Mấy ngày nay, Lâm Cảnh Nhàn gần như đã lấy lại tất các cửa hàng và thôn trang, cũng có một vài cái khó khăn, nhưng Mạc chưởng quầy cũng đã giao hết tất cả cho nàng rồi.
Tại thành Thanh Châu này, Mạc chưởng quầy cũng được coi như là phân nửa người có quyền có thế.
Lúc này, phần hồi môn ở trong phủ gần như cũng đã chuẩn bị xong. Còn về phần hồi môn của Lâm Cảnh Nhàn, Trần di nương vẫn cứ trì hoãn, nhưng đối với sự trì hoãn này của bà, trong lúc lơ đãng Lâm Cảnh Nhàn lại nhắc đến chuyện đêm đó.
Rốt cuộc, có một vài người vẫn rất để ý đến thanh danh của con gái mình, vì thế Trần di nương cũng không thể đem chuyện này xử lý tuyệt đối được. Cho nên, tuy rất muốn làm khó Lâm Cảnh Nhàn, nhưng những thứ vốn nên có, dường như đều được chuẩn bị đầy đủ.
Đương nhiên, Trần di nương lén lút để lại cho Lâm Cảnh Nguyệt những thứ hồi môn gì, cũng không phải ai cũng biết được.
Nhưng mà, cho dù Trần di nương có chuẩn bị nhiều thứ tốt hơn cho Lâm Cảnh Nguyệt đi chăng nữa. Có lẽ cũng không bằng những thứ mà Vương thị đã đưa cho Lâm Cảnh Nhàn, những thứ mà Trần di nương có được, cũng chỉ là một ít tham lamcắt xén của cải trong Lâm phủ mà thôi.
Đương nhiên, làm sao có thể so sánh được với một nữ tử xuất thân từ danh môn thục quý như Vương thị được chứ.
Lúc này, La Bình Nhi đã bắt đầu thai nghén, La Bình Nhi thoạt nhìn vốn đã mảnh mai yếu ớt, kể từ đó, càng khiến Lâm Tân Mẫn đau lòng hơn.
Trái lại, Vương thị bây giờ thì lại không cảm thấy sao cả. Bởi vì, trong mắt bà cũng không còn có Lâm Tân Mẫn nữa, nếu là trước đây, gặp phải loại chuyện này bà nhất định sẽ rất đau buồn, ngay cả trà nước cũng không màn tới, nhưng hôm nay, Vương thị rất nhàn hạ vui mừng.
Ít nhất tâm tư của Lâm Tân Mẫn đã đặt hết vào La Bình Nhi kia, hẳn sẽ không cần đến phiền nhiễu bà nữa.
Lúc này, tâm tư của Vương thị đang dồn hết vào việc chuẩn bị cho hôn lễ của Lâm Cảnh Nhàn!
So với tâm tình của Vương thị, thì trái lại, vào lúc này Trần di nương lại đứng ngồi không yên. Tuy rằng trong phủ hiện giờ có hai vị di nương khác, nhưng bởi vì hai vị di nương kia vẫn không có con nối dõi, nên hiển nhiên địa vị của bọn họ, chắc chắn sẽ không bằng nàng.
Nhưng bây giờ, La Bình Nhi đến, vốn đã được lợi thế về tuổi trẻ, lại mang dáng vẻ yêu kiều, nhu nhược, đáng được Lâm Tân Mẫn phải sủng ái bằng mọi giá. Hiện giờ, lại có thể sinh ra một mụn con, khẳng định sự sủng ái từ Lâm Tân Mẫn sẽ được phân chia cho cả hai người bọn họ!
Trần di nương nghĩ nghĩ như thế, trong lòng liền lung lay.
Trong lòng nàng tự hỏi, làm thế nào để có thể khiến đứa con trong bụng của La Bình Nhi biến mất, nhưng hiện giờ, Vương thị không phải là một ngọn đèn đã cạn dầu, năm đó, dưới mí mắt của Trần di nương, Vương thị vẫn bình an hạ sinh ra một cặp trai gái, đủ để thấy về mặt này, Vương thị nhất định sẽ không cẩu thả qua loa.
Trần di nương cũng đã tìm ra được vài chuyện có thể làm, nhưng không tìm được thời cơ thích hợp.
Nàng càng lo lắng, tính khí liền cũng lớn hơn vài phần, trước đây còn có thể kìm nén cảm xúc, nhưng hiện giờ, nỗi uất ức trong lòng, khiến nàng khó mà kìm nén được, trong lòng tựa như lửa đốt!
Nhưng những thứ này rơi vào trong mắt Lâm Tân Mẫn, càng khiến Lâm Tân Mẫn ngày càng chán ghét Trần di nương hơn, và hắn cảm thấy dường như Trần di nương và Vương thị đã thay đổi tính tình rồi.
Một người trước kia kiêu ngạo, cố chấp, nay lại trở nên hiền lành dễ chịu.Một người, trước kia tựa như hoa như ngọc, nay lại không biết đã trở thành dạng gì.
Mắt thấy sắp đến ngày mừng thọ cho Lâm lão phu nhân, dựa theo quy củ trong phủ, bữa tiệc mừng thọ này sẽ do đương gia Lâm Tân Mẫn chuẩn bị.
Đương nhiên, tuy nói là giao cho Lâm Tân Mẫn, nhưng không đồng nghĩa Lâm Tân Mẫn phải tự tay chuẩn bị, mà chuyện này là do nữ nhân bên trong hậu trạch chuẩn bị mà thôi, trước kia những việc này đương nhiên là do Trần di nương đảm trách.
