Lâm Gia Thiếu Nữ

Chương 26: Dụ dỗ Ngọc Liễu



Mà thôi, cho dù Cảnh Nguyệt có bị người hiểu lầm đi chăng nữa. Thì chuyện cũng đã được xóa sạch, nuốt trôi xuống bụng hết rồi.

Lâm Tân Mẫn có bất bình hay tức giận thì cũng không phải là vì Lâm Cảnh Nhàn.

Ông cảm thấy rằng, việc gả nữ nhi nào đi đến Trình gia, thì kết quả cũng đều như nhau. Chỉ là, để chuyện nháo loạn thành ra như vậy, về sau, chắc chắn danh tiếng của Lâm gia cũng khó mà giữ được.

Bởi vì điều này, Lâm Tân Mẫn cũng có chút tức giận với Trần di nương.

Liền mượn chuyện của Lâm Cảnh Nhàn, quở trách bà một phen.

...

Lại nói về hai người...

Lâm Cảnh Nhàn và Trình Tri Quân.

Hiện giờ, hai người bọn họ, một trước một sau, bước về nơi ở của từng người.

Nhưng để đến được phòng của mình, thì phải cùng nhau đi qua hoa viên nhỏ.

Bước được vài bước, Lâm Cảnh Nhàn liền dừng lại, hướng người về phía Trình Tri Quân mà thi lễ, nói ra: "Chuyện hôm nay, rất đa tạ huynh."

Trình Tri Quân mỉm cười, ánh mắt hắn tràn đầy vẻ tìm tòi nghiên cứu, còn có chút giễu cợt:"Có thật là không muốn gả cho đại ca ta? Và nàng là thật lòng muốn gả cho ta?"

Nghe vậy, trong lòng nàng thầm lầu bầu một tiếng:'Gả cho ngươi cũng tốt. Rất nhanh thôi, ngươi sẽ phải đi bái kiến Diêm vương gia rồi. Ha, ha...Đến lúc đó, nàng sẽ có thứ mà nàng muốn.'

Có điều, ở ngoài miệng, đương nhiên là nàng sẽ không nói như vậy. Chỉ mở miệng nói ra:"Chỉ cần ta thấy mặt bọn họ, thì đã tức muốn chết rồi. Gả cho huynh cũng có cái tốt,  ít nhiều gì, trước khi thành thân, huynh cũng không có đối xử với tỷ muội ta như thế!"

Trình Tri Quân đi lên trước một bước: "Hửm. Dường như, nàng rất có lòng tin đối với ta!"

Lâm Cảnh Nhàn thầm oán, đối với một kẻ bị bệnh sắp chết, có thể không có lòng tin sao? Cho dù, hắn có muốn cái kia, thì cũng đâu có cái chức năng ấy!

"Điều đó là đương nhiên. Ta nói cho huynh biết nhé, khi huynh và Trình Tri Hiểu đứng cạnh nhau. Thì ta chỉ có thể nói rằng, cả con người huynh đều toát lên một khí chất xuất chúng, vừa nhìn đã biết, huynh là người tĩnh lặng, luôn biết kiềm chế bản thân. Chậc,chậc, so với Trình Tri Hiểu mặt người dạ thú kia thì hoàn toàn khác xa!"

Lâm Cảnh Nhàn không chút do dự, ca hát nịnh hót hắn.

Dù sao, hai người bọn họ cũng sắp trở thành phu thê rồi. Chẳng nhẽ, nàng còn phải đi quản hắn có xem tình này là tình hư ý giả, hay là khỉ gió gì không hả. Có thể chung sống với nhau hòa thuận là tốt lắm rồi.

Trình Tri Quân nghe thế, liền mỉm cười.

Trong khoảnh khắc đó, nụ cười ấy của hắn như xua tan cả mây đen, mang đến cho bầu trời một mảnh trong xanh và rực rỡ, thực khiến nàng cũng phải thất thần một phen.

Đứng trong khoảng cách gần như thế, nàng có thể quan sát được khuôn mặt của Trình Tri Quân rõ ràng nhất. Trừ bỏ đi cơ thể hơi gầy, và khuôn mặt yếu ớt của hắn. Thì nàng không thể không thừa nhận, luận về tướng mạo, hắn còn đẹp hơn Trình Tri Hiểu rất nhiều.

