Lâm Giang Tiên

Quyển 2 - Chương 29



“Cái gì?” Tễ Thấm Dao đọc bức thư của Thao Liễm vương mà kinh ngạc không ngớt, “Hắn muốn kết hôn với Vận Thục? Còn muốn vứt bỏ Cũng Ưu… cũng quá quỷ dị đi!”

“Cho nên chúng ta mới tới tìm ngươi thương lượng…” Thần lo lắng nói, “Đại ca cùng Tiểu Tứ đi tìm Vận Thục, Tiểu Tứ nói Vận Thục cũng có quyền được biết, hai người chúng ta tới tìm ngươi, xem ngươi có chủ ý gì không … Uy, ngươi còn nghe ta nói không?”

Thấm Dao vẻ mặt không yên lòng, nghe Thần đang hỏi, hắn nhàn nhạt trả lời: “Ta không có nghe ngươi nói… Ta chỉ là đang nghĩ vương phủ bây giờ chắc chắn đã bị hai vị trưởng bối nhà ta hủy đi.”

“Đúng vậy…” Phong như đã đoán trước được, “Si Ảnh thúc thúc sẽ không đồng ý, mà đại bá… Ai… Bất quá, ngươi không lo lắng cho Vận Thục sao?”

“Vận Thục? Ta cũng không lo lắng!” Thấm Dao nói có chút tự hào, “Nha đầu kia năm nay đã mười tám, nàng sẽ có cách giải quyết của chính mình, việc này giao cho nàng tự quyết định là tốt nhất, ta tôn trọng lựa chọn của nàng!”

“…” Phong cùng Thần im lặng, tôn trọng lựa chọn của Vận Thục sao…

Thấm Dao tự biết bọn họ đang nghĩ gì, hảo tâm thoải mái: “Các ngươi cũng không cần lo lắng cho nàng, ngược lại, nên quan tâm đến Cũng Ưu một chút!”

“Cũng Ưu?” Song bào thai trăm miệng một lời, “Vì sao?”

“Tên này không hề “ầm ĩ” như Vận Thục, hắn rất mẫn cảm tinh tế, luôn luôn nuôi hi vọng đến ngày được quay về Thao Liễm, hôm nay… Ta nghĩ hắn rất dễ làm ra chuyện cực đoan.” Thấm Dao phân tích.

“…”

“Hai người các ngươi … Vì sao lại dùng ánh mắt như vậy nhìn ta?” Thấm Dao bị nhìn đến không tự nhiên.

“Thấm Dao!” Song bào thai đồng loạt vỗ vai Thấm Dao.

Lâu rồi không thấy bọn họ phối hợp ăn ý như vậy, Thấm Dao bị dọa sợ, “Có chuyện gì?”

“Chuyện của Cũng Ưu giao cho ngươi nha!”

“A?”

“Ngươi lo lắng như vậy, tự mình đi xem đi, khuyên bảo hắn cũng tốt!” Phong đứng bên trái rỉ tai.

Thần đứng bên phải cũng góp lời, “Đúng đúng, Cũng Ưu mẫn cảm lại tinh tế, không tìm ra người an ủi không biết sẽ phát sinh ra chuyện gì …”

“Hai người các ngươi…” Thấm Dao muốn phát hỏa.

Rồi lại bị song bào thai đồng loạt, “Cho nên chuyện này giao cho ngươi!”

“…” Thấm Dao thật đáng thương… Thế đơn lực bạc a…

… … … … … …

Cáo biệt Thấm Dao, Phong cùng Thần đi đến điện thái tử, Tinh Nhi sắm vai tiểu công chúa đang ở cùng Tấn Nhã, vừa làm bạn với Tấn Nhã, vừa để hợp lý hoá sự tồn tại của Tinh Nhi.

“Các ngươi vì sao không nói cho ta biết Nhã ca ca đang mang thai?” Phong hiếu kỳ hỏi thăm.

“Cái này…” Thần nhức đầu, có điểm xấu hổ nói, “Lúc đó bởi vì không biết Tinh Nhi còn sống, sợ sẽ kích thích đến ngươi, cho nên… Ha ha, Phong không nên tức giận…”

Phong ngừng cước bộ, ngốc lăng đứng một chỗ.

Thần không thấy Phong bước bên cạnh, cũng dừng lại, “Xảy ra chuyện gì?”

“Không có gì … Chỉ là không ngờ Thần cũng có lúc cẩn thận tỉ mỉ như thế!” Phong xúc động nói, “Ngươi bốn năm trước chỉ biết cùng ta cãi nhau mà thôi… Là nàng đã thay đổi ngươi sao?”

“Nàng? Ngươi là nói …”

Cái tên Lâm Duẫn Phượng còn chưa nói ra, đã bị Phong ngăn lại, “Thần, ta không muốn nghe tên của nàng từ miệng của ngươi!”

“…” Thần đình trệ vài giây, bỗng nhiên cười nói, “Ha hả… Phong, ngươi là đang ghen sao?”

Không nghĩ tới Phong rất thẳng thắn thừa nhận!”Phải, ta đang ghen đó!”

