Ngày hôm sau, thái phó xin Hạ Tử Dụ thay trang phục rồi theo ông ấy ra ngoài hoàng cung.
"Xuất cung? Bây giờ sao?" Hạ Tử Dụ nghe vậy thì sửng sốt, "Là cải trang vi hành hay là...!Cấm Vệ Quân trong cung chưa chuẩn bị, hơn nữa có lẽ Tần Kiến Tự sẽ không cho phép trẫm xuất cung."
"Hôm qua là sinh thần của bệ hạ."
"Đúng vậy."
"Lão thần cả gan tặng cho bệ hạ một món quà.
Nhưng bệ hạ cần phải ra khỏi hoàng cung thì mới có thể nhìn thấy món quà ấy."
Hạ Tử Dụ không hiểu gì cả nhưng sau đó vẫn sai người tới chỗ Tần Kiến Tự để báo cho hắn biết một tiếng.
Thái phó đã chuẩn bị xong xuôi, thân phận và lệnh bài để xuất cung đều đã chuẩn bị chu đáo, dường như là ông đã sắp xếp việc này từ rất lâu rồi.
Thực ra nếu là người khác thì Hạ Tử Dụ sẽ không yên tâm ra khỏi cung, nhưng thái phó thì khác - ông ấy là nguyên lão qua ba triều, lại còn rất tốn rất nhiều công sức để dạy bảo Hạ Tử Dụ.
Y viết xong chiếu thỉnh tội, thái phó đọc qua rồi bảo không có vấn đề gì, có điều về chuyện vương quyền và bách tính, Hạ Tử Dụ cảm thấy bản thân chưa xứng được trả lời.
Thế là lúc gần tới giờ Ngọ, y chọn một bộ áo viên lĩnh màu thiên thanh, đeo chiếc đai lưng bạch ngọc mà Tần Kiến Tự tặng, móc thêm miếng ngọc giác vào hông rồi bước lên xe ngựa.
- --
Trong vương phủ, Tần Kiến Tự nhận được tin tức lúc hắn đang vuốt ve miếng ngọc bội trong tay.
"Thái phó muốn đưa bệ hạ xuất cung?"
"Bệ hạ đặc biệt sai ti thức đến hỏi ý kiến vương gia, không biết vương gia thấy thế nào ạ?"
Tần Kiến Tự chống khuỷu tay tựa vào ghế, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, "Xem ra món quà sinh thần này sẽ đúng ý bệ hạ hơn là một chiếc đai lưng tầm thường."
"Trong lòng bệ hạ, nhất định ngài ấy vẫn sẽ nghĩ món quà vương gia tặng là quý nhất." Sở Phi ôm quyền.
Tần Kiến Tự nghe vậy thì nhướng mày, phẩy tay sai hơn mười ám vệ đi theo Hạ Tử Dụ.
Thế là Sở Phi phóng ngựa đi đầu, những thị vệ đi theo sau đều là Cấm Vệ Quân đóng giả, thêm cả đám ám vệ của Tần Kiến Tự lén lút theo sau.
Bánh xe kêu lọc cọc và vó ngựa chạy rầm rập, họ xuất phát từ cung đạo rồi dần tiến ra bên ngoài.
Tính từ cửa hoàng cung ra đến ngoại thành thì có cả thảy một trăm linh tám con phố, dòng người nườm nượp qua lại trên đường.
Hạ Tử Dụ ngồi nghiêm chỉnh trên xe ngựa, rèm cửa sổ thoáng bay lên vì có gió thổi, để lộ khuôn mặt thanh tú non nớt của thiếu niên ở bên trong.
Áo quần rực rỡ, môi hồng răng trắng, cứ như thể một công tử thế gia vô cùng cao quý.
Y nghe thấy tiếng người bên ngoài trở nên ồn ào, lòng khẽ xao động.
"Có lẽ bệ hạ chưa bao giờ chứng kiến cảnh này."
"Đúng vậy..."
"Bây giờ ngài là Hạ công tử, cứ vén rèm lên nhìn, đừng ngại gì cả."
