Tần Kiến Tự quay đầu sang nhìn y, hắn sững người.
Hoạn quan và cung tỳ theo ở phía sau thấy hai vị chủ tử dừng bước thì cũng chẳng dám tiến lên.
Hạ Tử Dụ mân mê chiếc trâm cài tóc bằng bạch ngọc, nó nhẵn bóng và lành lạnh.
Y chưa từng thấy Tần Kiến Tự tự tay bóc củ ấu cho ai, cũng chưa từng thấy hắn lo lắng cho người nào sẽ bị đói giữa đêm khuya, càng chưa từng thấy hắn lấy cây trâm cài ra và nói muốn tặng cho Vương phi.
Bình thường thì quan hệ giữa quyền thần và quân vương chẳng bao giờ tốt đẹp được như thế này.
May mà Tần Kiến Tự đã thừa nhận sớm, y cũng có được đáp án rõ ràng.
Tần Kiến Tự thấy vậy thì im lặng một lúc, sau đó ngẩng đầu lên hờ hững ra lệnh: "Lui xuống hết đi."
"Vâng."
Mọi người đều lui xuống hết, chỉ còn hai người đứng giữa bức tường màu đỏ son của hoàng cung.
Chim nhạn làm tổ trên mái ngói lưu ly, cơn gió thoảng khẽ thổi bay vạt áo.
Hạ Tử Dụ lại cầm chiếc trẫm lên, hỏi hắn với vẻ thản nhiên: "Đây là đồ vật mà hoàng thúc muốn tặng cho Vương phi, trẫm làm sao giữ được?"
Sau đó y tiếp tục lẩm bẩm: "Chẳng lẽ đợi đến lúc hoàng thúc gặp được người trong lòng, trẫm lại giao cây trâm này cho người đó hay sao, không có chuyện đó đâu.
Quốc khố của trẫm đang rỗng tuếch, đồ vật đã đi vào rồi thì không còn đường ra.
Nếu hoàng thúc không trả lời cho rõ ràng, e là trẫm cũng chẳng dám nhận."
"Chắc hẳn hoàng thẩm tương lai cũng không thích việc này xảy ra, vả lại hoàng thúc..."
"Thần muốn tặng cây trâm này cho bệ hạ." Tần Kiến Tự hít một hơi sâu rồi ngắt lời y.
Sao lần nào thằng quỷ nhỏ này cũng nói nhiều thế nhỉ.
"Vậy chỉ mình trẫm có được nó, hay là người khác cũng có?"
"Mẫu thân của thần không có nhiều di vật đến thế, không thể phân phát cho nhiều người được."
"Ò." Hạ Tử Dụ gật đầu, "Thế còn nghe được."
Tần Kiến Tự hơi buồn cười, cảm thấy đúng là bó tay.
Nói một câu thích Hạ Tử Dụ cũng chẳng có gì khó, chẳng qua là hắn muốn thăm dò phản ứng của y.
Chẳng biết từ khi nào hắn bắt đầu chú ý đến thằng quỷ nhỏ không ai quan tâm này.
Từ lúc hắn nghe thấy cuộc nói chuyện của Hạ Tử Dụ với hoàng đế nhỏ, hắn biết rằng cơ thể của y đã đổi chủ.
Đương nhiên hắn cũng hiểu được, thằng quỷ con ngốc nghếch làm mặt xấu xí và theo sau đá vào mông hắn ấy là người như thế nào.
Không giống với những kẻ đấu đá âm mưu tính kế lòng người, y lúc nào cũng tỏ ra quan tâm và để ý đến hắn.
Thế là hắn cũng buông thả bản thân lún sâu một nửa vào cạm bẫy ấy.
Lúc ở hồ nước nóng và ở Ngự hoa viên, hắn đã giữ lấy tay Hạ Tử Dụ và làm ra chuyện như vậy, nhìn Hạ Tử Dụ ngậm lấy cánh hoa trên người mình.
Giữa lúc ôm hôn nhau, hắn dung túng cho dục vọng lan tràn trong cuộc đi săn mùa xuân.
Cho đến khi hắn phát hiện ra tất cả những hành vi trước đó đều là giả dối, trộn lẫn trong đó là âm mưu và sự thăm dò của Hạ Tử Dụ.
