Hạ Đình ngừng lại, biểu tình cùng với trước đây không khác nhau mấy, vĩnh viễn là cái dạng này một bộ dáng lạnh lùng, thật không phải cố tình đối với cậu lãnh đạm. Kỷ Xuyên suy nghĩ một chút, trong lòng châm chước câu chữ, quanh co lòng dòng mà nói: “Ngày hôm qua ngủ có ngon không?”
Hạ Đình liếc nhìn cậu một cái, đại khái giám định câu này là vô cùng phí lời, qua loa mà đáp một tiếng, quay người đi.
“…” Kỷ Xuyên sờ sờ mũi, cùng quá khứ giống nhau a.
Bữa sáng đã được chuẩn bị dưới lầu, Hỗn Cầu ngậm một cái xương từ phòng bếp chạy ra, nhìn thấy cậu lại muốn làm nũng cùng cậu, cậu sờ sờ cái cổ của Hỗn Cầu, để nó đi bàn ăn tìm Hạ Đình.
Hỗn Cầu rất nghe lời, ngậm xương cốt chạy tới, nằm nhoài bên chân Hạ Đình cà cà, một mặt bán manh mà rầm rì hai tiếng. Đáng tiếc dù nó có bán manh thế nào, bác sĩ Hạ Đình đều đối với chó cùng người đều bình đẳng, chỉ có lạnh nhạt.
Tâm lý Hỗn Cầu gặp nhau, đầu rủ xuống ngặm xương cốt tha về trong ổ.
Kỷ Xuyên không còn gì để nói, cũng đến bên cạnh bàn ăn ngồi xuống, cách Hạ Đình một cái ghế, cậu không nhịn nổi, đè thấp tiếng nói: “Tối hôm qua khi nào thì cậu trở về, ba tôi tìm cậu sao?”
Hạ Đình đang uống sữa bò, bên môi dính một vòng sữa trắng, không hề có một tiếng động gật gật đầu.
Kỷ Xuyên nhất thời khẩn trương lên: “Hắn tìm cậu nói cái gì?”.
“Không có gì”
Không có gì? Thật sao, Kỷ Xuyên không khỏi hoài nghi thái độ, có thể Hạ Đình không muốn nói, cậu cũng hết cách rồi, đoán cũng đoán không được, cậu không rõ lắm hình thức ở chung của Hạ Đình cùng Hạ Hoài Chương là như thế nào, dùng kinh nghiệm khi còn bé cậu nghe trộm để nói, giống như ân cần giáo huấn, mà tối hôm qua là tình huống đặc biệt, Hạ Hoài Chương phát hỏa lớn như vậy…
Kỷ Xuyên ho nhẹ một tiếng, thành khẩn nói: “Ba tôi có mắng cậu không? Chuyện tối hôm qua tôi rất xin lỗi, tuy rằng tôi cũng không nhớ rõ lắm, nói chung… Là tôi làm phiền cậu, xin lỗi a, tôi không phải cố ý, lần sau nhất định không uống rượu”
Cậu nói tới nghiêm túc, Hạ Đình lại không phản ứng gì, chỉ trầm mặt nghe, sữa bò bên trong cốc thủy tinh đã cạn sạch, từng miếng từng miếng từ từ mà ăn sandwich.
Kịch một mình diễn rất khó nha, Kỷ Xuyên nhận không ra y là sung sướng hay đau buồn, vui hay không vui, cậu nhìn Hạ Đình một chút, do dự kêu một tiếng: “Đình ca”
“Hả?”
“Chúng ta chia tay sao?”
“…”
Cậu phải hỏi cẩn thận, trong lòng có vẻ lúng túng, động tác Hạ Đình ăn đồ ăn dừng lại một chút, không ngẩng đầu, hàm hồ nói: “Chia”.
“Ưhm” Kỷ Xuyên gật đầu, xem ra quả thật là Hạ Hoài Chương đã nói cái gì rồi.
Nói cái gì đây? Không có đem quan hệ của bọn họ nói ra đi? Cũng không phải cậu cố ý che giấu Hạ Đình, chẳng qua là cảm thấy lúng túng vô cùng, để bất luận người nào biết đến cũng rất khó nói, làm thế nào có thể cho người khác biết cậu và ba cậu lên giường loạn luân cơ chứ?
Kỷ Xuyên có điểm đứng ngồi không yên, tối hôm qua cậu cũng không có nghĩ đến phương diện này, bây giờ nghĩ tới, cảm giác đầu óc tê tê, mơ hồ cảm thấy Hạ Đình đang dùng dư quang đánh giá chình mình, ánh mắt kia làm cho cậu càng thêm bất an, dường như bị gác trên lửa nướng chín, tay cùng chân đều không biết để ở vị trí nào, cả người đều cực kỳ khó chịu.
Ngày hôm qua cậu với Hạ Đình còn là bạn tốt…coi là bạn đi, có thể làm người khác cười rụng răng, hiện tại cậu trở thành “mợ tương lai” của y, cái từ này làm Kỷ Xuyên muốn đập đầu chết trên bàn ăn cho rồi.
