Làm Lại Cuộc Đời Nữ Phụ

Chương 4: Quân Khanh Luân



“ Khu này đất tuyệt đối không thể làm.” Cô sau khi xác định không người nghe lén mới nhìn thẳng vào cha cô mà nói, nói xong còn không quên nhắc nhở cho cha cô. “ Cha, cha còn nhớ chuyện 2 năm trước tại khu đất Lân Khang chứ.”

“ Con nói là chuyện lên báo có người chết ở đó sao?.” Nap Lan Khánh ngạc nhiên nhưng chỉ trong một lát đã chấn định lại hỏi ngược lại, ông lại suy nghĩ chuyện này rồi mới bật thốt lên.  “ Nhưng mà con gái chuyện này không phải đã được làm sáng tỏa rồi sao, cảnh sát đã bắt được hunh phạm rồi.”

Hiện giờ hai cha con xem như là đối tác mà bàn luận, không ai chú ý hiện giờ cô đã trở lại con người thật của cô, cô luôn có thể làm người tin phục, cũng không sợ bị lộ bởi vì thân thể này và cô ở thế giới trướng có chung một năng lực đặc biệt.

“ Cha, cha còn nhớ con và mẹ từng đi qua nơi đó không, lúc đó con thấy những gì cha còn nhớ không.”

Câu nói của cô làm cho Nạp Lan Kãnh đứng hình, ông nhớ vợ ông trước khi mất từng nói với ông, “ Con gái không giống người thường, anh hãy quan tâm đến con hơn, con gái chúng ta mạng âm, đừng cho con bé tới nơi có người chết hay nghĩa địa, con bé còn nhỏ chưa đủ để khống chế năng lượng của con bé, anh hãy nhớ và đừng làm con bé chảy máu...”

Lời vợ ông vang bên tai, ông run rẩy một chút không dám tin nhìn con gái, ông tin con gái không nói dối, vì nó không cần thiết phải làm vậy, ông run run giọng mà nói không thành câu.

“ Con...”

“ Phải, là con thấy đó, cũng là con biết được nhờ đi đến đó lần thứ hai.” Không đợi cho cha cô nói thêm mà cô chặn trước giọng nói luôn nguyên do.

Cô nhớ rất rõ trong nguyên tác có chỉ ra khu đất đó là bước ngoặc đầu tiên trên con đường thất bại của Nạp Lan Khánh sau này.

Cô không cho phép điều đó xảy ra khi cô đến đây nên đã tìm đường tới nơi đó xem xét, cũng là lần đó cô biết được bí mật thân thể này với cô, cũng xem một lược khu đất một lần chỉ là cô không dám ở lâu chỉ dám xem loanh quanh rồi ra về, cô ấn theo tình hình nhìn thấy mà nói.

“ Đất ở đó cha muốn làm gì cũng không được, đất rất nhão, còn nữa khu đất đó không phải là chỉ một người chết bị phát hiện kia mà còn nhiều người nữa.”

“ Con nói sao...” Cha cô ngạc nhiên nhìn cô, ông tin cô nên những gì cô nói ông không nghi ngờ, hơn nữa còn có mẹ cô lời nói ở trên.

“ Cha con không nói dối, mẹ từng nói với cha con sinh ngày âm, tháng âm, năm âm cả giờ cũng là giờ âm.” Cô quyết tâm làm cho cha cô phải bỏ qua cho việc này, lôi luôn mẹ cô ra nói, cô biết cha cô chắc chắn biết năng lực của cô.

“ Con gái, con... Con không hề nói cho ai biết chứ.” cha cô lo lắng nắm lấy vai cô một phen hỏi.

Câu đầu tiên không phải nói về việc đang bàn mà lo lắng hỏi cô còn ai biết không, lòng cô ấp áp hẳn không gì hơn được câm giác người thân quan tâm mình cô nhẹ nhàng lên tiếng. 

“ Không có, chỉ cha mẹ và con thôi.”

Nghe xong con gái nói, ông thở nhẹ một hơi, suy nghĩ một chút lại trầm giọng nói.

“ Được rồi, cha nghe theo con.”