"Bệ hạ thì sao?" Tần Kiến Tự cúi đầu hỏi: "Đối với bệ hạ, nói một câu thích cũng khó đến vậy à?"
"Giữa trẫm với hoàng thúc...!không cần phải giấu giếm nhau nữa." Hạ Tử Dụ cúi xuống đáp.
Cuối cùng cũng hiểu ra ý của Tần Kiến Tự là gì, thế nhưng y vẫn không chịu nói chữ thích, "Nhưng trẫm không muốn làm con rối trong tay hoàng thúc..."
"Bệ hạ không phải là con rối trong tay thần," Tần Kiến Tự cúi đầu thì thầm vào tai y.
Hắn biết rốt cuộc thì Hạ Tử Dụ vẫn muốn tranh giành với mình, "Nếu trong lòng bệ hạ có thần thì thần sẽ đáp ứng tất cả những thứ mà bệ hạ muốn."
- --
Hạ Tử Dụ chắp tay sau lưng nhìn lên bầu trời phía trên bức tường, con tim khẽ rung động.
Không thể phủ nhận, câu nói của Tần Kiến Tự đã khiến y hơi xúc động.
Tần Kiến Tự đã nói vậy, dường như nếu y tiếp tục tỏ ra vô tình thì rất có lỗi với hắn, nhưng y có nên trao đi mấy phần chân tình cho Tần Kiến Tự hay không.
Hạ Tử Dụ nhớ lại chuyện ở đình viện trên hồ ngày hôm ấy, y cảm thấy hơi nghi ngờ.
Thôi vậy, nể tình sự chăm sóc của hắn ở trên giường vào ngày hôm qua, Hạ Tử Dụ sẽ cho hắn ba phần yêu thích, sau này không âm mưu tính kế hắn nữa là được chứ gì.
Hạ Tử Dụ ngước lên nhìn Tần Kiến Tự, xoay cây trâm trên tay.
"Trẫm nhận rồi nhé."
Từ giây phút này trở đi, Tần Kiến Tự rơi xuống thế hạ phong.
Hạ Tử Dụ có ý định đáp lễ, thế nhưng trên người y chẳng có vật gì đáng giá.
Thế là sau một hồi suy ngẫm, y đành phải trao chính mình cho Tần Kiến Tự.
Cho đến đêm khuya, Hạ Tử Dụ vênh mặt khoanh tay đứng cạnh giường, liếm chút canh hạt sen còn vương lại trên môi.
Tần Kiến Tự ôm lấy Hạ Tử Dụ từ phía sau rồi cởi quần áo của y, cởi cả chiếc đai lưng trên eo.
Lúc này Hạ Tử Dụ mới nhận ra hôm sinh thần của y, chiếc đai lưng bạch ngọc còn có một ý nghĩa khác.
Đều là bạch ngọc, Tần Kiến Tự đã ấp ủ ý định tặng đai lưng bạch ngọc để xứng đôi với chiếc trâm bạch ngọc này.
Tần Kiến Tự đối với y, đúng là đã muốn thì nhất định phải có được.
"Bệ hạ không vui sao?" Tần Kiến Tự đứng phía sau nâng cằm y lên, nếm một chút vị hạt sen trên môi Hạ Tử Dụ.
"Hoàng thúc coi trọng trẫm như thế, trẫm cảm thấy hơi bất ngờ."
"Vậy thì thần sẽ coi trọng thêm chút nữa."
"Nếu trẫm có người trong mộng, hoặc là sau này tiếp tục tính kế ngài, ngài sẽ đối xử với trẫm như thế nào?" Áo ngoài rơi xuống đất, Hạ Tử Dụ khẽ lên tiếng hỏi hắn.
Y rũ đôi hàng mi, nhớ lại những ngày phải tĩnh dưỡng trong tẩm điện, "Lần trước trẫm hỏi ngài có muốn lột da róc xương không, ngài trả lời rằng không nỡ."
"Bệ hạ muốn thần làm thế nào?"
"Ừm..." Hạ Tử Dụ cẩn thận ngẫm nghĩ.
Lần trước Thanh Bình Vương bị xử chặt ngang lưng, đa số những kẻ liên quan phải sống cả nửa đời sau ở trong Tông Nhân Phủ.