Cũng không phải cậu đối Hạ Hoài Chương mang tâm lý bất mãn, cho dù xảy ra chuyện như vậy, cậu cũng không thể chán ghét ba ba, có thể vì thế tâm tình chính mình vi diệu tiêu cực không nơi giải quyết, không thể tìm được cái gì cung cấp giúp cậu phát tiết hết bực dọc, muốn nói với người khác cũng không được, không ai có thể trả lời cậu vấn đề “Cậu nên làm gì”, hoặc là kìm nén, hoặc là đi hỏi Hạ Hoài Chương. Đáng tiếc Hạ Hoài Chương chỉ cho cậu một câu trả lời, đó chính là “Đừng sợ, con là bé ngoan, ở bên người ba ba là tốt rồi”
Không tốt một chút nào.
Kỷ Xuyên bưng lên cốc sữa bò của mình, vị giác chết lặng mà uống hai ngụm. Trong lòng không nhịn được nghĩ, ba cậu không phải như vậy, trước đây cậu làm cái gì hắn cũng không ngăn cản, dung túng cậu làm mà, tại sao hiện tại muốn đem cậu nhốt trong lồng?
Bữa sáng ăn được một nửa, Kỷ Xuyên vẫn luôn trầm mặc, Hạ Đình cũng không nói. Quản gia lại đây hỏi bọn họ, cháo nấu xong, còn nóng có muốn uống một chén không. Kỷ Xuyên nói được, cháo được bưng lên, cậu lấy muỗng khuấy khuấy, vừa muốn ăn, tâm lý bỗng nhiên căng thẳng…
Bây giờ thời gian đã không còn sớm?
Hạ Hoài Chương làm sao còn chưa có rời giường, bình thường lúc hắn nghĩ ngơi và làm việc đều rất có quy luật, cho dù đêm trước có thức nguyên đêm ngày thứ hai cũng sẽ không ngủ nướng…
Là cố ý đúng không? Cố ý cho cậu và Hạ Đình có thời gian đơn độc ở chung, để cho bọn họ đem lời nói rõ, đỡ phải để hắn ghi nhớ chuyện ngày hôm qua? Kỷ Xuyên không biết có phải hay không mình nghĩ quá nhiều rồi, không khỏi liếc nhìn Hạ Đình một cái.
Hạ Đình ăn xong rồi, mặt không đổi sắc đứng lên, cũng không chào hỏi cậu, trực tiếp đi.
Ngày hôm nay có mưa, vốn là dự báo thời tiết cũng không có độ tin cậy cố định, nói là sẽ có mưa phùn, Kỷ Xuyên nhìn thấy lúc ra cửa đến trường Hạ Đình không chỉ cầm theo cặp như thường ngày còn cầm một cái dù, mới phát hiện âm thanh ngoài trời, trên cửa kiếng rơi nhẹ nhàng linh tinh vài giọt mưa.
Cậu nghĩ là đại khái là đi phòng thí nghiệm đi, nghe nói những người làm nghiên cứu một năm 365 ngày chỉ có mấy ngày nghĩ ngơi, ngày nghĩ lễ là thứ xa xỉ với họ. Những ngày qua, mỗi lần cuối tuần Hạ Đình liền gọi cậu đi xem phim cùng đi chơi khắp nơi, cậu còn cho rằng Hạ Đình có ngày nghĩ…bây giờ thứ sáu còn muốn đi?
Kỷ Xuyên ăn không biết mùi vị mà húp cháo, chợt nhớ tới vấn đề mà Hạ Hoài Chương hỏi cậu: Việc làm sau này, nghĩ qua chưa?
Không nghĩ tới, suy nghĩ cũng không ra kết quả. Mục tiêu phấn đấu của Hạ Đình là có được phần thưởng học bỗng, Thái Chí Thành phấn đấu sau khi tốt nghiệp thì kết hôn với bạn gái, tìm công việc tốt, mua nhà trong thành phố này, kế hoạch của Tôn Triệt là thành công cướp được gia sản, lấy tiền của cha hắn mở một công ty truyền hình lớn nhất đất nước, đem những nữ minh tinh mình thích đều thu về, không quản tốt xấu, cuộc sống của bọn họ đều có phương hướng, còn Kỷ Xuyên, cậu không biết phương hướng của mình ở nơi nào.
Cậu có ba ba tốt nhất toàn thế giới, cho nên, cả đời làm bảo bảo ngoan cho ba ba sủng ái sao?
“Kỷ Xuyên” đang ngẫn người, phía sau bỗng nhiên có người gọi cậu. Kỷ Xuyên quay đầu lại là Hạ Hoài Chương đi tới, mặc một cái áo sơ mi ở nhà, cổ áo không cài mấy nút, vừa đi vừa cúi đầu kéo ống tay áo, đến bên cạnh cậu, kéo ra cái ghế bên cạnh ngồi xuống, “Ngày hôm nay, buổi sáng ăn cái gì, cháo đậu xanh?”
Kỷ Xuyên không hé răng, Hạ Hoài Chương liếc nhìn cậu: “Làm sao vậy bảo bối, không cao hứng?”