Chẳng qua, bây giờ có vẻ có một chút khác nhau rồi.
Dẫu sao, Vương thị cũng đã quay về phủ. Hiện giờ, bà cũng đang phụ trách sắp sếp bữa ăn trong phủ, nay tiệc thọ yến này, là một bữa tiệc quan trọng, đương nhiên việc chuẩn bị món ăn cũng được ưu tiên lên hàng đầu.
Trong lúc nhất thời, mọi người cũng đã suy đoán ra, tiệc mừng thọ này, có thể sẽ do Vương thị thị đảm trách rồi.
Nhưng Lâm Cảnh Nhàn lại không mấy vui mừng, bởi vì việc chuẩn bị buổi tiệc rất quan trọng, nàng có thể mượn chuyện này, để cho mọi người biết, trong Lâm phủ, đích thê và đích nữ, không dễ gì để cho mọi người có thể ức hiếp khi dễ đến như vậy!
Cũng có thể cải chính thanh danh, để Trần di nương có thể hoàn toàn nhận ra rằng, bà ta chỉ là một tên trắc thất mà thôi!
Tuy nhiên, vấn đề này, không phải Lâm Cảnh Nhàn muốn đem lên người mình làm là được, Trần di nương há có thể dễ dàng cho qua sao?
Lâm Cảnh Nhàn trầm ngâm một chút, liền đến chỗ La Bình Nhi.
Trong lòng La Bình Nhi hiểu rõ, vị đại tiểu thư vẫn chưa gả đi này, so với Vương thị, lời nói còn quan trọng hơn rất nhiều, nàng nói cái gì thì chính là cái đó!
Từ lâu, La Bình Nhi sớm cũng không vừa mắt Trần di nương, bây giờ nhân cơ hội này, cũng nên tìm cô ta gây chút phiền toái. Cho nên, La Bình Nhi đương nhiên rất sẵn lòng! Dù sao, chuyện này cũng không được xem là vu oan giá họa gì, cũng không biết Trần di nương đã dùng không ít thủ đoạn quỷ quyệt gì để hại đến con nàng đâu!
Đây cũng chỉ là chút đánh trả nho nhỏ của nàng mà thôi!
Bằng cách này, hai người gần như phối hợp rất nhịp nhàng, lập tức trực tiếp khóa chặt Trần di nương!
Một ngày nọ, La Bình Nhi hẹn Trần di nương đến Hoa Nguyên đình gặp mặt, đồng thời còn đưa đến món quà hậu lễ. Hơn nữa, nàng còn đến nhờ nha hoàn bên người, gợi ý một chút, bảo rằng muốn gặp Trần di nương, là bởi vì chuyện của Vương thị.
Trần di nương khi nghe tin này, hừ lạnh một tiếng, nàng cho rằng La Bình Nhi làm như thế, là đã biết nghĩ thông suốt, biết lấy lòng nàng!
Nói chung là, Trần di nương đã chịu đi đến gặp mặt!
Chẳng qua, lúc Trần di nương đến, liền nhìn thấy La Bình Nhi đang ngồi trong đình hóng gió, dưới mông còn được lót thêm một cái đệm nhỏ, vẻ mặt vô cùng ngạo mạn.
"Ôi, Trần tỷ tỷ, thân thể muội ngày càng nặng, e rằng không có cách nào để hành lễ với tỷ, chúng ta đều là di nương với nhau cả, đương nhiên muội không cần phải cúi đầu khom lưng với tỷ." La Bình Nhi nhu nhu nhược nhược nói.
Lâm Cảnh Nhàn đang trốn sau bụi cây, khi nghe câu nói này, nàng không thể không mỉm cười, nàng chỉ đưa ra một chút ý tưởng cho La Bình Nhi, nhưng không ngờ La Bình Nhi lại có thể phát huy tốt đến như thế.
Nàng hừ lạnh một tiếng, nàng không tin Trần di nương không thể không nổi điên!
Vẻ mặt Trần di nương trở nên lạnh lùng, ngoài cười nhưng trong lại không cười nhìn La Bình Nhi, mở miệng hỏi:"La di nương, cô đến tìm ta là có chuyện gì?"
Lúc này La Bình Nhi liền nhoẻn miệng cười nói:"Chỉ là ta nghĩ, chúng ta dù sao cũng là tỷ muội với nhau, lại cùng hầu hạ lão gia, cho nên muốn giao lưu nhiều hơn, để quan hệ của tỷ muội chúng ta ngày cần thân thiết hơn thôi!"
La Bình Nhi nói như vậy, sắc mặt Trần di nương lại càng khó coi hơn.
Trần di nương đã có thói quen tác oai tác quái trong Lâm phủ rồi, cho nên bà cũng đã coi mình là một nửa chủ nhân của Lâm phủ rồi.
Nay lại bị ép phải xưng tỷ muội với Vương thị, trong lòng bà đã chịu đựng đủ rồi. Hôm nay La Bình Nhi này, trong lòng nàng đã coi ả chỉ là một kẻ hồ ly tinh, xuất thân hạ tiện mà thôi.
Đương nhiên, nàng sẽ không thích La Bình Nhi so sánh nàng và ả với nhau.
"Tỷ tỷ, tỷ đã sinh ra hai đứa nhỏ rồi, chắc rất có kinh nghiệm, ta muốn hỏi thăm tỷ một chút, trong thời kỳ thai nghén, ta nên ăn gì? Nên dùng gì a?" La Bình Nhi bộ dáng khiêm tốn thỉnh giáo Trần di nương.