Lời này khiến Tề Tam vô cùng giật mình, động tác lớn hơn. Có lẽ là Tuệ Nương tự thân khó đảm bảo, pháp lực yếu bớt, vòng phòng hộ thế mà lại bị Tề Tam đánh ra một cái khe hở. Tề Tam vui mừng, dùng sức mạnh hơn.
Mắt thấy thế cục đã định, Tuệ Nương nhìn về phía Lục Nghiêu: "Người là ta giết. Nợ để ta trả. Nhưng anh Tam vô tội, xin các ngươi tha anh ấy."
Lục Nghiêu: "Nhận được lợi ích trên người, hắn không được tính là hoàn toàn vô tội."
Tuệ Nương quýnh lên: "Anh ấy hồn phách bất ổn, không có pháp lực, không làm được những thứ này. Cũng không thể ngăn cản được ta làm những thứ này. Đây không phải chuyện anh ấy có thể quyết định. Ta cũng chưa bao giờ đã cho anh ấy cơ hội lựa chọn. Năm đó lần đầu tiên không có, lần sau cũng không có. Cho nên, anh ấy không có tội. Tất cả sai lầm đều tại ta. Anh ấy vẫn là là Tam thiếu gia lương thiện, trên người anh ấy toàn là có công đức!"
Lục Nghiêu nhíu mày, "Như vậy cô cảm thấy coi như chúng tôi lần này buông tha cho hắn, hắn còn có thể sống mấy ngày?"
Xác thực, không có chi thuật chín hồn kéo dài tính mạng, Tề Tam sống không được mấy ngày. Tuệ Nương mấp máy môi, cắn răng nhìn chằm chằm Lục Nghiêu:"Cầu xin ngươi cứu anh ấy. "
Lục Nghiêu cười, "Cô cảm thấy ta có thể cứu hắn?"
Tuệ Nương thần sắc lấp lóe: "Ngươi có Ly Hỏa trận, có lẽ sẽ còn những vật khác."
"Nếu ta không có?"
"Ngươi có Ly Hỏa trận là đủ rồi." Tuệ Nương ánh mắt dừng lại trên người Tống Từ đang đi lòng vòng.
Lục Nghiêu khẽ giật mình. Nếu theo năng lực thực tế để tính, hắn cùng Tống Từ, Diêu Cảnh Tuyên và Trương Lỗi ba người hợp nhất tuyệt đối không phải đối thủ. Nhưng hắn có thể lấy trí, khi chiến đấu, hắn sẽ không thua.
Tuệ Nương xác nhận điểm này, cho nên mới nói đủ. Bởi vì tám hồn phách của người khác đã vào bên trong không gian giới chỉ của Lục Nghiêu, chỉ cần lại giết thêm Tống Từ, Tề Tam liền có thể được cứu.
Hiển nhiên ba người cũng đều nghĩ đến điểm ấy, sáu con mắt đồng loạt quét tới.
Tuệ Nương trong mắt tràn đầy kiên định:"Chúng ta làm giao dịch. Chắc ngươi cũng phát hiện, ta chỉ mới tu hành ba trăm năm, thành hình lại mất thêm chín mươi năm, nhưng thực lực của ta lại có ít nhất 500 năm trở lên. Đó là bởi vì trong cơ thể ta có bảo bối.
Ta có thể biến đổi nhanh như vậy, tốc độ tu hành nhanh hơn người khác không sai thì chính là gấp đôi, đó là bởi vì bảo bối này. Ngươi giúp ta cứu anh Tam, ta tặng bảo bối cho ngươi, thế nào?"
Tống Từ nắm chặt bảo kiếm trong tay, trái tim run lên.
Tuệ Nương sững sờ: "Một pháp bảo có thể khiến tốc độ tu hành của ngươi nhanh hơn người khác gấp đôi ngươi thế mà không muốn?"
"Gấp đôi thôi mà, vì cái này ta phải giết người, còn phải gánh vác nghiệt nợ chín hồn phách, không đáng."
Tuệ Nương choáng váng, gấp đôi, lại còn chê ít?
"Bình thường tổ tiên ta là yêu huyết mạch sinh linh trưởng thành muốn hóa thành hình người cần ít nhất ba trăm năm, chứ nói chi ta chỉ là một cá chép tinh bình thường, lại chỉ mất có hai trăm năm. Nên nếu ngươi lấy được, tác dụng của bảo bối bối này không chỉ ở tu hành!"
"Thì sao?"
