Lâm Giang Tiên

Quyển 2 - Chương 40



“Phong, một mình ở chỗ này làm gì?” Hồng Lẫm thấy đệ đệ ngồi một mình trong đình, lập tức cho hạ nhân lui xuống, đi tới chào hỏi.

Nếu là ở trước mặt người khác, y nhất định phải gọi đệ đệ là Thần, Phong cũng muốn chiều theo Thần mà diễn kịch. Vì thế tất cả mọi người đều mệt chết đi, cho nên mới quyết định, khi bọn họ và Phong ở cùng nhau thì cho tất cả những người khác lui xuống, chỉ để lại người nhà thôi.

“Đại ca… Không có gì, ta chỉ đang nghĩ đến chuyện của Thần, hơn nữa…” Phong mỉm cười giải thích.

Từ bên dưới cái bàn chỗ Phong ngồi ló ra một dáng người be bé, ngọt ngào cười cười với Hồng Lẫm, “Hơn nữa cha không phải ngồi một người… Ta ở chỗ này bồi hắn a!”

“Ai nha, Tinh Nhi cũng ở đây a… Đến đây đại bá ôm một cái!” Hồng Lẫm ôm lấy Tinh Nhi, một ngụm hôn tới, “Phong không nên lo lắng cho Thần nữa, tên kia da mặt so với thứ gì cũng dày hơn, không có việc gì đâu!”

Phong bị Hồng Lẫm nói làm vui vẻ, cười khẽ vài tiếng hỏi: “Đại ca buông Nhã ca ca đến tìm ta có việc sao?”

Hồng Lẫm gật đầu thừa nhận, “Đúng vậy… Chính là về chuyện sinh hài tử … Cha không ở trong cung, chỉ có thể tới hỏi ngươi, có hài tử có phải rất thích ngủ hay không?”

“Thích ngủ?” Phong hồi tưởng lại một chút, “Đúng rồi, đó là lúc đầu, sau còn rất sợ nóng, còn muốn ăn… Trên cơ bản là không khác gì heo cả …”

“Heo …” Hình dung kiểu gì vậy a!

“Đại bá, đại bá!” Tinh Nhi dùng cánh tay nhỏ bé kéo kéo y, “Ta lúc nào có thể nhìn thấy tiểu đệ đệ?”

“Ha hả… Khoảng nửa năm nữa đi!” Hồng Lẫm trả lời.

“Nửa năm a… Ai… Ta phải mặc đống nữ trang này tới khi nào a… Vạn nhất khi tiểu đệ đệ sinh ra lại thấy được hình dạng này của ta… Cha, ngươi nói xem hắn có thể nào đem ta thành “tỷ tỷ” không a?” Tinh Nhi thực sự rất lo lắng điểm ấy.

Phong buồn cười nhéo nhéo Tinh Nhi, “Tiểu quỷ không nên suy nghĩ bậy bạ, chỉ cần ngươi bình an, cha đảm bảo tiểu đệ đệ sinh ra rồi nhất định gọi ngươi là ca ca!”

“Thực sự? Thật tốt quá… Ta thích nhất cha nha!” Tinh Nhi ôm ôm Phong, “Đúng rồi, đại bá, các ngươi đã tìm được gian tế kia chưa?” Tên đại hỗn đản đó không những hại cha hắn, mà còn hại hắn phải mặc nữ trang, thật sự là rất đáng ghét!

“Đáng tiếc a, người nọ không lộ ra chút sơ hở nào, cho nên chúng ta không có manh mối!” Nói đến đây, Hồng Lẫm cũng có chút không cam lòng.

“Ngô…” Tinh Nhi méo miệng.

Ba người trò chuyện đến vui vẻ, không ai phát hiện Tễ Thấm Dao đang đưa Cũng Ưu đi tới …

“Này … Ngươi chờ một chút a… Cứ trực tiếp tới gặp thái tử như vậy có phải không được tốt lắm không? ” Cũng Ưu liều mạng muốn gạt tay Thấm Dao ra.