Đáp án của Phong nằm ngoài dự đoán làm Thần cả kinh, “Phong ngươi…”

“Ngươi im lặng nghe ta nói!” Phong không để cho y xen vào, “Bốn năm, bốn năm này xảy ra rất nhiều chuyện… Chúng ta đều đã trưởng thành, cũng đều thay đổi! Không thể phủ nhận, bốn năm này làm bạn với ngươi là nàng chứ không phải ta, cho nên ngươi có trách nhiệm giải thích rõ với nàng tất cả… Nói thật, ta thực sự rất đố kị với nàng… Thế nhưng ta cũng không thể bởi vì đố kị mà ngăn cản ngươi đi xin lỗi nàng, kỳ thực ngươi cũng rất muốn đi, thế nhưng lại không biết làm sao hướng ta mở miệng đúng không?”

“Phong!” Thần kìm lòng không đậu đến ôm hắn.

Phong vỗ vỗ lưng Thần, “Chúng ta từ nhỏ đã cùng nhau, mặc dù có bốn năm không gặp… Nhưng chuyện của ngươi không thể giấu nổi ta đâu! Đi thôi Thần, cùng nàng nói tiếng “xin lỗi”!”

Thần buông hắn ra, “Hảo, bất quá không vội, chúng ta trước tiên đi xem đại ca cùng Tiểu Tứ bọn họ đã!”

“Hảo!” Phong cười cười đáp ứng.

Lúc này, bỗng nhiên một tiểu thái giám chạy đến trước mặt hai người bọn họ, “Nô tài tham kiến nhị điện hạ, tam… tam điện hạ!”

“Tiểu Hoa Quế? Có chuyện gì?” Thần hỏi.

“Điện hạ… Phong thư này… Là nô tài đi qua hoa viên thì phát hiện … Không biết là do ai gửi… Nhưng ghi người nhận là Tam điện hạ!” Tiểu Hoa Quế run run dâng thư.

Phong không nghi ngờ, tiếp được rồi mở ra đọc, nội dung bức thư rất ngắn gọn, bên trong còn có một viên ngọc lưu ly …

“Là ai đưa cho ngươi? Phong?” Thần hiếu kỳ bước lại gần cùng xem, “Diêu Hân Vũ… Nữ nhân? Đó là ai?”

Phong không nói cho y biết, thế nhưng sắc mặt càng ngày càng kém, “Không xong rồi… Sao trở thành thế này?”

“Phong ngươi không sao chứ?” Thần ân cần lau lau mồ hôi trên trán hắn, “Bức thư nói gì thế? Nữ nhân kia là ai?”

“Nàng là ai không kịp giải thích… Nói chung nàng đã giúp ta nhiều, ta không thể không quản!” Phong có chút lo lắng cùng thất thố.

“Phong, tỉnh táo lại, nói cho ta biết, có chuyện gì?” Thần trấn an hắn.

Có lẽ là lời trấn an có hiệu quả, tinh thần Phong dần ổn định trở lại, “Một người nặc danh nói Diêu Hân Vũ đã tới hoàng thành, rồi lại vô cớ biến mất! Còn để lại hạt châu này, nói là có thể tìm ra Diêu Hân Vũ từ đầu mối này …”

“Này… Có thể hay không có người cố ý nói giỡn?” Thần tận lực nghĩ theo hướng tích cực.

“Không có khả năng! Trong hoàng thành hẳn là không ai biết ta có quen Diêu Hân Vũ… Cho nên này nhất định là thực sự!” Phong tin chắc.

“Ân…” Thần nhìn viên ngọc lưu ly, bỗng nhiên có hình ảnh quen thuộc từ trong đầu chợt lóe qua, “… Ngọc lưu ly này … Rất quen thuộc …”

“Thực sự?” Phong kinh ngạc nhìn y, “Ngươi gặp qua? Ở nơi nào? Thần, nhanh ngẫm lại…”

“Chờ một chút… Ân…” Thần nhắm mắt nghĩ lại, “Ở nơi nào nhỉ… A… Phượng Nhi… Đúng rồi… Đây là của Thượng Thư phủ!”

“Thượng Thư phủ?” Phong ngạc nhiên, sao có khả năng?

“Đúng vậy! Trâm cài tóc của Phượng Nhi có viên ngọc giống vậy!” Thần khẳng định, “Lẽ nào Diêu Hân Vũ ở trong Thượng Thư phủ? Không thể nào…”

“Ta muốn đi tìm hiểu một chút!” Phong rất lo lắng quyết định!

“Chờ một chút! Phong, nếu cứ đi như thế thì quá mạo hiểm!” Thần ngăn cản hắn, “Như vậy đi, vài ngày nữa ta đi xin lỗi… Ngươi len lén đi vào, ta sẽ giúp ngươi dẫn bọn họ rời đi, thế nào?”

Phong nhìn y thật sâu, “Như vậy không tốt lắm đâu?”

Thần minh bạch tâm tư của hắn, tiến lên ôm lấy Phong, “Không nên đa tâm, không có gì so với chuyện của Phong quan trọng hơn! Vô luận có chuyện gì, ta nhất định đều ủng hộ Phong!”

“Ân!” tóc của Phong đều bị làm cho rối loạn, nhưng nghe được lời tri kỉ như vậy không khỏi có điểm vui vẻ, “Vậy ta nhờ cả vào ngươi, Thần!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.