Ngoại trừ gửi một vài tin nhắn, đã hơn một vài ngày Kỷ Xuyên không liên lạc cùng Tôn Triệt, bọn họ là bạn từ nhỏ chơi cùng nhau đến lớn, muốn nói thân mật cũng không phải, giống như là bạn nhậu hơn. Bởi vì đều hiểu rõ vô cùng hoàn cảnh gia đình lẫn nhau, nói là bạn thân cũng không quá đáng.
Hôm nay là sinh nhật bạn gái Tôn Triệt, cô bạn gái này tên là Phương Tố Lâm, tướng mạo vô cùng tốt, là loại hình yếu ớt, có thể gây nên ý muốn bảo hộ của đàn ông, nghe nói là học âm nhạc, tiếng nói cũng yểu điệu, vừa ôn nhu vừa dịu dàng.
Kỷ Xuyên cùng Hạ Đình vừa vào lô ghế riêng trong KTV, liền nghe thấy có người lấy thanh âm của cô ả giảng về một tiết mục hạ lưu ngắn, nói cái giọng này phát ra trên giường sẽ như thế nào, một đám nam sinh tu tập một chỗ cười đến vô cùng hèn mọn, Kỷ Xuyên nghe muốn đau lỗ tai, đi tới đẩy người nói chuyện một cái, hỏi: “Tôn Triệt đâu?”.
Người kia nói: “Đi vệ sinh, cùng bạn gái”.
“Đi WC còn phải cùng nhau?”.
“Tình yêu cuồng nhiệt mà, dính nhau là bình thường”.
“…”
Kỷ Xuyên tìm một chỗ tối cạnh bên ngồi xuống, trước đây loại tụ hội này cậu thường theo thói quen ngồi trong giữa đám người, mặc dù không phải là nhân vật chính, cũng không tránh được bị mọi người lôi ra nịnh hót, liền trở thành đề tài trung tâm.
Mà ngày hôm nay cậu lại dẫn theo một một đứa con ghẻ Hạ Đình, hiển nhiên trong trường hợp xã giao hỗn loạn này rất không thích hợp, vừa vào cửa y liền cau mày, rất thiếu kiên nhẫn mà ngồi đó. Y ngồi ở bên phải Kỷ Xuyên, cậu giúp y gọt một quả táo tây đưa qua: “Làm sao vậy, ngại ồn? Nếu không cậu về trước đi?”.
Hạ Đình lắc đầu, đôi mắt quét một vòng trong phòng khách, khắp phòng chỉ có y là động vật linh trưởng có tiến hóa thể hiện vẻ mặt miệt thị, Kỷ Xuyên bị chọc phát cười, lại nghe y đột nhiên nói: “Lần này về nước cũng là bởi vì mẹ tôi nói tôi bị chướng ngại giao tiếp, nghi ngờ tôi gặp chuyện gì bảo ba cậu đến quản tôi, cho nên ba cậu liền an bài tôi trở về nước, để cho tôi theo bên hắn học hỏi ít chuyện”.
Kỷ Xuyên kinh ngạc: “Học cái gì? Học làm người?”
“Học giao thiệp” Hạ Đình nói: “Tôi không có bất kỳ chướng ngại gì, chính là không thèm để ý người khác mà thôi, mẹ tôi cả ngày bận tâm tôi không bằng hảo hảo bận tâm chính mình”.
“Ai~” Kỷ Xuyên khe khẽ thở dài, “Tôi nghĩ bận tâm cũng không được đâu, tôi chưa từng thấy qua mẹ mình, chỉ biết khi còn sống bà ấy là bác sĩ, đẹp đẽ, tính cách tốt…có lẽ là tốt đi, tôi không biết có phải là lời khách sáo hay không, khi bà còn trẻ khả năng cũng giống những cô gái khác rất hoạt bát, tùy hứng…nói chung, mẹ tôi đến tột cùng là hạng người gì, cả đời tôi cũng không thể biết được”.
Hạ Đình sửng sốt một chút: “Vừa ra đời cậu liền được cậu tôi nhận nuôi, từ nơi nào, cô nhi viện?”
“A, bệnh viện thì phải, khi còn bé tôi không biết mình không phải con ruột” giọng điệu Kỷ Xuyên như thường, cậu đối với chuyện này không có cảm giác. Lúc trước có thể là do Hạ Hoài Chương quan tâm đến tâm tình của cậu. Cái gì cũng không nói cho cậu biết. Cậu không phải họ Hạ, cậu cho là cậu theo họ của mẹ, sau đó từ người ngoài biết được mình là con trai nuôi, còn chưa tin, cậu còn cùng Hạ Hoài Chương nháo loạn một hồi.
