Lâm Gia Thiếu Nữ

Chương 20: Chung đụng



Hóa ra ở phía sau, đã có người theo dõi. Chờ đến đúng thời điểm để  đến bắt gian đây mà!

Ngay lập tức, Lâm Cảnh Nhàn không dám cử động nữa. Vào lúc này, nếu để người khác phát hiện ra nàng và hắn ở chung một phòng thì xúi quẩy cho nàng rồi.

Mặc dù nàng và hắn không làm gì cả, nhưng tin tức bị truyền đi, thì sẽ là nàng quyến rũ hắn. Kết cục, chính là danh tiếng của nàng sẽ bị hủy hoại một cách triệt để.

Và chắc chắn một điều là nàng không thể gả cho Trình Tri Hiểu. Tuy  rằng nàng thật sự không muốn gả cho kẻ phụ bạc đó, nhưng nàng không muốn phải thông qua tình cảnh này mà đạt được mục đích.

Ở phía dưới giường không gian vô cùng yên tịnh. Cho nên, nàng có thể nghe được  tiếng hít thở đều đều của Trình Tri Quân. Hơn nữa, cơ thể dựa sát vào nàng đang truyền đến một độ ấm nóng rực, thật khiến nàng có chút không được tự nhiên, vì chịu đựng không nổi, nên cơ thể nàng liền giãy giụa một cái.

Ngay lập tức, nàng cảm nhận được bàn tay của Trình Tri Quân đang ôm lấy nàng càng xiết chặt lại. Lúc này, nàng liền hiểu rõ, Trình Tri Quân đang nhắc nhở nàng, chớ nên lộn xộn.

Trên bờ trán trắng nõn của nàng đã nhỏ ra từng giọt mồ hôi nho nhỏ, nàng cắn răng kiềm chế, nhẫn nại chờ đợi. Nàng xưa giờ đâu có thói quen chung đụng với hắn như thế này chứ.

Cơ thể của Trình Tri Quân càng lúc càng nóng, thật khiến cho nàng có chút bất an, đừng nói là thuốc ấy đã phát huy tác dụng rồi nha? Có điều, chỉ trong một giây, nàng liền phủ định quan điểm của mình, một lần, rồi lại một lần tự nói với mình, Trình Tri Quân không thể viên phòng!

Cho nên càng không thể làm gì nàng được!

Bên trong phòng giờ đã có nhiều tiếng bước chân hỗn loạn đi vào, Lâm Cảnh Nhàn liền lập tức ngừng lại tiếng hít thở.

Âm thanh của Thái Liên truyền đến: "Phu nhân, đại tiểu thư đã đi vào giấc ngủ."

"Đi ngủ sao? Vậy người đâu?" Âm thanh của Trần di nương nghe qua có vẻ không vui truyền đến.

Thái Liên vội nói: "Có thể tiểu thư đã đi ngoài*(đi tiểu tiện), nô tỳ cũng không để ý nữa."

Trần di nương tức giận nói ra: "Vậy ngươi ở đây làm gì hả? Tiểu thư nhà mình làm gì ngươi cũng không màng để ý đến! Đúng là đồ ăn hại mà!"

Thái Liên cúi đầu nói ra:"Sau khi tiểu thư đi ngủ, chúng nô tỳ liền đi làm việc của mình, vả lại căn bản vào giờ này chúng nô tỳ đã có thể làm một chút chuyện cho riêng mình, không biết phu nhân tìm tiểu thư là có việc gì, cứ nói với nô tỳ, nô tỳ sẽ chuyển cáo lại."

"Hừ! Không cần đến ngươi!" Trong giọng nói của Trần di nương rõ ràng là đang rất tức giận.

Ở mặt ngoài,  lời nói của Thái Liên đối với Trần di nương nghe qua trông rất là kính cẩn ngoan ngoãn, nhưng tận đáy lòng của nàng thì lại không xem Trần di nương là một người quan trọng gì cả, nàng không sợ đắc tội với Trần di nương. Nếu nàng sợ, thì nàng đã không hồi báo lại động thái của bà ta cho tiểu thư rồi.

