Thẩm Hòa Chiêu không cách nào hình dung tâm tình lúc này, chỉ cảm thấy ngữ điệu của Chu Hoằng làm người ta động dung, khiến anh cũng không nhịn được muốn uể oải xót xa theo, anh không tự chủ hạ giọng, ngữ điệu chứa trấn an, "Xảy ra chuyện gì thế, sao lại khiến mình chật vật như vậy? Nói ra sẽ đỡ hơn, nếu như cậu đồng ý."
Chu Hoằng đột nhiên nhếch miệng, trong khoảnh khắc ấy, biểu tình muốn khóc lại nhịn xuống không khóc quả thực chua xót thê thảm đến cực hạn, Thẩm Hòa Chiêu lập tức có chút hối hận, thậm chí có cảm giác đau lòng, hai tay anh hốt hoảng lay, "Nếu không cậu rời giường trước đã? Mới thức dậy có phải cảm thấy không có tinh thần hay không? Cậu cứ đánh răng rửa mặt trước, tôi đi hâm đồ ăn."
Nói xong cũng đứng dạy, nhưng tay vừa nắm lấy nắm cửa, liền bất ngờ nghe thấy phía sau vọng đến một câu, "Tôi chỉ hơi khó chịu nhưng chẳng mấy chốc sẽ tốt lên", sắc mặt Thẩm Hòa Chiêu mặc dù không biểu thị cái gì, trong lòng lại nói một câu chỉ hy vọng là thế.
Anh ra khỏi phòng ngủ, có chút buồn nản ngẩng đầu lên, bởi vì kỹ xảo giả vờ kiên cường vụng về của Chu Hoằng đúng lúc chọt trúng sở thích của anh, dường như anh gặp người định mệnh rồi, nhưng người định mệnh của anh rất rõ ràng đã có chốn về rồi, mặc dù lúc này anh dường như có cơ hội, nhưng bây giờ kế hoạch thừa dịp nhà trống tiến vào hình như cũng không dễ thực hiện, chỉ từ nhìn từ thái độ tuyệt nhiên đối diện với tình cảm của người định mệnh, cũng biết hắn nhất định cũng là người chung tình.
Chu Hoằng đưa tay che mắt, ngón tay lại bị tóc che, còn run nhè nhẹ, trong bối cảnh thoáng âm u, đầu mũi tái nhợt và đôi môi cong lên của hắn rất dễ thấy, đồng thời chứa một loại mỹ cảm thê lương riêng biệt.
Lúc này hắn đã có thể hoàn chỉnh nhớ lại chuyện ngày hôm qua, vì thế hắn run rẩy không ngừng, toàn thân lạnh giá, như rơi vào hầm băng, hắn có một xung động, lại không biết là xung động gì, nói chung toàn thân không chỗ nào không xúc động phẫn nộ, hắn cơ hồ bị tâm tình mãnh liệt này làm phát điên, nhưng thủy chung tìm không được chỗ phát tiết.
Cảnh mờ ám không rõ giữa Trương Cảnh Minh và Tuyết Bạch Sinh lúc nào cũng xoay quanh ở trong đầu hắn, hắn phẫn nộ như cây đuốc đang cháy trong ngực, cơn đau này không cách nào hình dung, mà càng thêm làm cho hắn không chấp nhận chính là hắn thấy rất rõ dục vọng của Trương Cảnh Minh, kích thích này thật sự tương đương thiêu trái tim hắn thành tro tâm ngâm thành trà cho Tuyết Bạch Sinh uống.
Được rồi, Chu Hoằng đã biết xung động trước đó là gì rồi, là xung động lấy đao đâm chết hai người kia.
Hắn sẽ không tha thứ cho Trương Cảnh Minh, cho nên chỗ trống biện minh cho anh trong lòng cũng không chừa lại nửa phần, kỳ thực muốn biện minh cũng không có khả năng, bởi vì chỉ cần nghĩ tới thì trong đầu hắn sẽ hiện lại cảnh hôm qua, cũng chỉ khiến hắn càng tức giận.
Sau đó hắn còn nhớ lại hứa hẹn giữa họ, lời hứa trong xe sau khi hoan hảo, cả đời chó má gì, lúc này ngẫm lại đúng là khôi hài nực cười, máu chó ngây thơ đến mức Chu Hoằng muốn lấy gậy đập chết mình.