Kia lại... Như thế nào?
Tuệ Nương triệt để trợn tròn mắt, cũng buồn bực phát điên:"Ngươi..."
Lục Nghiêu nhíu mày, hắn chưa từng thấy qua bảo bối sao? Tùy tiện cầm một cái thôi chắc chắn cũng mạnh hơn bảo bối trong miệng đối phương. Con mắt hắn về chuyện này đâu có cạn?
Ầm! Tuệ Nương phun ra một ngụm máu tươi, vòng phòng hộ bị phá. Mà đồng thời, vòng phòng hộ của Tề Tam cũng bị phá. Anh ta lảo đảo chạy tới, không quan tâm xông vào ôm lấy Tuệ Nương. Nhưng với linh hồn và cơ thể mục nát của Tề Tam, làm sao ngăn cản được Ly Hỏa, một khi dính vào liền bị đốt cháy.
Tuệ Nương kinh hãi, dùng linh lực còn sót lại của mình đánh tới, chống đỡ một cái vòng phòng hộ nho nhỏ, đem hai người bọn họ bao lại, nhưng duy trì cũng không được bao lâu.
"Anh Tam!"
Tề Tam càng ngày càng già nua, trong nháy mắt tóc bạc một nửa. Tuệ Nương biết, anh ta không thể sống lại.
"Anh Tam!"
Ả giơ tay lên định làm một pháp quyết gì đó, lại bị Tề Tam bắt lấy lấy cổ tay.
"Tuệ Nương, đừng phí sức, có thể cùng em chết chung một chỗ, cũng tốt. Bọn họ nói đúng, đã nhận được lợi ích lên người, ta không tính là vô tội. Như vậy thì để cho anh cùng em gánh chịu cái hậu quả lớn này. Tuệ Nương, thật ra anh đáng chết. Năm đó đã chết rồi. Anh cũng không phải là hoàn toàn không có cách nào ngăn cản em làm hết thảy vì mình, chí ít anh có rất nhiều cơ hội có thể tự kết thúc chính mình.
Nhưng anh không làm. Tuệ Nương, nhìn xem, kỳ thật anh không phải là người tốt. Anh biết phương pháp bình thường thì không thể giết được anh, nhưng cây đao em giấu kia có thể giết được anh đúng không?"
Tuệ Nương giật mình.
Tề Tam cười khổ: "Thật ra anh biết rất nhiều chuyện. Nhưng anh không hạ thủ được. Năm đó anh chết đi, cái cảm giác đó rất khó chịu. Anh sợ hãi, rõ ràng cảm nhận được sợ hãi của mình, anh muốn sống. Nhưng anh không nghĩ tới muốn sống lại phải bỏ ra một cái giá đắt như thế, để cho em rơi vào hoàn cảnh này.
Anh rất hối hận, Tuệ Nương. Từ rất lâu anh đã hối hận. Anh muốn cùng em nói rõ ràng, nhưng em không chịu nghe ta. Anh đã nghĩ tới việc mình chết đi. Nhưng anh... Anh làm không được. Anh không sợ chết. Nhưng anh sợ phải bỏ lại em sống một mình, vĩnh viễn không ra được. Tuệ Nương, nhìn xem hiện tại tốt bao nhiêu. Chúng ta có thể chết cùng một chỗ. Thật... Tốt!"
Một chữ cuối cùng vừa dứt, anh ta vuốt ve gò má Tuệ Nương, rồi bàn tay rơi xuống.
Tuệ Nương ôm cơ thể Tề Tam, nghẹn ngào khóc rống.
"Anh Tam! Thật tốt! Cùng chết, cũng rất tốt! Anh Tam, anh đừng sợ, em đến bồi anh!"
Đột nhiên, ả ngửa mặt lên trời gào to một tiếng.
Biến cố đột ngột xảy ra. Vô số ánh sáng từ trong thân thể tuệ nương bắn ra, sơn động bắt đầu dao động.
Tự bạo? Tự bạo!
Lục Nghiêu sắc mặt lo lắng: "Chạy!"
Bốn người vội vàng thoát thân.
Ầm! Tuệ Nương biến mất, ánh sáng trải rộng toàn bộ sơn động, kích thích mấy con mắt, vội vã một bên che chắn một bên hướng ra ngoài động, phi nước đại.
"A —— "
Bên trong có một viên minh châu tử bay ra trong hỗn loạn đi vào người Tống Từ, hắn hét lên rồi ngã gục.