Huống chi, nàng đã trở thành nha hoàn hồi môn của tiểu thư rồi, nàng nhất quyết một lòng một dạ cùng tiểu thư rời khỏi đây. Khế ước bán thân của nàng đã ở trong tay của tiểu thư, vậy chẳng phải Trần di nương không thể làm được gì nàng sao?

Ngày trước, có lẽ nàng thật sự sợ Trần di nương, bởi vì tiểu thư của nàng lúc đó rất yếu ớt, nhu nhược, nàng thật sự lo lắng rằng, ngay cả bản thân của tiểu thư còn để mặc cho Trần di nương bắt nạt, thì làm sao có thể che chở bảo vệ nàng. Nhưng chỉ qua mấy ngày ngắn ngủi... Thái Liên liền cảm nhận được, tiểu thư nhà nàng đã có những thay đổi rất lớn.  Tựa hồ không còn ngoan ngoãn phục tùng Trần di nương như hồi xưa nữa, thậm chí còn có chủ kiến riêng, những việc làm của tiểu thư đều che giấu không để Trần di nương biết được.

Đối với sự thay đổi lớn như vậy, thật khiến cho Thái Liên cảm thấy có chút kỳ lạ. Nhưng nàng cũng không thể lý giải được vì sao tiểu thư của mình lại thay đổi thành như thế. Mặc dù, nói Trần di nương ép tiểu thư phải gả cho Trình nhị công tử, nhưng vào lúc đó, tiểu thư chẳng những không nói gì, cũng rất vui vẻ nhận lời. Có phải, trong lòng tiểu thư cảm thấy không thoải mái, vì thế đối với Trần di nương cũng không còn tôn kính như trước kia. 

Mặc dù, Thái liên không tán thành việc tiểu thư của mình gả cho Trình nhị công tử, nhưng đối với sự thay đổi tâm tính của tiểu thư nhà mình thì... nàng sẽ vẫn luôn hết lòng giúp đỡ tiểu thư.

So với việc Thái Liên không sợ hãi lo lắng thì vào lúc này Lâm Cảnh Nhàn đã tỏ ra thấp thỏm, bất an rất nhiều. Nếu để người ta phát hiện ra nàng và hắn hai người đang ở dưới gầm giường ôm nhau như thế này thì... Sau này, nàng làm sao mà ngẩng đầu làm người nữa đây?

Vừa lúc đó, Lâm Cảnh Nhàn cảm nhận được nơi vị trí gờ cổ của mình, có gì đó khẽ động động, dường như có một thứ lông xù đang kéo tóc nàng.

Nàng tùy tiện lấy tay sờ sờ lên cổ, cứ sờ như vậy, Lâm Cảnh Nhàn liền biết, trên tay nàng bắt được một thứ, nó tuyệt đối là một con chuột không nhỏ!

Là người của hai kiếp, vật mà nàng sợ nhất chính là rắn, côn trùng, kiến, và chuột. Vào lúc này nàng sờ đến nó, đương nhiên là quá mức sợ hãi rồi.

Nhưng cũng may Lâm Cảnh Nhàn vẫn còn chút lý trí, cắn chặt hàm răng, cố gắng chịu đựng không để mình hét lên.

Nhưng mà, Lâm Cảnh Nhàn lại kìm không được sự sợ hãi trong lòng, cơ thể liền run rẩy.

Và đương nhiên, Trình Tri Quân cũng cảm nhận được Lâm Cảnh Nhàn có gì đó không được bình thường. Hắn không nói lời nào, chỉ vỗ vỗ tấm lưng của nàng mà trấn an. 

Tạm thời không nói đến việc hai người đang quấn lấy nhau như hai con châu chấu trên một sợi dây. Mà nếu như Lâm Cảnh Nhàn xảy ra vấn đề  thì hắn cũng không thể thoát được.

