Làm Khốc Bảo Chủ Tức Giận

Chương 7



Chờ hai người mặc quần áo xong, sau đó Quân Chấn Tiêu ra mở cửa phòng, dẫn đầu đi ra ngoài, Trình Tịnh Tuyết khẩn trương không yên lập tức theo ở phía sau hắn.

Ngoài lầu các, Quân Lập Dương cùng Lương Nhạn Tư sóng vai đứng, vừa nhìn thấy con cùng một nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp xa lạ từ trong phòng đi ra, sắc mặt bọn họ đều có chút cổ quái.

Trái với thái độ không được tự nhiên của cha mẹ, thái độ Quân Chấn Tiêu lại có vẻ tự nhiên hơn.

“Cha, nương, hai người vừa trở về sao?”

“Đúng vậy.” Quân Lập Dương nói:“Vốn phải đến giữa trưa mới có thể về tới, nhưng mà nương con ở trên đường mua điểm tâm vẫn còn nóng hầm hập giúp các con, muốn nhanh chóng mang về cho các con, không thể ngờ được vừa mới về đến lại nghe nói......”

Quân Lập Dương muốn nói lại thôi, nhưng Lương Nhạn Tư ở bên cạnh đã thiếu kiên nhẫn.

“Chúng ta vừa về đến, chợt nghe tổng quản nói ngươi đã hủy bỏ hôn ước với Tiêu gia, nhưng lại dẫn theo một nữ nhân trở về?” Lương Nhạn Tư nói xong, ánh mắt lạnh lùng hướng về Trình Tịnh Tuyết phía sau con liếc nhanh.

Đối với hôn ước cùng Tiêu gia, hai vợ chồng bọn họ trong lòng tràn đầy chờ mong, làm thế nào cũng không thể ngờ sau một chuyến du lịch trở về, tất cả khẩn trương trở thành vô nghĩa.

Con chẳng những thẳng thắng giải trừ hôn ước với Tiêu gia, thậm chí còn dẫn theo một nữ nhân trở về “Lãnh Diễm Bảo”.

Vốn dĩ chuyện mời người lạ về nhà làm khách cũng không phải điều đáng ngạc nhiên gì, nhưng vấn đề là, sau khi bọn họ trở về “Lãnh Diễm Bảo”, lại phát hiện con không ở trong tẩm phòng của hắn!

Sau vẫn là do tổng quản nói lại, tối hôm qua con từng vội vã ở khắp nơi tìm Trình Tịnh Tuyết, cuối cùng hình như vào trong phòng của nàng, mà mãi cho đến buổi sáng hôm nay tổng quản cũng chưa từng gặp lại bóng dáng hai người bọn họ.

Lời nói này, mơ hồ ám chỉ con rất có thể đã ở trong phòng Trình Tịnh Tuyết qua đêm, vốn dĩ bọn họ còn bán tín bán nghi, dù sao con cũng chưa từng cùng nữ nhân nào làm điều “xằng bậy” qua, không thể ngờ được mọi chuyện lại là sự thật!

Nhìn dấu hiệu này, xem ra nữ nhân này rất có thể chính là nguyên nhân tạo thành việc con cố ý cùng Tiêu gia giải trừ hôn ước, mà điều đó làm cho hai vợ chồng bọn họ nghĩ rằng Trình Tịnh Tuyết có chủ ý phá hỏng mọi chuyện từ trước, cho rằng nàng là nữ nhân bụng dạ khó lường cố ý câu dẫn con, có ý định phá hư hôn ước của hắn cùng với Tiêu Nhã Vân!

Quân Chấn Tiêu gật gật đầu, nói: “ Con quả thực đã giải trừ hôn ước với Tiêu gia, về phần Tịnh Tuyết, nàng vốn dĩ cũng ở tại Hàng Châu, vì trong nhà bất hạnh phát sinh biến cố, con chịu sự phó thác của cha nàng nhận lời chiếu cố nàng, cho nên đem nàng mang về『 Lãnh Diễm Bảo 』ở lại một thời gian.”