Khuôn mặt của hắn mang một vẻ đẹp nhẹ nhàng mà sâu sắc, phần lông mày lại có thêm vài phần anh khí. Một đôi mắt trầm tĩnh tô thêm nét an bình, môi hồng răng trắng. Quả thực là một tướng diện tốt, sự ngạo mạn của hắn tựa như đóa hoa mai nở trong tuyết trời lạnh giá.

Lời nàng vừa nói khi nãy, tuy chỉ muốn nịnh hót, nhưng cũng nói không sai, trên người hắn thật sự có loại khí chất tao nhã ấy, trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Chỉ đáng tiếc, một người như vậy, lại bị què một chân, cơ thể lại mang bệnh, hơn nữa còn là một người đoản mệnh.

Thậm chí, nàng kiềm lòng không được mà phải tiếc hận một phen.

Có điều, rất nhanh, nàng đã trở lại trạng thái bình thường. Vì sớm hay muộn, người đó cũng phải chết thôi, nàng tuyệt đối không thể có tình cảm với hắn! Nếu không, hắn chết rồi, trong lòng nàng sẽ cảm thấy rất là đau khổ.

Hơn nữa, nam nhân trong thiên hạ, được mấy người tốt?

Từ phụ thân của nàng, rồi đến Trình Tri Hiểu, đều cũng như nhau!

Thà rằng, nàng sống một cuộc đời quả phụ, an an bình bình cả đời hưởng thụ. Chứ cũng không màng chạm đến chuyện yêu đương nam nữ ấy.

"Nè, ta mệt rồi, chúng ta...Ngày khác gặp lại." Lâm Cảnh Nhàn nói xong, liền bước nhanh rời đi.

Để lại một mình Trình Tri Quân đứng đó, hắn nhìn xem bóng dáng của nàng có phần bối rối, nụ cười trên mặt càng sâu hơn, quả là một cô nương thú vị.

Hắn khập khiễng bước đi. Dưới bầu trời đêm, ánh trăng chiếu rọi khắp cả người hắn.

Dưới ánh sáng mờ ảo, khuôn mặt của hắn lại càng trở nên thoát tục, càng kiêu ngạo và lạnh nhạt, so với Trình Tri Hiểu, quả thực đẹp hơn nhiều!

...

Sau khi trở về, Lâm Cảnh Nhàn cảm thấy hơi đói, liền phân phó Ngọc Oanh mang thức ăn đến cho nàng. Còn về phần Thái Liên, hôm nay cũng đã vất vả nhiều rồi, nên Lâm Cảnh Nhàn cho phép nàng trở về nghỉ ngơi.

Nói về sự can đảm, thì Ngọc Oanh so với Thái Liên có chút không bằng. Cho nên, nàng không hề có ý định phân phó Ngọc Oanh đi làm những chuyện quan trọng thay nàng.

Hôm nay, mọi chuyện đã phát sinh thành ra như thế. Nàng cảm thấy con đường phía trước đang chào đón nàng. Rốt cuộc, nàng cũng không cần gả cho Trình Tri Hiểu nữa rồi!

Thậm chí, vì quá phấn kích, vui mừng quá độ, nàng liền uống thêm một ly rượu nữa cơ!

Ăn uống no đủ, tất nhiên, việc phải làm sau đó, chính là ngủ một giấc thật ngon.

...

Còn về phía Lâm Cảnh Nguyệt, cũng đang có một giấc ngủ an lành.

Mặc dù đối với loại chuyện này, nàng không hy vọng nó sẽ xảy ra, nhưng nàng cũng có thể an tâm. Vì cuối cùng, nàng cũng được gả cho Trình Tri Hiểu, chứ không phải là một kẻ bị bệnh sắp chết kia!

...

Còn Trình Tri Hiểu thì...

Một đêm chẳng chợp mắt nổi, trong lòng hắn đang có cảm giác hối hận tràn trề. 

Khi đó hắn nên đẩy Lâm Cảnh Nguyệt ra, thì sẽ không xảy ra loại chuyện lớn như vậy!

Đều tại Lâm Cảnh Nguyệt! Nếu không phải nàng dẫn dụ hắn, thì hắn làm sao có thể mất đi Lâm Cảnh Nhàn?