Nhưng khi nhìn thấy cơ thể của nàng cứ run lẩy bẩy như thế, thật khiến cho hắn cũng không thể hạ quyết tâm được.

Vô tình, Trình Tri Quân lại nhớ đến vẻ mặt không đổi sắc của Lâm Cảnh Nhàn khi liên tục đâm chết con sói kia, nhưng người con gái đang ở trong ngực của hắn thì lại đang sợ đến mức run lẩy bẩy, tựa như con chim nhỏ trong trời đông giá rét.

Trong đôi mắt hắn chợt lóe qua một tia sáng như mạch nước ngầm, không hiểu nàng ấy sống qua ngày ở đây như thế nào nữa? Vì cớ làm sao, chỉ một vị di nương lại có thể khiến nàng run sợ đến như vậy?

Từ sớm, Trình Tri Quân đã biết Lâm Cảnh Nhàn sống trong phủ này cũng không được như ý nàng. Vì dù sao, trong một gia đình bình thường mà nói, ở đâu lại chui ra một thứ muội đi quyến rũ phu quân của tỷ tỷ mình công khai đến như vậy? Trừ phi, nàng chính là một đích nữ ở trong gia tộc này không có vị thế gì cả.

Nghĩ như vậy, Trình Tri Quân cũng không còn cảm thấy chán ghét nàng nữa. Nói cho cùng, hôn sự này, cả hai người bọn họ cũng đều ghét bỏ.

Và điều hiển nhiên, Lâm Cảnh Nguyệt nhìn hắn chướng mắt, thì hắn cũng không hề muốn thú Lâm Cảnh Nguyệt!

Trình Tri Quân nào biết được, nàng thật sự  sợ nhưng không phải là sợ Trần di nương, mà là sợ cái con chuột nhỏ đang liên tục túm lấy tóc nàng!

Ở trong phòng, Trần di nương cứ đi tới đi lui. Mặc dù, trong lòng Lâm Cảnh Nhàn đang rất sợ hãi nhưng phải cố đè nén xuống cổ họng.

Vừa lúc đó, đột nhiên Lâm Cảnh Nhàn cảm giác được, dường như có người đang muốn nhấc lên tấm khăn trải giường, như muốn nhìn xem ở phía dưới giường có vật gì không! Nàng vô cùng kinh hãi, chợt Lâm Cảnh Nhàn lại cảm nhận được một lực kéo rất lớn, đang lúc ngạc nhiên, cả người nàng đã bị Trình Tri Quân ôm sát vào người, bám chặt vào phía trên của tấm ván giường. 

Vào lúc này, ở phía sau, cả người Trình Tri Quân đã dính sát vào người nàng, cách mặt đất một khoảng trống, tay hắn đang nắm chặt thanh gỗ chống đỡ tấm ván ở phía dưới mặt giường.

Trong lòng Lâm Cảnh Nhàn giật mình kinh hãi,  cái người này không phải là một kẻ đang mất bệnh nằm liệt giường, không bao lâu nữa sẽ có người đến rước sao? Vì sao nàng lại cảm thấy hắn so với những nam tử bình thường khác có phần còn mạnh mẽ hơn gấp mấy lần vậy?

Ngay lúc Trần di nương nhìn đến, thì con chuột ban nãy vừa quấy rầy Lâm Cảnh Nhàn, liền chít một tiếng từ bên trong gầm giường nhảy vọt ra, nhắm thẳng Trần di nương mà bay đến.

Vì không kịp chuẩn bị, Trần di nương liền bị con chuột chụp một cái ngay mặt!

Ở bên cạnh, Thái Liên nhìn thấy liền có chút buồn cười, nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống, nghiêm trang nói: "Phu nhân, không biết là người đang tìm gì dưới đó?"

"Tiện tỳ ngươi, đã bao lâu rồi không chịu quét dọn gầm giường hả, ở dưới đã đầy chuột nhỏ kìa!" Trần di nương sờ sờ khuôn mặt, cảm thấy khuôn mặt mình không có bị phá hủy, thì mừng rỡ, tức giận quát to.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.