“Hừ, chiếu cố của ngươi...... Còn chiếu cố thực là『 chu đáo 』!” Lương Nhạn Tư hừ lạnh.“Mặc kệ thế nào, ta không cho phép ngươi tự tiện giải trừ hôn ước với Tiêu gia!”

Vợ chồng Tiêu thị từng cứu nàng cùng phu quân một mạng, đối với bọn họ có ân tình, trừ lần đó ra, hai người cùng vợ chồng họ trò chuyện với nhau vô cùng vui vẻ, tạo nên tình bằng hữu rất tốt, nếu có thể thuận lợi kết làm thân gia, điều đó còn gì bằng.

“Con không thương Tiêu cô nương, nàng cũng không yêu con, cần gì phải khăng khăng muốn kết làm vợ chồng?” Vẻ mặt Quân Chấn Tiêu thật sự nói:“Người con yêu là Tịnh Tuyết, con muốn cưới nàng làm vợ.”

Trình Tịnh Tuyết vốn dĩ còn bởi vì thái độ của Lương Nhạn Tư mà cảm thấy khổ sở, giờ phút này nghe Quân Chấn Tiêu tuyên bố xong, trong lòng nàng không khỏi cảm động cực kỳ.

Tuy rằng trường hợp hiện tại có chút xấu hổ, nhưng mà có lời nói này của hắn, nàng có thể xem như đã có được liều thuốc an thần, nỗi bất an trong lòng cũng không tiếp tục phát sinh.

Đang lúc Trình Tịnh Tuyết đối với tương lai của nàng cùng Quân Chấn Tiêu cảm thấy lạc quan, lại nghe thấy Lương Nhạn Tư dùng ngữ khí chém đinh chặt sắt nói ──

“Ta phản đối!”

“Vì sao lại phản đối?” Quân Chấn Tiêu nhíu mày hỏi.

“『 Lãnh Diễm Bảo 』chúng ta tốt xấu gì cũng có được thanh danh lan xa, cho dù con không cưới một nữ tử môn đăng hộ đối, thì ít nhất cũng phải biết quy củ, thanh bạch trong sạch!”

Lời nói này của Lương Nhạn Tư giống như là đang trào phúng ám chỉ Trình Tịnh Tuyết là một nữ tử có đức hạnh xấu, thân phận không rõ ràng, điều này khiến cho sắc mặt Trình Tịnh Tuyết tái nhợt một trận.

Trong lòng nàng vừa vội, lại vừa khổ sở, nhưng không biết nên thay bản thân cãi lại như thế nào, dù sao nàng đã cùng Quân Chấn Tiêu có quan hệ xác thịt trước khi thành thân, đây là sự thật không thể phủ nhận.

Quân Chấn Tiêu không đành lòng thấy nàng bị trách móc nặng nề, lên tiếng nói: “Tịnh Tuyết vốn là chi nữ của một thủ phủ ở Hàng Châu, nàng có tâm tính ôn nhu lại thiện lương, không phải nữ tử có đức hạnh xấu, thân phận không rõ ràng.”

“Một khi đã như vậy, vậy tại sao nàng có thể với ngươi...... Tóm lại, ta tuyệt đối không thể nhận một nữ tử có hành vi không thể kiềm chế làm con dâu của Quân gia! Nếu chuyện này truyền ra ngoài,『 Lãnh Diễm Bảo 』chúng ta còn mặt mũi nào đối diện với người bên ngoài nữa?” Lương Nhạn Tư tức giận, càng nói càng kích động.

“Tịnh Tuyết không phải nữ tử có hành vi không biết kiềm chế, tất cả đều do con kìm lòng không đậu tạo thành, là lỗi của con. Nói tóm lại, con không thể không cưới Tịnh Tuyết.” Quân Chấn Tiêu đem tất cả chỉ trích ném xuống dưới, chính là vì không đành lòng để Trình Tịnh Tuyết bị nửa điểm hiểu lầm.

“Ngươi...... Ngươi......”

Lương Nhạn Tư thở hổn hển dậm chân, không thể ngờ được con lại vì một nữ tử mà lòng nàng nhận định có hành vi không biết kiềm chế đi chống đối với nàng.

