Lâm Giang Tiên

Quyển 1 - Chương 7



Hôm nay buổi tối trời không đẹp lắm, Phong một mình đi trên đường hồi cung, Lão Thiên dĩ nhiên lại nổi lên một trận mưa tầm tã!

“Ai nha, trời mưa rồi!”

“Nương, nhanh về nhà!”

Những quầy hàng xung quanh đều vội vàng thu hồi. Mọi người đều dùng đủ loại kiểu dáng để che mưa, tránh mưa, rất nhanh trên đường chỉ còn lại có tiếng mưa rơi tí tách.

Bước chân của Phong vẫn bảo trì duy nhất một tốc độ, mặt kệ trời mưa, cả người ướt đẫm, hắn chính là vẫn cúi đầ, chậm chạp bước đi …

<< “Phong, ta nói cho ngươi a! Ta muốn đi gặp ba ba học xướng bài ca đó nga!”

“Học được để làm gì?”

“Ngươi không phải thích nghe sao? Ta xướng cho ngươi nghe a!”

“Xướng cho ta nghe? Tốt, ngươi lúc nào học? Lúc nào xướng?”

“Ha hả… vừa học đã xướng thật không có giá trị nha!”

“Vậy ngươi muốn thế nào?”

“Như vậy đi, chờ năm ngươi mười tám tuổi, vào sinh thần chúng ta ta sẽ xướng cho ngươi nghe a!”

“Ân… Được rồi! Cũng được! Ngươi cũng không nên lừa gạt ta a!”

“Ha hả… Đây là đương nhiên…” >>

Vừa mới mộng sáng sơm hôm nay, không nghĩ tới nhanh như vậy có thể nghe được… Thế nhưng cái này ước định đã không thuộc về hắn nữa rồi, sinh thần năm mười tám tuổi, hắn đã bỏ lỡ…

“Phong, Phong!” Trong tiếng mưa rơi bỗng nhiên truyền đến tiếng gọi của Thần.

Phong quay đầu lại, Thần giống như hắn toàn thân đều ướt, đang ở phía sau đuổi theo hắn.

“Cuối cùng cũng đuổi kịp…” Thần bắt kịp Phong, lấy tay thay Phong chà lau nước mưa trên mặt hắn, hoàn toàn quên mất chính mình cũng ướt sũng, “Ngươi thật đúng là sẽ không chiếu cố chính mình, nhìn xem, toàn thân đều ướt cả, như vậy ngày mai sẽ nhiễm phong hàn mất!”

“Thần…” Sợi tóc bị dội ướt dính bết trên mặt, che khuất mất biểu tình của  Phong, “Xin lỗi… Năm ngoái sinh thần mười tám tuổi ta đã thất ước…”

“…” Thần dừng tay, rồi lại tiếp tục lau, “Không sao, ngươi có nguyên nhân mà! Năm nay xướng cũng là như nhau thôi.”

Không giống a… Thần! Đã hoàn toàn không giống …

“Cha! Cha!”

“!” Phong kinh ngạc quay đầu lại, Thần cũng ngừng động tác trên tay, “Tinh Nhi, sao ngươi lại tới đây?”

Tinh Nhi thấp bé đang cố giữ lấy một cây dù xanh cao xấp xỉ một người lớn, tay còn lại cầm theo một cái khác, đang kích động chạy về phía bọn họ, “Cha, Tinh Nhi thấy trời mưa, liền vội đi tìm ngươi! Ai nha, các ngươi sao sớm như vậy đã trở về?”

“Không sao… Tinh Nhi, chúng ta trở về đi!” Nói rồi hắn ôm lấy Tinh Nhi, cùng Tinh Nhi che chung dưới tán dù xanh, “Nhị ca, ngươi trở về đi! Ngày hôm nay là sinh thần Phượng tiểu thư, ngươi cứ như vậy bỏ đi không tốt đâu… Các ngươi là vị hôn phu phụ (vợ chồng chưa cưới) đúng không?”

“Bên kia không thành vấn đề, Phượng Nhi sẽ thông cảm! Ta …” Thần muốn cùng bọn họ cùng nhau hồi cung.

Phong ôm chặt Tinh Nhi, “Nhị ca, ngươi còn không hiểu tâm tư nữ nhi sao? Có ai thật tình mong muốn tại chính sinh thần của mình ái nhân bỏ đi, bởi vì đệ đệ bất cáo nhi biệt không?”

“…” Thần vì Phong nói mà giật mình.

Tinh Nhi nhìn bọn họ một chút, đưa ra chiếc dù còn lại, “Nhị bá, cái này cho ngươi! Ngươi trở về đi, không nên lo lắng, ta sẽ chiếu cố cha!”

“…” Thần không nói gì tiếp nhận cây dù.

“Mở a!” Tinh Nhi lo lắng kêu, “Mưa lớn như vậy, không bung dù sẽ sinh bệnh mất!”

Thần bung dù, “… Hai người các ngươi …”

“Không thành vấn đề, mau trở về!” Phong lập tức tiếp lời y.

“…” Thần mang theo dù, bắt đầu cất bước hướng về Thượng Thư phủ. Nhưng y vẫn lưu luyến không rời, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Phong cùng Tinh Nhi…

“Cha… Nhị bá đi xa rồi …” Tinh Nhi cọ cọ trong lòng Phong, không chút để ý chính mình đang bị làm cho ướt nhẹp, “Chúng ta phải đi về sao?”

Phong tiếp nhận cây dù trên tay Tinh Nhi, hơi há mồm: “Tinh Nhi…”

“Sao cơ?” Tinh Nhi ngẩng đầu, kinh hoàng phát giác trên mặt Phong xuất hiện vài điểm long lanh, “Cha, ngươi lại khóc sao?”

“Không có…” Phong chầm chậm bước đi, “Cha vừa… bị vũ mưa xối vào… Đây là nước mưa!!”

Tinh Nhi đúng là một hài tử ôn nhu, hắn đem khuôn mặt nhỏ nhắn chạm vào gương mặt ướt át của Phong, “Ân… Đúng là nước mưa, hảo lạnh… Tinh Nhi sẽ giúp cha lau khô nước mưa, sẽ không lạnh nữa!”

“Tinh Nhi thực sự là một hảo hài tử!” Ngữ điệu Phong có chút bất ổn, “Như vậy có thể hay không ôm chặt cha thêm một chút?”

“Đương nhiên có thể…” Tinh Nhi gật đầu, càng ôm chặt lấy cổ Phong, “Như vậy có được hay không? Cha?”

Phong buồn bực hừ một tiếng, “May là còn có ngươi… Cảm tạ ngươi, Tinh Nhi!”

Tinh Nhi thoải mái mà làm nũng Phong, “Chính là Tinh Nhi muốn cảm tạ cha! Đem ta xuất hiện trên thế giới này …”

“Tinh nhi… Thích cha không?”

“Ân, thích… Toàn bộ thế giới ta thích nhất cha!”

Không lâu trước đây, chính mình cũng từng nghe qua những lời này ni?

( “Phong, ta lặng lẽ nói cho ngươi một bí mật nga… Toàn bộ thế giới ta a… Thích nhất ngươi!”)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.