười.
-Vì Tiểu Thanh ư?- Du Hạo ngạc nhiên.
Cùng lúc Yến Phi dọn lên thêm vài đĩa thức ăn: -Tránh ra, đồ ăn nóng đó!
-Con nấu chi nhiều vậy Tiểu Phi, nhà có bao nhiêu người đâu!
-Mẹ à, lâu lâu con mới trổ tài mà, có gì mời 3 chị em Trúc Linh dùng chung luôn cho vui.
-3 đứa cứ ngồi đi, cô chủ Yến Phi đã lên tiếng mời rồi.- bà chủ Du ân cần.
3 chị em Trúc Linh nhìn nhau rồi đành ngồi xuống. Yến Phi mở nắp các đĩa thức ăn ra, mùi thơm bốc lên lan tỏa cả phòng ăn.
-Mọi người cứ ăn thoải mái trưa nay con có nấu mì cho mọi người nữa, món mì ở tiệm Tân Quản nhé!
-Woa, mùi gì mà thơm thế?- Du Thiên chạy vèo đến bên bàn ăn hít hà hơi.
-Sao con k gọi chị Tiểu Thanh xuống?
-Con gọi rồi nhưng chị í bảo k đói nên lát nữa sẽ xuống ăn sau cùng!
Yến Phi nghĩ gì đó liền lấy cái khay ra để 4 đĩa thức ăn lên đó.
-Con sẽ mang bữa trưa cho bé Thanh!
-Cậu làm được chứ?
Yến Phi nhìn Du Hạo cười: -Umh…
Trong phòng, Du Thanh chống tay lên bàn: -Đã bảo là tôi k đói mà!
Yến Phi dọn lên bàn 4 đĩa thức ăn, nó bảo:
-Từ ngoài cửa chị nghe tiếng bụng em kêu thật lớn!
Du Thanh liền lấy tay ôm bụng lại và rồi phát hiện ra mình đã trúng kế
của chị dâu tinh nghịch này. Yến Phi cười: -Thế là chị đoán đúng rồi
nhé!
Du Thanh quay mặt đi k nói. Bỗng, 1 chiếc mũ nhẹ nhàng đội lên đầu cô bé. Du Thanh kinh ngạc đưa mắt nhìn chị dâu.
-Chị đã thấy em nhìn chiếc mũ màu xanh da trời này lúc ở trong siêu thị, em rất thích nó phải k?
-Ai nói chứ…
-Lúc bằng tuổi em chị cũng thích đội mũ lắm.-Yến Phi cất giọng khen-
chà, bé Thanh đội mũ trông xinh ghê chưa, nó rất hợp với em!
Du Thanh ngẩn người 1 lúc rồi tháo mũ ra, bực mình: -Vớ vẩn!
Yến Phi hiểu ý nên bảo: -Thôi, chị xuống dưới đây, em phải ăn hết đó ngen.
Yến Phi rời khỏi phòng. Còn lại 1 mình Du Thanh nhìn chiếc mũ màu xanh,
nó rón rén đến bên tấm gương lớn, khẽ khàng đội mũ lên đầu rồi ngắm mình trong gương. Bẽn lẽn, cô bé cười. Chợt Rột! Âm thanh của cái bụng đói
kêu. Du Thanh trở lại bàn giương mắt vào mấy đĩa thức ăn… Nó dùng đũa
gắp những sợi mì bỏ vào mồm: -Cũng ngon…
Từ nãy đến giờ Yến Phi đứng ngoài cửa lén nhìn vào, thấy dáng vẻ ăn ngon lành của cô em chồng, nó mỉm cười.
-Chiều nay em có muốn ăn mì chị nấu nữa k?
-K cần… tôi k thích…
Yến Phi đặt tay lên môi, nghĩ ngợi:
-Vậy ư, trưa nay tô mì của em là to nhất thế mà lại hết sạch… nhất!
Nghe vậy Du Thanh tự dưng thấy hơi xấu hổ, cô bé lúng túng bảo:
-Vì tôi đang đói thôi, điều đó k có nghĩa là tôi thích ăn mì của chị.
-À ra thế, vậy thì chị cứ nấu, khi nào em “đói” thì lại ăn hết nữa.
Biết bị giễu Du Thanh quay quoắt: -Tôi đi lấy thư…
Nhìn dáng đi gấp gáp của Du Thanh Yến Phi cười khúch khích.
