Lâm Gia Thiếu Nữ

Chương 29: Lần đầu giao phong



Nhìn xa, có lẽ. nam nhân sẽ thích màu sáng tươi đẹp của ngọn lửa hồng liên. 

Nhưng hiện thực khi sống chung, thì các nam nhân thường thường cũng sẽ thích một đóa hoa hiểu chuyện như Trần di nương.

Hai mẹ con cùng ngồi chung một chiếc xe ngựa. Trên đường trở về, liên tục ôn lại chuyện xưa.

Chờ sau khi về đến phủ, Lâm Cảnh Nhàn liền an bài cho Vương thị ở Tĩnh viên của nàng. Ở nơi này, cho dù, Trần di nương muốn đến hãm hại mẫu thân, thì cũng phải đi qua cửa của nàng đã.

Lúc Lâm Cảnh Nhàn ra khỏi phủ, Trần di nương không hề hay biết. Nhưng khi Lâm Cảnh Nhàn mang Vương thị trở về. Chuyện này là chuyện lớn động trời, nên từ sớm đã có tùy tùng chạy tới báo tin cho bà.

Vào lúc này, Trần di nương đang chuyên tâm may vá đồ cưới cho LâmCảnh Nguyệt, nhận được tin, bà kinh hô một tiếng. 

Tiếp đó, là nhìn đứa nha hoàn đang khiếp sợ quỳ dưới kia, trầm giọng nói ra: "Ngươi nói sao? Vương thị trở về ư?"

Tiểu nha hoàn đang quỳ trên đất, không ngừng nói ra: "Nô tỳ không dám lừa gạt phu nhân, nô tỳ thật sự nhìn thấy, đại tiểu thư dẫn Vương thị đi vào trong phủ."

"Đại tiểu thư?" Trần di nương có chút kinh ngạc.

"Phải a, đại tiểu thư còn mang Vương thị an bài ở trong viện của nàng." Tiểu  nha hoàn lại nói.

Sắc mặt Trần di nương càng lúc càng âm trầm. Bà mơ hồ cảm thấy, dường như Lâm Cảnh Nhàn đã có thay đổi, nó đã không còn là một đứa trẻ dễ dãi mà bà có thể nắm được ở trong bàn tay bà.

"Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi." Trần di nương cũng không nói gì thêm, cho lui tiểu nha hoàn.

Vào lúc này, trong phòng chỉ còn lại hai người, Lâm Cảnh Nguyệt lo lắng trùng trùng hỏi: "Nương, vì sao Vương thị lại trở về? Chắc sẽ không..."

Trần di nương hừ lạnh một tiếng: "Mẫu thân của Lâm Cảnh Nhàn cũng chỉ là một kẻ phế vật, không đáng lo. Năm đó, ả đã không đấu lại ta, hiện giờ có thể tạo ra bọt sóng gì?"

Lâm Cảnh Nguyệt được Trần di nương an ủi, tạm thời cũng an tâm lại phần nào.

"Cảnh Nguyệt, con mau bảo đệ đệ đến, chúng ta sẽ đi xem Vương thị." Trên mặt Trần di nương tạo ra một nụ cười cổ quái.

Ồ, thì ra, bà còn có một đứa con trai. Trong phủ này, điều quan trọng nhất là có nhi tử ở bên cạnh mình.

Vương thị cũng có một đứa con trai, nhưng đứa con ấy... lại có xuất thân không rõ ràng. Hiện giờ, đã bị đuổi ra ngoài, cho làm con thừa tự! Ha, đứa con trai này nói chung không có tư cách thừa kế gia nghiệp to lớn của Lâm gia bọn họ!

Vào lúc này, mang nhi tử của mình qua thăm Vương thị, rõ ràng là Trần di nương  muốn đánh một chiêu vào mặt Vương thị rồi.

Nhi tử của Trần di nương tên là Lâm Cẩm Phong. Trong Lâm Gia, xếp hàng thứ ba, cũng chính là Tam công tử.

Mặc dù chỉ là một đứa con thứ, nhưng Lâm Tân Mẫn rất mực yêu thương dốc lòng bồi dưỡng.

Tuy rằng Vương thị không có ở vương phủ đã được nhiều năm rồi, nhưng Trần di nương không bao giờ quên hận ý của bà đối với Vương thị.

Bà có thể không hận sao? Đã nhiều năm như vậy, con gái đã sắp đi xuất giá. 

Vương thị chỉ là một phế vật, mà vẫn chiếm được danh tiếng đích phu nhân, biến bà trở thành một người phụ nữ danh bất chính, ngôn bất thuận. Trong lòng bà còn có thể vui vẻ sao?

Vương thị và Lâm Cảnh Nhàn vừa sắp xếp xong, Trần di nương đã đến trước cửa.

Khi nhìn thấy Trần di nương. Ánh mắt của Vương thị đã tràn ngập lửa giận, nữ nhân này, hại nữ nhi của bà cách xa bà nhiều năm như thế! Hại nhi tử bà, cho đến bây giờ, cũng không biết nó đang ở đâu!

