Đại thúc có chút ngơ ngác, không biết Trương Minh đi nước cờ nào, không thể làm gì khác hơn là vẫy tay hỏi đồng sự bên trên, đồng sự nói "Vẫn chưa".
Trương Minh lại một lần nữa gật đầu, khóe miệng ngậm cười, cúi đầu trầm trầm nói: "Đã như vậy, trước tiên đừng làm nữa, dù sao vị kia trong bệnh viện mới tỉnh lại, sự việc đến cùng là ra sao còn chưa điều tra rõ," Nói tới đây, đưa sườn mặt nhìn Chu Hoằng đang ngẩn người, nói tiếp, "Huống hồ, bên này không phải cũng chưa nói gì sao?"
Đại thúc nghẹn lại, trong chốc lát không nói gì, cũng không biết làm sao lại nghe Trương Minh nói thế, trừng mắt nhìn Chu Hoằng liền xoay người đi.
Chu Hoằng trợn to mắt, nhìn Trương Minh nói: "Anh bản lĩnh nha!"
Trương Minh cười rất bất đắc dĩ, "Đây không phải là còn chưa thả ra sao, tiếp tục úp mặt vào tường đi."
Chu Hoằng cũng cười, có điều cười rất sung sướng, bởi vì bất tri bất giác, ở bên cạnh Trương Minh, trong lòng hắn bỗng nhiên trở nên rất an bình, rất nhẹ nhàng.
Nhưng Trương Minh rốt cuộc vội vàng nhiều thế nào Chu Hoằng rất rõ ràng, cho nên khi anh lần thứ hai nhìn đồng hồ, Chu Hoằng nhẹ giọng khuyên anh trở về công ty, nói một mình hắn cũng có thể ứng phó.
Trương Minh chỉ hơi do dự một chút, liền đứng lên, anh vừa cài nút áo dưới ngực, vừa cúi người nói với Chu Hoằng: "Buổi chiều tôi sẽ kêu Vũ Thần tới đón cậu."
Vũ Thần? Chu Hoằng phản ứng lại, mới nhớ tới Vũ Thần" bỗng nhảy ra từ trong miệng anh là trợ lý của anh, Lưu Vũ Thần, cùng hắn từng có vài lần duyên.
Chu Hoằng không yên lòng gật đầu, trong lòng đang nhớ lại, đến bây giờ Trương Minh có từng gọi tên hắn hay không? Là chưa có đâu, vẫn chưa có đâu nhỉ?
Mắt thấy Trương Minh đi ra ngoài cũng không quay đầu lại, Chu Hoằng có hơi cô đơn, hắn mím môi, bắt đầu xoay cổ nhìn chung quanh.
Không bao lâu, cửa phòng làm việc đột nhiên có một người đưa đầu vào, hướng vào trong há mồm liền kêu: "Vụ án đánh nhau ở đầu đường hồi sáng là ai chịu trách nhiệm?"
Chu Hoằng bừng tỉnh.
Đại thúc đứng thẳng, hô lớn: "Là tôi!"
"Tới phòng làm việc của cục trưởng!"
Đại thúc đáp lại, lập tức quay mặt nhìn Chu Hoằng một cái, sắc mặt cổ quái.
Chu Hoằng cũng rất mờ mịt, không rõ vụ án nhỏ của mình làm sao lại thổi tới tai của cục trưởng đại nhân, chẳng lẽ do Trương Minh âm thầm khơi thông quan hệ?
Rất nhanh, đại thúc trở về.
Ánh mắt Chu Hoằng đuổi theo hắn, thấy hắn vừa lắc đầu vừa đi về phia mình, sắc mặt có chút bi thương uyển chuyển, Chu Hoằng lập tức biết không phải chuyện tốt.
Đại thúc đầu tiên là thở dài một hơi, sau đó vỗ vai hắn, một vẻ thực sự cảm thấy bi thảm, "Tiểu tử, cậu thật phiền toái." Nói xong, xoay người đi.
