Lâm Giang Tiên

Quyển 1 - Chương 20



“Nói cái gì? Tiểu Tứ?” Thần thật không thể tin được.

Tiểu Tứ nhìn y, có điểm hối hận cúi đầu, “Cho nên ta mới không muốn nói...”

“Vậy còn nương tử của Phong...” Thần đứng lên, trên mặt không biết là khóc hay cười, “Cái nữ nhân vẫn viết thư tới kia...”

“Ta không biết, tam ca cũng không có nói cho ta biết!” Tiểu Tứ đặt chén nước xuống, muốn làm dịu đi cảm xúc của Thần.

Thần quả thực không thể tin được những điều này, búp bê khả ái mà Phong mang về, luôn miệng hô gọi y là “nhị bá”, lại chính là nhi tử của y? Là hài tử của y với Phong? “Vậy hắn... vì cái gì mà không nói cho ta biết?” khi hỏi những lời này, Thần đi tới bên cạnh Phong, nắm lấy bàn tay lạnh buốt của hắn áp lên má mình.

“Hay là tam ca vốn không muốn cho chúng ta bất luận kẻ nào biết...” Tiểu Tứ suy đoán, “Hắn chỉ là muốn lưu lại chút ràng buộc với người mà hắn yêu thương nhất mà thôi, huống chi hai người các ngươi... là song bào thai a!” Đoạn tình cảm cấm kị này chính là thứ bọn hắn liều mạng trốn tránh, không phải sao?

Thần đưa lưng về phía hai người bọn họ, hai vai hơi rung động, thanh âm nặng nề khàn khan vang lên, “Ta thực sự là một kẻ ngu ngốc... là kẻ khốn khiếp nhất thế gian...”

“Ta cảm thấy thật kỳ quái, Phong vốn không thích hài tử sao lại sủng Tinh Nhi đến như vậy... Hóa ra...” Hồng Lẫm nhíu mày, mọi thứ dường như đang tiến triển theo hướng không được mong đợi...

Tiểu Tứ tán thành gật đầu, “Ta cũng cho rằng như thế... Tam ca đem tất cả tình cảm không thể nói ra của mình dành hết cho Tinh Nhi... Mà hôm nay...” Hài tử kia đã không còn!

“Tiểu Tứ, chúng ta đi ra ngoài trước...” Hồng Lẫm nhìn Thần, y minh bạch Thần muốn cùng Phong ở một chỗ.

“Ân...” Tiểu Tứ cứ như vậy cùng Hồng Lẫm ly khai...

Bọn họ hai người vừa ly khai gian phòng, nước mắt Thần không thể khống chế được nữa mà rớt xuống, lệ đọng lại trên khuôn mặt Phong, làm cho Phong có chút động tĩnh, hắn yếu ớt gọi: “Tinh Nhi... Trời mưa rồi... Trở về a...”

Thần không thể kiềm chế mà ôm chặt lấy Phong, cũng không cố y’ sẽ đánh thức hắn, chỉ liều mạng nói: “Phong, xin lỗi... xin lỗi... Ta sai rồi... Ta là một người nhu nhược... Ta nói thích ngươi, nhưng lại luôn trốn tránh ngươi... Ta sai rồi a... Sau khi ngươi tỉnh ta sẽ mang ngươi đi, không cần phải nghĩ đến người khác nghĩ gì nữa... Chúng ta cùng nhau đi... Tinh Nhi cũng sẽ vĩnh viễn cùng chúng ta ở chung một chỗ...”

Phong đang ngủ không biết gì cũng nghe được tiếng y hô gọi, con mắt đang đóng bỗng giật giật, khóe mắt cũng có chút ươn ướt, “Xin lỗi... Ta không có bảo hộ tốt Tinh Nhi...”

── Bên ngoài phòng ──

Tiểu Tứ cùng Hồng Lẫm bước chậm rãi trên hành lang, một người cúi đầu nhìn mặt đất, một người ngẩng đầu nhìn xà ngang, nhìn qua tưởng như không tập trung, thế nhưng bọn hắn chính là đang sôi nổi thảo luận một việc...

“Tiểu Tứ, ngươi nghĩ chuyện của hai người bọn họ sẽ ổn chứ?” Hồng Lẫm ngẩng đầu nhìn những nét điêu khắc song long trên xà ngang mà hỏi.

Tiểu Tứ đá đá hòn đá nhỏ dưới chân, vẻ mặt bất đắc dĩ, “Sẽ không... Cha cùng ba ba sẽ trở về... Đến lúc đó bọn họ sẽ thế nào đây?”

“Thực sự là rất khó tưởng tượng a...” Hồng Lẫm nhún vai duỗi người, “Hiện tại ngẫm lại, Tinh Nhi không cần đối mặt với tất cả chuyện này cũng là rất may mắn.”

“Sao lại nói vậy?” Tiểu Tứ nghi hoặc hỏi.

Hồng Lẫm hạ tay, dùng khẩu khí rất nghiêm túc trả lời: “Cha của hắn chính là song bào thai huynh đệ, sự tồn tại của hắn rất khó được thế gian thừa nhận... Vài thứ kia tuy rằng không phải độc vật, thế nhưng so với bất kỳ độc xà mãnh thú nào đều đáng sợ hơn... Hắn chỉ là một hài tử nho nhỏ, sao có thể chịu đựng được...”