Sau khi lớn rồi, cậu vẫn như cũ đối với cha mẹ ruột không có bao nhiêu hiếu kỳ, toàn bộ tình thân của cậu đều trút xuống người Hạ Hoài Chương, Hạ Hoài Chương cũng không quá nguyện ý nói về đề tài này, Kỷ Xuyên tỏ ra hiểu rõ, dù sao Hạ Hoài Chương không kết hôn, không có thân nhân của chính mình, nếu như cậu nhận tổ quy tông, ba cậu không phải thành người cô đơn sao? Cậu chưa từng nghĩ bỏ qua hắn, nếu vậy quan hệ của bọn họ sẽ trở nên ngăn cách, nên cậu không muốn nhiều lời dù chỉ một chữ.
Kỷ Xuyên cùng Hạ Đình nói chuyện phiếm vài câu, khách trong phòng càng ngày càng nhiều, không quá mấy phút Tôn Triệt cùng bạn gái Phương Tố Lâm từ WC trở về.
Phương Tố Lâm không hổ danh là hoa khôi của trường, quả nhiên là dậy thì thành công, vừa vào ghế lô đều thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người. Nàng kéo cánh tay Tôn Triệt, thoải mái cùng từng người ở chỗ này chào hỏi, tuy nói là sinh nhật của cô nàng, nhưng bạn của của chính mình lại rất ít, phần lớn là Tôn Triệt gọi hồ bằng cẩu hữu đến.
Kỷ Xuyên hiểu lắm, đây chính là Tôn Triệt muốn khoe khoang bạn gái đẹp đẽ mà thôi.
Người đến đông đủ, sau đó cắt bánh ngọt, khui rượu, ăn uống, ca hát, chơi trò chơi, nói phét thổi phồng tung trời… Trường hợp tụ tập nhiều người chỉ đơn giản có những việc này, dĩ vãng Kỷ Xuyên rất thành thục mà hòa tan vào, ngày hôm nay không biết chuyện gì xảy ra, đại khái là bị Hạ Đình cao quý lãnh diễm ảnh hưởng tới, trên người dính một luồng khí thoát ly dân gian, nhưng đáng tiếc cậu không chống đỡ được bao lâu.
Vừa bắt đầu, Kỷ Xuyên không giới thiệu thân phận Hạ Đình, chỉ nói là bằng hữu của mình, người khác cũng không nhận ra, chỉ có Tôn Triệt, bất quá lúc này Tôn Triệt cũng không đoái hoài đến chuyện tán gẫu nhiều, vẫn luôn lôi léo bọn họ uống rượu, Kỷ Xuyên không biết Hạ Đình có thể uống hay không, tám phần mười là không quá tốt đi, cẩn thận phỏng đoán một chút, vì vậy đều cản lại, chính mình uống thay y.
Tửu lượng Kỷ Xuyên cũng không tệ lắm, Hạ Hoài Chương không hề cho phép cậu uống rượu, nhưng cậu thường xuyên ở bên ngoài chơi, say rượu là chuyện thường như cơm bữa, lúc này một chén lại một chén rót vào trong bụng, chính mình cũng không thấy chột dạ.
Cậu uống mấy ly, bất tri bất giác bị kéo đến bên trong đám người, Hạ Đình ngại quá náo loạn, xa xa mà nhìn cậu, tựa như người không quen biết.
Không biết qua bao lâu, Kỷ Xuyên ngồi dựa vào trên ghế sa lông, cảm giác đầu có chút choáng váng, bọn Tôn Triệt còn đang rót rượu, ánh mắt cậu nhìn chằm chằm vào ánh sáng muôn màu phản chiếu lên cốc rượu, đang thất thần, cánh tay bỗng nhiên bị một cái tay đè lại, Hạ Đình lướt qua người bên cạnh túm lấy cậu, trong một mảnh ồn ào kéo cậu đến một góc khác, hỏi: “Điện thoại di động của cậu đâu?”.
“Cái gì?” trong phòng khách âm nhạc đinh tai nhức óc, Kỷ Xuyên không nghe rõ.
Hạ Đình đến gần một chút, cơ hồ nằm úp sấp dán sát vào lỗ tai cậu, lớn tiếng nói: “Điện thoại di động đâu? Ba cậu bảo tôi, gọi cậu nghe điện thoại”.
“Ba tôi?” Kỷ Xuyên mê mang mà nháy mắt, “Ba ba tôi? Hắn làm sao?”.
Hạ Đình nói: “Hắn trở về, gọi cậu về nhà”.
“…”
Kỷ Xuyên đầy đầu đều là rượu, phản ứng vô cùng trì độn, thêm vào đó tiếng nhạc thực sự quá lớn, cậu cái gì cũng nghe không hiểu đã bị Tôn Triệt lôi đi, nói vừa nãy chọn cho cậu một bài hát, đến lượt rồi.
Micro nắm trong tay, Kỷ Xuyên nhìn chằm chằm ca từ tiếng Trung trên màn hình, hôn mê nửa ngày không nhận ra chữ này có ý nghĩa gì, một câu đều không thoát ra được. Một thanh âm vang lên bên cạnh, so với cậu còn uống say hơn, hung hăng khen cậu hát thật hay như ca sĩ.
Tôn Triệt coi như tỉnh táo, lại một cốc rượu đầy, phạt cậu.