Có lẽ đây đúng là chuyện hài hước nhất trong đời của hắn, hứa hẹn một đời với người khác, còn hết sức nghiêm túc, mà dưới tình huống này, hứa hẹn đáng tiếc và sự nghiêm túc chân thành của hắn ngoại trừ làm hắn cảm thấy xấu hổ và giận dữ còn xấu hổ ra, cũng không còn cảm xúc gì hết.
Lúc Thẩm Hòa Chiêu lần nữa vào phòng, Chu Hoằng vẫn là tư thế đưa tay che mắt, gần như trong một tiếng ở nơi hắn dường như chỉ là mấy phút thôi.
Thẩm Hòa Chiêu tựa hồ gặp việc khó gì, biểu tình do dự, anh đứng ở cửa, nhìn chăm chú vào Chu Hoằng nói: "Cơm nước tôi để trong nồi rồi, cậu nhớ dậy ăn. À còn nữa, đến giờ tôi đi làm rồi." Nói tới đây, anh hơi im lặng, nghĩ nghĩ vẫn nói, "Nếu như cậu cần người bên cạnh, tôi không đi cũng được."
Chu Hoằng nghe rõ ràng, nhưng trọng điểm trong lòng lại không phải là bên cạnh gì đó, mà là chuyện công việc liên quan đến hắn.
Công việc kia đến tuyệt vời, là một trong những kế hoạch người kia bày ra để lừa hắn lên giường, tuy hắn ở công ty cũng không thường gặp mặt Trương Cảnh Minh, nhưng cái quan hệ không thể nói này cũng từng làm hắn vui vẻ một thời gian, cảm thấy "Không thể cho ai biết" cũng tự có chỗ kỳ diệu của nó, nhưng bây giờ, hắn chỉ muốn trốn tránh công việc, không muốn có liên hệ với người kia dù là cực nhỏ.
Không nghĩ tới hắn thật sự là một người cảm tính lại quyết tuyệt như vậy.
Điểm này thật ra rất giống người nào đó, có phải yêu anh sẽ biến thành anh hay không, là lời bài hát nào đấy?
Chu Hoằng thất thần một lúc lâu, cũng may đúng giờ trở về, hắn ngẩng đầu cảm kích nhìn về phía Thẩm Hòa Chiêu, có vẻ ngốc manh nói: "Không cần, cám ơn anh."
Thẩm Hòa Chiêu xê dịch chân, không để ý lắm đáp ừm, sau đó ánh mắt sâu thẳm, quan sát Chu Hoằng, "Trước khi tôi đi, tôi muốn hỏi một chút, cậu sẽ ở lại đây không đi đâu đúng không?"
Chu Hoằng hơi đờ đẫn nhìn anh, sau đó bổng nhiên tỉnh ngộ, vội vã vén chăn lên xuống giường, khom lưng mang giày thu dọn quần áo, ngữ điệu xấu hổ, "Xin lỗi, tôi say rượu chưa tỉnh, đầu óc vẫn mơ màng, bây giờ tôi đi liền đây."
Nói xong, cũng thu dọn xong, áy náy đứng tại chỗ, gương mặt vô tội tái nhợt ngây ở đó, đôi mắt run rẩy, cơ thể nghiêng về trước, tư thế lúc nào cũng đi được.
Thẩm Hòa Chiêu biết hắn hiểu lầm, vì vậy nhanh lên dựng thẳng hai tay nói liên tục hai tiếng "Không phải", còn theo bản năng lùi về sau một bước chặn ở cửa, "Tôi không phải ý đó, tôi chỉ xác nhận một chút, cậu không cần lo lắng, cứ ở lại đây đi, nếu như cậu không có nơi để về."
Câu không có nơi để về này không cẩn thận kích thích đến Chu Hoằng, hắn cụp mắt nghĩ, đúng là không có nơi để về, nhà Trương Cảnh Minh hắn tuyệt đối sẽ không về nữa, vậy còn nơi khác không, nhà trọ của Lương Tử?
Hắn cũng không cảm thấy đây là ý kiến hay, nếu như Trương Cảnh Minh tìm hắn, suy nghĩ đầu tiên nhất định là Lương Tử, mà trước đây hắn cũng qua nhà trọ Lương Tử rồi, cho nên không an toàn.
