Lâm Giang Tiên

Quyển 2 - Chương 41



“Này, ngươi nói xem, hai cây sáo kia rốt cuộc có thể mang lại kỳ tích gì a?” Thị vệ thứ nhất đứng nghiêm trang, thừa dịp các chủ nhân không có ở đó lặng lẽ hỏi.

Thị vệ thứ hai đứng ở bên cạnh nghiêng đầu ghé tai, “Không biết a… Hiện tại chỉ mong tam điện hạ cùng nhị điện hạ sớm ngày tâm ý tương thông!”

Thao Liễm binh sĩ đứng ở đối diện bọn họ thỉnh thoảng nghe thấy bọn họ nói chuyện, cũng đến chen vào nói, “Ta xem việc này rất khó … Bọn họ dù sao cũng là song bào thai a!”

“Song bào thai thì làm sao?” các Thao Liễm binh sĩ khác ở quanh hắn phản bác, “Chỉ cần là người thì không có gì không có khả năng! Ngươi quá lạc hậu rồi …”

“Đúng vậy, nghe tam điện hạ nói chuyện tối hôm qua, ta mới nhớ tới cái này! Hình như tại một thôn xóm hẻo lánh nào đó ở Kỳ Nghệ có một quy định là, nếu nhà nào có song bào thai thì, vô luận là nam hay nữ đều phải kết làm vợ chồng, như vậy thiên thần sẽ phù hộ cho bọn họ!” một người rảnh rỗi khác sáp đến.

“Dù gì tam hoàng tử của các ngươi đã đảm bảo sẽ nổ lực thử nghiệm… Ta nghĩ bọn họ hẳn là có thể thành công!”

“Mong ông trời phù hộ bọn họ!”

“Suỵt … Không nói nữa, các chủ tử tới!” Vừa dứt lời, Kỳ Viêm cùng Vận Thục cưỡi chung một con ngựa cùng Thần đi ra, Sí cùng Hàn theo ở đằng sau.

Chuyện gì đã xảy ra? Kỳ Viêm nhíu mày, tối hôm qua thái độ của bọn lính đối với Tễ Tường Phong chính là né tránh, thế nào chỉ sau một đêm, cả đám hình như đều thay đổi … Không có bất an cùng sợ hãi, trong ánh mắt trái lại tràn ngập chờ mong cùng kính phục? Sí cùng Hàn cũng bị Thần soi sáng tròn một đêm, tất nhiên biết rõ nguyên do trong đó, thế nhưng chưa đến lúc để bẩm báo, dù gì cũng không thể ở trước mặt mọi người mà khai cả ra được.

Vận Thục cũng phát hiện ra khác thường, liền hiếu kỳ nhìn về phía Thần, thiết tha muốn có được đáp án từ y …

Trên khuôn mặt Thần tràn đầy tiếu ý. Bọn lính không hề canh chừng y là hồ ly, cũng không kỳ thị hay xem nhẹ y nữa, hiện tại thứ bọn họ quan tâm chỉ có hai cây sáo có thể tạo ra “kỳ tích” kia thôi! Nhưng y cũng rất minh bạch, “chuyện cây sáo ” chỉ có thể lừa được đám mãng phu bọn họ, chứ gặp phải những kẻ thực sự khó đối phó khác, cứ như vậy không thể nào dối gạt tiếp được, trừ phi …

“Phong, ngươi ngày hôm nay phải ly khai sao?” Vận Thục ở một bên hỏi.

“A… Đúng vậy, trong cung còn có rất nhiều chuyện phải xử lý …” Thần sờ sờ đầu tiểu đường muội.

“…” Vận Thục quay đầu lại nói với Kỳ Viêm ở phía sau, “Viêm, ngươi đều nghe thấy! Phong phải đi rồi, ta muốn một mình tiễn hắn, được không?”

Viêm? Hai người kia tiến triển thật nhanh a… Thần âm thầm tán thán.

Kỳ Viêm liếc nhìn Thần, “hưu” một tiếng đem Tễ Vận Thục phóng tới trước mặt  Thần, sau đó kéo dây cương quay đầu lại ra lệnh: “Tất cả theo ta lui ra!”

Thao Liễm binh lính đều hiểu rõ, lập tức theo sát Thao Liễm vương rời khỏi!

“Kỳ Viêm thẳng thắn vậy sao?” Thần nhìn Vận Thục hỏi, “Lẽ nào hắn không sợ vương hậu ngươi chạy về nhà mẹ sao?”

“Ha hả… Hắn biết rõ ta sẽ không bội ước!” Vận Thục che mặt cười nói, “Phong ngày hôm qua đã làm cái gì? Có thể làm bọn lính nhìn ngươi với cặp mắt khác?”