Hạ Tử Dụ đã quen ở trong hoàng cung rồi, chưa từng nghĩ sẽ được đi dạo như thế này.
Giống như...!y sinh ra đã ở hoàng cung, lớn lên trong hoàng cung, chưa bao giờ có ý định ra ngoài.
Đây đúng là lần đầu tiên.
Y ngập ngừng vén một góc rèm lên, phát hiện ra xe ngựa đang đi trên phố, hai bên đường đều có những quầy hàng đang chào mua, có một ông lão nông dân dắt trâu đi ngang qua, người bán kẹo đường cất cao giọng, những đứa trẻ đuổi nhau nô đùa.
"Ta muốn cây kẹo đường Hằng Nga này!"
"Hai đồng tiền, cầm lấy kẹo đi."
Có người kéo thùng nước gạo đi ngang qua, tất cả đều tránh xa để nhường đường.
Hạ Tử Dụ ngẩng đầu lên nhìn lầu cao gác nhỏ với những tấm biển hiệu đẹp đẽ, khác hẳn với cuộc sống quạnh quẽ vắng vẻ, quanh năm suốt tháng chỉ nhìn thấy người hầu quỳ lạy ở trong hoàng cung.
Ở đây không nguy nga lộng lẫy nhưng lại tràn đầy hơi thở nhân gian.
Hạ Tử Dụ cứ tưởng rằng kiếp trước y đã từng thấy cảnh tượng này, nhưng bây giờ y chẳng có chút cảm giác quen thuộc nào cả.
"Hóa ra bên ngoài nhộn nhịp đến nhường này."
"Đúng vậy, bệ hạ phải nhớ kỹ cảnh tượng này."
"Nhớ kỹ?"
"Đợi một lát nữa là ngài sẽ hiểu." Thái phó vuốt râu.
Áo vải quần thô kết hợp với khuôn mặt rất hiền từ, trông ông như một ông lão sáu mươi rất đỗi bình thường sau khi trút bỏ bộ quan bào.
Thái phó cố tình úp mở mà không nói thẳng cho Hạ Tử Dụ.
Hạ Tử Dụ cúi đầu, xe ngựa đi ngang qua Nhiếp chính vương phủ, y vén rèm lên thì nhìn thấy Tần Kiến Tự đang chắp tay sau lưng đứng bên cạnh con sư tử đá.
Hai người không hẹn mà cùng chạm mắt với nhau.
"Nhiếp chính vương đang trên đường tới Đại Lý Tự để xử lý công việc đấy à?" Thái phó ngồi trong xe ngựa, chắp tay hành lễ.
Hắn khẽ gật đầu.
Xe ngựa đã đi xa, Hạ Tử Dụ buông rèm cửa xuống.
Một tên tiểu tư dắt ngựa ra cho Tần Kiến Tự, hắn bước lên ngựa rồi chạy ngược hướng với chiếc xe ngựa của Hạ Tử Dụ.
- --
"Thái phó muốn đưa trẫm đi đâu?" Hạ Tử Dụ nhìn thái phó, "Nếu tiếp tục đi thì sẽ ra khỏi cổng Đông của kinh thành."
"Lần đầu tiên bệ hạ xuất cung mà hiểu rõ quá."
"Trước khi đi thì trẫm đã học thuộc bản đồ phố phường trong kinh thành."
"Ồ?" Thái phó nghe vậy thì rất tò mò, "Bệ hạ học thuộc trong khoảng thời gian chưa đến một nén hương ở ngự thư phòng?"
"Đúng vậy."
Thái phó cười rồi không nói gì nữa.
Cho đến khi xe ngựa ra khỏi kinh thành và chạy tới vùng ngoại ô, lúc này thái phó mới mời Hạ Tử Dụ xuống xe.
Hạ Tử Dụ nhảy xuống khỏi xe ngựa, phủi bụi trên người rồi ngẩng lên nhìn.
Y nhìn thấy một ngôi miếu Thành Hoàng cũ nát, xung quanh dựng một số lều trại.
Nói là lều trại, thực ra chỉ là củi khô dựng lên rồi phủ vải rách để che mưa chắn gió, lều không rộng nhưng lại nhét chật kín toàn người.