Nàng giận đến mức công tâm, đột nhiên cảm thấy một trận choáng váng mãnh liệt đánh úp lại, làm cho trước mắt nàng tối đen, hai chân mềm nhũn, bỗng dưng té xỉu.

Việc xảy ra ngoài ý muốn quá bất ngờ làm tất cả mọi người có mặt đều sợ hãi.

Quân Lập Dương nhanh chóng ôm lấy ái thê, dùng ánh mắt chỉ trích trừng mắt nhìn con cùng Trình Tịnh Tuyết liếc mắt một cái.

“Mau mời đại phu!”

Thanh âm Quân Lập Dương quát mắng, nhanh chóng ôm thê tử âu yếm trở về phòng.

Quân Chấn Tiêu nhăn lại mày rậm, tuy rằng hắn muốn lưu lại trấn an cảm xúc cho Trình Tịnh Tuyết, nhưng nương lại vì bọn họ mà tức giận đến hôn mê, hắn cũng không thể mặc kệ.

“Tịnh Tuyết, ta đi xem tình hình như thế nào một chút.” Vẻ mặt hắn áy náy nói.

Trình Tịnh Tuyết gật gật đầu, nàng thiện lương người am hiểu ý người, thậm chí còn thúc giục nói: “Chàng đi nhanh đi, không cần lo lắng cho ta, ta không sao.”

Quân Chấn Tiêu cảm động ôm nàng một chút, sau đó lập tức xoay người rời đi.

Nhìn bóng dáng cả nhà bọn họ rời đi, Trình Tịnh Tuyết cô đơn đứng lặng tại chỗ, trong đầu hồi tưởng lại thái độ Lương Nhạn Tư bài xích nàng, cảm thấy như một vật nhọn đâm thẳng vào tim nàng.

Tuy rằng Quân Chấn Tiêu chính miệng nói không thể không cưới nàng, nàng cũng tin tưởng hắn đang nói thật, nhưng mà...... Cuộc hôn nhân này không có được sự chấp nhận của cha mẹ hắn, thật sự có thể tồn tại lâu dài sao?

Rất nhiều lo lắng vắt ngang trong đầu, làm cho Trình Tịnh Tuyết nhíu chặt mày.

Đại phu rất nhanh đã được mời đến “Lãnh Diễm Bảo”, trải qua quá trình khám bệnh cẩn thận, xác định Lương Nhạn Tư không có trở ngại gì, chỉ là nhất thời kích động quá độ, mới dẫn đến việc hôn mê.

Nếu đại phu đã nói nương rất nhanh sẽ tỉnh lại, lại có cha canh giữ ở bên cạnh, Quân Chấn Tiêu không cần tiếp tục lo lắng. Giờ phút này, người hắn cần phải quan tâm đó là Trình Tịnh Tuyết.

Hắn nghĩ thái độ vừa rồi của nương, khẳng định đã khiến lòng nàng tổn thương.

Quân Chấn Tiêu lo lắng đến phòng nàng tìm, quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt nàng đầy vẻ u sầu thở dài không ngừng.

Vừa nhìn thấy Quân Chấn Tiêu, Trình Tịnh Tuyết miễn cưỡng chấn hưng lại tinh thần, không hy vọng bộ dáng bản thân thoạt nhìn như bị đả kích rất lớn.

Nàng nghĩ, đối với việc chỉ trích của cha mẹ, trong lòng hắn hẳn cũng không dễ chịu gì, nàng không hy vọng mình lại gia tăng thêm áp lực gì cho hắn.

“Tình hình mẹ chàng có khỏe không?”

“Ân, đại phu đã xem qua, không có trở ngại.”

“Vậy là tốt rồi.” Trình Tịnh Tuyết nhẹ nhõm thở dài một hơi, dù sao nàng cũng không hy vọng nương hắn bởi vì nàng mà tức giận đến mức sinh bệnh, nếu không nàng sẽ rất có lỗi.

Quân Chấn Tiêu ôm nàng, xem thấu mọi phiền não nơi đáy mắt nàng.