Thần đỡ Vận Thục lên ngựa, chậm rãi đi về phía trước, “Không có gì… Chỉ là nói bậy cả một buổi tối thôi!”

“Nói bậy?”

“Đúng, chính là nói bậy!”

Thần nhìn về con đường phía trước, Vận Thục dựa vào lòng y cười đến xán lạn, “Ha hả, Phong khó có được lúc cũng nói bậy nha…”

“Đâu có.” Thần vẫn như cũ nhìn thẳng về phía trước, “Nhưng mà Vận Thục, các ngươi ngày hôm qua…” Y ngại ngùng hỏi.

“Chúng ta? A… Ngươi muốn biết tối hôm qua là ai thắng?” Vận Thục đúng là một tiểu nha đầu hào sảng.

“Vận Thục… Ngươi là một cô nương, không nên thẳng thắn như vậy có được hay không?” Thần thực sự chịu thua nàng.

“Không có gì a! Chuyện này người người đều làm mà.” Vận Thục trả lời, “Thành thật nói cho ngươi… Tối hôm qua ta thua!”

“A?” Thần dừng ngựa lại, có chút không tin tưởng cái lỗ tai của mình.

Vận Thục hảo tâm nhắc lại, “Ta nói “tối hôm qua ta thua”! Bởi vì thực sự quá đau nhức đi … Tên kia đúng là sắc ma, cư nhiên làm đi làm lại mấy lần… Thực sự là có ý định khi dễ tiểu cô nương chưa có kinh nghiệm ta!”

“…” biểu tình của Thần lúc này… chỉ có thể dùng từ kỳ quái mà hình dung.

“Đáng ghét … Ngày hôm nay ta đại khái chỉ có thể cưỡi ngựa, đau đến mức đi cũng không nổi … Sáng sớm đều là hắn ôm ta ra khỏi giường … Ngô…” Vận Thục nói xong ủy khuất cực kỳ, “Đời này thì chịu rồi! Hừ hừ, ta kiếp sau nhất định phải làm nam nhân… Sau đó đè chết tên sắc ma kia! Ha ha ha ha…”

“Vận Thục… Cười đến quá khoa trương rồi…” Thần nghĩ y sắp chịu không nổi kích thích này mất, nha đầu này có lẽ đầu thai nhầm giới tính rồi…”Ngươi dự định sẽ cùng Kỳ Viêm như thế cả đời sao?”

“Không thì thế nào? Đi ra ngoài tìm một nam nhân trở về, cho Thao Liễm vương đội nón xanh? Không nên nha, ta không có hứng thú chơi trò này!” Vận Thục lắc lắc đầu.

“Không, ta là nói… Hắn tương lai có thể sẽ thú phi, sẽ có hài tử cùng người khác… Như vậy, ngươi cũng có thể chịu được?” Y không tin nha đầu tâm cao khí ngạo này sẽ cam tâm tình nguyện làm một trong số những người trong hậu cung của Kỳ Viêm.

Vận Thục nghe xong nở nụ cười, tiếu ý bao trùm cả khuôn mặt làm nổi bật nét mị hoặc đặc biệt, “Sao có khả năng? Ta muốn gì thì đó phải là của ta! Ta cũng không có lòng tốt mà đem trượng phu chia sẻ cho người khác! Ta sẽ dùng hết bản lĩnh để nam nhân này mê muội ta! Nếu như không được, vạn nhất thực sự có ngày đó… Ha hả… Như vậy đừng trách vương hậu ta không lưu tình nể mặt!”

Thần nhìn Vận Thục cười như thế, cảm thấy rất trọn vẹn rằng, nữ nhân thực sự không dễ chọc a!

“Được rồi, Phong, chúng ta sớm đã tới biên cảnh rồi!” Vận Thục nhắc nhở y, “Ngươi có thể đưa ta xuống!”

Thần đem nàng ôm xuống ngựa, sau đó chính mình nhảy lên trở lại, “Vận Thục, ta phải đi rồi … Có cái gì muốn ta nói lại cho đại bá cùng Si Ảnh thúc thúc không?”

Vận Thục gật đầu, “Có, mong Phong sau khi trở về nói với cha, phụ vương, còn có ca ca ta … nói rằng ta tất cả đều tốt, ta sẽ tập yêu Kỳ Viêm, sẽ làm cho chính mình hạnh phúc!”