Ở phía xa, bên ngoài ngôi miếu thì còn nhiều người hơn nữa.
Những người đó đều ăn mặc rách rưới bẩn thỉu, họ túm năm tụm ba, có trẻ con, có người già, ai ai cũng mỏi mệt không có sức sống.
Bên cạnh còn có một lều phát cháo, có vẻ như vừa mới phát xong.
Trịnh Đình Chi đang xắn tay áo lên cặm cụi làm việc, nhìn thấy Hạ Tử Dụ thì cúi người hành lễ theo thói quen, sau đó ngay lập tức khựng lại.
"Đây là..."
Hạ Tử Dụ do dự bước đến gần.
Tới gần rồi, y ngửi thấy một mùi rất khó ngửi bốc lên từ bên trong, cứ như là mùi mồ hôi trộn lẫn với mùi bãi nôn, chỉ thoáng ngửi thấy thôi cũng khiến người ta thấy buồn nôn.
Y nhíu mày, bước chân cũng dừng lại.
"Công tử." Trịnh Đình Chi lại gần y.
"Đây là nơi nào?"
"Đây là nơi ở tạm của dân chạy nạn do Kinh triệu doãn [1] sắp xếp."
[1] Kinh triệu doãn, chức quan được đặt ra từ thời Tần, giữ nhiệm vụ quản lý hành chính và trị an ở kinh đô.
"Dân chạy nạn gì cơ?" Hạ Tử Dụ ngẩn người.
"Đầu mùa xuân, Giang Nam gặp lũ lụt không thể ngăn cản được, dân chúng chạy nạn lên phía Bắc để xin ăn.
Còn lại là những người dân chạy lên đây từ nạn châu chấu ở Mẫn Châu lần trước." Trông Trịnh Đình Chi có vẻ mệt mỏi, hắn thả tay áo xuống rồi cúi người hành lễ với Hạ Tử Dụ, "Người còn sống sót đều ở đây cả."
Hạ Tử Dụ câm lặng, lòng cảm thấy rất hoảng hốt, không biết có phải vì câu nói cuối cùng của Trịnh Đình Chi hay không.
Những lưu dân ăn cháo và rửa bát ở bên suối xong thì lục tục quay về, nhìn thấy Hạ Tử Dụ với bộ trang phục vô cùng cao quý thì sững người.
Hạ Tử Dụ bỗng nhiên cảm thấy mình không nên đứng ở chỗ này.
Y nhìn thái phó, hiểu ra lý do mà ông ấy dẫn mình tới đây.
- --
Hạ Tử Dụ biết về việc dựng lều phát cháo cho dân chạy nạn ở bên ngoài thành, đó là lệnh của Tần Kiến Tự, cũng là do chính tay y đóng dấu phê duyệt.
Y cứ tưởng rằng những người dân chạy nạn này đã được lo liệu xong xuôi, nhưng đâu ai ngờ bên dưới vài nét mực đơn giản trên chiếu chỉ lại ẩn giấu cảnh tượng thảm khốc đến thế này.
Hạ Tử Dụ quay lại nhìn phía Nam vùng ngoại ô, dường như con đường gập ghềnh kia được tạo nên từ vô số vết chân mang theo máu và đất bụi.
Bảo sao mà thái phó lại hỏi y đoạt quyền vì vương vị hay là vì bách tính.
"Công tử, đây chính là đề bài mà lão già này dành cho ngài," Thái phó thu tay áo lại, "Đề bài này không liên quan đến lịch sử chính trị, lão chỉ hỏi công tử rằng ngài sẽ giải quyết thế nào?"
Hạ Tử Dụ đối diện với của thái phó, ánh mắt ấy vẫn hiền từ như thế.
Môi y khẽ hé ra, cuối cùng y đáp: "......Dựng lại lều trại tử tế, phân phát cháo và quần áo, bố trí ổn thỏa cho nạn dân.
Truy tìm nguồn gốc vấn đề, điều tra rõ ràng mức độ thiên tai."
"Được."
