Tối hôm ấy khi Bánh Bao Nhỏ nắm bàn tay nhỏ rúc vào lòng anh, Khương Trì đã kể cho bé nghe cách mình làm với những chiếc răng khi nhỏ:
- Bà nội con bảo, chiếc răng hàm trên thì phải nhét vào đầu giường, chiếc răng hàm dưới phải nhét vào chân giường, có như vậy mới mau mọc răng
mới.
- Nhưng bố con mình chỉ ở đây hai buổi tối thôi mà… – Bánh Bao Nhỏ nói
rồi đem chiếc túi phúc nhỏ đưa lên trước mặt ngắm nghía, bên trong là
chiếc răng sữa đầu tiên của bé, bé không muốn cứ vứt nó đi như vậy. Bé
nằm áp lên người bố, dụi đầu vào cổ bố nũng nịu:
- Đây là răng của con mà.
- Sau đó có một lần, bố tìm thấy những chiếc răng được bọc giấy trắng để
trong hộp đựng đồ trang điểm của bà con, cái nào cũng ghi rõ ràng ngày
rụng răng của bố. Bà nội con nói, vật cứng rắn nhất trên cơ thể con nên
đặt ở nơi mềm mại nhất để bảo quản. (Juu: Xin lỗi bạn Mạt Phi chứ câu này của bạn khiến mình không nghĩ trong sáng cho được) - Khi anh nói câu này vẻ mặt Bánh Bao Nhỏ cũng mờ mịt y như anh lúc ấy vậy.
- Tôi cứ tưởng rằng Tiểu Triết sẽ đưa tôi giữ chiếc răng giúp kia, ai ngờ thằng bé lại đưa nó cho em.
Hóa ra là cậu bé khiến anh ghen tị, Hướng Thiển Ngôn ngượng ngùng cười lấy ra viên kẹo chanh trong túi quần đưa cho anh:
- Thực ra em vẫn rất hiếu kỳ không biết vì sao Tiểu Triết thích em như vậy.
- Có lẽ một ngày nào đó chính nó sẽ nói cho em biết. – Khương Trì không
hảo ngọt, nhưng lúc này lại bóc kẹo bỏ vào miệng, hương vị nhẹ nhàng
từng chút kích thích đầu lưỡi. – Tôi hôm nay tìm em là mong em sau này
có thể chơi cùng Tiểu Triết nhiều hơn.
- Ơ? – Cô không cách nào thích ứng ngay được, dù sao mới qua một đêm mà lại phát ngôn hai câu hoàn toàn trái ngược nhau như thế.
- Tôi kể em nghe câu chuyện kia cũng chỉ là muốn cho em biết địa vị của
em trong lòng Tiểu Triết, thằng bé cũng không biết nơi mềm mại nhất có
nghĩa là gì, chỉ biết răng sữa của tôi được mẹ tôi cất giữ, vậy nên răng sữa của nó cũng muốn giao cho mẹ nó giữ gìn. – Anh nói tới đây mới cảm
thấy có gì đó không phải, bèn hắng giọng nói xin lỗi. – Về lời nói quá
đáng hôm qua của Tiểu Triết thì tôi đã nhắc nhở nó rồi, sau này nó sẽ
không.. quấy nhiễu cuộc sống của em nữa.
Có lẽ đây là lần đầu tiên, Khương Trì nói năng vụng về như vậy trước mặt
cô, Hướng Thiển Ngôn nhanh chóng hiểu được ý tứ của anh. Bánh Bao Nhỏ
thích cô, mà anh yêu con vô cùng, cho nên chỉ mong cô có thể bớt thì giờ chơi cùng với Bánh Bao Nhỏ nhiều hơn để bé vui vẻ hơn, nhưng Bánh Bao
Nhỏ sau này sẽ không quấn quít đòi cô làm mẹ nữa, cho nên cô cũng có thể yên tâm kết giao bạn trai.
Vốn cô cũng rất yêu quý Bánh Bao Nhỏ, huống hồ dù sao thần tượng của mình
đã nhờ cô giúp đỡ, Hướng Thiển Ngôn tất nhiên chẳng hề băn khoăn nữa mà
đồng ý luôn, nhưng đến chuyến đi sắp tới thì cô có phần do dự:
- Nhưng sắp tới em không thể chơi cùng Tiểu Triết được rồi.
- Có việc gì tôi giúp được không?
- Không không, thứ bảy này em sẽ đi Hàn Quốc, cấp trên phái một số người
đi tu nghiệp. – Hướng Thiển Ngôn nói xong cảm thấy thật là áy náy. –
Phải tháng sau em mới về được.
