Lâm Gia Thiếu Nữ

Chương 12: Giội nước bẩn



Lâm Cảnh Nhàn dịu dàng nói ra:"Nương, con nhớ người, nên liền đến đây nhìn người một chút."

Vương thị có chút sững sờ. Dường như bà chưa hề nghĩ đến việc bà vànữ nhi của mình có thể thân thiết với nhau như thế này được. Thế nhưng, lời nói vừa rồi đã hàm xúc bao nhiêu điều mà nữ nhi của bà muốn nói ra.

Lâm Cảnh Nhàn nhìn thấy dáng vẻ này của Vương thị, trong lòng liền có chút khổ sở. Sau đó, nhỏ giọng nói ra:"Nương, trước kia là do A Nguyên không hiểu chuyện, đã để người phải đau lòng. Người yên tâm, về sau, A Nguyên nhất định sẽ hiếu thuận với người thật nhiều."

Trong lòng Vương thị liền trầm xuống, giọng nói có chút hòa hoãn lại, rồi hỏi tiếp: "A Nguyên, có phải Trần thị đã làm gì con rồi phải không?"

Chắc hẳn Trần thị đã làm gì thương tổn đến A Nguyên rồi! Mới khiến A Nguyên đột nhiên thay đổi đến như vậy.

Nghĩ đến đây, trong lòng Vương thị liền có một chút áy náy. Đáng lẽ ra bà không nên bỏ mặc nữ nhi mình như thế! Lúc trước, khi bà bảo Trần thị hãy đối đãi với A Nguyên thật tốt, bất kể là thật hay giả, chỉ cần A Nguyên có thể ở trong phủ mà lớn lên, cũng đã đủ rồi.

Cho dù, bà biết rất rõ việc Trần thị đối đã với nữ nhi của mình chỉ là giả, thì cũng không quan trọng.

Lâm Cảnh Nhàn lắc lắc đầu, nói ra: "Bà ta không làm gì con cả. Chỉ là, con sắp đến tuổi cập kê, cũng không thể lại là một người không hiểu chuyện giống như trước kia đươc. Và tất nhiên liền hiểu, cho dù Trần thị đối đãi tốt với con nhiều hơn bao nhiêu nữa, cũng không thể là thân nương của con."

Nói xong, Lâm Cảnh Nhàn liền dựa sát vào trong lòng của Vương thị:"A Nguyên biết rõ, con và mẫu thân tuy không thể gặp mặt nhau thường xuyên, nhưng trong lòng mẫu thân sẽ luôn luôn nhớ đến con."

Vương thị vô cùng xúc động ôm lấy Cảnh Nhàn, trong hốc mắt đã đỏ lên rồi.

Tựa như chỉ trong một đêm, nữ nhi của bà đã trở nên hiểu chuyện, thật khiến trong lòng Vương thị ấm áp hẳn lên.

Vương thị bật khóc, Lâm Cảnh Nhàn nhìn thấy, cũng không kìm được nước mắt của mình. Hai mẹ con thẳng thắn ôm nhau cùng khóc.

"A Nguyên, con có thể nghĩ được như thế, thật sự khiến cho nương cảm thấy rất vui." Vương thị lau đi nước mắt của mình. Ngay lập tức bà liền cảm thấy, đã nhiều năm như thế, chỉ có hôm nay, bà mới thật sự là hài lòng nhất.

Hai người vốn dĩ là mẹ con, thì làm sao có thù hận được.

Ngày xưa, mặc dù hai người có chút hiểu lầm. Nhưng hiện giờ, hiểu lầm đó cũng đã được gỡ bỏ!

Chờ Vương thị ép chặt cảm xúc, bà liền kéo tay của Lâm Cảnh Nhàn mà hỏi:"A Nguyên, có phải Trình gia đã cử người đến cầu hôn?"

Lâm Cảnh Nhàn gật đầu nói:"Đã đưa người đến, qua ít ngày nữa, sẽ đưa sính lễ qua."