“Đừng lo lắng, cha và nương ta chỉ vì đột nhiên biết được tin tức ta giải trừ hôn ước cùng Tiêu gia, phản ứng mới có thể kịch liệt như vậy, dù sao Tiêu gia đã từng cứu bọn họ một mạng, bọn họ không hy vọng tạo thành áy náy gì với Tiêu gia.”

Quân Chấn Tiêu đem việc xảy ra ngoài ý muốn năm đó của cha mẹ nói qua một lần, mà Trình Tịnh Tuyết nghe xong, sau đó cũng sáng tỏ hiểu được vì sao cha mẹ hắn lại hy vọng có thể cùng Tiêu gia kết làm thân gia đến như vậy.

“Tịnh Tuyết, bất luận như thế nào, nàng chỉ cần biết một việc, đó là ── trong lòng ta chỉ có một mình nàng, cũng chỉ muốn cưới nàng làm vợ.”

“Nhưng mà......”

“Không nhưng mà gì cả, về phía cha mẹ ta sẽ nghĩ biện pháp, ta nhất định sẽ để bọn họ biết được nàng có bao nhiêu tốt đẹp. Nàng chỉ cần đem tất cả vấn đề giao hết cho ta, việc gì cũng không cần lo lắng.”

Nghe hắn nói xong, trong lòng Trình Tịnh Tuyết vô cùng cảm động, kìm lòng không đậu dựa sát đầu vào trong vòng ôm ấp của hắn.

Quân Chấn Tiêu vỗ về mặt của nàng, thời điểm đang muốn cúi đầu hôn môi nàng, tổng quản bỗng nhiên tiến vào bẩm báo ──

“Thiếu gia, phu nhân đã tỉnh, người nói muốn gặp ngài.”

Hai người đang ôm nhau chỉ phải tách ra, trong lòng đều cảm thấy có chút bất đắc dĩ.

“Nương chàng tìm chàng, đi nhanh đi.” Trình Tịnh Tuyết tuy rằng mơ hồ cảm giác được nương hắn cố ý muốn chia rẽ không để bọn họ ở chung, nhưng vẫn thiện lương am hiểu ý người thúc giục.

“Được rồi, nhưng mà nàng đừng tiếp tục miên man suy nghĩ, cũng đừng quá phiền não nữa, biết không?”

“Ta biết.” Trình Tịnh Tuyết gật gật đầu.

Thái độ hắn chắc chắn làm cho lòng của nàng cũng to đó yên ổn rất nhiều, chẳng qua hắn vừa rời khỏi, cảm xúc của nàng vẫn tránh không được trở nên xấu đi.

Tuy rằng nàng tin tưởng mọi việc luôn luôn có biện pháp giải quyết, nhưng mà bị cha mẹ nam nhân âu yếm chán ghét và hiểu lầm, cái loại cảm giác này vẫn khiến cho người ta rất khó chịu.

Ngay khi Trình Tịnh Tuyết một mình ở trong phòng thở dài không ngừng, Quân Ngưng Nhi bỗng nhiên chạy tới tìm nàng.

“Trình tỷ tỷ, muội có thể vào trong không?”

Trình Tịnh Tuyết phát hiện thái độ Quân Ngưng Nhi hiền lành, hiển nhiên là thật sự giống như lời tối hôm qua Quân Chấn Tiêu đã nói, không chỉ biết sai lầm rồi, cũng đã hoàn toàn tỉnh táo lại.

“Đương nhiên có thể, vào đi.”

Quân Ngưng Nhi lập tức đi vào phòng, nói: “Trình tỷ tỷ, chuyện ngày hôm qua đều là lỗi của muội, thực xin lỗi mong tỷ tha thứ cho muội được không?”

“Sự việc đã qua rồi đừng để ở trong lòng.”

Thái độ Trình Tịnh Tuyết khoan dung ôn nhu lập tức chiếm được hảo cảm của Quân Ngưng Nhi, tự đáy lòng nói: “Trình tỷ tỷ, tỷ thật sự là người tốt, khó trách ca ca lại yêu tỷ như vậy, không tiếc cùng nương tranh chấp.”

Về chuyện xảy ra lúc sớm, Quân Ngưng Nhi đã nghe nói qua, vừa rồi nàng cũng đã đi đến thăm nương trước.

