Ăn một đống thuốc của các đạo sĩ, cũng chẳng biết loại nào đã phát huy tác dụng, thật sự giúp Tần Kiến Tự khôi phục lại bình thường sớm hơn vài năm. Tuy chỉ có vài năm, nhưng như vậy cũng đủ rồi.
Một người một ma rời khỏi đạo quán. Hạ Tử Dụ quay về địa phủ một chuyến, cố tình để lại dấu vết ở Thiên Cung. Không lâu sau, Quỷ thần của Thiên Cung tranh thủ lúc Tần Kiến Tự vẫn còn đang trong thời gian hậu di chứng để khẩn trương truy sát hắn. Nhưng bọn họ không hề biết rằng tất cả chỉ là cái bẫy của Hạ Tử Dụ nhằm mục đích dẫn một trong sáu Cung chủ Thiên Cung ra ngoài, dễ dàng hơn cho Tần Kiến Tự trong việc đoạt thần vị.
Trên La Phong, Hạ Tử Dụ chọn tới chọn lui, cuối cùng chọn được tên yếu nhất là Cung chủ của Minh Thần Nại Phạm Vũ Thành Thiên Cung, lừa hắn ta xuống trần gian.
Ngày hôm ấy Cung chủ Vũ Thành Thiên Cung xuống hạ giới, nhìn thấy Tần Kiến Tự đang chắp tay sau lưng, lặng lẽ đứng nhìn hắn ta giữa một cánh đồng rộng lớn, cơn gió thổi khiến những bông lúa đung đưa.
"Ngươi, ngươi không bị làm sao ư?" Con ngươi của hắn ta co lại. Rõ ràng dưới địa phủ đang rộ lên tin đồn Sở Giang Vương trúng Sinh Tử Chú, bây giờ đang sống không bằng chết, không còn chút sức mạnh nào cả.
"Cảm ơn Cung chủ đã quan tâm," Tần Kiến Tự giơ tay lên, quỷ khí dần dần chuyển động, "Bản vương đã khỏe lại rồi."
Luồng khí xơ xác tiêu điều dần lan tỏa, quân sư quạt mo Hạ Tiểu Ti chủ đã sớm trốn ở một nơi an toàn, chỉ việc xòe tay ra đếm thời gian. Ngay lập tức, luồng khí xoáy tròn bùng nổ rồi lan rộng ra khắp cánh đồng bát ngát, nguồn sức mạnh khổng lồ càn quét bốn phương.
Đợi đến khi Hạ Tử Dụ quay lại, trong tay Tần Kiến Tự đã nắm được một trái tim nhuốm máu vẫn còn đang đập thình thịch.
Cột sáng xanh lục như một chiếc trụ chống trời hiện ra, tuyên bố rằng thần vị đã thay đổi, chấn động toàn bộ tứ tọa La Phong.
Trên cánh đồng, Tần Kiến Tự vẫn thong thả lau sạch vết máu trên tay, ra hiệu cho Hạ Tử Dụ quay người đi, đừng nhìn cảnh tượng đẫm máu này.
"Ngài không bị thương chứ." Y lo lắng hỏi.
"Vết thương nhỏ." Tần Kiến Tự thản nhiên dọn dẹp dấu vết xung quanh, "Đi thôi, dẫn em đi chơi."
Hạ Tử Dụ ngẩn ngơ, "Đi chơi ở đâu?"
"Việc mình việc nước đừng lo nữa," Tần Kiến Tự nắm tay y rồi đi ra ngoài, "Để đời như mộng chốn nhân gian." [1]
[1] Du thành nam thập lục thủ - Khiển hứng, Hàn Dũ. 莫憂世事兼身事,須著人間比夢間。
Sau đó hai người bọn họ đi khắp chốn nhân gian để ăn ăn uống uống, vài năm sau mới quay trở về âm phủ.
(13)
La Phong Thiên Cung chào đón một vị chủ nhân mới.
Với tội trạng làm trái thiên đạo và ra tay với đồng nghiệp, Cung chủ Vũ Thành Thiên Cung đã phải bỏ mạng và bị đánh vào luân hồi, cũng không oan uổng gì.
Nghe nói vị Cung chủ mới này cực kỳ nuông chiều Hạ Tiểu Ti chủ ở dưới địa phủ. Vào dịp tết Nguyên Tiêu, chỉ vì một câu nói của Hạ Tiểu Ti chủ mà cả La Phong Sơn vốn dĩ vắng lặng đã được treo đầy hoa đăng. Quỷ thần không cần phải ăn uống, thế nhưng nghe nói La Phong Sơn đã câu hồn mười tám vị Thần trù ở trần gian, món ăn mỗi ngày không hề lặp lại.
Cung chủ mới xưng là Sở Giang, kiêm luôn chức vụ Diêm La Nhị Điện.
Trong màn giường, cánh môi quấn quýt xâm nhập vào sâu hơn, từng lớp màn che khuất hai bóng người ở bên trong.
Lần này thì thực sự có thể ngàn năm vạn năm, đời đời kiếp kiếp rồi.
"Khi nào thì ngài lại đưa ta lên trần gian chơi tiếp?"
"Hm?" Tiếng nói đầy lười biếng của Quỷ Vương vọng ra từ trong màn giường, "Đợi tới ngày giỗ ba vạn năm của bản vương đi."
"Sắp tới chưa?"
"Sắp rồi."
Hạ Tử Dụ cắn lên tai hắn, khẽ thì thầm bảo hắn là trâu già gặp cỏ non, thế là bị đè xuống tét mông.
Mọi thứ trên thế gian chẳng có gì là mãi mãi bất biến. Cuốn sổ của Ti Mệnh luôn ghi chép đầy những yêu hận tình thù, nhưng trong đó có một câu là: Duyên phận mấy phần trời khắc biết, người có tình bên nhau đến bạc đầu.
La Phong Sơn vốn dĩ không có tuyết, sau khi một sắc lệnh được ban hành thì bắt đầu có tuyết rồi. Bông tuyết rơi đầy trên mái hiên, hoa băng lục giác lơ lửng bay vào trong điện. Cuối cùng Hạ Tử Dụ vén màn giường lên để ngắm tuyết, y mặc cho hắn ôm lấy mình vào lòng, vậy cũng coi như là được bên nhau đến bạc đầu rồi.