Vương thị liền vui mừng nói ra: "Mặc dù ta và phụ thân nói chuyện với nhau không hợp, nhưng cửa hôn sự này, ta vẫn nên phải cảm ơn hắn. Đại công tử của Trình gia là một người tuấn tú nho nhã, hiện giờ đã có công danh, nửa đời sau của con, xem như đã có nơi để nương nhờ vào. Còn về phần Trần thị… Ta cũng không sợ cô ta cản trở con, con chính là đích nữ của Lâm gia, từ sớm ta đã chuẩn bị phần đồ cưới rồi! Bên phía Trình gia chỉ mong sao mau chóng cưới được con vào nhà nữa là!"

Nói xong, Vương thị liền thở dài một tiếng:"Chỉ cần con sống thật tốt, nương đã yên tâm rồi."

Lâm Cảnh Nhàn do dự một chút, tiếp theo liền nhỏ giọng nói ra: "Không phải là đại công tử của Trình gia, mà là…là… Là nhị công tử."

Lời nói của Lâm Cảnh Nhàn vừa hạ.Ngay lập tức, Vương thị liền có chút sửng sờ, ngây ngẩn cả người.  Tiếp đó là vì nhịn không được nữa, giọng nói mang theo lửa giận, âm điệu tăng cao:"Sao hả? Là Trình nhị công tử? A Nguyên! Con còn dám nói là Trần thị không ức hiếp con! Không phải là Trình nhị công tử kia đã định ra hôn sự với Lâm Cảnh Nguyệt rồi sao? Hiện giờ, tại sao lại muốn con gả cho hắn?"

"Từ sớm ta đã đoán được, nhất định cô ta sẽ không an lòng mà để nữnhi của ta gả đi làm phu nhân của nhà quan chứ gì?"   Trong giong nói của Vương thị tràn đầy lửa giận.

Vào lúc này, bà đã đứng dậy, vội vã chuẩn bị đi ra ngoài, nhìn bộ dáng này, nhất định là quyết đi tìm Trần thị tính sổ rồi!

Lâm Cảnh Nhàn vội vươn tay ra, bắt lấy tay của Vương thị. Rồi ấm giọng nói ra: "Nương, người trước hết đừng có gấp, hãy nghe con nói hết lời."

Lúc này Vương thị mới bình tĩnh trở lại, bên tai chỉ nghe giọng nói nhu hòa, nhỏ nhẹ của Lâm Cảnh Nhàn vang lên: "Nương, chuyện này thật sự không có liên quan đến Trần di nương, là vì con tự nguyện gả đi."

Đầu lông mày của Vương thị liền nhảy dựng lên, vẻ mặt không thể tin được nhìn Lâm Cảnh Nhàn, mở miệng hỏi lại: "A Nguyên! Con có biết vị Trình nhị công tử kia..."

"Nương, ta biết rõ, thân thể của Trình nhị công tử không tốt., Có lẽ, không bao lâu lâu nữa, hắn sẽ chết." Lâm Cảnh Nhàn thản nhiên nói ra, đối với lời nói của Vương thị, việc này không có gì là bất ngờ với nàng cả.

Vương thị cau mày: "A Nguyên, có phải Trần thị đã nói gì với con không? Đã mê hoặc con gả đi chăng?"

Lâm Cảnh Nhàn lắc lắc đầu, nói ra: "Nương, người đừng lo lắng, mặc dù bà ấy có muốn con gả đi, con cũng không muốn. Cho nên bà ấy làm sao có thể ép con được? Muốn gả cho Trình Tri Quân, đó thật sự là chủ ý của con."

"Nhưng vì cái gì? Dù sao con cũng phải nói cho ta biết lý do?" Vương thị không hiểu hỏi lại.

Lâm Cảnh Nhàn biết rõ, chuyện này nếu nói cho ai nghe, thì bọn họ cũng sẽ cảm thấy khó hiểu. Dù sao, Trình Tri Hiểu thoạt nhìn cũng còn tốt hơn là Trình Tri Quân mà.

