Sự thực chứng minh, cho dù nước tới chân mới nhảy cũng có tác dụng, nỗ lực những ngày gần đây, thành tích như vậy cũng coi như khá lắm rồi. Đội bóng của bọn họ yên lặng đã lâu cũng một lần nữa tập hợp lại, từng người từng người đều tràn đầy sức sống.
Kỷ Xuyên không đi tham gia liên hoan, cậu đi bệnh viện kiểm tra một chút, ngón tay bị gãy xương đã khỏi hẳn rồi, có thể lại chơi game, nhưng đáng tiếc tay phải vẫn không linh hoạt như cũ được, phải chờ thêm mấy ngày nữa mới khôi phục hoàn toàn. Dù vậy, Kỷ Xuyên vẫn vô cùng cao hứng, vui mừng đến nỗi hận không thể gióng trống khuya chiêng mở mấy bàn tiệc tổ chức ăn mừng, thỉnh thoảng cùng nhóm hồ bằng cẩu hữu của cậu tụ họp một phen.
Nhưng mà chỉ là suy nghĩ một chút thôi, trong lòng có bí mật khó nói, hiện tại Kỷ Xuyên không có hứng thú đi gặp người, ngày hôm qua Tôn Triệt trong điện thoại hỏi cậu: “Kỷ thiếu gia, tại sao tôi cảm thấy cậu gần đây quái quái, giống như có tâm sự?”
Kỷ Xuyên than thở: “Tâm sự của tôi cậu không hiểu”
Kỷ Xuyên sao có khả năng sẽ nói cho cậu ta biết? Nói ra sẽ hù chết cậu ta. Vì vậy tùy tiện qua loa mà nói hai câu, ngược lại là Tôn Triệt trước sau như một nói nhiều, mẹ của Tôn Triệt cùng Hạ Linh Chi là bạn tốt, bởi vậy nghe nói một ít chuyện bát quái, quay đầu liền đem chuyện này nọ bán cho Kỷ Xuyên: “Cô cậu trở về nước đúng không?”
“Uh, làm sao vậy?”
“Cậu biết bà về nước làm gì không?”
“Làm gì?”
“Suỵt…cậu đừng nói là tôi nói nha” Tôn Triệt vô cùng thần bí, “Mẹ tôi nói, cô cậu ở nước Mỹ làm ăn bị lỗ vỗn, hiện tại không làm nữa, dự định về nước phát triển sự nghiệp, hình như muốn mở công ty mỹ phẩm, muốn ba cậu đầu tư tiền”.
“Ồ” mí mắt Kỷ Xuyên đều không nhấc lên một chút.
Tôn Triệt đối với phản ứng của Kỷ Xuyên rất bất mãn: “Cậu cậu cậu, tâm lý cậu không rung động chút nào sao?”
“Tôi gợn sóng cái gì? Ba tôi chính là không bao giờ thiếu tiền, đầu tư thì đầu tư, đó là chị ruột của hắn mà”
“Nói thì nói như thế cũng không sai, nhưng là…”
“Nhưng mà cái gì?” Kỷ Xuyên đánh gãy lời Tôn Triệt nói, “Cậu đừng đem trạch đấu ở nhà cậu hướng đến nhà tôi, chuyện của tôi còn rầu đây, ai rãnh đi quản cái này”
Tôn Triệt yên lặng, đổi giọng nói: “Xuyên ca, ngài đến cùng là rầu chuyện gì vậy?”
Kỷ Xuyên không phản ứng, cúp điện thoại, một mình tiến vào cửa hàng.
Ngày hôm qua Kỷ Xuyên đi cửa hàng điện tử xem máy vi tính, cậu đã lâu không chơi game, ngón tay cùng trong lòng đều ngứa ngáy, cậu quyết định mua một máy trò chơi mới bản vừa ra mắt để làm mình cao hứng một hồi.
Nhưng cậu vừa ý loại hơi mắc, trong thẻ không có tiền…không thể nào tiền mua máy tính cũng không có, vấn đề chính là hai tháng này cậu không có tiền tiêu vặt, không biết tại sao, Hạ Hoài Chương không cho cậu tiền tiêu vặt nữa, mà cậu dùng tiền cũng chưa bao giờ tiết kiệm, trong lòng cũng không có tính toán, giờ muốn mua máy vi tính mới phát hiện không có khoản nào để dành.
Kỷ Xuyên ũ rũ mà rời đi cửa hàng điện tử, về nhà mất ngủ đến nửa đêm, bắt đầu cân nhắc trước sau: “Tại sao ba ba ngừng tiền tiêu vặt của cậu? Chê cậu xài tiền bậy bạ? Không đúng ni? Vừa vặn chiều nay không có lớp, Kỷ Xuyên ở nhà suy nghĩ lung tung nửa ngày, quyết định chính miệng mình đi hỏi”
Cậu đi xuống lầu, Hạ Hoài Chương đúng lúc từ thư phòng đi ra, cầm trong tay một phần văn kiện, quay đầu lại nhìn thấy cậu: “Làm sao vậy, có việc?”
Kỷ Xuyên đi tới, từ phía sau lưng ôm lấy Hạ Hoài Chương, lấy lòng mà kêu một tiếng; “Ba ba”. Hạ Hoài Chương cười rộ lên: “Cái gì vậy? Có việc nói thằng”
“Không có chuyện gì, chính là..."
Kỷ Xuyên ấp a ấp úng, kiên trì nói, “Tại sao ngưng tiền tiêu vặt của con, con đã làm sai gì sao?”
“Rốt cục nhớ đến muốn hỏi ba?”
“Con mới phát hiện”
Hạ hoài Chương gật gật đầu, như cười như không nói: “Không có cho tiền mới ngoan, có tiền, lấy tiền ba ba đi tán gái, tặng túi xách, có phải không, hả?”
Kỷ Xuyên: “…”
Chuyện hư hỏng này đã bao lâu rồi, bây giờ mới tính sổ?
Hạ Hoài Chương tránh ra tay Kỷ Xuyên đang ôm chính mình, đem văn kiện đặt ở trên bàn, đến trên ghế sa lông ngồi xuống, rót cho mình một chén trà, chung trà Thanh Từ, ngón tay thon dài đặt phía trên, có một phen khí độ đặc biệt tao nhã.
“Con sai rồi, ba ba” Kỷ Xuyên đi đến gần, lấy ra bản lĩnh sở trường làm nũng của mình, thành khẩn nói: “Con vì mình trước đây làm chuyện sai lầm mà xin lỗi, xin lỗi…không nên cùng con so đo, có được hay không?”
Cậu ngồi ở bên cạnh Hạ Hoài Chương, đem chung trà trên tay hắn cướp xuống, cả người như gấu Koala dính tới trên người Hạ Hoài Chương, dùng cả tay lẫn chân quấn lấy, mặt chôn ở trên bả vai, cọ cọ.
Hạ Hoài Chương bị làm cho không chịu nổi, khẩu khí thở hổn hển nói, nhẹ nhàng đẩy cậu: “Đừng nghịch”
Kỷ Xuyên không nghe, làm trầm trọng thêm càng ôm càng chặt hơn, đôi môi mềm mại kề sát trên cổ Hạ Hoài Chương, lúc nói chuyện khí tức ẩm ướt nóng lên, cậu lại không hề hay biết, cây ngày không sợ chết đứng mà chơi xấu: “Ba ba, con muốn mua máy vi tính”
“…”
“Có được hay không?” Kỷ Xuyên vừa nói chính mình không được được cười, nhiều lần hỏi: “Có được hay không?”
Hạ Hoài Chương tóm chặt cổ cậu, nâng lên, tay nắm lấy cằm, ở trên môi cậu hôn một cái, nói: “Được, nhưng ba ba muốn chút ngon ngọt, thế nào?”
“Cái gì ngon ngọt?” vừa dứt lời, eo Kỷ Xuyên bị siết chặt, cả người bị ôm xốc lên
Hạ Hoài Chương vươn mình ngăn chặn cậu, đem cậu vậy hãm trong ghế sô pha, một tay giơ phía sau giữ lấy gáy cậu, một tay kia dọc theo lưng cậu đi xuống nhẹ nhàng mơn trớn, từ vạt áo cậu tiến vào phía trong.
“Ba ba” Kỷ Xuyên theo bản năng giãy giụa, mới vừa mở miệng tiếng nói liền bị ngăn chặn, Hạ Hoài Chương tàn nhẫn mà hôn cậu, cánh tay càng siết càng chặt, quả thực muốn cắt đứt eo cậu.
“Ba ba…”Kỷ Xuyên lại gọi một tiếng, “Không nên ở chỗ này, đi… Đi lên lầu…”
Hạ Hoài Chương không có trả lời.
Thời điểm kịch liệt hôn môi cơ hồ phát ra âm thanh tiếng nước ám muội trong phòng khách, mặt Kỷ Xuyên hồng thấu, vô cùng xấu hổ, vô cùng căng thẳng. nhưng mà càng căng thẳng càng cảm thấy kích thích, cả người cậu tê dại, dòng điện từ giữa môi răng càn quét qua, nghiền nát thần kinh của cậu.
Cậu víu lấy phía sau lưng Hạ Hoài Chương, kìm lòng không được mà hôn đáp trả.
Ngày lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến âm thanh của giày cao gót. Kỷ Xuyên không nghe thấy, Hạ Hoài Chương giống như cũng không có nghe thấy, bọn họ hôn hết sức chăm chú, trước mắt Kỷ Xuyên trắng bệch, cơ hồ muốn mê muội. Mãi đến tận khi tiếng vang đó càng ngày càng gần, gót giày gõ xuống sàn nhà, cùm cụp cùm cụp, sau đó, đến sau lưng ghế sô pha thì im bặt.
Kỷ Xuyên trên môi bị ngưng, Hạ Hoài Chương rời khỏi cậu.
“Ba ba?” cậu có chút sững sờ, mờ mịt mở mắt ra, thuận theo ánh mắt của Hạ Hoài Chương nhìn về phía sau, nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của Hạ Linh Chi.
Kỷ Xuyên hoảng rồi, hắn và Hạ Linh Chi hai mặt nhìn nhau, hai người ai đều không có mở miệng.
Đôi môi Hạ Linh Chi giật giật, muốn nói lại thôi. Cô ngày hôm nay rất sớm đã ra ngoài, nói là đi xem phòng ở, rồi hẹn bạn bè, mấy ngày nữa cũng không trở lại…sao bây giờ trở về?
Tình cảnh quả thực không thể lúng túng hơn nữa, Kỷ Xuyên sắc mặt trắng bệch, theo bản năng kéo ống tay áo của Hạ Hoài Chương, ánh mắt có điểm bất lực. Hạ Hoài Chương vẫn trấn định như cũ, hắn từ trên người Kỷ Xuyên ngồi dậy, nhanh chóng sửa sang lại quần áo ngổn ngang, cũng giúp Kỷ Xuyên sửa sang xong, tỉnh táo nói: “Con đi lên trước”
“…Đi đâu?” Kỷ Xuyên chau mày, oan ức nhìn nhìn. Chính mình đi mua, lấy thẻ của ba, trong ngăn kéo phòng ngủ có một cái, mật mã là sinh nhật của con”. Hạ Hoài Chương vỗ vỗ đầu Kỷ Xuyên, “Đi thôi, ngoan”
Hạ Hoài Chương không loạn dù chỉ một chút, quan hệ của mình và con trai bị phát hiện cũng không có một tia lúng túng. Hắn tất cả đều như thường, giống như đây chỉ là một việc nhỏ không đáng nhắc đến, Kỷ Xuyên bị lây nhiễm, cúi đầu đáp một tiếng, không dám nhìn tới Hạ Linh Chi, như chạy trốn mà đi lên lầu.
Xế chiều hôm đó, Kỷ Xuyên trong gian phòng của mình mà buồn bực rất lâu, có lúc lén lút mà mở cửa nhìn dưới lầu một cái, trong phòng khách dưới lầu hai người ngồi đối diện nhau, Hạ Hoài Chương đang uống trà, lưng Hạ Linh Chi thẳng tắp, ngồi ngay ngắn chính giữa, thật giống như người phạm lỗi không phải Hạ Hoài Chương mà là bà.
Kỷ Xuyên đóng cửa lại, oành môt cái ngã về trên giường, dùng gối che đầu lại, dùng sức ấn xuống, ngộp tới bản thân sắp không thở nổi mới ngừng tay.
… Sao lại xui xẻo như vậy?
Cậu hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm lý tốt đã bị bắt gặp, sau này cậu còn mặt mũi nào mà xuất hiện trước mặt cô nữa? Cô sẽ làm thế nào với cậu? Vừa nãy chỉ đối diện ngắn ngủi vài giây, trong mắt bà cảm xúc đầy phức tạp, phức tạp đến làm cho cậu không dám tỉ mĩ suy đoán, sợ ngoại trừ bên ngoài khó có thể tin, còn có thất vọng, xem thường, chán ghét, buồn nôn…
Kỷ Xuyên hai mắt nhìn chằm chằm trần nhà, ý thức bừng tỉnh, cậu và ba ba quan hệ không phải là tốt đẹp, cho dù chính cậu tiếp nhận, hưởng thụ, cũng không sửa đổi được bản chất không thể đem ra ánh sáng của nó.
… Ngày hôm nay Hạ Linh Chi biết đến, ngày mai còn có ai biết nữa?
Cậu bỗng nhiên trở nên sợ sệt, như bị người lột sạch phạt công khai, trong căn phòng đâu đâu cũng có lít nha lít nhít đôi mắt, nhìn cậu chằm chằm, cười nhạo cậu, phỉ nhổ cậu…
“Ba ba”
Kỷ Xuyên lấy gối che lại, che khuất mặt của mình. Cậu muốn ôm lấy Hạ Hoài Chương, trốn trong lồng ngực của hắn không muốn ra ngoài, giống như khi còn bé.
Khi còn bé…
Khi còn bé đã qua rất lâu rồi.
Cậu đã sớm lớn.
“Ba ba” Kỷ Xuyên nhẹ nhàng kêu một tiếng, nhưng đáng tiếc Hạ Hoài Chương ở bên ngoài, không nghe được.
Cậu không biết Hạ Hoài Chương và Hạ Linh Chi đang nói những gì, bất luận từ phương diện nào, Hạ Linh Chi cũng không chỉ trích bọn họ quá đáng, bà muốn nhờ cậy em trai của mình, mặc dù không phải như vậy, bà cũng không có tư cách để nhúng tay vào việc tư của Hạ Hoài Chương… không ai có thể quản Hạ Hoài Chương.
Nhưng chuyện này cũng không thể an ủi Kỷ Xuyên được.
Hạ Hoài Chương không thèm để ý, nhưng cậu thì có. Hạ Hoài Chương không sơ, nhưng cậu rất sợ. Ba cậu là một người đàn ông mạnh mẽ, cậu chỉ là một tiểu tử vừa thành niên vắt mũi chưa sạch.