“Yến Ỷ Vân.”“Sao nàng lại ở đây?”Nhớ lần đó còn ở Bạch Ngân Thế Gia thuộc khu vực Ngoại Thành, tri nhánh của Thương Bảo Hội có mở một phiên đấu giá.
Lần đó vì muốn giúp Yêu Nhiên nhanh chóng đột phá Chân Đan để tranh dành xuất đi Đông Đấu học viện với Mộng Bằng.Yến Ỷ Vân lúc đó không hiểu vì sao đường đường là một trong những Thiếu Tông chủ của bảo Ngọc Quốc Hoa Tông vốn là tài nguyên dồi dào lại phải đi tranh dành với Việt Hoàng một khối Chân Thạch.Khi đó nàng cứ tưởng mình che mặt nên hắn không thể biết được thân phận của nàng, bất quá khi đó có Nguyệt Âm âm thầm chỉ điểm, hắn mới nhận ra bối cảnh của nàng ta.
Vì lần đó nàng ỷ tu vi cao hơn hắn muốn ép hắn bán lại hai gốc Chân Thạch kia.
Mà sự việc đó khiến hắn có chút bất mãn, suýt chút nữa thì chà đạp lên lòng tự tôn của một thiếu nữ có đôi chút lầm lỗi trong cuộc đời như nàng.“Nghĩ lại lần đó quả thật mình có chút thái quá, lại đi khi dễ một mĩ nhân như thế này.”Hồi đó trong tình cảnh quá mức khó sử mặc dù cũng để ý đến nhan sắc khuynh thành của Ỷ Vân nhưng hoàn cảnh khiến hắn có chút không động tâm lắm, mà nàng thì cũng chỉ mặc có một bộ hắc y dung mạo không được tô điểm nếu mà nói muốn hắn như bị hút hồn như lần này thì chưa đến..Lần này xuất hiện là một cực phẩm thiếu nữ chỉnh chu, khuôn mặt trái xoan lãnh điềm pha chút cứng rắn, con mắt to tròn đen huyền cùng đôi lông mày lá liễu lại được tô điểm phấn son khiến nàng như một mĩ nữ bước ra từ trong tranh.
Đôi môi được nàng tưới tắm bởi một làn son hồng nhạt không dạng dỡ như đỏ thẫm nhưng chính là tỏa ra sức hút riêng của nàng.“Là người học viện Đông Đấu sao”Lúc này hắn mới để ý đến những phù hiệu mà nàng đang cài trên người, nhóm của nàng gồm cả Ỷ Vân có năm người, hai nam, ba nữ, phù hiệu của họ không phải thứ gì xa lạ chính là phù hiệu của Học Viện Đông Đấu, mà của Ỷ Vân thì có chút khác biệt, nhìn theo hình dáng kia với tu vi Chân Vương Viên Mãn của nàng có lẽ là đạo sư hay cựu Học Viên danh dự của học viện.Bốn người còn lai nhìn qua khá trẻ tuổi, có lẽ cũng tầm ngang tuổi hắn, ngoài hai tên nam tử không có gì đặc biệt ra, thì còn lại hai nữ, một trong số đó khiến Việt Hoàng khá ngạc nhiên, khí thế của nàng phát ra chính là Chân Sĩ Sơ Kì, tại sao lại có mặt ở một nơi nguy hiểm như thế này ?Nhìn qua nữ tử trẻ tuổi kia, nàng có vóc dáng khá nhỏ bé, thậm trí chỉ cao khoảng một mét rưỡi là cùng, nàng sở hữu một làn da bánh mật nhưng cũng không quá nâu nhìn vậy mà rất long lanh như vừa mới tắm vậy, mà nếu nhìn kĩ có thể có cảm giác da thịt nàng khá dẻo dai, chắc khỏe không như thiếu nữ bình thường.Khuôn mặt nàng rất khả ái thậm trí có thể nói là dễ thương bất quá nét mặt lại rất kiên cường mạnh mẽ như xóa đi vẻ dễ thương vốn có của mình.