Chu Hoằng hơi sửng sốt, lập tức ý thức được, phong phanh mà cục trưởng nghe không phải Trương Minh thổi, sợ rằng là người bên phía Vương Thủy Lương làm.
Từ ngay biết Vương Thủy Lương, Chu Hoằng đã từ trong miệng hắn biết nhà hắn có nhiều tiền, ba hắn rất uy phong, mặc dù vẫn cảm thấy hắn đang khoác lác, nhưng cũng có người khác xác nhận hắn không có nói dối, cho nên, Vương gia tựa hồ có bản lĩnh mua được cục trưởng...
Kỳ thực từ sáng Chu Hoằng đã đoán được rồi, nếu không lại nói "Lần này sẽ cực kỳ gian khổ" sao? Mà người thì đã đánh, dù có xuyên việt trở về, hắn cũng nhất định không khống chế được, lúc này cũng không hối hận gì, đi được tới đâu hay tới đó, phản kháng đến cùng là được, hắn sẽ không để mặc tên khốn kia lại hủy bản thân mình thêm lần nữa.
Lại nói, còn có Trương Minh nữa mà, anh nói, dù hắn có đánh chết Vương Thủy Lương, anh cũng sẽ không để hắn chịu ủy khuất... Nhớ tới hình dáng Trương Minh chắn trước mặt hắn, trong lòng Chu Hoằng dần dần ổn định lại.
Lúc này, ngoài cửa có người đi qua, Chu Hoằng đưa mắt nhìn, thấy là Tiểu Hữu, cô cúi đầu, sắc mặt thật sự không tốt, thất hồn lạc phách, căn bản không chú ý có người đang nhìn cô.
Xem ra nàng được thả ra rồi, mà hắn thì sao, chỉ sợ phải ký một biên bản tạm giam rồi.
Có cục trưởng đứng sau lưng, cơ quan công an có thể chuyển vụ án này thành án hình sự rồi, cho nên Chu Hoằng đứng dậy nhìn về phía đại thúc, từ rất xa nói với hắn: "Đại thúc, tôi muốn mời luật sư biện hộ."
Đại thúc thở dài, tựa như cảm thấy không hữu dụng gì cả, nhưng vẫn nói: "Được rồi."
Sau đó là một khoảng thời gian thật dài, thẳng đến khi Lưu Vũ Thần cười tủm tỉm đi tới, Chu Hoằng đều đang úp mặt vào tường.
Chỉ thấy hắn thản nhiên qua đây, nhìn quanh bốn phía một cái, sau đó nói với Chu Hoằng: "Nhờ phúc của cậu, tôi có may mắn đến đồn cảnh sát một lần."
Chu Hoằng có chút xấu hổ, không rõ phải trả lời làm sao, liền lãng sang chuyện khác, cười khổ nói: "Hôm nay sợ rằng tôi không đi được."
Lưu Vũ Thần chớp mắt, "Sao vậy?"
Lúc này, đại thúc tới rồi, hắn dùng ánh mắt phức tạp lúc trước quan sát Chu Hoằng từ trên xuống dưới một lần, sau đó xoay mặt sang Lưu Vũ Thần, cất cao giọng nói: "Vụ án đã chuyển thành án hình sự, cậu ta bị tạm giam, cậu hãy trở về giúp cậu ta tìm một luật sư giỏi đi."
Nghe xong câu này, Lưu Vũ Thần rất giật mình, hắn ôm lấy cánh tay, trọng tâm cơ thể rơi lên một chân, sắc mặt có chút ngang ngược nghiêng mắt nhìn đại thúc từ trên xuống dưới, "Bị tạm giam? Chuyện gì xảy ra, chỉ mất một lúc lại tiến triển nhanh chóng như thế?"
Sắc mặt đại thúc không tốt lắm, "Bị tạm giam chính là bị tạm giam, còn như mọi chuyện ra sao, cậu không có quyền biết, được rồi, có lời gì nhìn nói nhanh nhanh, lát nữa cậu ta sẽ bị đưa tới trại tạm giam rồi." Nói xong, xoay người định đi.