Nhưng Thấm Dao vẫn bất vi sở động, tiếp tục lôi kéo hắn đến ngôi đình phía trước, “Không được nói mấy lời ngu xuẩn đó! Ngự y của Kỳ Nghệ đều tuyển chọn từ trong dòng quý tộc, ngươi muốn ứng khảo làm ngự y nhất định phải qua tiến cử của thái tử! Đợi vài ngày nữa bụng Nhã ca ca to lên một chút, hắn sẽ không chịu quản mấy chuyện này nữa đâu …”

“Thế nhưng…” khí lực của Cũng Ưu đánh không lại Thấm Dao, bị y vừa túm vừa lôi tới gần ngôi đình.

“Thần hình cũng ở trong, còn có cái kia… hình như là nữ hài tử bệ hạ mang về cung … Bọn họ đang cùng nhau a…” Thấm Dao từ cách đó không xa nhìn lại.

Cũng Ưu cũng nhìn qua, “Hình như là a… bất quá…” Nữ hài tử kia nhìn rất quen a!

“Đi, cùng đi nhìn!” Thấm Dao cùng Cũng Ưu không tiếng động tiến tới.

Không thấy thì không lo, nhưng này đã thấy lại còn nghe được, không cần nói thêm gì nữa, đã hoàn toàn bại lộ rồi …

“Vi… Vi… Vì sao…” Cũng Ưu thấy Tinh Nhi trong trang phục nữ nhi, hoàn toàn nói không ra lời.

“Cũng Ưu? Thấm Dao? Hai người các ngươisao lại ở đây?” Hồng Lẫm đứng lên đặt câu hỏi.

Thấm Dao nhu nhu đầu, sự tình hình như càng ngày càng phức tạp, “Ta vốn muốn Lẫm ca ca tiến cử Cũng Ưu, hắn muốn tham gia ứng khảo làm ngự y… Không nghĩ tới… Thì ra Tinh Nhi bị các ngươi cất giấu kiểu này!”

“Thấm Dao thúc thúc, Cũng Ưu ca ca… Các ngươi hảo, đã lâu không gặp!” Tinh nhi thuần thục vẫy tay.

Thấm Dao thúc thúc, Cũng Ưu ca ca? Từ ngữ quá không tự nhiên đi …”Tinh Nhi, sau này không được gọi Cũng Ưu là “ca ca”, cũng gọi “thúc thúc” đi!” Thấm Dao sửa lưng.

“Vì sao?” Tinh Nhi còn nhỏ, rất nhiều chuyện không rõ.

“Tinh Nhi, không nên loạn hỏi! Đến đây với cha!” Phong ôm lấy nhi tử, quay lại nói với hai người, “Nếu như vậy, ta cũng sẽ không che giấu… Thấm Dao, Cũng Ưu, có nhận ra ta không?”

“…” Cũng Ưu cùng Thấm Dao suy nghĩ trong chốc lát, “Chẳng lẽ là… Phong?”

“Ân!” Phong gật đầu, “Là ta! Đi Thao Liễm tống thân chính là Thần!”

“…” Trầm mặc… Trầm mặc… Vẫn là trầm mặc…

“Cũng Ưu!” Phong ôm Tinh Nhi đi tới trước mặt hắn.

“A?”

Phong mỉm cười hướng hắn cúi đầu, “Thực sự rất cảm tạ ngươi đã cứu Tinh Nhi của… Kỳ thực ta muốn nói lời này từ rất lâu rồi nhưng vẫn không có cơ hội…  Hôm nay Tễ Tường Phong ta ở nơi này tạ ơn ngươi!”

“Không cần không cần!” Cũng Ưu cuống quít nâng hắn dậy, khuôn mặt ửng đỏ, “Không có gì… Đây là việc nên làm.” Hắn là lần đầu tiên có người cảm kích, cảm giác thật là mới mẻ a.

Thấm Dao nhìn mọi người suy nghĩ, “Cũng Ưu cứu Tinh Nhi, Tinh Nhi giả thành nữ hài tử, Thần hóa trang thành Phong… Lẫm ca ca, các ngươi rốt cuộc định làm cái gì?”