Tiểu Tứ thập phần hiểu rõ quan điểm này, thế nhưng...”Cho dù như vậy, nếu như có thể... Ta vẫn mong muốn hài tử này có thể lưu lại... Hắn thực sự phi thường khả ái, đại ca lúc đó chẳng phải đã nghĩ như thế sao?”

“Đúng vậy...” Hồng Lẫm cảm thấy thập phần tiếc nuối, “Ta cũng rất muốn nhìn lại cái búp bê kia...”

── Bên ngoài hoàng thành. Tần Lí sơn trang ──

“Bệ hạ, đồ vật này nọ toàn bộ đều đưa đến! Thỉnh bệ hạ kiểm tra lại!” Bọn thị vệ sĩ hạ xuống cái rương cuối cùng rồi hướng Tuyền bẩm báo.

“Ân, tốt! Các ngươi lui xuống đi!” Tuyền đếm rồi đếm, không sai!”Sau khi hồi cung cùng thái tử nói một tiếng, trẫm cùng Phạm sẽ mau chóng trở về...”

“Tuân mệnh!” Nói rồi thị vệ này nhảy lên ngựa, rất nhanh ly khai.

“Tuyền, đồ vật đưa tới đủ chưa?” Phạm từ bên trong sơn trang đi ra, “Rất nhiều a... Đều là vải vóc?”

“Không biết, là Tiểu Bánh Mật chuẩn bị... Hẳn là còn gì đó khác nữa...” Tuyền nhìn đám rương trả lời.

“Bệ hạ, nương nương...” Tứ bên trong sơn trang một lão giả tóc trắng xõa đi ra, đó là...

“Diêu ngự y a, ngươi tới vừa đúng lúc, có thể hay không nói bọn hạ nhân đem những đồ vật này vào trong không? Đây là lễ vật trẫm tặng ngươi a!” Lão nhân chính là Diêu ngự y đã từ quan quy ẩn!

Lần này Tuyền cùng Phạm ra cung, nhưng trên đường về lại gặp gỡ được lão! Nhớ lại bốn hài tử trong cung đều do lão ngự y này đỡ ra, liền nghĩ đến chuyện bắt Hồng Lẫm đem chút lễ vật tặng lão để bày tỏ lòng yêu mến, mà cũng bởi vậy không có tham dự được hôn lễ của Thần...

“Bệ hạ khách khí rồi!” Diêu ngự y hành lễ nói lời cảm tạ, “Thảo dân đa tạ bệ hạ ban cho!”

“Thùng thùng...” Trong một cái rương bỗng nhiên phát ra tiếng vang.

“Thanh âm gì vậy?” Tuyền hiếu kỳ nhìn về phía cái rương.

Phạm cũng quan sát kỹ đám rương, rất nhanh liền phát hiện ra vấn đề, “Là cái này!” Hắn vài bước tiến lên mở cái rương...

“Hô... Cuối cùng cũng được ra...” Trong rương không có đồ vật gì, chỉ có duy nhất một tiểu oa nhi chừng ba tuổi!

“...” Phạm không nói gì nhìn tiểu oa nhi, như là thấy được loại sinh vật kỳ quái!

Tiểu oa nhi bò ra khỏi cái rương, quay đầu tới lui, nhìn cảnh sắc chung quanh hỏi: “Ai nha... Nơi này là... đâu? Cha ta đâu?”

Tuyền cũng đi tới, hai tay ôm lấy tiểu oa nhi nọ, một lớn một nhỏ cùng “mắt to trừng mắt nhỏ “, một lát sau... Tuyền quay đầu lại hỏi Phạm: “Phạm, ngươi nói hai chúng ta có đúng hay không lại sinh ra một đứa trẻ mà không biết?”

“!!” Phạm một chưởng đánh qua, “Ít nói xàm đi! Còn dám hỏi!”

“Đều không phải ta nói lung tung... Tiểu gia khỏa này cùng song bào thai nhà chúng ta quả thực giống nhau như đúc nha!” Tuyền suy xét rất cẩn thận, rồi quay lại hướng búp bê nói, “Tiểu oa nhi, ngươi gọi là gì? Sao lại chui vào trong rương này?”

“Ta là Tinh Duy, ta cũng không biết chính mình sao lại ở trong rương... Kỳ quái a, ta nên ở trong lòng cha, tại lễ thành thân của nhị bá mà ngủ mới phải...” Tinh Nhi chính mình cũng mơ hồ không rõ!

“Cha? Nhị bá? Tiệc cưới?” Phạm lặp lại theo Tinh Nhi, “Chẳng lẽ... Cha ngươi có đúng hay không là Tễ Tường Phong?”

“A? Thúc thúc có biết cha ta sao?” Tinh nhi mở to đôi mắt hỏi.

“Không chỉ nhận thức!” Tuyền đem hắn kiệu lên vai, “Hắn còn phải gọi Phạm một tiếng “cha” nha!”

“Cha?” Tinh Nhi chu cái miệng nhỏ, chỉ chỉ Phạm, lại chỉ chỉ Tuyền, “Hoàng gia gia??”

“Ân!” Phạm cùng Tuyền song song gật đầu thừa nhận.

“...” Tinh Nhi yên lặng nhìn kỹ bọn họ vài giây, kêu to ra, “Ta không muốn a!! Các ngươi đâu giống gia gia??”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.