Trình Tịnh Tuyết miễn cưỡng giơ lên khóe miệng, muốn làm bộ như không có việc gì mỉm cười, lại phát hiện bản thân cười không nổi, cuối cùng đành phải bất đắc dĩ thở dài.

“Aizz, ta không biết nên làm như thế nào mới có thể thay đổi ấn tượng của nương muội đối với ta.” Có lẽ vì cùng là nữ nhân, Trình Tịnh Tuyết nhịn không được nói lên phiền não trong lòng với Quân Ngưng Nhi.

Quân Ngưng Nhi thấy nàng phiền lòng như thế, cũng nhịn không được muốn giúp đỡ.

Nàng nghĩ nghĩ, linh quang trong đầu đột nhiên chợt lóe.

“Có, muội có biện pháp!”

“Thật sự sao? Biện pháp gì?” Trình Tịnh Tuyết nhanh chóng truy hỏi.

“Nương tuy rằng luôn luôn rất thích hoa sen, nhưng kỳ thật có một loại hoa khác mới là hoa mà nương thích nhất, cái loại Hoa nhi này màu tím cũng không có nhiều, phần lớn sinh trưởng ở sơn cốc nơi thác nước ngoài thành. Cái loại hoa này không chỉ rất đẹp, cn có thể dùng để ủ rượu hoặc là làm điểm tâm, hương vị lại khiến cho nương khen không dứt miệng. Lúc trước cha từng gạt nương vụng trộm đi hái được một ít trở về, khiến cho nương vui vẻ, cảm động hết mấy ngày!”

“Nha? Vậy...... Muội đang đề nghị ta đi hái chút hoa đến lấy lòng nương muội sao?”

“Đúng vậy! Kỳ thật nương muội rất dễ dàng lấy lòng, nếu nàng biết tâm ý của tỷ, khẳng định vẻ mặt đối với tỷ sẽ ôn hoà rất nhiều, như vậy muốn để cho người hiểu được tỷ tốt như thế nào, sẽ không phải chuyện quá khó khăn.”

“Thì ra là như vậy......”

“Nhưng mà, nghe nói Hoa nhi kia mọc rất thưa thớt, muốn tìm được cũng không dễ dàng, hơn nữa muốn tới sơn cốc nơi thác nước kia cũng không phải dễ dàng như vậy, cha mẹ bởi vì sợ nguy hiểm mà không để muội đi đâu! Nhưng mà không sao cả, tỷ có thể nhờ ca ca đi hái, sau đó làm bộ là tỷ hái sẽ không thành vấn đề!” Quân Ngưng Nhi nói xong, cảm thấy bản thân thật sự cực kỳ thông minh.

“Ta sẽ hảo hảo suy nghĩ biện pháp, cám ơn muội.”

“Đừng khách khí, Trình tỷ tỷ, muội rất thích tỷ, hy vọng tỷ có thể trở thành đại tẩu của muội.”

Trình Tịnh Tuyết cảm động mỉm cười, có người ủng hộ nàng cảm giác thật tốt.

Nàng còn thật sự tự hỏi về đề nghị của Quân Ngưng Nhi, trong lòng tính toán nên làm như thế nào.

Tuy rằng Quân Chấn Tiêu đã nói qua tất cả vấn đề hãy giao cho hắn giải quyết, nhưng mà nàng cũng thực lòng muốn vì hạnh phúc của bọn họ mà cố gắng một chút.

Vì muốn thay đổi ấn tượng trong lòng cha mẹ về Trình Tịnh Tuyết, Quân Chấn Tiêu đơn giản lợi dụng cơ hội cha mẹ cố ý gọi hắn vào bên cạnh, đem những chuyện đã xảy ra lúc trước ở Hàng Châu nói hết ra.