Trang phục của nàng nhìn sơ qua rất phóng khoáng, đôi gò bồng vừa phải được che đậy một lớp xiêm phục xanh lá bé nhỏ chỉ vừa che đủ lấy thân trên để lộ nguyên vòng eo rắn nước cùng lỗ rún sâu thẳm đẹp đẽ của nàng.Phía hạ thân nàng được che bởi một lớp quần đùi cộc đến đáng thương, phía ngoài buộc một tấm vải nhung ngang thắt lưng góp đôi chút công sức che đi lớp quần đen mỏng, lớp vải khá dày chảy đến tận giữa bắp đùi bên trái của , bất quá bên đầu nút buộc bên phải lại cụt lủn nhìn chung vẫn là cố tình để lộ lớp quần trong.Mái tóc đen tuyền thẳng chỉ ngắn tới cổ có chút hoang dã được nàng buộc sang một bên nhìn rất dễ thương nhưng vẫn là đối nghịch với nét mặt mạnh mẽ của nàng.Cùng với ba người còn lại có lẽ đều là học viên bình thường hoặc có chút thành tựu của Đông Đấu Học Viện mà thôi, nhưng tu vi Chân sĩ Sơ Kì của nàng vẫn là ẩn số, nếu muốn che dấu tu vi thì trực tiếp thu liễm là được rồi cần gì phải áp chế xuống Chân sĩ, bất quá nếu đã là học viên của Đông Đấu học viện, nếu nàng là phế vật thì còn lâu mới được nhận.“Hình như họ không có quyển trục kia.’Loay hoay nột hồi sau ba canh giờ, nhóm người kia vẫn luẩn quẩn quanh cửa hang động, hình như vẫn không thể mở được nó dù Ỷ vân với tu vi Chân Vương công kích cũng không ăn nhằm.“Dĩ nhiên rồi, dù gì cũng là đồ của Chân Thánh cường giả tạo ra sao có thể tùy tiên mở được.” Yumi nãi thanh nãi khí nói.“Vậy được, đợi bọn họ chán nản bỏ đi lúc đó ta sẽ xuất thủ.’ Vừa quan sát tình hình Việt Hoàng thầm cười.’“Ta nghĩ chủ nhân nên theo nhóm của bọn họ, truyền thừa của Chân Thánh cường giả không phải dễ dàng có thể lấy được, chắc chắn sẽ có bẫy hay thứ gì đó đại loại....’ Yumi tiếp lời.“Không phải nha đầu ngươi kiếm được quyển trục của Chân Thánh kia rồi sao, chẳng phải mọi thứ đều ghi trong đó, ta cứ theo hưỡng dẫn mà vào thôi.’ Không tiếp tục quan sát Việt Hoàng xoay ngươi lại tựa vào bụi cây gần đó hướng Yumi cười nói.Trong không gian Minh Đạo Tiểu Các của hắn, thân hình tiểu tiên bé nhỏ không lớp vải che thân của Yumi(Tuyết nhi) khẽ hừ lên một tiếng, thâm hình bé nhỏ khẽ động những kệ sách quen thuộc lại tự động di chuyển qua lại mãi cho đến khi còn một quyển trục trên đó.Mà Việt Hoàng theo hành động của nàng cũng tự mình tiến vào Không Gian Minh Đạo Tiểu Các xem trò vui.Mở ra quyển trục to bằng cả thân người của nàng, chợt một đạo hào quanh lóe sáng xuất hiện, lúc sau ngưng tụ lại một hư ảnh một đại hán già dặn, tuy nét mặt của hắn khá bặm chợn nhưng nhìn vào đó ai cũng có thể nhìn ra nét đôn hậu sâu trong khuôn mặt, vẻ thành thực vẻ chật phác không giống với người nhẫn tâm ra tay giết hại những người có liên quan đến Không Gian Minh Đạo mà người đời nói đến.“Ta tên là Triệu Lục Chân, chính là người viết ra quyển trục này……“Năm đó ta một thân tu vi Chân Tông cường giả cùng với một số người khác tu vi không kém cạnh cùng nhau lập thành một nhóm thám hiểm một mật động…“Chỉ thấy trong Thạch Động đó có một Hư Không Gian không ai thi triển tự xuất hiện hiện lối vào, sau khi bàn tới bàn lùi bọn ta quyết định tiến vào nơi đó khám phá…“Ngoài sức tưởng tượng của bọn ta, trong Hư Không Gian lại là một mảnh không gian nhỏ có trời, có đất có nhà, có cửa lại có Chân khí nồng đậm, tuyệt đối không phải quang cảnh của Tinh Đấu Đại Lục này…“Thậm trí bọn ta còn tìm thấy vô số kì trân quý hiếm, đám người đi theo ta vì không nhịn nổi sự tham lam, nổ ra một cuộc tranh đấu tranh đoạt kì trân quý hiếm, ta dù không muốn nhưng cũng bị lôi vào cuộc tranh đấu khốc liệt này…”“Với lực lượng tự bản thân mình có, ta thành công hạ sát những kẻ còn lại một mình dành được vạn bảo, người đời có lẽ nói ta vì muốn chiếm hữu nơi này làm của riêng mà giết sạch những người có liên quan, nhưng ta mặc kệ, bảm thân ta là tự mình đấu tranh dành được há chi phải sợ miệng lưỡi kẻ đời HA HA HA HA…”Nói đến đây Việt Hoàng khẽ gật đầu, kì trân quý hiếm tới mức có thể khiến một vị cường giả Chân Tông đột phá Chân Thánh, hiển nhiên khiến một đám cường giả nội chiến tranh dành là bình thường, Triệu tiền bối dựa vào chính thực lực của mình dành được chúng, đây chính là quy luật của thế giơi này, sao có thể nói là ham của giết sạch đồng bọn.“Vốn một số kì trân quý hiếm ta đã phục dụng đột phá Chân Thánh cường giả, tuy nhiên những truyền thừa ta để lại tuyệt nhiên vô cùng quý hiếm, nếu như kẻ tìm thấy được cuốn trục này chính là có duyên thì tự nhiên hãy cứ tới lấy…”“Hiển nhiên ta cũng có để lại một số thử thách cho hậu nhân, tuy nhiên ta cũng không phải kẻ muốn làm khó dễ người khác, chỉ cần là kẻ có bản lĩnh hãy cứ mạnh dạng vượt qua thử thach tiếp nhận truyền thừa…”“Có điều này..