Lâm Cảnh Nhàn cắn cắn môi, thấp giọng nói ra: "Nương, từ sớm Trình Tri Hiểu và Lâm Cảnh Nguyệt đã có...Có tư tình rồi."

Kỳ thật, Lâm Cảnh Nhàn nói điều này ra không biết có chính xác hay không nữa. Vì vào lúc này, hai người đó vẫn chưa có gì, nhưng mà, đối với đôi cẩu nam nữ này, thì sớm muộn gì cũng sẽ tư thông thôi. Hiện giờ nàng nói như vậy, cũng không tính là tin đồn vô căn cứ, vì không có lửa làm sao có khói đây.

Hiện giờ, vì để mình có thể triệt để hoàn toàn rời xa Trình Tri Hiểu, mà gả cho Trình Tri Quân, thì hy sinh một Lâm Cảnh Nguyệt cũng không tính là gì cả!

Trong lòng Vương thị trầm xuống, tiếp đó là tức giận nói ra: "Con nói cái gì? Bọn họ đã có tư tình từ trước sao? Chuyện này...Ta cũng không lạ! Trần thị là một người không ra gì, sinh ra một tiểu tiện nhân cũng không an phận. Cũng là lẽ thường tình!"

Mặc dù Vương thị lạnh lùng, xinh đẹp đến thoát tục, nhưng khi mắng chửi người, cũng không chút lưu tình.

Lâm Cảnh Nhàn biết rất rõ tính tình của mẫu thân mình, nên cũng không lạ gì cả. Bởi vì tính tình của mẫu thân như vậy, cho nên mới có chỗ cho Trần thị chui vào, và được phụ thân sủng ái đến mức mê mẩn!

Trần thị nhõng nhẽo yêu kiều, cười lên như một đóa hoa trắng nhỏ, khóc lên thì nước mắt như mưa, nam nhân nào thấy thế mà không thể thích cho được?

Mẫu thân tính tình cứng cỏi, cố chấp. Nói kiên cường như thế, nhưng kỳ thật lại có chút đơn thuần, không hiểu những loại...kia, chỉ biết làm ầm ĩ, cho nên mới gặp phải cảnh ngộ như thế.

Sống lại một đời, rất nhiều chuyện Lâm Cảnh Nhàn đã nhìn thấu triệt để.

Lâm Cảnh Nhàn gật đầu, làm vẻ mặt ưu sầu nói: " Bọn họ đã có tư tình từ trước, con gả đi thì tính là gì? Chờ con gả đi, cô ta cũng gả cho Trình nhị công tử. Chẳng nhẽ cô ta sẽ đoạn tuyệt tư tình với Trình đại công tử ư? Nếu đến lúc đó, bọn họ cùng nhau cấu kết lại, thì thể diện của con để ở đâu?"

Lâm Cảnh Nhàn vừa nói như thế, Vương thị liền cau mày nói ra: "Nếu thật sự là như vậy, thì đương nhiên là không thể gả!"

Vương thị xuất thân từ danh gia vọng tộc. Cho nên chịu nền gia giáo* rất tốt, và tất nhiên nhìn không được chuyện tư thông kia rồi! Chuyện này so với việc nạp thiếp còn đáng giận hơn vạn phần!

*gia giáo (sự giáo dục của cha mẹ đối với con cái).

"Chúng ta không thể cứ nuốt trôi cục tức này được. Hiện giờ, ta phải trở về hỏi cho rõ ràng, cần phải cho người đem tiểu tiện nhân LâmCảnh Nguyệt đi trầm lồng heo*!" Trong ánh mắt của Vương thị, còn bám thêm vài tia ngoạn lệ!

Từ sớm, bà đã tâm tàn ý lạnh, căn bản cũng không muốn cùng Trần thị tranh thủ tình cảm. Vì vậy, mấy năm gần đây, bà vẫn luôn tịnh tu ở Ngọc Từ Am.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.