Bao gồm chuyện Trình Tịnh Tuyết không ham lễ vật cùng sự ân cần của những người theo đuổi, ngược lại thiếu chút nữa phải chịu thương tổn; bao gồm việc nàng không cẩn thận ngã vào trong hồ, vì không muốn để cho người khác nhìn thấy bộ dáng nàng ướt đẫm mà trốn vào trong lòng của hắn, kết quả lại bị người ta tung lời đồn đãi rằng bọn họ có tư tình ái muội; đương nhiên cũng bao gồm chuyện nàng vì không muốn để hôn ước của hắn cùng Tiêu Nhã Vân bị những lời đồn sai sự thật ảnh hưởng, không tiếc tự mình đến Tiêu gia để xin lỗi, kết quả lại bị Tiêu Nhã Vân làm khó dễ, nhục nhã, thậm chí còn bị đánh một bạt tai.

Nghe xong lời Quân Chấn Tiêu nói, Quân Lập Dương cùng Lương Nhạn Tư hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

Bọn họ làm cách nào cũng không ngờ được, Tiêu Nhã Vân thoạt nhìn dịu dàng đoan trang, nhưng thực chất lại là một nữ nhân mạnh mẽ, điêu ngoa như vậy.

“Chấn Tiêu, con nói đều là sự thật sao?” Lương Nhạn Tư hỏi.

“Đó là đương nhiên, tuyệt đối không có nửa câu gian dối.”

“Aizz, không thể ngờ được Nhã Vân lại là cô gái trong ngoài không đồng nhất như vậy, càng không ngờ được, Tịnh Tuyết lại thiện lương đến mức khắp nơi thay người khác suy nghĩ như vậy.”

“Chỉ là, ngày hôm qua nàng còn giáo huấn cho Ngưng Nhi một chút!” Quân Chấn Tiêu thuận tiện đem chuyện ngày hôm qua Trình Tịnh Tuyết lấy bản thân thay nha hoàn nói, thậm chí cuối cùng còn tự mình xuống nước hái hoa nói ra tất cả.

Lương Nhạn Tư sau khi nghe xong, trong lòng cảm động vô cùng, cảm giác với Trình Tịnh Tuyết cũng hoàn toàn đổi mới. Hồi tưởng lại thái độ không có thiện ý lúc sớm với Trình Tịnh Tuyết, còn có những lời nói khiến nàng tổn thương, đáy lòng Lương Nhạn Tư không khỏi cảm thấy áy náy.

“Ta hẳn là nên xin lỗi nàng mới đúng.”

“Thứ nàng muốn tuyệt đối không phải là lời xin lỗi của nương, mà là cha mẹ có thể bỏ đi sự hiểu lầm về nàng, thật tình thừa nhận nàng.” Quân Chấn Tiêu nói.

“Một khi đã như vậy, Chấn Tiêu, bồi cha mẹ cùng tới gặp nàng đi! Chúng ta cùng nàng hảo hảo mà tâm sự, cũng thuận tiện để cho nàng biết chúng ta đã không còn hiểu lầm gì với nàng.”

“Đương nhiên được.”

Quân Chấn Tiêu lập tức cùng cha mẹ đi đến lầu các mà Trình Tịnh Tuyết đang ở, nhưng mà khi hắn gõ cửa lại không có được nửa điểm đáp trả.

Hắn nghi hoặc đẩy cửa vào, phát hiện Trình Tịnh Tuyết không có ở trong phòng.

“Di? Nàng có thể đi đâu chứ?”

Quân Chấn Tiêu nghi hoặc ở “Lãnh Diễm Bảo” tìm trong chốc lát, nhưng đi khắp nơi cũng không thể tìm thấy bóng dáng nàng, mà tình huống này khiến cho sắc mặt hắn thay đổi, trong lòng mơ hồ có loại dự cảm không tốt.

Ngay thời điểm hắn tính lệnh cho mọi người cùng đi khắp nơi tìm kiếm giúp, Quân Ngưng Nhi vừa vặn lại đi tới.

“Làm sao vậy? Cha, nương, ca ca, phát sinh chuyện gì ? Nhìn sắc mặt mọi người dường như không được tốt!”

“Ngưng Nhi, muội có thấy Tịnh Tuyết đâu không?” Quân Chấn Tiêu hỏi.

“Trình tỷ tỷ? Tỷ ấy không phải đang ở trong phòng sao? Nửa ngày trước muội mới đi vào phòng của tỷ ấy, cùng tỷ ấy hàn huyên một hồi lâu!”