Nghĩ đến Lâm Cảnh Nguyệt, trong lòng Trình Tri Hiểu lại không tránh khỏi việc tưởng nhớ đến thân thể của nàng, cái loại cảm xúc khiến người ta phải trầm mê trong đó. 

Trên người hắn lại dấy lên một dòng nhiệt nóng.

Vừa lúc đó, Trần di nương đã sai Ngọc Liễu đem quà đến tặng.

Mặc dù nói Trình Tri Hiểu là loại người xấu xa, nhưng vẫn là đối tượng cho các thiếu nữ phải đem lòng nhớ nhung.

Ngọc Liễu nhìn Trình Tri Hiểu, cũng không khỏi có chút thẹn thùng.

Dáng người Ngọc Liễu cao gầy, tuổi của nàng lớn hơn Lâm Cảnh Nguyệt cũng không nhiều, nhưng sớm trổ mã, trước sau đều lồi lõm.

Trình Tri Hiểu thấy thế, liền một phen bắt lấy Ngọc Liễu, rồi hôn tới tấp.

Thường ngày, hắn cũng không phải là dạng người háo sắc, nhưng hắn cũng là nam nhân, và đó chính là bản tính.

Hơn nữa, hôm nay, hắn rất bực bội người của Lâm gia!

Hắn cũng đâu phải là kẻ ngốc, tất nhiên nhìn ra, mục đích chính của Lâm gia, chính là muốn đem Lâm Cảnh Nguyệt giao cho hắn!

Hiện giờ, người nha hoàn này chính là người bên cạnh của Trần di nương, trong lòng hắn liền dấy lên tà niệm.

Lâm Cảnh Nguyệt đã làm ra loại chuyện này để hại hắn. Hắn cũng chỉ là ăn miếng trả miếng với đứa nha hoàn này thôi, có gì là to tát đâu chứ!

Ngọc Liễu bắt gặp Trình Tri Hiểu ôm mình như vậy, trong lòng liền tràn ngập sự vui sướng, cả người liền mơn trớn đi lên.

Nàng cũng không muốn cả đời phải làm nha hoàn! Hiện giờ lại có cơ hội, làm sao mà không bắt lấy đây.

Vào lúc này, Trình Tri Hiểu lại có chút chần chừ, ở trong nhà của nhạc phụ tương lai, ngủ với nha hoàn của người ta quả thực cũng không được tốt cho lắm. 

Nhưng, Ngọc Liễu đã trêu trọc hắn,  khiến lòng hắn trở nên ngứa ngáy và rạo rực rồi.

Hắn lại nghĩ đến Trần di nương, cảm thấy rằng Lâm Cảnh Nguyệt cũng không có gan to như thế, nhất định ở phía sau đã có Trần di nương sai sử, vậy hắn phải bắt nha hoàn của bà đền bù tổn thất thôi!

Nghĩ như vậy, Trình Tri Hiểu liền không chút do dự mà chiếm lấy Ngọc Liễu.

Tất nhiên hắn không hề kiên nhẫn dịu dàng gì với nàng, thậm chí là có vài phần mạnh bạo và thú tính.

Và hiển nhiên là, Ngọc Liễu cũng ăn không ít sự đau đớn! Có điều, để có thể làm di nương, nàng cảm thấy mọi thứ nàng chịu đựng đều đáng giá!

...

Sáng ngày hôm sau, Trình Tri Hiểu và Ngọc Liễu cùng nhau tỉnh dậy, hắn nhìn thấy Ngọc Liễu, không khỏi có chút tức giận. Hiện giờ đối với người trong Lâm gia, trong lòng hắn có chút oán giận.

"Ngươi thu dọn xong, trở về đi." Trình Tri Hiểu thản nhiên nói.

Ngọc Liễu do dự một chút, nũng nịu hỏi: "Có thể..."

"Chẳng lẽ ngươi lại muốn ta đi tìm người của Lâm gia, rồi nói rằng ta muốn thú ngươi? Hiện giờ, cũng chưa phải lúc ngươi có thể đến phủ của ta. Nếu ta nói ra, vậy cuộc sống ở trong Lâm phủ, những ngày sau này ngươi có thể thuận lợi sao?" Trình Tri Hiểu hừ lạnh một tiếng, nói ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.