Nhưng ngoại trừ hai nơi này, hình như cũng không còn lựa chọn khác nhỉ?
Chu Hoằng tinh thần lo lắng tâm tư khẩn trương, lúc này hắn nghĩ không ra biện pháp tốt để giải quyết vấn đề, liền giơ tay làm động tác phiền não, sắc mặt cực kém gần mức tan vỡ, mặc dù hắn đã cố gắng sức kiềm chế rồi, "Lại cho tôi ở thêm một ngày nữa đi, cám ơn."
Thẩm Hòa Chiêu rất hài lòng, anh xoay người kéo cửa ra, mặt còn nghiêng ra sau, nói với Chu Hoằng nói: "Tùy cậu ở bao lâu đều được, tôi đi đây, đừng quên ăn đó."
Chu Hoằng gật đầu, chỉ có thể nhìn được nửa gương mặt trăng trắng, khàn giọng lặp lại một câu, "Cám ơn."
Thẩm Hòa Chiêu nói không nên lời, chỉ thoáng nhìn Chu Hoằng, liền kéo cửa ra ngoài.
Chu Hoằng ngồi xuống, hai khuỷu tay đặt trên đầu gối, mắt nhìn chằm chằm sàn nhà, hắn rất khó chịu trạng thái trước mắt của mình, thất tình hắn chưa trải qua bao giờ, nhưng trong tưởng tượng cũng hoàn toàn không phải cảm giác gần như đều rút hết sạch sức lực của hắn thế này, giơ cánh tay cũng cố sức, muốn thức dậy mà thức không nổi, hắn sắp bị tâm tình này giày vò chết rồi, giống như tâm thần phân liệt, một là mình đang muốn sống muốn chết vì tình cảm, một kẻ khác thì dậm chân mắng mình không tiền đồ, không phải là một thằng đàn ông.
Cảm ơn sự kiện ngày hôm qua, nếu không Chu Hoằng còn không biết mình sẽ thống khổ tới mức này, hiện tại hắn vuốt tóc một cái cũng sẽ thấy trong kẽ tay toàn là tóc.
Chuyện này không khoa học, hắn không có khả năng yêu sâu đậm một người như thế.
Chu Hoằng nhìn tóc đầy tay, trợn mắt há mồm giác ngộ rằng, đây là nhịp điệu sắp trầm cảm, hắn không thể từ bỏ trị liệu.
Vì vậy, Chu Hoằng ra ngoài tới hiệu thuốc, mua thuốc ngủ về, nhưng vẫn không ăn cơm, bụng rỗng nuốt vài miếng thuốc, sau đó nằm trên giường không nhúc nhích, dạ dày tuy khó chịu, nhưng vui mừng là đau đớn thất tình cũng không mạnh bằng hiệu quả của thuốc, hắn thành công ngủ, không còn đầy đầu đều là người kia nữa.
Chu Hoằng tính xong cả rồi, cho rằng chỉ cần ngủ thì cái gì cũng không suy nghĩ, cũng không có nguy hiểm gì, mà kết quả chính là khi Thẩm Hòa Chiêu trở về, hắn vẫn còn ngủ, Thẩm Hòa Chiêu ngủ, hắn lại tỉnh, uống thuốc nữa cũng không còn tác dụng, từ nửa đêm đã bắt đầu nhìn chằm chằm trần nhà cho đến hừng đông.
Nếu không ăn gì, Chu Hoằng đoán bao tử của mình sẽ hỏng, chỉ là lúc đang ăn cháo Thẩm Hòa Chiêu mua về, hắn nhớ tới món cháo mặn mà Trương Cảnh Minh làm, đến bây giờ còn hắn có thể nhớ mùi vị của nó, bình thường đến không thể bình thường hơn, nhưng ăn một chén vẫn muốn ăn nữa.
Cảnh tượng lúc ấy cứ như vừa xảy ra vào hôm qua, bao gồm mọi thứ của người kia, cử chỉ ngắn gọn ưu nhã của anh, tư thái cao thẳng hữu hình, lông mi và mắt ở khoảng cách gần, đủ loại mị lực được sinh ra đều xông lên đầu, nó từng làm hắn đố kị sâu sắc, sau đó lại sâu sắc ái mộ mọi thứ liên quan đến anh.