Nhìn Vương thị có chút không kiềm chế nổi, Lâm Cảnh Nhàn liền vội nắm lấy tay của Vương thị.

Trên người truyền đến hơi ấm từ đôi tay của Lâm Cảnh Nhàn, đã khiến Vương thị an định lại một chút. Thầm nghĩ trong lòng, từ sớm Nguyên nương đã có nói với bà. Vừa hồi phủ, tuyệt đối không thể vì Trần di nương khiêu khích mà mất đi lý trí.

Vương thị nhìn vẻ mặt tỏa sáng của Trần di nương, vẻ mặt lạnh nhạt, chỉ híp nửa mắt, cũng không nói gì.

Thái độ này của Vương thị, thật khiến Trần di nương phải kinh ngac. Tính tình của bà ta xưa nay không tốt, nhìn thấy được nàng, là đã nổi điên rồi. Vì sao đến lúc này, nàng lại không thấy gì nữa?

Trần di nương mỉm cười nhìn Vương thị, đi lên phía trước một bước: "Tỷ tỷ, thật sự đã trở về."

Nói xong, Trần di nương liền xoay qua oán trách Lâm Cảnh Nhàn: "A Nguyên, hài tử này thật là, mang tỷ trở về, cũng không thèm báo cho ta một tiếng."

Lâm Cảnh Nhàn chỉ cười nhẹ một cái, dịu dàng nói: "Nhị nương, là con thấy ngươi bận bịu lo hôn sự cho Cảnh Nguyệt muội muội, vì thế cũng không dám đến quấy rầy người."

Có mặt mẫu thân nàng ở đây, Lâm Cảnh Nhàn chẳng muốn kêu Trần di nương là một tiếng mẫu thân gì cả. Nhưng hôm đó, đến cầu Lâm Tân Mẫn cho mẫu thân trở về. Thì nàng cũng đã hiểu rõ, Lâm Tân Mẫn không hề thích mẫu thân nàng. Cho nên, mới có kiểu đối đãi khác nhau đến như thế.

Kỳ thực, nghiêm túc mà nói, một tiếng nhị nương này, nàng không cần thiết phải kêu!

Gì mà nhị nương? Một tiếng xưng hô chẳng ra gì!

Trần di nương chẳng qua cũng chỉ là thiếp thất trong phủ! Thậm chí đích nữ có thể coi một di nương là hạ nhân mà tùy ý sử dụng!

"Cảnh Nguyệt, Cẩm Phong, mau đến đây gặp qua đại nương đi". Trần di nương gọi.

Lâm Cẩm Phong chỉ là thiếu niên mới mười ba tuổi, bộ dáng cũng thanh tú. 

Nhưng trên mặt lại mang vẻ âm u lạnh lẽo, khiến người ta nhìn vào cũng không được thoải mái.

Hắn cũng không tình nguyện, chỉ đi qua hô lên một tiếng: "Đại nương."

Trong lòng Lâm Cảnh Nhạt cười nhạt một tiếng, Trần di nương đang tuyên thệ chủ quyền, nhi tử của bà ta không được gọi Vương thị là mẫu thân!

Lâm Cảnh Nhàn câu môi nhìn Trần di nương, nàng tin rằng, không mất bao lâu, nàng sẽ bắt Cẩm Phong phải sửa đổi cách xưng hô!

"Tỷ tỷ, tỷ ở Ngọc Từ Am chịu khổ qua ngày. Mà muội muội như ta, lại không đến thăm tỷ. Cũng bởi vì quý phủ quá bận rộn, ta lại phải giúp đỡ lão gia trông coi Lâm phủ, còn phải dạy dỗ bọn nô tỳ, rồi hiếu thuận với lão phu nhân. Hơn nữa, ta còn có một đám hài tử cần ta quan tâm, thực sự là không có thời gian rỗi đến thăm tỷ." Trần di nương dịu dàng nói.

Vương thị nắm chặt quả đấm của mình.

Lâm Cảnh Nhàn thấy thế, mở miệng cười: "Nương, chúng ta phải cám ơn nhị nương đó. Nương không ở trong phủ đã nhiều năm, nhị nương lại giúp người lo toan những chuyện này, có đúng không?"

Đơn giản, Trần di nương đang có ý định khoe khoang bản thân bà rất quan trọng đối với Lâm phủ, chính mình đã nghiễm nhiên trở thành chủ mẫu quản gia.

Nhưng Lâm Cảnh Nhàn đã đánh vỡ ảo tưởng của Trần di nương rồi! Làm nhiều hả, không phải là vì phải làm thay cho Vương thị sao? Và bà ta cũng là một kẻ vô danh không phận thôi!

Nhất thời thần sắc của Trần di nương có chút gượng gạo.

Vầng trán của Vương thị cũng đã giãn ra, bà nhìn nữ nhi của mình, cũng đã hiểu được, đối phó với Trần di nương thì không thể dùng cách trực tiếp! Nếu không, sẽ bị Trần di nương xoay chuyển một phen, khiến bà cũng không phải là bà nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.