Nhưng Lưu Vũ Thần hiển nhiên không thể khách khí như Trương Minh, chỉ thấy hắn không nóng không vội, hướng về phía cái gáy của đại thúc dứt khoát nói: "Chuyện này không thể được, đón cậu ta về lại là nhiệm vụ quan trọng số một của tôi, không hoàn thành là không được."
Đây là hắn định đánh lén cảnh sát sao!
Chu Hoằng chắt lưỡi, trong bụng không khỏi có chút lo lắng, sợ hắn làm ra chuyện gì khác người thật, liền đến gần Lưu Vũ Thần một bước, chuẩn bị khuyên giải bất cứ lúc nào, sau đó đề cao cảnh giác nhìn về phía đại thúc, chỉ thấy hắn mở to hai mắt nhìn lại, một vẻ khó có thể tin lại giận không kiềm được.
"Làm sao, cậu còn muốn cướp người từ đồn cảnh sát?!"
Giữa lúc Chu Hoằng cho rằng tình thế sẽ phát triển thế xu hướng đã xảy ra thì không thể ngăn cản, lại nghe Lưu Vũ Thần đột ngột cười cười, cười đến rất ôn hòa, tựa như lời nói đại nghịch bất đạo vừa rồi không phải hắn nói.
"Làm sao! Chỉ là thấy bầu không khí nơi này nặng nề quá, chỉ đùa một chút, không nghĩ tới lại làm hỏng, ngài nghìn vạn lần đừng để trong lòng, dọa hỏng dân thành phố nhỏ bé như tôi," Nói tới đây, Lưu Vũ Thần lắc điện thoại di động, nghiêng người bước ra một bước, "Ngài cứ làm việc của mình đi, tôi đi gọi điện thoại." Lời còn chưa nói hết, người đã đi rồi.
Nhướng mày nhìn Lưu Vũ Thần đi ra ngoài, Chu Hoằng có trực giác bị chơi xỏ, hiển nhiên đại thúc cũng cảm thấy như vậy, tức giận đến đỏ mặt tía tai.
Bầu không khí bất chợt có chút quỷ dị, Chu Hoằng ho khan một tiếng, xoay người lại nói với đại thúc: "Đại thúc chú đừng để ý, hắn chính là người như vậy, nói chuyện không suy nghĩ." Hắn có tên kia là ai đâu.
Đại thúc tức giận hừ một tiếng, trừng mắt nhìn Chu Hoằng, "Thấy người thì rất có thể diện, nói chuyện lại không ra gì, không giống vị trước, dáng vẻ quân tử, khiến người ta thoải mái."
Nghe hắn khen Trương Minh, Chu Hoằng không tự chủ liền nở một cười, tựa như người được khen chính là hắn, có chút xấu hổ cụp mắt, nói câu: "Đâu có đâu có, đại thúc quá khen."
Đại thúc kỳ quái nhìn hắn một cái, không rõ hắn đang đắc ý cái gì, cũng có phải khen hắn đâu, đang định đi, chợt nhớ tới điều gì, xuất phát từ bệnh nghề nghiệp, hắn nhịn không được, há miệng hỏi: "Người bạn lúc trước của cậu, có lai lịch thế nào?"
Chu Hoằng tự nhiên không muốn bại lộ thân phận của Trương Minh, tuy là tựa hồ cũng không có gì để che giấu, "Quản lí của một công ty nhỏ thôi, không lai lịch gì cả."
Đại thúc liếc hắn một cái, chỉ tin nửa phần, "Tôi thấy cậu ta là một nhân vật, không chừng á, có cậu ta hỗ trợ, vụ án của cậu có thể xoay chuyển đôi chút."
Chu Hoằng từ chối cho ý kiến, chỉ cười nhạt.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chưa từng ra xã hội, chuyện từng trải cũng ít, nếu như vì vậy khiến câu chuyện có khiếm khuyết cũng xin các bạn đọc hãy tha thứ nhiều nhiều ạ *cúi người* ~~~~~~~~~~~~