Hai.cha con trở lại phòng hợp cũng đã qua 15p nói chuyện, trong phòng hợp ai cũng khá chịu vô cùng vì chờ đợi, vụa nhìn thấy người thì muốn lên tiếng trách vấn, nhưng Nạp Lan Khãnh ở thương trường đâu dễ gì cho họ như nguyện được chứ ông cướp lời trước chặn họng lại họ.

“ Xin lỗi để mọi người đợi lâu.”

Không thể làm gì khác ngoài cười trừ, mấy người ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta cuối cùng là thư ký của Quân Tinh lên tiếng.

“ Không có gì, chúng ta nói tiếp vấn đề chứ?.” Hợp đồng còn trên bàn ai cũng nghĩ sẽ tiếp tục vì trong mắt họ khu đất này rất tốt không bàn cãi, nhưng họ đành thất vọng rồi.

“ Thứ lỗi chúng tôi xin rút lại lời nói, hợp đồng khu đất này chíng tôi xin rút lui.” Nạp Lan Khánh hơi cúi người xuống thi cái le với Quân Tinh rồi nói.

Lời của ông ai cũng phải giật mình trợn mắt nhìn ông, không dám tin mà trừng mắt với Nạp Lan Khánh, ông xem như không có gì mà thẳng người lên đứng đó.

“ Ông thật sự không làm.” Quân Tinh kinh ngạc hỏi lại.

“ Chủ Tịch Quân thứ cho ta không có khả năng.” Nạp Lan Khánh vẻ mặt khó xử đối đáp lại.

Cả hai điều không nói nữa, trong phòng hợp im lặng đến đáng sợ chỉ có tiếng game nhỏ vang lên, vì bây giờ không gian không có nghị luận nên âm thanh rất rõ ràng.

Cậu nhóc ngồi chơi game đến khi hết màng thì để máy xuống lên tiếng nói nhỏ với Quân Tinh sau đó quay đầu nhìn Nạp Lan Mỹ Linh đang tựa vào bàn cách cậu một cái ghế, lúc nạy cô đang ngủ.

Khi thấy cha cô rút lui thì cô yên tâm, trở lại phòng hợp thấy cha cô mãi nói chuyện nên cô đi đến bạn hợp ngồi vào ghế tay khoanh lại để trên bạn đầu tựa nằm lên trên, không bao lâu tự đi vào giất ngủ.

“ Tốt, vậy thì rút thôi.”  Quân Tinh lên tiếng phá không khí làm ai cũng giật mình cả.

cả nhốm người hô lên một tiếng rồi cúi đầu khi ánh mắt Quân Tinh nhìn tới, còn bên Nạp Lan Khánh thì nhân viên hay thư ký hoặc trợ lý điều im lặng không lren tiếng, Chủ Tịch đã nói ai dám không nghe, đây là chân ngôn của nhân viên Nạp Lan Khánh với ông.

“ Hi vọng lần sau sẽ không như vậy nữa.” Quân Tinh nhịn Nạp Lan Khánh nói.

“ Cám ơn Chủ Tịch Quân.” Câu trả lời làm ai cũng không thể nói gì.

Hai bên đạt được thống nhất bắt tay rồi hẹn gặp lại lúc này mới ra ngoài.

Nạp Lan Mỹ Linh tới lúc này mới mơ mơ màng màng tỉnh lại, hơi nheo nheo mắt còn buồn ngủ,.bộ đáng manh vô cùng, nhìn thấy mọi người đang từ biệt nhau thì đánh cái ngáp nhỏ, leo xuống ghế đi tới gần cha cô rồi đứng đó luôn.

Thấy cô tỉnh lại, chạy tới chỗ cha cô, thì cậu bước tới chỗ cô đứng tay đút vào túi quần lấy ra một hộp nhỏ đem tới9 trước mặt cô rồi nói.

“ Quà gặp mặt,.Quân Khanh Luân tên ta.”

cô ngơ ngát không biết làm gì hay nói gì cả, người này là sao a, tự dưng tặng quà cho cô làm gì chứ.

Trong lúc cô ảo nảo không biết làm sao thì Quân Khanh Luân đã quyết định thay cô, cậu nhét chiếc hộp vào trong tay cô rồi nói vào tai cô một câu mới bỏ đi.

“ Bé con, em giỏi thật, Anh định em rồi, chờ anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.