Chấn song cửa sổ va chạm vào nhau, liên tục phát ra từng tiếng kêu két két.
Vào giờ phút này, sắc mặt của Lâm Cảnh Nhàn đã trắng bệch, hai tay nàng cực lực nắm chặt lại, những ngón tay thon dài, xinh đẹp như ngọc đã bấm sâu vào lòng bàn tay.
Trên bàn tay trắng nõn kia thoạt nhìn thì mềm yếu mỏng manh, nhưng lại nổi lên từng sợi gân xanh, điều đó chứng minh được tâm tình của nàng lúc này.
Bên ngoài là tiếng mưa rơi và tiếng gió thổi vù vù, còn trong lòng của nàng thì hỗn loạn kêu than từng trận!
Cửa phòng mở ra, nàng đứng ngay cạnh bậc cửa bên ngoài, để mặc cho cơn gió lớn điên cuồng thổi bay góc áo nàng.
Bước từng bước đi vào, Lâm Cảnh Nhàn sững sờ nhìn đến cảnh tượng đang phát sinh ở trên giường, màn lụa tơ vàng mỏng manh bị gió thổi lên, để lộ ra một đôi nam nữ đang vui vẻ hoan ái ở bên trong.
Khuôn mặt nam nhân tuấn tú, mặt mày phấn khởi, dung mạo nữ nhân thì nhu mì, da trắng như tuyết.
Nam nhân này không phải ai khác, đó chính là Trình Tri Hiểu, phu quân của nàng, nữ nhân kia cũng không phải ai khác, đó chính là Lâm Cảnh Nguyệt, muội muội của nàng.
Lâm Cảnh Nhàn cảm thấy trong miệng của mình khô khốc và đắng chát pha lẫn chút ít mùi vị tanh ngọt của máu, nơi trái tim bé nhỏ của nàng dường như bị người dùng búa đập vào từng phát, Trình Tri Hiểu và muội muội của nàng, không ngờ hai người bọn họ lại ở bên nhau! Đây chính xác là một cuộc tình đã được ước hẹn từ trước! Chẳng trách, chẳng trách, vì sao hôm ấy, khi hắn ôm lấy nàng, hắn cứ luôn miệng gọi tên Nguyệt nhi, bản thân nàng còn ngỡ mình đã nghe lầm, bây giờ nghĩ lại, thực là tức cười quá đi mất!
Vậy lần đó, có phải hắn xem nàng là Lâm Cảnh Nguyệt, mà chiếm lấy nàng?
Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Cảnh Nhàn lại nhói lên từng cơn đau khổ.
Trong phòng, gió thổi thật to, đôi uyên ương nãy giờ hoang dã ở trên giường, vào lúc này đã bừng tỉnh trở lại.
Trong nháy mắt, Trình Tri Hiểu liền nhìn thấy Lâm Cảnh Nhàn, sắc mặt có chút sững sờ, nhưng chỉ được một lát, liền khôi phục lại vẻ điềm tĩnh ban đầu.
Lâm Cảnh Nguyệt chuyển động cơ thể mềm mại không xương của mình, khoác lên người chiếc áo lót mỏng manh, từ trên giường bước xuống, nhìn Lâm Cảnh Nhàn đang đứng đó, mềm mỏng nói ra: “Tỷ tỷ, một màn này có đặc sắc không?”
Lâm Cảnh Nguyệt cười lạnh một tiếng: “Tại sao ư? Tỷ nói xem, vào năm năm trước, hai người chúng ta cùng nhau xuất giá, tỷ gả cho một người kim bảng đề tên, còn ta thì lại bị ép gả cho Trình Tri Quân, một gã chỉ biết hít lấy từng chút hơi thở, thoi thóp nằm trên giường bệnh! Ta gả đi chưa được một năm, Trình Tri Quân bị bệnh lao mà chết, ta liền trở thành góa phụ, mà ngươi thì sao? Ngươi lại trở thành phu nhân của nhà quan!”
“Từ lúc đó, ta liền thề rằng sẽ đọat lấy tất cả mọi thứ của ngươi!” Âm thanh của Lâm Cảnh Nguyệt tràn đầy thù hận, không còn nhu mì như trước nữa.
Lâm Cảnh Nhàn chưa từng nhìn đến Lâm Cảnh Nguyệt, mà chỉ nhìn thoáng qua Trình Tri Hiểu, nàng muốn nghe hắn giải thích.
Đằng sau những gia đình danh gia vọng tộc, thường có rất nhiều chuyện dơ bẩn lọt ra bên ngoài, chỉ có hắn, một thiếu niên thành công, thăng quan tiến chức, cự tuyệt nạp thiếp, trước kia nàng còn tự hào về phu quân của mình, nhưng hiện giờ!