Kỷ Xuyên dứt khoát uống, uống xong hết quả thực choáng đầu hoa mắt, không chờ cậu chính mình sẽ nói cái gì, Hạ Đình không nhìn nỗi, đem cậu lôi ra khỏi đám người, dùng sức đè cậu xuống ghế sa lông, cả giận: “Nghiện rượu tới như vậy?”.
Hạ Đình mặt lạnh, thân thủ giúp cậu sửa sang lại vạt áo, vẻ mặt đó thật sự thiếu kiên nhẫn, nhưng động tác nhẹ mà chầm chậm, cơ hồ có thể gọi là ôn nhu. Kỷ Xuyên rất dễ chịu, cậu yêu thích cái cảm giác này, thông thường chỉ có Hạ Hoài Chương sẽ làm vậy… Không chút nào keo kiệt sủng ái, kiên trì mà chăm sóc cho cậu.
Kỷ Xuyên có chút không tỉnh táo, cậu ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn kỹ Hạ Đình một cái. Khuôn mặt quen thuộc, đôi mắt, mũi, đôi môi, cằm, mỗi nơi đều là một dáng vẻ tương tự, càng xem càng cảm thấy thật là giống quá đi?
Đây không phải là ba cậu sao?
“Ba ba” Kỷ Xuyên ôm chặt lấy eo Hạ Đình, một tiếng gọi mềm nhũn phát ra: “Người đã trở về, ba ba?”
“…”
Hạ Đình hơi nhướng mày: “Tôi không phải ba cậu”.
Kỷ Xuyên không quan tâm, tự mình nói: “Con nhớ ba, tại sao ba bây giờ mới về?”.
Trong góc này ánh đèn rất mờ, không ai chú ý tới bọn họ, cho dù có người chú ý Kỷ Xuyên cũng không quản nhiều như vậy, khí huyết toàn thân cậu đều nóng lên, lần đầu tiên cảm nhận được sự dày dò, theo đó còn có sự vui sướng khó có thể diễn tả khi cách xa rồi gặp lại sau thời gian ngắn.
Sau khi uống say cậu có cỗ sức mạnh kinh người, bổng nhiên đem Hạ Đình đẩy ngã trên ghế sa lông, cả người đè lên, ôm chặt cái cổ Hạ Đình, dán sát vào Hạ Đình mà nói: “Người có muốn ôm con hay không?”
Hạ Đình cả người cứng đờ, tức giận đẩy cậu ra: “Mượn rượu làm càn, tôi không phải ba cậu, cậu tỉnh táo chút đi?”.
Kỷ Xuyên căn bản không có nghe, chỉ cảm thấy mình bị đẩy ra, cậu rất oan ức, như chó con dùng sức ôm “Hạ Hoài Chương”, một lần nữa ôm lấy cổ “Hạ Hoài Chương”, lần này dùng khí lực lớn hơn, cũng căm giận mà cắn đối phương một cái.
Cắn trên môi.
Hạ Đình cả người đều ngây ngẩn, trong nháy mắt ánh mắt trống rỗng, lập tức trở nên phức tạp. Nhưng bởi vì Kỷ Xuyên không chiếm được đáp lại, mà không hài lòng, cậu không biết mình đang làm gì, chỉ làm theo bản năng, muốn cùng ba ba thân mật một chút, càng thân mật hơn chút nữa… Tốt nhất là không còn khoảng cách nữa.
Có lẽ không thể tính là một cái hôn, vì Kỷ Xuyên không đủ thành thục, cậu chủ động hôn vài giây, bỗng nhiên cảm thấy trên eo siết chặt, eo bị ôm lấy. Hạ Đình ôm cậu ngồi dậy, đem cậu đặt dựa lưng vào ghế sô pha, rốt cuộc cùng cậu đáp lại.
Chẳng hề kịch liệt, thậm chí là ngây ngô, ngốc nghếch. Có thể do tác dụng của chất cồn chưa đủ cường liệt, đại não Kỷ Xuyên cơ hồ tê dại, thân thể không khống chế được có chút phát run, cậu theo bản năng tóm chặt góc áo Hạ Đình, đột nhiên trên người nhẹ đi, người hôn cậu rời khỏi người.
Kỷ Xuyên kinh ngạc mà mở mắt ra nhìn, đèn màu trong ghế lô bị che khuất, một chiếc đèn chiếu sáng lên. Mà Hạ Đình không biết bị đẩy sang chỗ nào, Hạ Hoài Chương đứng ở trước mặt cậu, một bộ lửa giận mà dõi theo cậu.
“…Ba, ba ba?” cậu không kịp phản ứng đây là tình huống gì, bỗng nhiên bị xách lên.
“Cùng ba về nhà”.
Hạ Hoài Chương gần như hung ác mà ôm lấy cậu, dùng sức đem cậu mà ấn vào lồng ngực, quay đầu lại nhìn Hạ Đình mà liếc mắt một cái, một lời cũng không nói thêm, nửa ôm nửa kéo mà đem cậu ra ngoài.