Kỷ Xuyên không trả lời vấn đề này, đột nhiên nói: “Ba ba, sau này con sẽ thừa kế công ty của người?”
“…” Hạ Hoài Chương nở nụ cười nhẹ, “Làm gì, ba còn sống đây, con đã sớm nhớ thương di sản của ba?”
“Không phải” tâm tình Kỷ Xuyên không tốt, không có khả năng đùa giỡn, chỉ phun ra hai chữ liền không lên tiếng, mặt cúi thấp đến sắp vùi vào trong bát.
Hạ Hoài Chương giữ lại cái cổ của cậu, đem cậu kéo lên, trầm giọng nói: “Đến cùng là làm sao vậy, chính mình suy nghĩ lung tung cái gì? Nói với ba”. Kỷ Xuyên bị cổ áo siết chặt nghẹn đến đỏ mặt, toàn bộ tức giận tồn tại trong mắt, lập tức hóa thành một tầng hơi nước mỏng manh, “Con không có!” cậu né ra Hạ Hoài Chương.
“Ha ha” Hạ Hoài Chương cười dịu dàng, “Thời kỳ trưởng thành không phản nghịch, hiện tại bù đắp lại cho ba?”
“…”
Kỷ Xuyên hai mắt đỏ chót, vẻ mặt căm giận, dùng sức trừng Hạ Hoài Chương.
Hạ Hoài Chương khoát khoát tay áo, gọi quản gia bọn họ lui lại, sau đó từ trên ghế ôm Kỷ Xuyên lại đây, làm cho cậu khóa ngồi trên chân mình, giữ lấy cậu: “Kỷ Xuyên vừa bị ôm lấy liền đàng hoàng lại, giọng nói vừa ủy khuất vừa ũ rũ, hỏi Hạ Hoài Chương, “Ba ba, người thích con chỗ nào, con cái gì cũng không tốt, cũng không có năng khiếu gì đặc biệt, cùng Hỗn Cầu không khác nhau lắm, chỉ biết ăn rồi chơi…”
“…” Hạ Hoài Chương bật cười một tiếng, vỗ vỗ đầu cậu, “Không, con thành tích tốt, lại biết đàn dương cầm, biết hội họa, biết đá bóng, còn có thể làm cơm cho ba ba, con cái gì cũng tốt”.
“A?” Kỷ Xuyên ngẩng mặt lên, “Khi còn bé có hứng thú con có học qua đàn dương cầm một thời gian à… Con tám trăm năm rồi chưa có cầm qua bút họa”
“Ba nói con biết con sẽ biết”
“Ồ”
Kỷ Xuyên hoài nghi mình não cá vàng sao, vừa nãy trong lòng bị đè ép tới trầm trọng, nghe Hạ Hoài Chương nói mấy câu nói liền nhẹ nhàng mà phát tán hết, cậu không khỏi cảm thấy cao hứng, rất có khả năng mà “Được nước lấn tới” ôm cổ Hạ Hoài Chương thân mật hỏi: “Ba ba, kỳ thực người nói lời vô ích, ba sẽ không quản con như vậy đúng không?”
“Làm sao quản con?”
“Chính là… Chính là ba nói, cái gì cũng phải nghe ba”
“…”
Vòng ôm của Hạ Hoài Chương trên eo cậu bỗng nhiên siết chặt, mặt kề sát trên cái cổ của cậu, tiếng nói than thở: “Yêu cầu của ba rất quá đáng? Bảo bối, ba chỉ là muốn cho con lưu lại bên cạnh ba, đời ba cũng không có thêm nguyện vọng khác, cũng sẽ không yêu thích thêm cái gì khác, ba chỉ hi vọng con vĩnh viễn sẽ không rời bỏ ba”
Kỷ Xuyên ngẫn ra, Hạ Hoài Chương nhẹ nhàng hôn cậu, còn nói: “Con vừa mới lớn lên, như một cánh chim vừa trưởng thành, sau đó sẽ bay ra rừng rậm học những kiến thức ngoài thế giới rộng lớn, nhưng con có thể bay đi mãi hay không, con có thể bay tới bên người khác? Cả đời này của ba ba chỉ có một người thân, chỉ có một người yêu, con đi rồi, ba làm sao bây giờ?”
“…”
Tiếng nói Hạ Hoài Chương cơ hồ có chút run rẩy, viền mắt Kỷ Xuyên nóng lên, không kìm lòng được ôm chặt hơn. Đối với cậu mà nói, người đàn ông này là chỗ dựa luôn luôn tồn tại của cậu, luôn là người mạnh mẽ cho cậu dựa dẫm, cậu chưa từng thấy bộ dáng yếu ớt của hắn, cũng không tưởng tượng ra được, Hạ Hoài Chương cũng sẽ có một mặt yếu đuối.
Kỷ Xuyên dùng sức gật gật đầu, cái cằm để trên vai Hạ Hoài Chương, nhẹ nhàng nói: “Dạ, con không đi, ba ba”
“Thật sao?”
“Dạ, con vĩnh viễn cùng với người… Mãi mãi cũng không đi”.