Thần sắc thất vọng chợt lóe lên, Khương Trì nhớ tới vẻ mặt của con trai tối
qua thì có thể hình dung ra được bộ dáng tràn trề thất vọng của bé nếu
nghe được tin này. Cảm thấy vị ngọt dịu dàng trong miệng lưu lại hương
vị trong lành, Khương Trì quyết định kể cho cô nghe kế hoạch ngày sinh
nhật của con trai.
- Nếu Tiểu Triết không bận tâm, có thể hoãn sinh nhật lại một chút không?
Khương Trì gật đầu, đưa tay lên xem giờ, cảm ơn và chào tạm biệt rồi đi về
phía xe của mình. Đến tận khi chiếc xe rẽ sang một con đường khác, vị
ngọt trong miệng anh vẫn chưa tan hết, nụ cười ấm áp của Hướng Thiển
Ngôn giữa một đoàn trẻ em cứ trôi nổi trong trái tim anh. Đã nhìn quen
những nụ cười chẳng thật lòng, Khương Trì cứ nhớ đến nụ cười của cô lại
cảm thấy thư thái cả tâm hồn.
Nhiều khi, trẻ nhỏ không phân biệt được đúng sai, nhưng chúng lại có thể cảm thấy lòng người ấm lạnh rất rõ ràng.
Đón xe bus về nhà, Hướng Thiển Ngôn nhắn tin kể cho Hà Vãn chuyện này,
chẳng bao lâu cô nàng đã gọi lại. Để chuông reo một lúc, cô vừa cầm điện thoại lên nghe đã giật mình hoảng hốt:
- A …ssig(1)! Dù có là đại minh tinh cũng đừng có mà đùa giỡn người ta
thế chứ! Hôm qua thì vừa không cho cậu gặp con mà hôm nay đã đổi ý rồi,
cậu mặc dù ngốc thật cũng vẫn là người của Hà Vãn này, anh ta dựa vào
đâu mà dám chà đạp cậu như thế chứ! Uổng công tớ thấy anh ta tuấn tú
lịch sự định giúp cho tiến tới với cậu, tốt hơn hết cậu vẫn nên đến
phòng môi giới hôn nhân của tớ mà làm hội viên danh dự đi, tớ nhất định
sẽ chọn cho cậu một người thích hợp nhất!
Đầu đầy vạch đen(2), có vẻ như cô đã phát hiện ra khả năng số một của Hà
Vãn – đó là bất kể chuyện gì, cuối cùng đều có thể lái về vấn đề độc
thân của cô. Có một cô bạn đầy lòng nhiệt tình thế này bên cạnh mà cô
vẫn duy trì được cuộc sống độc thân, có thể nói cô đã phải tiêu tốn hết
cả tâm tư.
Đáp lại một câu cám ơn đã quan tâm, nhân tiện nói chuyện sắp đi Hàn Quốc, lại lập tức nhận được một tràng:
- A a a! Cậu sắp đi Hàn Quốc! Vậy tối nay chúng mình đi ăn món Hàn thôi!
Tuy rằng không hiểu vì sao cô nàng bảo sắp đi Hàn Quốc thì phải đi ăn món
Hàn, nhưng Hướng Thiển Ngôn vẫn đồng ý, nhân tiện cũng hỏi han xem bạn
tiện nam kia có muốn đi cùng hay không.
“Tiệc tiễn bạn thân không thể có người khác quấy rầy” – Hà Vãn nói là như
vậy, nhưng Hướng Thiển Ngôn có linh cảm rằng hai người họ lại giận dỗi
nhau rồi.
Bữa tối nay ăn ở nhà hàng Hà Vãn lựa chọn, nhìn cô nàng chọn món chẳng hề
kiêng dè Hướng Thiển Ngôn thừa hiểu bữa này ai sẽ thanh toán rồi. Khi
hai người họ ra ngoài ăn uống với nhau hầu hết đều là Hà Vãn lựa món,
tính tiền ra cao thấp thế nào sẽ quyết định người thanh toán. Lúc ban
đầu Hướng Thiển Ngôn còn cảm thấy kiểu này khiến cô được lời quá rồi,
nhưng đi nhiều với Hà Vãn rồi thì bỗng thấy nhẹ lòng.
Làm bạn với đại gia, khỏi cần để ý chuyện vụn vặt.
- Mà sao đương lúc quan trọng này cậu lại bị gửi đi nước ngoài học tập
nhỉ? – Nhìn Hướng Thiển Ngôn nướng từng miếng thịt ba chỉ, Hà Vãn chỉ
ngắm nghía đầu đũa của mình.