“Bắt kẻ gian dâm!”

“A?”

“Đại ca, là bắt kẻ gian tế!”

“Hứ … Không có hài hước gì cả, ta đang nói đùa đó…”

“…”

Cũng Ưu lo lắng về lập trường của chính mình, nhìn nhìn lại những người chung quanh đang nói chuyện, hắn hiện tại đã không còn là Thao Liễm hoàng tử nữa, cho nên …”Ta không biết ai là gian tế, nhưng nếu các ngươi muốn tìm người mưu hại Tinh Nhi … thì ta biết là ai!”

“Là ai?” mọi người trăm miệng một lời.

“Chính là tân nương lúc đầu của Thần …”

“Lâm Duẫn Phượng! Thế nào lại là nàng?” Phong thất kinh, “Không có khả năng a…”

“Là ta tận mắt nhìn thấy, nàng muốn giết Tinh Nhi!” Cũng Ưu nắm chắc mười phần, “Ngày đó ta trở về phòng tìm đồ, vừa lúc gặp phải nàng! Nàng cầm ngọn nến đặt trên khối băng, đem khối băng đặt ở cuối giường, như vậy khi khối băng chảy hết ngọn nến sẽ làm cháy bức mành, nàng cũng có đủ thời gian thoát khỏi bị tình nghi!”

“Sao lúc trước ngươi không chịu nói?” Hồng Lẫm nghi vấn, y lúc trước cũng có hỏi qua Cũng Ưu, thế nhưng hắn cái gì cũng không chịu trả lời.

“Nữ nhân kia nói cho ta biết, đây là chủ ý của nhị ca ta, nếu như ta tố cáo nàng … thì nàng cũng sẽ khai ra nhị ca của ta!” Chính vì nguyên nhân này, Cũng Ưu mới thề sống chết không bao giờ mở miệng.

Thấm Dao lặng lẽ cầm tay hắn, “Vậy ngươi hôm nay nói ra là …”

Cũng Ưu có chút tự giễu lắc đầu, “Các ngươi đều phát hiện là do gian tế gây nên, như vậy nhất định đã biết chủ mưu là nhị ca! Hơn nữa ta đã không còn là Thao Liễm tam hoàng tử nữa, cứ kiên trì cũng chẳng có ý nghĩa gì!”

“…” Phong trầm tư, “Ta vẫn không rõ, Lâm tiểu thư vì sao muốn làm như vậy?”

“Phong, sao nói thế?” Hồng Lẫm ngồi xuống nghe hắn chậm rãi nói.

“Đại ca, trước khi ta trở về, Lâm tiểu thư đã được định là tân nương của Thần, vì sao nàng còn muốn thông đồng với địch hãm hại ta?” Phong càng nghĩ càng mâu thuẫn, “Nếu ngày đó nàng không sát hại Tinh Nhi, Thần cùng nàng khẳng định đã là vợ chồng! Chuyện gì cũng không bị vạch trần, Thần sẽ phi thường yêu nàng, mà ta cũng không có nửa câu oán hận nào … Nhưng nàng vì sao muốn mạo hiểm như vậy, không loại bỏ ta không được sao?”

“…” Cũng Ưu cùng Thấm Dao liếc nhìn nhau, cũng là không rõ đạo lý trong đó lắm.

Hồng Lẫm nhắm mắt minh tưởng, không lâu sau y hình như đã nghĩ tới gì đó, “Phong, điều này ta cùng Tiểu Tứ có thể lý giải!”

“Đại ca, ngươi biết?”

“Ân… Được rồi!” Hồng Lẫm đứng lên, “Việc này ta muốn nữ tử kia chính mồm nói cho các ngươi biết, may ra các ngươi mới minh bạch!”

“Lẫm ca ca, có muốn đi bắt Lâm Duẫn Phượng về không?” Thấm Dao hỏi.

“Chậm đã, không nên đả thảo kinh xà! Chờ Thần trở về, chúng ta cùng nhau để  “gậy ông đập lưng ông”!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.