"Lại bộ, Đại Lý Tự, Ngự Sử Đài phải điều tra việc này một cách rõ ràng." Hạ Tử Dụ nhìn nạn dân, khẽ siết chặt nắm tay, "Nạn lũ lụt Giang Nam đã là chuyện của mấy tháng trước, tại sao lại kéo dài đến tận bây giờ?"
"Hôm nay Nhiếp chính vương triệu tập Ngự sử và các quan viên Lại bộ đến Đại Lý Tự, có lẽ bây giờ đang bắt đầu điều tra rồi." Thái phó chậm rãi nói.
Trong chiếc lều tạm bợ ở phía xa, có một đứa trẻ sốt cao không có dấu hiệu thuyên giảm, nó cất tiếng khóc thảm thiết đến nỗi giọng khàn đi, âm thanh ấy khiến lòng người như thắt lại.
"Công tử không thấy kỳ lạ hay sao?" Thái phó buồn rầu nhìn nó, ông hỏi Hạ Tử Dụ.
Y nghe vậy thì sững người, "Thái phó cho rằng..."
"Dựa vào năng lực của Nhiếp chính vương, tuyệt đối không có chuyện kéo dài đến bây giờ."
Hơi thở của Hạ Tử Dụ dần trở nên run rẩy, y đột nhiên quay lại nhìn hoàng cung ở nơi xa, ánh tà dương đỏ rực như máu chiếu lên những bức tường.
Trên lầu cao ngày hôm ấy, rõ ràng y đã nhìn thấy Tần Kiến Tự tựa vào kệ sách và lật xem bản đồ Giang Nam.
Vậy nên y luôn cho rằng tuy Tần Kiến Tự luôn ra tay rất tàn nhẫn nhưng về chuyện quốc gia đại sự thì hắn vẫn giỏi giang hơn nhiều so với một kẻ lơ mơ như y.
"Bất kể thế nào thì chuyện cấp bách bây giờ là cứu trợ cho dân chúng gặp nạn."
"Sao bây giờ công tử lại lo lắng đến việc này nhỉ," Thái phó chắp tay hỏi y, "Dạo này công tử có vẻ rất tin tưởng vương gia mà..."
- --
Sắc trời dần tối.
Trong Nhiếp chính vương phủ, vị công tử thế gia đã lâu không đến, nay lại đội chiếc mũ có rèm che rồi xuất hiện ở đình viện trên hồ nước.
Tần Kiến Tự đã trở về, hắn đi trên hành lang, tỳ nữ cầm đèn lồng đi ngang qua thì hành lễ với hắn.
Còn Hạ Tử Dụ thì đang tựa vào lan can của đình viện để cho cá ăn.
Y ném một vốc thức ăn xuống, cá chép chen chúc nhau ngoi lên giành ăn khiến nước hồ gợn sóng.
Cho đến khi chúng ăn sạch thức ăn xong thì lại chậm rãi bơi tản ra, tất cả trở về với sự tĩnh lặng.
Hạ Tử Dụ quay đầu lại, người phía sau lập tức đè lên rồi kéo y vào trong lòng mình, hơi thở nặng nề quen thuộc ập tới trong khoảnh khắc.
Cằm của người đó dụi vào hõm vai của Hạ Tử Dụ, hơi thở của hắn có mùi rượu, có lẽ là vừa dự tiệc trở về.
"Bệ hạ, bên ngoài hoàng cung có vui không?"
Giọng nói chầm chậm biếng nhác và hơi khàn, Hạ Tử Dụ nhíu mày không trả lời.
"Ngài đã uống bao nhiêu rượu thế?"
"Chỉ một bình thôi."
Hạ Tử Dụ muốn tránh xa hơi thở mang mùi rượu của hắn, lại bị Tần Kiến Tự hôn lên môi.
Hắn xâm nhập vào trong miệng Hạ Tử Dụ, hỏi vì sao y phải trốn tránh.
Y cố gắng giãy giụa rồi đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Tần Kiến Tự, đôi mắt ấy cứ như mang màu nước mực.
Sau đó Hạ Tử Dụ lại bị hắn quấn lấy, chính y cũng lây dính mùi vị của rượu.