mặc dù không biết kẻ mở ra cuốn trục là ai, nam hay nữ, nhân phẩm thế nào nhưng nếu có thể giúp lão phu một chuyện, ta sẽ vô cùng cảm kích, còn nếu không thì thôi vậy, HA HA HA…”“Ta vốn có một vị bằng hữu tên là Đằng Ma, tuy tính cách lão khá kì quái thất thường, nhưng hắn chính là một hảo nam nhân, năm đó sau khi đột phá Chân Thánh, ta đã đi tìm hắn khắp nơi đến mức bị kẻ thù tập kích, bất quá vẫn là bạc vô âm tín, …”“Cho đến cuối đời khi hết đi thọ nguyên ta cũng không thể gặp lại bằng hữu kia, nếu như tên đó còn sống hãy giúp ta nhắn hắn một tiếng, được làm bằng hữu của hắn một đời, ta đã rất vui HA HA HA HA.” Theo sau tiếng cười bá khí của đại hắn già dặn, hư ảnh nhạt nhòa tiêu tán đi trong không trung…“Triệu tiền bối này là một người đáng kính.” Việt Hoàng khẽ thở ra một tiếng trong lòng thầm quyết định dù thế nào cũng giúp vị tiền bối kia hoàn thành tâm nguyện.Có lẽ vẫn là nên gia nhập với bọn họ.Việt Hoàng khẽ động, thân ảnh biến mất trong không gian Minh Đạo Tiểu Các, chỉ là…“Ách..”Vừa mở mắt dậy Việt Hoàng đã thấy xung quanh, đám người học viện Đông Đấu từ bao giờ đã tiếp cận vậy quanh lấy hắn.Xem ra lúc ở trong Tiểu Các hắn đã bị thần thức của bọn họ phát hiện.“Ngươi là ai? Một vị nữ tử chĩa kiếm vào cổ hắn cất dọng.“Các...!các vị đại hiệp, ta chỉ là một tu sĩ đi ngang đây thôi mà.” Việt Hoàng giơ hai tay đầu hàng, từ từ đứng dậy.“Người của Mễ Tư học viện.’ tên nam tử trong hai tên đi cùng họ lên tiếng, cuối cùng họ cũng đã chú ý đến đồng phục đặc trưng của Mễ Tư trên người Việt Hoàng.“Học viện Mễ Tư đến đây làm gì?” Nữ tử giương kiếm tra hỏi.“À..à thì.”Việt Hoàng lúng túng ngó quanh cuối cùng nhìn thấy sơn động đằng xa liền quay lại dứt khoát chỉ về hướng Sơn Động đó:“Ta là muốn khám phá sơn động đó.’Theo hướng chỉ tay của hắn hiển nhiên nhóm người cũng phát hiện ra hướng Sơn Động bọn họ vừa mãi không mở được kia.“Chỉ là một tên Chân Hoàng Sơ Kì lại dám một mình tiến vào đây?” Nữ tử giương kiếm tiếp tục tra hỏi.“Khuyên ngươi tốt nhân nên trở về, đến bọ ta còn không làm được gì…” tên nam tử còn lại cười khinh thường Việt Hoàng nhả nhớt nói.“Các vị không được, không có nghĩa là ta không được…”…Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!.