“Ta hiểu rồi! Thực sự phải đi a…” Thần kéo dây cương, ngựa bắt đầu bước từng bước …

“Đi thôi đi thôi!” Vận Thục đứng tại chỗ vẫy vẫy cánh tay, nhìn đội quân của nước mình đi xa dần … Đến lúc thân ảnh của Thần đang không ngừng quay đầu lại sắp biến mất thì, nàng rốt cục nhịn không được kêu lên, “Phong a, nói giúp ta, cha không nên luôn cùng phụ vương cãi nhau! Nói Thấm Dao nhanh thú lão bà đi, để hảo hầu hạ phụ vương bọn họ! Nói cho Thần… phải yêu ngươi nhiều một chút! Nói cho Tiểu Tứ, nếu như bị tên hỗn đản Diệu Ngạn nào đó khi dễ, hãy tới tìm ta! Còn có nói với Cũng Ưu, hắn phải thay ta sống thật tốt ở Kỳ Nghệ a!”

Thần nghe được, lớn tiếng trả lời: “Ta đã biết! Ngươi hãy bảo trọng a!”

“Ân… Ô…” Tễ Vận Thục một mình lưu lại chịu không nổi nữa mà nước mắt tuôn trào, “Thực sự là đáng ghét… Rõ ràng đã dự định không khóc mà … Còn chảy nữa sao … Ô …”

Lúc này, sau lưng nàng bỗng truyền đến một tiếng vó ngựa dồn dập, sau đó là tiếng một tiếng hí dài, người cùng ngựa đã ở trước mặt nàng.

Vận Thục mở đôi mắt ầng ậc nước ra, dùng giọng điệu vô cùng khiêu khích nói: “Ngô… Ngươi tới làm gì? Không phải nói để ta tiễn một mình sao?”

Người tới chính  là Kỳ Viêm, y không nói hai lời đem Vận Thục ôm lên lưng ngựa, “Nàng không phải đau đến mức đi không nổi sao… Ta cố ý tới đón nàng về a!”

“Ngươi…” Vận Thục bị Kỳ Viêm ôm trong lòng, toàn thân đều dán vào lồng ngực y, “Độc tài!”

“Ta chính là độc tài!” Kỳ Viêm siết chặt lấy nàng, “Từ hôm nay trở đi, nàng không được phép khóc, chỉ được cười thôi! Nàng cũng không phải Kỳ Nghệ công chúa, mà là Thao Liễm vương hậu của ta!”

Đối mặt với tên nam nhân bá đạo này, Vận Thục vốn muốn cười to, nhưng không hiểu sao khuôn mặt tươi cười còn chưa lộ ra, mà nước mắt lại càng thêm giàn giụa!

Kỳ Viêm như muốn thể hiện sự bá đạo của mình, lần thứ hai hôn lên đôi môi đỏ mọng của Vận Thục …

… … … … … …

—— ba tháng sau. Lâm phủ ——

“Nghe nói gì chưa? Tam hoàng tử đã hồi cung!” Một tỳ nữ nói.

“A? Tên yêu hồ đó còn chưa chết sao? Hắn đã đem tiểu thư hại thành như vậy…” Một tỳ nữ khác kinh ngạc.

“Đừng lo! Lão gia cùng một đám đại nhân đã liên hợp lại dâng sớ, chỉ cần yêu hồ kia hồi cung sẽ tử hình!”

“Thật sao … A di đà phật, lão thiên quả là có mắt a! Như vậy tất cả sẽ khôi phục như ban đầu!”

“Ai… Ta nói cũng khó nga… Lão gia mà dâng sớ xử tử yêu hồ, vậy duyên phận của tiểu thư nhà chúng ta cùng nhị điện hạ cũng tiêu rồi!”

“Sao lại thế?”

“Ngươi nghĩ xem, yêu hồ tốt xấu gì cũng là thân đệ đệ của nhị điện hạ, xử tử hắn rồi … Nhị điện hạ sao có thể tha thứ cho lão gia?”

“… Không thể nào, máu mủ tình thâm a! Ai… Tiểu thư thật đáng thương a…”

Hai nha đầu ở ngoài cửa vô tình nói chuyện với nhau, không biết toàn bộ đã truyền vào tai của Lân Duẫn Phượng bên trong phòng!

“Tễ Tường Phong! Ngươi vì sao còn trở về?” Lâm Duẫn Phượng một tay cầm kéo hung hăng đâm xuống chiếc khăn lụa, “Ngươi chính là kẻ dư thừa, đi chết đi! Không có ngươi… Ta cùng Thần sẽ không thay đổi thành như vậy… Đều tại ngươi… Đều tại ngươi!!!”

Thẳng đến khi chiếc khăn biến thành một đống vải vụn, Lâm Duẫn Phượng mới buông tha cho nó, thế nhưng nhìn cái kéo trong tay, khuôn mặt nàng hiện lên dáng tươi cười đáng sợ, “Đúng vậy… Trên thế gian này không cần hai người giống nhau, ngươi là kẻ dư thừa … Cho nên ta sẽ đưa ngươi xuống địa ngục!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.