Lâm Giang Tiên

Quyển 1 - Chương 23



“Phạm nghĩ sao?” Buổi tối hai người lớn cùng một hài tử ngủ chung, nhưng không ai ngủ được!

Phạm ngơ ngác địa nhìn sang, “Sao cái gì?”

“Không nên giả bộ!” Tuyền nghiêng người nhìn Tinh Nhi cùng Phạm, “Ngươi cũng đoán được cha của Tinh Nhi là ai đúng không?!”

“Tuyền cha, ngươi biết?” Tinh Nhi cũng xoay người lại phía Tuyền.

“Tám chín phần mười!” Tuyền thở dài, “Phạm, không nên miễn cưỡng! Việc này cứ nói hết ra thì tốt hơn!”

Phạm cuối cùng cũng có động tác, hắn từ trên giường ngồi dậy, chỉnh chỉnh chăn cho Tinh Nhi, “Rõ ràng là, hai người bọn họ nên kết thúc đi thôi!”

Tuyền cũng động động thân thể, “Quả nhiên là phản đối mà… Bất quá nhân chi thường tình, có thể hiểu được! Thế nhưng…”

“Ta không có phản đối!” Phạm ngắt lời Tuyền, “Không hề phản đối… Chỉ là không thể hiểu nổi, hai người bọn họ sao lại sinh ra loại tình cảm này? Còn có nếu cứ tiếp tục như thế … Sau này sẽ phải gánh chịu những gì, bọn họ đã hiểu chưa? Còn có hài tử này …”

Tuyền cùng Phạm nhìn về phía Tinh Nhi, tiểu gia khỏa trong cũng nhìn lại bọn họ, rồi nghe tiếng hắn non nớt nói: “Ta biết… Cha, ta là nói người cha của ta… Có đúng hay không là nhị bá?”

“Tinh Nhi sao lại biết?” Hài tử này…

“Ân… Trước đây mỗi lần cha phát sốt, cứ thấy ta thì sẽ nói sảng!” Tinh Nhi kéo chăn lên cao, đem chính mình chôn sâu vào trong, “Cha gọi “Thần”, sau đó rất nhiều lần nói cha muốn quay trở lại thời kì vui vẻ trước đây… Lúc đầu ta không biết “Thần” là ai, sau khi tiến cung liền biết, “Thần” chính là nhị bá…”

“…” Phạm cùng Tuyền nhất thời nghẹn lời.

Tinh Nhi tiếp tục kể: “Mấy ngày nay ở trong cung, ta thấy cha vì hôn sự của nhị bá mà thương tâm không ngớt… Ta cũng rất đau lòng. Kỳ thực trong lòng ta luôn nghĩ, cha mà được ở bên nhị bá, sẽ rất hài lòng… Ta cũng đã khuyên cha, thế nhưng hắn đều cười khổ nói ta “đứa ngốc”, hắn không cần nhị bá, chỉ cần ta là đủ rồi!”

“Tinh Nhi thực sự là một hài tử hiểu lòng người nha!” Tuyền cười khích lệ hắn, “Nhưng sao ngươi lại nghĩ ngươi là hài tử của nhị bá? Nói không chừng cha ngươi có người khác a?”

“Sẽ không, cha ta là một người chung tình a, ta biết!” Tinh Nhi căm giận từ  ổ chăn chui ra, “Hơn nữa… Hơn nữa…”

“Hơn nữa?”

“Ai… Tuy rằng không muốn thừa nhận, thế nhưng ta kỳ thực không giống cha chút nào!” Tinh Nhi có điểm tức giận, “Ta đã sớm chú ý tới, còn hơn cha, ta giống nhị bá còn hơn giống cha nữa! Tính cách cũng giống, dung mạo cũng giống… Chỉ là bởi vì bọn họ là song bào thai, cho nên không ai nghĩ đến chuyện này mà thôi…”

“Tinh Nhi đã biết… Tốt lắm!” Tuyền lo lắng nói, “Phạm a, tiểu oa nhi cũng biết rồi, sẽ không có gì phải giấu diếm!”