Biết bao nhiêu người ao ước có được phúc khí tốt như nàng, để có thể gả cho Trình Tri Hiểu không?
Cho nên, nàng dốc hết sức mình, trợ giúp Trình Tri Hiểu đứng vững một chân sinh tồn ở trên triều đình, chưa từng nghĩ… ngày hôm nay lại nhìn thấy một màn này!
Nếu Trình Tri Hiểu muốn nạp thiếp, có thể nói với nàng, nàng cũng sẽ chịu khó mà đồng ý, nhưng vì sao, hắn lại cùng Lâm Cảnh Nguyệt lén lút, còn ở bên nhau nằm chung một giường, vì sao chứ!
Phải hiểu rõ, Lâm Cảnh Nguyệt không chỉ là muội muội của nàng, mà còn là đệ muội của hắn, là phu nhân của Trình Tri Quân!
Vào lúc này Trình Tri Hiểu khẽ cười một cái, mở miệng nói ra: “Nếu nàng đã nhìn thấy, thì chuyện này chính là như vậy, cũng không có gì phải giải thích thêm.”
Lập tức, sắc mặt của Lâm Cảnh Nhàn đã trắng bệch, nhìn vẻ mặt ngạo mạn của Lâm Cảnh Nguyệt ở trước mắt, lạnh lùng nói ra: “Trình Tri Hiểu, Lâm Cảnh Nguyệt, hai người các ngươi lén lút làm ra loại chuyện này gọi là tư thông, các ngươi để thể diện của Lâm gia vào đâu đây!
“Lâm Cảnh Nhàn, ngươi mới là người làm mất đi thể diện của Lâm gia nhất, thành thân đã được nhiều năm như vậy, cũng không sinh hạ được một đứa con!” Lâm Cảnh Nguyệt, giọng nói lạnh lùng, mang vẻ châm biếm.
Lâm Cảnh Nhàn đưa tay che lấy bụng mình, nàng đã từng có con, nhưng đáng tiếc nàng không thể bảo trụ nó.
Lâm Cảnh Nhàn nghĩ đến đây, bỗng nhiên hãi hùng khiếp vía, vô cùng kinh hãi nhìn Lâm Cảnh Nguyệt, nói ra: “Ngươi…đứa con của ta có phải là do ngươi hại chết không?”
Hài tử duy nhất của nàng, nó chỉ là một bé gái nhỏ, chưa đủ tháng đã liền sinh ra, bà bà đỡ đẻ nói rằng, khi bé gái được sinh hạ vẫn còn chút hơi thở, cho đến khi Lâm Cảnh Nguyệt ôm lấy hài tử rời đi, toàn thân của nó đã xanh ngắt, tím tái.
Ngay cả tên còn chưa có, thì nó đã chết non.
Nếu là trước kia, Lâm Cảnh Nhàn sẽ kiên quyết và không tin rằng Lâm Cảnh Nguyệt hại chết hài tử của nàng, bởi vì Lâm Cảnh Nguyệt không có lý do gì để làm như thế, nhưng mà hiện giờ…Lâm Cảnh Nhàn không thể không nghĩ đến!
Lâm Cảnh Nguyệt liếc nhìn Lâm Cảnh Nhàn một cái, lại nói: “Đó là một dã chủng, giữ lại cũng chỉ gieo họa mà thôi!”
Thân thể Lâm Cảnh Nhàn có chút sững sốt nhìn Lâm Cảnh Nguyệt, lời nói này có phải là ngầm thừa nhận chăng! Lại nhìn Trình Tri Hiểu, âm thanh có chút run rẩy: “Chàng nghe thấy không? Ả chính là một người phụ nhân ác độc, ả chính là người đã hại chết nữ nhi của chúng ta!”
Trình Tri Hiểu chỉ thoáng nhìn Lâm Cảnh Nhàn, rồi nói: “Đại tỷ à, ngày trước, nàng một mình một người đi đến núi Hổ Đầu, đứa bé đó…”
Núi Hổ Đầu nằm ở ngoại thành Thanh Châu, là hang ổ của bọn thổ phỉ trú ngụ, Lâm Cảnh Nhàn đích thực là có đi đến nơi đó, nhưng bởi vì mẫu thân của hắn bị bọn chúng bắt cóc mang đi! Vào lúc ấy, Trình Tri Hiểu lại không có ở nhà, mà bọn thổ phỉ lại yêu cầu nàng một mình giao tiền đến, không còn cách nào khác nàng liền phải đi.
Nàng vốn tưởng rằng, bản thân nàng liều mình mạo hiểm làm chuyện động trời, thì Trình Tri Hiểu sẽ cảm kích nàng, chưa hề nghĩ đến, hành động này lại vô hình chính là mầm mống tai họa chôn nàng xuống mồ!
