“Hứa Hữu Yên vốn là nữ tử chốn khuê phòng, không thể so với Tập Yên cô nương đây.” Triển Chiêu ngừng một chút, rồi nói tiếp.
“Nếu Triển mỗ không lầm, người mà Bạch huynh gặp mặt lần trước, chính là Hứa Hữu Yên thật.”
“Ngươi giết Hứa lão gia, bắt cóc Hứa Hữu Yên, dịch dung cho nàng rồi hạ cổ Vong Ưu, thay đổi trí nhớ rồi nhốt ở Vũ Xuân lâu, giả vờ mang Hứa Thu Thụy đến đây, có đúng như thế không?”
Ban đầu Triển Chiêu truy đuổi Trầm Tích Thu, vốn nghĩ rằng y chính là hung thủ, ai ngờ Trầm Tích Thu căn bản không rành về ám khí, với lại cũng có nhiều chứng cớ chứng minh Trầm Tích Thu không phải là hung thủ, cho nên mới biết suy đoán của mình sai rồi
“Tập Yên là người giang hồ, tất nhiên cừu gia không thiếu, mong Triển đại hiệp hãy hiểu rõ mà trả lại trong sạch cho Tập Yên.”
Lấy tay lau nước mắt, giả vờ dịu dàng đáng yêu, nếu như lúc nãy cô không ra tay, nào ai có thể nghĩ rằng một nữ tử yếu đuối như thế này lại có thể là môn chủ của Đường Môn chú!
“Mời Tập Yên cô nương theo Triển mỗ về Khai Phong phủ, trước mặt Bao đại nhân mà đòi lại công đạo.”
“Triển đại nhân cho rằng Tập Yên giết Hứa lão gia, bắt cóc Hứa tiểu thư, lừa gạt nhị công tử… Có bằng chứng gì không? Tập Yên chỉ là một nhân vật nhỏ bé chốn giang hồ, mà Hứa gia lại là một nhà phú hộ an phận thủ thường… Xin hỏi Tập Yên có mục đích gì mà phải hao tổn công sức làm những chuyện đó chứ?”
“Vậy Triển mỗ xin hỏi cô nương, lúc nãy vì lí do gì mà phải thu đao hạ sát Trầm Tích Thu đến như thế?”
“Đừng nói với ta là hắn khinh bạc ngươi nha! Lúc nãy ngươi còn giả vờ làm một vị hôn thê ngoan hiền, coi thê nào cũng không phải làm tổn thương đến phong nhã đi?” Bạch Ngọc Đường cười hì hì tiếp lời.
“Nhị vị hiểu lầm rồi.. Lúc nãy Tập Yên chỉ nổi hứng trêu đùa Trầm công tử một chút thôi… Mong công tử thứ lỗi cho” Nói xong liền nhìn Trầm Tích Thu, Trầm Tích Thu không trả lời mà nhìn Tập Yên chằm chằm.
“Tập Yên cô nương đâu cần phải lừa người dối mình như thế.”
Triển Chiêu nhìn ánh mắt mang theo nỗi bi ai của Tập Yên, trong lòng Tập Yên chấn động, sắc mặt đại biến.
“Huyết án Đường Môn, giang hồ khiếp sợ…”
“Triển đại nhân” Tập Yên nhắm mắt, khôi phục trạng thái bình thường.
“Tuy Tập Yên là môn chủ của Đường Môn, nhưng ta vốn không liên quan gì ân oán của tổ tiên.”
“Mời cô nương theo ta đi một chuyến đến Khai Phong.”
“Con mèo nhà ngươi sao dài dòng quá đi, không bằng xông lên đánh một trận không phải sao?” Bạch Ngọc Đường mất hết kiên nhẫn nói.
“Không được!” người nói chính là Trầm Tích Thu.
“Mau nói cho ta biết, ngươi giam Hứa Thu Thụy ở đâu!” Lời còn chưa dứt nhưng người đã muốn tiến lên, liền bị Triển Chiêu đưa kiếm ra chặn lại.
“Hứa Thu Thụy?” Tập Yên quay đầu, cười
“Tập Yên không biết.”
“Ngươi…” Cảm thấy đau đớn không cách nào mở miệng nỏi, bỗng nhiên khoang thuyền ồn ào hẳn lên, hơn mười tên Hắc y nhân tiến vào, quỳ trước mặt Tập Yên:
“Tham kiến môn chủ!”
“Nơi này giao cho các ngươi” Bỏ lại một câu, Tập Yên phi ra hướng cửa sổ
Trên đường kiếm, kiếm quang đột nhiên dài ra ba thước, mắt thấy như muốn đâm sau lưng của Tập Yên, Tập Yên ở giữa không trung bỗng xoay người, giương tay tung ra một chùm khói mỏng.
Bạch Ngọc Đường vội vàng nín thở, kiếm trên tay cũng bị hãm lại, trơ mắt nhìn Tập Yên nhảy lên một chiếc thuyền nhỏ khác cách đó không xa.
“Bạch huynh cẩn thận!”
Triển Chiêu quát, kiếm bên tay trái bay tới, đánh bay thanh kiếm của một tên hắc y nhân, lại đâm vào ngực của một tên hắc y nhân khác, chỉ nghe một tiếng kêu thảm, kiếm của Bạch Ngọc Đường đã xuyên thẳng vào tim của tên còn lại.
“Bạch huynh, nhớ lưu lại một nhân chứng sống.”
“Mèo thối! Vừa rồi là ai xuất thủ ngoan độc trước hả?”
Triển Chiêu chuyên tâm đối phó địch nhân, căn bản không để ý tới.
Một kiếm vừa rồi tuy không làm thương tổn tới Bạch Ngọc Đường, nhưng trong lòng không khỏi lo lắng, cái loại cảm giác bức người này đã khiến mình như bị ma xui quỷ khiến ra sát chiêu.
Gần đây chỉ cần không thấy hắn ở bên cạnh thì không cách nào yên lòng được, nếu cứ tiếp tục như thế, chì sợ đó không phải là biện pháp.
Nhìn đám thi thể trên mặt đất, Triển Chiêu bất đắc dĩ thở dài.
“Đã nói là phải lưu lại nhân chứng sống mà…”
“Ai nói không lưu!”
Bạch Ngọc Đường chột dạ chỉ một tên hắc y nhân đang bán sống bán chết nằm trên mặt đất.
Triển Chiêu nhìn tên hắc y nhân kia, rồi nhìn Trầm Tích Thu.
“Trầm thiếu hiệp…”
“Vì sao?” Ngắt lời Triển Chiêu, Trầm Tích Thu ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Triển Chiêu.
“Vì sao các người lại đến đây?”
Triển Chiêu nghĩ đến việc Bạch Ngọc Đường trộm xem thư, có chút xấu hổ dời mắt.
“Nếu không phải… Nếu không phải tại mấy người… Ta đã biết Hứa Thu Thụy ở đâu rồi… Tại sao mấy người lại xuất hiện chứ? Tại sao?” Dáng vẻ hùng hùng hổ hổ không hề che dấu một chút hận ý nào.
“Ngươi hỏi con mèo ngốc đó làm chi, không bằng hỏi hắn ấy…” Xách cái tên hắc y nhân kia đứng dậy, vung tay tát một cái.
“Nói, mấy người bắt người đi đâu rồi?”
Hắc y nhân kia cũng là một nam tử hán, cắn chặt răng nhất quyết không nói
“Họ Trầm kia, ngươi cũng đừng tự đề cao mình quá, bằng ngươi thì làm sao moi ra việc Hứa Thu Thụy bị nhốt ở đâu từ trong miệng nữ ma đầu kia?”
Bạch Ngọc Đường nhìn Trầm Tích Thu thu lại bộ dáng hùng hùng hổ hổ trước mặt Triển Chiêu lại, trong lòng cũng không vội nữa, nhưng lại không phát hiện ra từ khi nào trong đôi mắt của tên Hắc y nhân kia lại lóe lên một tia sáng nguy hiểm, đôi tay rũ xuống khẽ nâng lên.
“Bạch huynh”
Bị tấn công bất ngờ, Bạch Ngọc Đường vốn không thể ngờ một tên bán sống bán chết như thế lại có thể phản kích, nhìn những ngón tay đen như mực kia, chắc chắn là có chứa kịch độc, vội vàng bỏ tay tránh ra, thế nhưng cũng chậm hơn một chút, nhìn bàn tay kia từ từ đến gần…
Trong khoảng khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy, một ám tiễn bay thẳng vào cổ họng của hắc y nhân kia, gã há hốc mồm, té xuống đất, co giật một hồi rồi không còn động đậy gì nữa.
Oán hận đạp cái xác kia một cái, trong lòng Bạch Ngọc Đường vẫn còn kinh sợ.
“Chết đến nơi mà còn dám ám toán Bạch gia nè!”
Triển Chiêu lắc đầu, có chút vô lực.
“Quả nhiên chả còn nhân chứng sống nào…”
Trầm Tích Thu trơ mắt nhìn tên hắc y nhân còn lại ngã xuống, thế là đầu mối duy nhất cũng bị chặt đứt, biết đi đâu mà tìm Hứa Thu Thụy đây?
Vô cùng uất hận, y bèn đem tất cả lửa giận của mình đổ lên đầu của Triển Chiêu, trở tay tung chưởng đánh tới.
Triển Chiêu nghe thấy tiếng gió sau lưng, một chưởng kia sắp đến gần.
“Trầm thiếu hiệp! Hãy bình tâm lại!”
“Trầm Tích Thu! Ngươi thật chả biết phân biệt tốt xấu!”
Triển Chiêu biết y đang lo lắng cho an nguy của Hứa Thu Thụy, cho nên có thể thông cảm được, thế nhưng Bạch Ngọc Đường lại thấy Trầm Tích Thu đang muốn gây tổn thương cho Triển Chiêu, trong tình thế cấp bách bèn rút kiếm đâm tới.
Triển Chiêu nhìn thấy kiếm phong đã đến trước mặt mình, đúng lúc ấy, Họa Ảnh đã chặn lại kiếm phong.
“Bạch huynh, không thể lỗ mãng…”
Tuy Trầm Tích Thu là một người rất thận trọng, nhưng trong lúc nóng vội cũng không tránh khỏi mất hết lý trí, đang lúc Triển Chiêu định lên giải thích một chút. Không ngờ Trầm Tích Thu lại không buông tha mà lại tung chưởng ra một lần nữa.
Do lúc này lòng Trầm Tích Thu đang rất rối loạn, cho nên chiêu thức cũng rất mất trật tự, tay trái của Triển Chiêu khẽ trở điểm vào mạch môn của y, định chế phục y rồi hãy giải thích, ai ngờ bỗng nhiên bụng quặn đau, tay cũng nhất thời chậm lại, mắt thấy một chưởng kia của Trầm Tích Thu sắp tiến đến bụng mình, vội cuối thấp người xuống, tay che bụng lại, một chưởng kia trúng ngực, dưới chân lảo đảo, cả người ngã ra phía sau.
“Miêu Nhi…!
Đưa tay tiếp lấy thân thể đang ngã ra phía sau kia, trong lòng thầm kinh ngạc, một chưởng kia đâu tính là gì, tại sao Triển Chiêu lại không đỡ nổi chứ? Thấy anh không bị thương nhưng suy yếu, nghĩ rằng chắc đã trúng độc rồi, bực tức nói.
“Tiểu tặc vô sỉ dám dùng thủ đoạn hạ lưu!”
Định tiến lên, ống tay áo bị người giữ chặt.
“Bạch huynh, Triển mỗ không sao…”
“Không sao cái gì chứ! Ngươi như thế mà bảo là không sao. Vậy chắc cả thiên hạ này không có việc gì tìm ngươi rồi!”
Triển Chiêu định giải thích, trong cổ họng liền trào lên một cỗ ghê tởm, cảm giác rất muốn ói.
Bạch Ngọc Đường còn tưởng là độc phát tác, quay sang Trầm Tích Thu, tức giận nói:
“Họ Trầm kia! Mau giao giải dược ra đây! Bạch gia sẽ cho ngươi toàn thây!” Tay cầm Họa Ảnh, gằn từng tiếng.
Trầm Tích Thu cũng cảm thấy kì quái, một chưởng kia của mình Triển Chiêu có thể tránh được mà, tại sao anh lại nhận một chưởng kia, đường đường là một nam hiệp Triển Chiêu, trình độ võ công cũng đâu kém cỏi gì, thế tại sao lại để một chưởng gây tổn thương chứ? Lúc này Bạch Ngọc Đường còn nói là y hạ độc thủ, cũng không khỏi khẩn trương.
“Trầm Tích Thu ta tuy không danh chấn thiên hạ, nhưng cũng không phải là kẻ tiểu nhân, Triển Chiêu bị như thế, ắt hẳn phải có ẩn tình khác!”
“Hừ, chỉ bằng ngươi mà cũng dám hạ độc thủ hắn sao?”
Bạch Ngọc Đường không thèm quan tâm, cứ khăng khăng muốn y giao giải dược ra.
“Ngươi…!”
Đã từng nghe qua, Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường tính tình cổ quái, nhưng không ngờ lại không nói lí lẽ như thế! Trầm Tích Thu thấy hắn tức giận như thế, cũng không biết giải thích thế nào cho phải