“Ân!” Điểm ấy Phạm đồng ý, thế nhưng…”Chúng ta nên đem huynh đệ bọn họ giải quyết làm sao đây?”

Tinh Nhi hạ mắt, dáng dấp điềm đạm đáng yêu, “Ta biết bọn họ như vậy là không hợp lẽ thường… Thế nhưng, bọn họ đều là cha ta, ta cũng mong muốn bọn họ cùng một chỗ…”

“Nói cho cùng!” Tuyền sờ sờ mép chăn, “Hai người bọn họ đều là nhi tử của ta… Cho dù có bị người đời thóa mạ, ta cũng mong bọn họ có thể sống hạnh phúc! Phạm cũng như thế đúng không?”

Nhìn hai người bọn họ một lớn một nhỏ trưng ra khuôn mặt khoa trương ủng hộ, Phạm không thể tránh được mà trả lời: “Phải phải phải! Thế nhưng ta vẫn không rõ… Tình cảm của hai người bọn họ thâm sâu thế sao?”

“Ân, nói thật là! Ta cũng không rõ lắm!” Tuyền thuận theo, “Hơn nữa, ta cũng rất muốn biết trong cung rốt cuộc xảy ra chuyện gì… Tinh Nhi sao lại ở trong cái rương đó mà không ai biết? Rốt cuộc là ai đã ở đó sinh sự, vu tội cho Tiểu Kẹo Đường của chúng ta!”

“Vậy kế hoạch thế nào?” Phạm cười hỏi, “Tinh Nhi cũng cùng tham gia!”

“Tốt tốt!” Tinh Nhi thích nhất là  ngoạn “trò chơi” như vậy!

“Chúng ta đây hãy …”

── Hoàng cung ──

“Ân…” Thần sáng sớm tỉnh lại, duỗi duỗi thắt lưng, vô thức nhìn sang bên cạnh.

Phong một bên đang ngủ say, hắn đã rất lâu không có được một giấc ngủ an ổn, ngủ say như hôm nay càng ít có. Thần không đành lòng quấy rầy, tại trên trán Phong nhẹ nhàng hôn xuống, “Hảo hảo ngủ đi!” rồi lặng lẽ xuống giường làm một chút điểm tâm.

Bước ra cửa phòng mới phát hiện, bầu trời xám xịt đang lất phất mưa, phảng phất báo trước một chuyện gì đó sắp phát sinh… Không để ý nước mưa, Thần nhanh chân bước về hướng trù phòng chuẩn bị chút điểm tâm nhẹ, dự định cùng Phong hưởng dụng, không nghĩ tới vừa định về phòng liền gặp một lão cung nữ!

“Tham kiến nhị điện hạ!” Lão cung nữ hành lễ, còn có chút thất kinh nhìn Thần.

“Miễn lễ!” Nói xong Thần nhấc bước ly khai.

Không nghĩ tới lão cung nữ này thế nhưng gọi y lại, “Nhị điện hạ, xin đợi một chút!”

“Sao vậy? Còn có việc?” Thần hảo tâm dừng lại cước bộ hỏi.

“Cái này, thỉnh điện hạ nhận lấy!” Nói rồi, nàng móc ra một bao nhỏ hình tam giác màu vàng, mặt trên có một nút thắt màu đỏ.

“Đây là?”

“Là một đạo bảo mệnh phù của nhà nô tỳ! Chuyên phòng yêu nghiệt, không cho chúng nó đến gần người, dùng rất được! Thỉnh điện hạ nhận lấy!” Lão cung nữ có điều ám chỉ.

Thần đối với lời nàng nói không suy nghĩ gì nhiều, chỉ có thể gật đầu nói: “Đã biết, ta sẽ nhận lấy… Còn có việc không?”

“Không… Không có! Nô tỳ xin cáo lui!”

“Chuyện gì vậy?” Nhìn lá bùa một chút, Thần bỏ vào trong lòng, tiếp tục hướng phòng trong đi đến!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.