Mở cổng, đến hòm thư trước nhà, Du Thanh lẩm bẩm: -Đáng ghét thật!
Chợt, giọng 1 người vang lên: -Ê… hôm nay mới chịu ra khỏi nhà hả?
Du Thanh xoay lại sau lưng, trước mặt nó là 3,4 thằng con trai trạc tuổi đang cười cười gì đó.
-Nè, con nhỏ quái dị kia, bộ nhà mày giàu lắm hay sao mà suốt ngày đóng kìn cửa thế hả, đã vậy còn cây cối um tùm y như ma!
-Mấy người là ai, sao tự dưng kiếm ch thế?- Du Thanh hỏi.
-Bọn tao sống gần đây, thấy nhà mày chướng mắt quá… còn mày, con gái gì mà chẳng thấy cười nói gì cả mặc toàn váy đen, bày đặt…
-Hơi, sao dạo gần đây có nhiều kẻ dở hơi thật.
-Mày nói ai hả con quái gở kia?
Du Thanh đóng nắp hòm thư lại: -Ai đang tức giận thì là người đó!
-Mày…
-Tôi k rảnh nói ch với những kẻ dở hơi…- Du Thanh quay đi mở cổng.
Du Thanh toan bước vào trong thì Póc! Có cái gì đó bay đến trúng vào tay khiến con bé nhăn mặt vì đau.
-Sao hả, ăn đạn đá đau k?.Hóa ra là lũ con trai khi nãy ném đá.
Du Thanh tức giận quay qua, còn chưa kịp làm gì thì 1 viên đá lại bay
vèo đến và lần này hướng nhắm của nó chính là… Có bóng dáng ai đó lao ra rất nhanh, người đó dùng thân mình che cho Du Thanh.
Bốp! Viên đá trúng vào ngay đầu Yến Phi, nghe thật lớn. Du Thanh ngạc
nhiên khi thấy gương mặt Yến Phi,cô hỏi đầy lo lắng: -Có sao k bé Thanh?
-K…k…sao…
-May quá…- Yến Phi liền quắt mắt sang mấy tên nọ- tụi bây rảnh nhỉ, ai cho ăn hiếp em tao?
Du Thanh đưa mắt nhìn chị dâu. Những thằng con trai kia sợ sệt khi Yến Phi sắn tay áo, đe dọa:
-Gặp tao thì tụi bây tới số rồi… tao đếm đến 3 đứa nào còn ở lại đây thì chết nhừ xương! 1,2…
Chưa đợi đếm hết thì lũ con trai đã vọt lẹ. Yến Phi thở ra: -Đồ nhóc tì!
Yến Phi xoay qua thấy Du Thanh cứ nhìn mình k chớp.
-Này, em k sao thật chứ hả?
Du Thanh khẽ giật mình, nó lại quay mặt đi, lắc đầu. Đúng lúc 3 cô hầu chạy ra. Trúc Lam hỏi ngay: -Có ch gì vậy, 2 cô có sao k?
-À, 1 đám nhóc định bắt nạt Tiểu Thanh nhưng mà tôi ra kịp, ch đã k sao rồi.
Trúc Lâm kêu lên: -Trán cô chủ Yến Phi chảy máu rồi còn nói k sao?
Tất cả thấy trên trán Yến Phi 1 dòng máu đỏ thẫm chảy dài. Con bé rờ trán:
-Có gì đâu ch nhỏ mà…
-Cô mau theo em vào băng bó vết thương.- Trúc Lâm nắm tay cô gái kéo đi.
-Ừ, từ từ, vết thương cũng nhẹ thôi…
Ở phía sau Du Thanh dõi theo bóng dáng Yến Phi. Chị dâu chảy máu là vì che cho nó.
-Cô chủ Yến Phi thương cô chủ Du Thanh quá phải k?- Trúc Linh chợt lên tiếng. Cô cũng biết cô chủ nhỏ này k thích chị dâu.
Du Thanh k nói gì, chỉ cúi đầu im lặng, trong lòng nó xuất 1 dòng cảm xúc nào đấy.
-Anh ngồi cùng em được chứ Tiểu Thanh?
Du Thanh xoay qua thì ra là Du Hạo. Cậu ngồi xuống bên cạnh: