Lam Khải Vu Mặc

Chương 9: Chương 9




Du Tử Mặc trong lúc đang ôm Lam Anh trong lòng say sưa hôn cậu đến quên trời quên đất, Lam Anh bị hôn đến không còn dưỡng khí tránh khỏi ánh mắt mờ mịt nhìn Du Tử Mặc.

Nhìn ánh mắt tràn đầy hơi nước lại cộng thêm mùi hương thanh trà nhàn nhạt trên chóp mũi Du Tử Mặc liền cúi xuống đem áo Lam Anh thoát ra cúi đầu hôn xuống hai điểm hồng hồng trước ngực cậu đến khi người bên dưới đột nhiên kêu đau một tiếng Du Tử Mặc liền giật mình xuống khỏi người Lam Anh.

Cảm giác thoải mái mất đi Lam Anh có chút nóng nực kéo áo Du Tử Mặc muốn kéo anh lại gần.
“Khó chịu, giúp tôi...”
Nhìn sắc xuân trước mặt yết hầu Du Tử Mặc khẽ chuyển động, trong tâm trí có chút rối loạn không thôi.

Anh đứng dậy xuống khỏi giường mở ngăn kéo cầm ra hai liều thuốc, lại trở lại bên người hôn xuống môi Lam Anh bàn tay cẩn thận tiêm thuốc ức chế cho cậu.

Sau khi tiêm thuốc ức chế Lam Anh ánh mắt dần dần mờ đi cưới cùng rơi vào ngủ say.

Ngồi ở bên giường nhìn Lam Anh nằm trên giường hơi thở đều đều, anh cẩn thận đưa tay chỉnh lại chăn cho cậu khẽ thở ra một hơi, may mắn là vừa rồi anh còn giữ được tỉnh táo nếu không thật sự không biết khi Lam Anh tỉnh lại sẽ đối mặt với cậu như thế nào.

Ở dưới nhà giúp việc vừa dọn bữa tối xong đang băn khoăn không biết có nên gọi thiếu gia xuống hay không thì đột nhiên thấy người từ bên trên đi xuống.

“T,thiếu gia, cơm tối....?” Giúp việc lo lắng ái ngại nhìn sắc mặt có phần không thoải mái của thiếu gia nhà mình.
Thấy cô nói vậy Du Tử Mặc nhìn vào trong phòng ăn thấy bữa tối dọn ra rồi nhưng lúc này Du Tử Mặc không có tâm trạng dùng cơm tối, anh nhạt giọng đi về phía phòng khách vừa nói:”Dọn đi, tôi không muốn ăn!”
Giúp việc nghe vậy gật đầu, nhìn vị thiếu gia nhà mình đi về phía phòng khách ngồi xuống ghế trầm mặc cô cảm thấy thật khó hiểu.

Sáng hôm sau Lam Anh tỉnh dậy cảm thấy cả người có chút đau nhức, cậu vừa định ngồi dậy thì chợt nhận ra có chút không đúng.

Đây, không phải là phòng của cậu, căn phòng lạ lẫm này.....sao cậu lại ở đây? Bên tay đột nhiên đụng vào cái gì đó Lam Anh giật mình nhìn qua thì thấy có một nam nhân đang nằm ngủ bên cạnh, bàn tay vẫn luôn nắm lấy tay cậu.

Thấy vậy Lam Anh cẩn thận rút tay lại không định đánh thức người kia nhưng không ngờ vẫn đụng đến.

Du Tử Mặc đang mơ màng ngủ đột nhiên cảm thấy bên tay có động liền giật mình tỉnh giấc.
“Em tỉnh dậy rồi?” Du Tử Mặc thấy Lam Anh ngơ ngẩn nhìn mình liền dịu giọng hỏi cậu.

Giọng nói khi vừa ngủ dậy của Du Tử Mặc có chút trầm khàn khiến Lam Anh nghe vào liền có hơi đỏ mặt cậu khẽ gật đầu.
“Đợi anh chút, em vừa dậy nằm thêm một chút đi!” Du Tử Mặc đem Lam Anh ép nằm đến giường rồi nhanh chân chạy xuống dưới nhà.


Lam Anh thấy anh làm vậy có chút mờ mịt nhưng không hiểu sao cậu vẫn ngoan ngoãn nằm xuống giường chờ Du Tử Mặc trở lại.
Du Tử Mặc xuống dưới nhà lấy một bát cháo thịt băm đã nấu trước đó mang lên trên phòng, Lam Anh còn đang mờ mịt nằm trên giường thấy Du Tử Mặc trở lại liền ngồi dậy.

Thấy cậu lại ngồi dậy Du Tử Mặc không nói được gì liền cầm bát cháo đi qua đặt bên giường cho Lam Anh rồi ngồi xuống bên cạnh, nhận bát cháo Lam Anh nhìn nhìn Du Tử Mặc lại nhìn bát cháo trên tay không biết nên nói như thế nào.
“Mau ăn một chút đi, lát nữa anh gọi bác sĩ đến giúp em kiểm tra một chút!” Thấy cậu vẫn không ăn mà cứ chốc chốc nhìn mình lại nhìn bát cháo trên tay lên tiếng nói.

Nghe Du Tử Mặc nói vậy Lam Anh cũng có chút yên tâm mà cúi đầu ăn cháo.
Sau khi ăn cháo xong Du Tử Mặc lấy từ trong ngăn kéo ra một liều thuốc ức chế đem cho Lam Anh sau đó giúp cậu lấy nước, Lam Anh nhìn hai viên con nhộng màu xanh lục trên tay nhìn Du Tử Mặc khó hiểu hỏi:”Anh sao lại đưa tôi thuốc ức chế?”
“Hôm qua kỳ phát tì.nh của em đến anh mới giúp em tiêm thuốc nhưng muốn chắc chắn dễ chịu hơn thì phải dùng thuốc viên này!” Du Tử Mặc cẩn thận giải thích cho cậu:”Nhưng mà anh cũng không biết thuốc này có tác dụng nhiều với em không!”
“Kỳ phát tì.nh?” Lam Anh nghe vào như sét đánh ngang tai, cậu rõ ràng là một beta sao lại có kỳ phát t.ình chứ? Người này không lẽ nhầm lẫn giữa việc bị ốm hoặc sốt với cả kỳ phát tì.nh đi:”Anh, anh Tử Mặc, cái này chắc là anh nhầm lẫn gì rồi tôi làm sao có thể......với cả tôi vốn dĩ là một beta, anh sao lại....?”
“Lát nữa để bác sĩ kiểm tra là sẽ rõ, nhưng mà em vẫn nên uống thuốc trước đi!”
Cuối cùng nói đi nói lại Lam Anh vẫn nhất định không chịu uống thuốc Du Tử Mặc có nói sao cũng không được cuối cùng chỉ có thể chờ bác sĩ đến.

Lăng Vũ buổi sáng không có việc gì còn đang nằm ngủ trên giường bên tay là một thiếu niên da trắng nõn mềm mại rúc vào trong lòng Lăng Vũ ngủ, đột nhiên âm thanh điện thoại đặt bên cạnh giường vang lên phá nát âm thanh tĩnh lặng trong căn phòng.


Thiếu niên đang ngủ trong lòng Lăng Vũ bị âm thanh kia réo lên làm cả người giật bắn hai cái tai thú mềm mềm trên đầu dựng đứng lên rúc vào trong lòng Lăng Vũ, đang ngủ đột nhiên bị làm phiền Lăng Vũ khó chịu đến gân xanh nổi trên trán sắc mặt đen đến không thể đen hơn cầm lấy điện thoại.

Người ở đầu dây bên kia vừa thấy người bên kia bắt máy liền lạnh nhạt nói một câu rồi lập tức tắt máy, Lăng Vũ nhìn cái tên hiển thị ‘tiểu Hân nhi’ khẽ cười một tiếng rồi lại nhìn đến thiếu niên nằm bên giường hai mắt hồng hồng vì bị đánh thức liền hôn lên trán thiếu niên một cái.
Thiếu niên nhắm mắt tận hưởng nụ hôn của nam nhân giọng nói có phần nũng nịu lên tiếng:”Anh phải đi rồi?”
“Ngoan, một chút rồi sẽ về!”
Lăng Vũ xuống giường nhặt một cái áo trên sàn nhà khoác vào mở tủ lấy một bộ đồ đi vào trong phòng tắm.

Ra khỏi phòng tắm mặc trên người một chiếc áo sơmi màu xanh nhạt cùng một chiếc quần âu màu đen cầm trong tủ ra một cái áo măng tô khoác vào buộc lại tóc lên đi qua giường hôn lên trán thiếu niên:”Ở nhà chờ anh!”
Thiếu niên kéo chăn che thân thể đầy dấu vết ho.an ái hôn lại lên má Lăng Vũ gật đầu rồi nhìn anh rời đi.
Ở trong căn hộ của Du Tử Mặc, giúp việc đứng ở trong phòng bếp nhìn không khí căng thẳng trong phòng khách mà không dám đi qua.

Một lúc sau tiếng chuông cửa vang lên cô liền nhanh nhẹn chạy qua mở cửa, thấy người đến là Lăng Vũ cô như chút được hơi thở, cuối cùng cứu tinh cũng đến rồi.

Vào trong nhà nhìn một cảnh phong bão âm thầm trong phòng khách Lăng Vũ có chút tò mò đi qua.
“Cậu gọi tôi đến có chuyện gì sao?” Lại nhìn đến thiếu niên ngồi đối diện Du Tử Mặc Lăng Vũ mỉm cười thân thiện với cậu, Lam Anh thấy vậy chỉ cúi đầu chào hỏi với anh.
Du Tử Mặc nhìn Lăng Vũ nháy mắt đưa tình với người của mình liền không vui đen mặt nói:”Hôm qua em ấy đến kỳ phát tì.nh cậu giúp em ấy kiểm tra một chút?”
“Tôi nói rồi, tôi là beta anh tại sao cứ luôn nói như vậy, chỉ là trong người tôi khó chịu nên phát sốt một chút thôi?” Lam Anh không vui sửa lại lời Du Tử Mặc nói.

Thấy hai người như vậy Lăng Vũ cũng hiểu ra liền hướng hai người nói:”Không sao, omega hay beta thì kiểm tra là ra....Nhưng mà nếu muốn kiểm tra thì cũng phải đến bệnh viện của tôi mới được, Tiểu Hân gọi tôi chỉ bảo đến nhà cậu nên tôi không có mang đồ đến!”
Mười phút sau Lam Anh, Du Tử Mặc ngồi trong phòng làm việc của Lăng Vũ, Du Tử Mặc trên tay cầm miếng bông giúp Lam Anh ấn vào vết kim vừa lấy máu ánh mắt không khỏi có chút đau lòng.

Lăng Vũ từ bên ngoài đi vào trên tay cầm theo tờ giấy kết quả xét nghiệm vừa rồi của Lam Anh nhìn Du Tử Mặc bình thường mặt lạnh như tảng băng nghìn năm bây giờ lại tràn đầy ôn nhu với thiếu niên kia liền có chút ngoài ý muốn.
Thấy có người đi vào Lam Anh liền nhìn qua, thấy là Lăng Vũ cậu liền lên tiếng hỏi:”Thế nào chỉ là bị sốt thông thường thôi đúng không?”
Lăng Vũ đi qua ngồi xuống ghế nhìn hai người nhất là thiếu niên bên cạnh hai mắt sáng lấp lánh nhìn mình mong chờ mà nói:”Kết quả kiểm tra đây, cậu xem đi, lúc trước khi cậu phân hóa là kiểm tra ở bệnh viện nhỏ thôi à?”
Nghe Lăng Vũ hỏi vậy Lam Anh khó hiểu cầm tờ giấy kết quả kiểm tra lên nhìn thì thoáng chốc đứng hình một lúc không thể tin vào mắt mình, bàn tay run run không cầm chắc tờ giấy.

Du Tử Mặc thấy sắc mặt cậu không tốt nhìn đến tờ giấy trên tay cậu bên dưới ghi một dòng ‘phân hóa giới tính:Omega gen: thuần lặn’
“Cái này, không thể nào, tôi lúc trước khi kiểm tra rõ ràng phân hóa....?” Lam Anh nhìn Lăng Vũ vẫn không muốn chấp nhận cái kết quả kia.
Thấy cậu như vậy Lăng Vũ cũng không ngoài ý muốn, đối với một beta trước nay vẫn luôn sống cuộc sống tự do không bị ràng buộc bởi giới tính phân hóa cũng không bị ràng buộc bởi mùi hương của alpha hay omega.

Đến bây giờ đột nhiên từ một beta trở thành một omega làm sao mà chấp nhận được chứ:”Cậu lúc trước vốn dĩ đã là một omega, chỉ là thiết bị kiểm tra phân hóa chỗ cậu từng kiểm tra không tiên tiến nên mới không kiểm tra ra được!”
Lăng Vũ lấy một hộp thuốc ức chế bên ngoài hộp có một dòng chữ ‘thuốc ức chế’ đặt xuống bàn cho Lam Anh:”Đây là thuốc ức chế của cậu, còn nữa, cậu hiện tại vừa mới kíc.h thích kỳ phát tì.nh tạm thời nên ở cạnh một alpha ít ra ngoài một chút sẽ tốt cho cậu!”
Du Tử Mặc ngồi bên cạnh Lam Anh thấy cậu lúc lâu trầm mặc không nói gì liền gật đầu với Lăng Vũ rồi đưa Lam Anh ra ngoài.

Đến khi ngồi vào trong xe của Du Tử Mặc Lam Anh mới chậm rãi một giọt nước mắt khẽ rơi trên má cậu, nhìn thấy cậu đột nhiên rơi nước mắt liền hoảng loạn không biết phải làm như thế nào cuống cuồng tìm ở trong xe lấy cho cậu khăn giấy..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.