Cô gắp thịt chín vào đĩa của Hà Vãn, bản thân mình còn chưa nghĩ nhiều đến vậy:
- Nhật trình của công ty tớ làm sao quyết định được.
- Vậy ai tiếp quản công việc của cậu?
- Từ Vi Vi.
- Chẳng phải rõ quá rồi sao, rõ ràng cái cô Vi Vi kia muốn leo lên vị trí của cậu để được gần gũi với Khương đại thần. – Hà Vãn nói rồi cuốn một
miếng rau xà lách nhai nhồm nhoàm. – Cậu nghĩ xem, một thực tập sinh mới vào chẳng bao lâu, sao có thể thay vị trí của cậu được?
- Không phải đâu, tớ thấy cô ấy rất tốt mà.
- Vậy thì hẳn là bà quản lý của các cậu rồi. – Qua nhiều lần kể chuyện Hà Vãn cũng hiểu khá rõ công việc của cô bạn, đến cả các vị cấp trên như
thế nào cô cũng nắm được đại khái. – Tớ bảo cậu ngốc thì cậu cũng đừng
có ngốc thật chứ? Quản lý của các cậu mới ba mươi, độc thân, trước một
quý ông độc thân hoàng kim như Khương Trì thì làm sao… cưỡng lại được.
Thêm nữa việc đi tu nghiệp của từng người các cậu đều là do quản lý đó
tự mình quyết định mà, rõ ràng chính là ghen ghét cậu được Bánh Bao Nhỏ
quấn quýt rồi.
Phân tích xong, Hà Vãn thở ra một hơi rồi gắp một miếng thịt trong đĩa của Hướng Thiển Ngôn:
- Cậu có một người bạn biết lo nghĩ như tớ đúng là có phúc lắm ý!
Thực ra, cũng không phải là Hướng Thiển Ngôn không quan tâm đến công việc.
Công việc này là nơi cô bắt đầu ổn định kinh tế tại thành phố này, giấc
mơ của cô không ở đây, tất nhiên cô cũng không cần quá phí tâm tư đi
tranh giành gì cả. Ít nhất là trong suy nghĩ của cô, cô có thể coi là
siêu lười biếng.
Trong khi Hà Vãn cứ thao thao bất tuyệt chỉ dạy cô rằng chốn công sở không
thể coi như trường học, cái gì cũng phải tự mình tranh thủ, lúc nào cũng phải đề phòng, Hướng Thiển Ngôn đã ăn được rất nhiều. Cô thấy Hà Vãn
dừng lại thì đưa cho cô nàng cốc nước của mình:
- Khát rồi hả?
- …
Hướng Thiển Ngôn nên cảm thấy may mắn vì hôm nay họ không ăn cơm Tây, bằng
không Hà Vãn kiểu gì cũng sẽ giơ dao nĩa lên kề cổ cô. Không nghiêm túc
nghe cô bạn khuyên giải đúng là cô không phải, cô bèn gắp thịt ba chỉ đã nướng thơm ngon chấm tương đưa đến bên miệng Hà Vãn:
- Tớ biết cậu quan tâm tớ, nhưng chuyện công việc tớ đã nắm chắc trong lòng rồi, cậu đừng giận nữa nhé.
Há miệng tỏ vẻ mình đã chấp nhận lời xin lỗi của cô bạn, Hà Vãn nguôi giận đổi đề tài:
- Tối nay tớ qua chỗ cậu ngủ nhé.
- Cãi nhau với anh ta à?
- Sao phải cãi nhau, không muốn tiện nam làm bẩn mắt tớ, mắt không thấy
lòng không phiền. – Hà Vãn đáp rồi gắp một miếng khoai tây cắn phập một
cái hung hăng như cắn kẻ thù.
Không biết hai người họ lại có chuyện gì, Hướng Thiển Ngôn cũng không muốn
bữa tối trước khi mình xuất ngoại có gì không thoải mái, nên mau lẹ đổi
đề tài sang việc hỏi Hà Vãn nên mang theo những gì. Khi cô cảm thấy mình sắp thành một tín đồ shopping đến nơi thì màn hình điện thoại nhấp nháy một dãy số xa lạ.
- Dì Hướng ơi… – Giọng nói tủi thân của Bánh Bao Nhỏ từ trong điện thoại
truyền tới, xem ra thằng bé đã biết cô sắp phải ra nước ngoài. Hướng
Thiển Ngôn bật cười, chợt nghe cậu bé nói tiếp. – Dì có thể không đi Hàn Quốc không ạ?
- Vì sao thế? – Không thèm để ý đến ánh mắt hóng hớt của Hà Vãn, cô cứ
hình dung ra bộ dáng rầu rầu của Bánh Bao Nhỏ lại thấy buồn cười.