Quân Chấn Tiêu nhíu nhíu đầu mày, nói: “Nhưng mà hiện tại lại không thấy, nàng không có ở trong phòng.”

“Hả? Không thấy ? Tại sao có thể như vậy?” Quân Ngưng Nhi kinh ngạc trừng lớn mắt.

“Nàng có nói muốn đi đâu không? Hay là có để lộ ra tin tức gì không?”

“Không có, vừa rồi bọn muội chỉ nói...... A! Nguy rồi!” Quân Ngưng Nhi bỗng nhiên quát to một tiếng, sắc mặt cũng trở nên rất cổ quái.

“Cái gì nguy rồi? Muội biết cái gì? Nói mau!” Quân Chấn Tiêu lo lắng truy hỏi, bị phản ứng không tầm thường của muội muội khiến cho thần kinh hắn nhanh chóng buộc chặt.

“Bởi vì Trình tỷ tỷ thực phiền não, không biết phải làm thế nào mới có thể khiến cho cha mẹ không còn bài xích tỷ nữa, cho nên muội liền đề nghị tỷ ấy, nếu không ngại hãy đi ra ngoài thành hái Hoa nhi ở sơn cốc nơi thác nước đưa cho nương.”

Quân Chấn Tiêu vừa nghe xong, sắc mặt lập tức đại biến.

“Muội nói cái gì?! Chết tiệt sao muội có thể đề nghị nàng làm như vậy?” Hắn phẫn nộ gầm nhẹ.

Sơn cốc ngoài thành địa thế gập ghềnh, Hoa nhi mà nương thích lại mọc ở bên cạnh thác nước, vạn nhất ven đường phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, vậy thì phải làm sao bây giờ?

Nàng là một nữ tử chân yếu tay mềm, hoàn toàn không có võ công, căn bản ngay cả năng lực để bảo hộ chính mình cũng không có!

Quân Ngưng Nhi bị rống giận như vậy, nước mắt thiếu chút nữa đã rơi xuống.

“Muội không hề muốn tỷ ấy tự mình đi mà! Muội nói, tỷ có thể nhờ ca ca hái về trước, sau đó lại làm bộ là tỷ ấy hái thì tốt rồi!”

Sắc mặt Quân Chấn Tiêu ngưng trọng, hai mày rậm nhíu chặt lại.

“Nàng nhất định là tự mình đi ! Với cá tính của nàng, tuyệt đối sẽ không nhờ ta hái về trước, sau đó lại làm bộ là nàng hái, loại chuyện lừa gạt này căn bản nàng không làm được!”

“Vậy hiện tại phải làm sao bây giờ?” Quân Ngưng Nhi thật sự mau bật khóc, chỉ cần nghĩ đến đề nghị của mình có thể sẽ hại Trình Tịnh Tuyết rất thảm, trong lòng nàng liền hối hận không thôi.

Quân Lập Dương ở bên cạnh coi như bình tĩnh, quyết định thật nhanh nói với con: “Chấn Tiêu, con nhanh chóng đuổi theo nàng, nàng là một nữ tử mảnh mai, cước bộ hẳn là không thể nhanh được, hẳn là còn kịp đem nàng mang về đây.”

“Đúng vậy, đừng tìm hái cái gì nữa.” Lương Nhạn Tư cũng nói: “Người bình an vô sự là quan trọng nhất, nhanh chóng đem nàng mang về đây, nương cũng không hy vọng con dâu tương lai của ta xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.”

“Được, con lập tức đi ngay.”

Quân Chấn Tiêu nói xong, tựa như một trận gió xoáy xoay người rời đi, một lát cũng không nguyện ý trì hoãn, chỉ sợ cái người ngốc nghếch kia ở nửa đường thật sự phát sinh việc gì ngoài ý muốn, vậy.......

Không, sẽ không !

Quân Chấn Tiêu lập tức gạt đi ý niệm trong đầu, không muốn tưởng tượng đến cảnh nàng có thể phát sinh việc gì ngoài ý muốn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.