Y vờ đùa giỡn nói: "Chặt đầu hay chặt lưng đều đau đớn, ngài cứ giam trẫm lại là được."
"Vậy thì cứ theo ý muốn của bệ hạ đi.
Nhưng mà," Bàn tay Tần Kiến Tự luồn vào trong áo y, hắn chậm rãi nói: "Tốt nhất là bệ hạ đừng nên có ngày đó."
Hắn ôm chặt lấy Hạ Tử Dụ rồi đè y về giường, lúc y ngã xuống thì đụng phải đầu gối, chống tay lên khẽ kêu đau.
"Đụng phải chỗ nào rồi?" Tần Kiến Tự đang đè xuống thì dừng lại.
Hạ Tử Dụ nhướng mày cười tươi, "Trẫm giả vờ đó."
Thế là y nhìn thấy ánh mắt của người phía trên mình trở nên u ám, giống như một con hổ dữ vậy.
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y |||||
Bên trong màn giường thấp thoáng, tấm lưng trắng nõn cong lên ở trên giường, đôi chân quấn lấy nhau bị che lấp dưới tấm chăn.
Khi ánh trăng chiếu xuống, có thể nhìn thấy người sở hữu đôi mắt hạnh phiếm đỏ đang rướn cổ lên, chân gập lại rồi căng chặt đến cực độ.
Tần Kiến Tự lật người y lên rồi cúi xuống cắn nhẹ vành tai.
"Bệ hạ còn muốn nghe bao nhiều lần nữa?" Hắn ngước mắt nói, "Thần sẽ nói cho bệ hạ nghe."
Làn da ở cổ của Hạ Tử Dụ cũng đỏ ửng lên, y ôm chặt lấy Tần Kiến Tự trong bóng tối rồi dụi đầu vào hõm vai hắn, không dám lên tiếng.
Tần Kiến Tự xoa đầu y, Hạ Tử Dụ dụi vào tay hắn.
Bàn tay của Tần Kiến Tự lướt xuống phía đầu gối của Hạ Tử Dụ, ngón tay đặt lên đó rồi khẽ xoa bóp, dường như là đang tìm kiếm vết bầm, "Còn đau không?"
Hạ Tử Dụ ngẩn ra rồi lắc đầu.
Sau đó y lại tiếp tục bị giày vò.
Y nhớ lại vừa rồi đã nghe được câu "bệ hạ là người trong lòng của thần, bây giờ người trong lòng là người phía dưới thần" của Tần Kiến Tự, thế là y để mặc cho hắn làm theo ý mình, nhưng tuyệt đối không thừa nhận rằng y cũng thích như vậy.
Hạ Tử Dụ ngẩng đầu lên để Tần Kiến Tự hôn cổ của mình, yết hầu hơi động đậy theo nhịp thở.
Bất chợt, tiếng bật cười vang lên bên tai, Tần Kiến Tự cất giọng nói: "Lần nào ở trên giường với thần, bệ hạ đều..."
Hạ Tử Dụ đỏ bừng cả mặt, quay ra hỏi: "Làm sao?"
"...Đều biết cách làm thần vui vẻ."
Trong màn giường, Tần Kiến Tự cúi người đè xuống, thỏa thích để lại dấu vết trên cơ thể Hạ Tử Dụ.
Nếu không phải vì bệ hạ đã cầu xin thì những chỗ hở ra bên ngoài áo cũng không thoát được kiếp nạn, mà trên triều đình vào ngày mai, Tần Kiến Tự vẫn sẽ quỳ xuống trước bậc đế vương này rồi hô to vạn tuế vạn vạn tuế.
- --
[Kịch ngắn]
Lúc này, miếng ngọc giác nằm trong bụi cây ngoài cửa sổ đang phát ra ánh sáng chập chờn.
Hoàng đế nhỏ không nhìn thấy cũng không nghe thấy gì cả, đi tới đi lui trong ngọc giác một cách đầy bực bội.
Hắn lại còn bị trấn áp bởi âm khí của Tần Kiến Tự nên không thể ra khỏi ngọc giác được.
Đây đã là lần thứ mười bốn hắn bị Tần Kiến Tự ném ra ngoài cửa sổ.
"Đầu thai, trẫm muốn đi đầu thai!".