- Bởi vì Hàn Quốc không vui tý nào đâu ạ, chú Lý bảo ở đó chỉ có cái đảo
Je… Je gì đó (3) là coi được thôi ạ, mà cơm ở đó ăn cũng không ngon nữa. – Cố gắng thuyết phục Hướng Thiển Ngôn, nhưng Bánh Bao Nhỏ cũng nhất
thời không nghĩ được lý do gì. – Quan trọng nhất là ở Hàn Quốc không có
con chơi cùng dì đâu ạ. Dì Hướng đừng đi nhé…
- Nhưng đây là lệnh của cấp trên dì, không đi là sẽ bị phạt tiền đó. – Cô cũng không biết phải giải thích với Bánh Bao Nhỏ về việc ra nước ngoài
học tập như thế nào, chỉ có thể dùng cái lý do đơn giản mà thô thiển
này.
- Con có tiền này!
- Con làm ra tiền bao giờ?
- Bố con có tiền mà, bố có cả công ty đấy, các ông chủ trong phim truyền
hình đều rất nhiều tiền mà, với lại ai ai cũng bảo tiền của bố sau này
sẽ là tiền của con, cho nên con sẽ bảo bố đưa con trước một chút tiền
cho dì nhé. – Sợ Hướng Thiển Ngôn do dự không nhận lời, Bánh Bao Nhỏ lại còn phừng phừng khí thế nói. – Dì muốn bao nhiêu có bấy nhiêu luôn!
- …
Hướng Thiển Ngôn cảm thấy, cô nên nói chuyện với Khương Trì xem có phải thằng bé này xem quá nhiều phim truyền hình rồi không. Thấy Hà Vãn thanh toán xong, cô cũng xách túi rời đi theo. Đang định trả lời Bánh Bao Nhỏ thì
chợt nghe thấy một giọng nói khác ở đầu dây bên kia, nghe được loáng
thoáng tiếng đó nói gì. Là Khương Trì đang bảo con trai nên ngoan ngoãn
một chút.
- Dì Hướng… Vậy dì đi Hàn Quốc rồi ngày nào cũng phải nhớ đến con nhé.
- Ừm. – Hướng Thiển Ngôn đáp, trong lòng không khỏi cảm thán. Cậu quý tử
này sau này lớn lên không chỉ có tiền đồ vô cùng rộng mở, mà bản lĩnh
theo đuổi con gái cũng không phải vừa đâu!
- Khi dì nhớ đến con thì nhân tiện nhớ cả bố con nữa nhé! – Nhờ có cô bảo mẫu mách nước, Bánh Bao Nhỏ cuối cùng cũng hiểu ra được, một mình cậu
xông pha chiến đấu thì không giải quyết được gì cả, nhất định phải để bố và dì Hướng vừa mắt lẫn nhau thì cuộc cách mạng của cậu mới toàn thắng
được.
Nhìn xem, trẻ nhỏ vẫn biết hết đấy nhé.
Khóe miệng Hướng Thiển Ngôn giật giật không biết trả lời thế nào, chỉ thấy
tiếng cầu cứu của Bánh Bao Nhỏ, sau đó lại chuyển thành tiếng của Khương Trì:
- Đi đường chú ý an toàn, tạm biệt.
Âm thanh tút tút sau khi ngắt điện thoại vẫn vang vọng bên tai cô, đến tận khi Hà Vãn khẽ đẩy cô mới sực tỉnh lại.
Nhân tiện nhớ cả bố của Bánh Bao Nhỏ, có thể lắm chứ…
Chú thích:
(1) Nguyên văn là 阿西吧 – là phiên âm tiếng Trung của một câu chửi cửa miệng
trong tiếng Hàn 아…씩, mà khi xem phim Hàn Quốc ta có thể nghe thấy họ
phát âm là “A…Ssig”.
(2) Đầu đầy vạch đen
(3) Nguyên văn 济. . . 济什么岛 – Có lẽ bé đang muốn nói đến đảo Jeju: là đảo
lớn nhất Hàn Quốc (rộng 73 km, dài 41 km). Có khí hậu đại dương ôn hòa
với những tháng nóng nhất cũng không quá 33 °C, Jeju là điểm đến lý
tưởng cho tuần trăng mật của các đôi vợ chồng mới cưới, cũng là nơi nghỉ ngơi được ưa thích của du khách nước ngoài. Con số 20 sân golf trên đảo đã nói lên sự phát triển mạnh mẽ của ngành du lịch – giải trí ở Jeju.
Một khu trên đảo này là di sản thế giới UNESCO.