Trình Tri Hiểu không tin, không tin nàng bảo toàn thân thể mà rời khỏi núi Hổ Đầu! Thậm chí hắn còn hoài nghi thân phận của đứa bé!
Chuyện này đối với Lâm Cảnh Nhàn mà nói, so với việc nàng bắt gặp Trình Tri Hiểu và Lâm Cảnh Nguyệt ở bên nhau, quả thực càng khiến cho nàng đau lòng hơn.
Lâm Cảnh Nhàn lảo đảo, chân nọ đá chân kia, nghiêng ngả đi ra ngoài, nàng phải đi tìm lão phu nhân, đem tất cả mọi chuyện của ngày hôm nay nói ra!
Trên mặt của Trình Tri Hiểu lộ ra chút tàn nhẫn, cầm lên cái ấm trà hướng về phía lưng của Lâm Cảnh Nhàn mà ném tới.
“Lâm Cảnh Nhàn, trước khi mẫu thân ngươi chết đi, nhất định vẫn còn để lại cho ngươi một món đồ rất có giá trị, phải không?” Một giọng nói lạnh lẽo truyền đến.
Lâm Cảnh Nhàn chuyển động thân mình, phát hiện mình đã bị trói chặt, nơi này là phòng chứa củi.
Trình Tri Hiểu và Lâm Cảnh Nguyệt, hai người bọn họ đang sóng vai đứng đối diện nàng.
Lâm Cảnh Nhàn quay đầu đi, nàng không muốn nhìn thấy đôi cẩu nam nữ này!
Lâm Cảnh Nguyệt cầm lên một tảng đá lớn, đi đến trước mặt Lâm Cảnh Nhàn, hung ác đập thẳng xuống đôi tay của nàng: “Hiện giờ, phu quân ta phải thăng chức, cần phải có một chút bạc để đút lót, tỷ mau đem món đồ mà nương tỷ để lại cho tỷ, lấy ra đây, thì chí ít, tỷ không cần phải khổ sở như thế này nữa.”
Trên tay truyền đến từng trận đau đớn kịch liệt, Lâm Cảnh Nhàn cắn răng nói ra: “Cho tới bây giờ, ngươi vẫn còn dự tính mưu toan chiếm đồ của ta sao! Mười tám món đồ cưới của ta, tất cả đều được các ngươi đổi sang thành bạc, đem đi đút lót cho bọn quan lại hết rồi!”
“Tỷ tỷ, ngươi đừng hồ đồ ngu xuẩn như thế, không thì ngay cả sinh mệnh của mình, nguơi cũng không còn, hiểu không? Nếu như ngươi chịu nói ra rốt cuộc món đồ đó đang ở đâu, thì ta còn có thể giảm bớt một ít đau đớn cho ngươi!” Lâm Cảnh Nguyệt mỉm cười thương lượng.
Lâm Cảnh Nhàn một mực cắn chặt hàm răng không chịu nói ra, những món đồ đó từ sớm đã không còn rồi! Trước lúc mẫu thân tạ thế, đã cho người mang đến cho nàng một cái hộp, nhưng mà trong cái hộp hình hoa kia cũng không có vật gì là đáng giá cả, chỉ là những món linh tinh, chẳng qua, còn có một chuỗi Phật châu* (tràng hạt), có lẽ mẫu thân để lại cho nàng tưởng nhớ đến người.
Mười ngón tay, từng ngón bị đập đến dập nát.
Lâm Cảnh Nhàn trợn mắt, oán hận nhìn Trình Tri Hiểu, làm phu thê đã nhiều năm như vậy, chẳng nhẽ hắn lại trơ mắt nhìn Lâm Cảnh Nguyệt hành hạ, tra tấn, thóa mạ nàng sao?
Trình Tri Hiểu trông thấy ánh mắt nàng, đột nhiên có chút sợ hãi.
Có điều, chỉ được một lát, sắc mặt của Trình Tri Hiểu càng tàn nhẫn hơn, hắn tự tay lấy ra một thanh đoản kiếm, đi đến trước mặt Lâm Cảnh Nhàn, lướt nhẹ vài đường đao…
Trước mặt Lâm Cảnh Nhàn giờ đã là một mảnh đen nhánh.
Bên tai liên tục truyền đến đến âm thanh nhục mạ của hai người bọn họ, kèm theo là dòng máu tuơi chảy xuống càng lúc càng nhiều, âm thanh xỉ vả kia dường như đang dần dần tiêu tán, dần dần im ắng… Nhưng đầu óc nàng, càng lúc càng rõ ràng, rất nhiều chuyện trước kia nàng không hiểu, chỉ trong nháy mắt, đều trở nên sáng tỏ.
Trong bóng tối, không một tiếng động, nàng mở miệng, nói ra: “Ta có làm quỷ, cũng không buông tha cho các ngươi!”