Y muốn nói rằng mình không trốn tránh, thế nhưng lại không thể nói nên lời.
Ngón tay của Hạ Tử Dụ co lại rồi buông ra, dường như chính y cũng say mất rồi, y hít thở một cách khó nhọc.
Y gắng gượng nhắm mắt lại, gò má bị làn gió thổi qua dần ửng đỏ lên.
Hạ Tử Dụ nắm lấy áo của Tần Kiến Tự rồi kéo nhè nhẹ.
Buông trẫm ra.
Sau đó lại bị nắm gáy hôn càng sâu hơn.
Cuối cùng Tần Kiến Tự hôn đủ rồi mới chịu buông y ra.
Hạ Tử Dụ co người bên lan can, y buông thõng cánh tay, môi đã trở nên ướt át lóng lánh nước.
Cơn gió thoảng qua trong bóng tối tĩnh lặng, xung quanh đình viện này không có một bóng người, chỉ có âm thanh đuôi cá quẫy trong nước và tiếng thở của đối phương.
Hạ Tử Dụ rầu rĩ nói: "Tần Kiến Tự, hình như ngài say rồi."
"Thần không say." Tần Kiến Tự chống tay ngồi bên cạnh, tự sờ lên môi mình.
Hạ Tử Dụ ngẩng đầu nhìn hắn, thoạt nhìn hắn thật biếng nhác, giống như y đã thấy một dáng vẻ hoàn toàn khác của Tần Kiến Tự, "Trẫm đến là vì có chuyện muốn hỏi ngài."
Tần Kiến Tự cúi đầu đáp, "À, vậy thì thần say rồi, tối nay không thể bàn quốc sự."
"......"
Thằng cha này cứ như thể đang giả vờ say, nhưng nếu hắn thật sự tỉnh táo thì không bao giờ nói ra câu vô liêm sỉ đến thế.
Hạ Tử Dụ thấy cảm xúc của mình đối với Tần Kiến Tự không giống trước đây nữa, hoặc có lẽ đã không giống ngay từ ban đầu rồi.
Thỉnh thoảng y sẽ chìm đắm nhưng vẫn giữ được lý trí, trái tim thì khẽ rung động.
Nhưng y thật sự không biết mình nên làm gì vào lúc này.
Y biết rằng đối với Tần Kiến Tự, tất cả những chuyện mưu quyền trước đây chỉ là dung túng cho y đùa nghịch.
Có lẽ một ngày nào đó y sẽ cảm thấy rằng không còn lý do gì để tiếp tục tranh giành nữa và nhường hết chuyện triều chính cho Tần Kiến Tự, còn mình thì làm một con chim hoàng yến trong Tử Cấm Thành, như vậy cũng coi như vui vẻ an nhàn.
Nhưng bây giờ thái phó muốn giao trọng trách ấy cho y, khuyên con chim hoàng yến như y nên học cách nỗ lực.
......
Thực ra y đã mượn cái mệnh phú quý này của hoàng đế nhỏ, y hoàn toàn có thể ngồi lên ngôi vị hoàng đế, không quan tâm dưới chân thiên tử đã dâng nước ngập trời, dung túng cho các đảng phái tranh đấu ngày càng dữ dội.
Y sẽ trở thành một mắt xích của quá trình hưng thịnh rồi suy vong của triều đại này.
Nhưng y tự hỏi chính mình, có cam tâm làm như vậy không?
- --
"Bệ hạ đang nghĩ gì vậy?"
"Chuyện lũ lụt Giang Nam vốn dĩ là do Tả tướng xử lý." Hạ Tử Dụ cúi đầu rồi lặng lẽ lên tiếng, "Ngài muốn gây cản trở cho Tả tướng nên đã cố tình kéo dài việc cứu trợ nạn dân ở ngoại thành.
Ngài còn làm bao nhiêu chuyện như vậy nữa?"
"Sao vậy," Tần Kiến Tự nhếch miệng, sờ lên môi mình, "Bệ hạ nói vậy là có ý gì đây?"
"Tần Kiến Tự."
"Ừm?"
Hạ Tử Dụ ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt vô cùng kiên quyết: "Trẫm không cho phép.".