Sau khi Bánh Bao Nhỏ được đưa tới nhà ông bà nội, ngôi nhà chỉ còn lại hai
người họ. Cũng may họ đều có bận bịu của riêng mình, Hướng Thiển Ngôn
bận tìm nhà, mà Khương Trì bận chuẩn bị cho việc quay phim, thỉnh thoảng cũng đưa cô đi cùng để xem guồng quay công việc.
Mãi cho tới hôm nay, cô mới biết công ty của Khương Trì dành nguyên một
tầng làm khu nghỉ ngơi. Tổ chức một buổi ăn chơi tưng bừng trước giờ
khai máy, lần này diễn viên được chọn đều là người của công ty Khương
Trì, mà những nhân viên khác đều đã hợp tác nhiều lần, bữa tụ tập này
không hề gượng gạo tý nào. Hướng Thiển Ngôn theo sát bên Khương Trì, để
anh giới thiệu từng người, mỉm cười chào hỏi, trong lòng cô bỗng có cảm
giác thỏa mãn không sao giải thích được.
- Mệt không em? – Dìu cô ngồi xuống salon, Khương Trì ôm eo cô cúi người thân thiết nói.
Lắc lắc đầu, Hướng Thiển Ngôn ngửi ngửi hương champagne trong ly và cười ngọt ngào:
- Mặc dù em chỉ là biên kịch, nhưng em tin mình có thể hòa đồng với tất cả ekip làm phim.
Cầm ly rượu trong tay cụng nhẹ với cô, Khương Trì uống một hơi cạn sạch:
- Anh hoàn toàn tin tưởng.
Như thể đã giao hẹn trước với nhau, hết người này đến người kia tới kính
rượu Hướng Thiển Ngôn, mở miệng là gọi “chị dâu” đến là thân thiết. Từ
bia tăng lên thành rượu vang đỏ, cuối cùng khi họ mang ra cả rượu trắng
thì Khương Trì không thể tiếp tục khoanh tay đứng nhìn. Cứ vậy lại càng
trúng ý mấy kẻ này, Khương Trì uống rượu trắng hết ly này đến ly kia như uống nước, Hướng Thiển Ngôn đứng bên cạnh thấy mà xót xa, nhưng cũng
đành bó tay.
- Rượu từng người mời chúng tôi đều uống hết rồi, ai còn chọc tôi nữa là
tôi sẽ bảo Tiểu Trương lưu ý, tiền thưởng cuối năm ấy à, phần trăm hoa
hồng ấy à… phải tính toán cho cẩn thận. – Mùi rượu trên người Khương Trì rất nồng, Hướng Thiển Ngôn nghiêng người thấy được bên tai anh cũng
hồng hồng, nhưng khi anh nói ra những lời này ánh mắt lại rất thanh
tỉnh.
Mấy người kia vốn định lên thêm lượt nữa bèn vội vàng tản ra, túm năm tụm ba trò chuyện.
Lúc Hướng Thiển Ngôn đi tìm nước trái cây mang cho Khương Trì thì gặp diễn viên đảm nhận nữ chính Kỷ Vân Thanh:
- Thầy Khương, em có thể mượn chỉ dâu một lát được không?
Ngạc nhiên tự trỏ vào mình, nhìn lúm đồng tiền của cô ấy Hướng Thiển Ngôn
cảm thấy thật lạ lùng, nhưng mà Khương Trì đón lấy nước trái cây trong
tay cô rồi cũng đồng ý.
- Anh uống một chút nước trái cây này đi, đừng uống rượu nữa. – Trước khi rời đi Hướng Thiển Ngôn vẫn nhịn không được mà dặn dò một câu, Khương
Trì nhìn chăm chăm vào nụ cười say lòng người trên môi cô.
Vội và thu lại ánh mắt, Hướng Thiển Ngôn đã đi cùng Kỷ Vân Thanh ra ngoài ban công.
- Thiển Ngôn, tính tuổi thì chị còn lớn hơn em, bí mật gọi thế này được không?
Hướng Thiến Ngôn vốn có chút không quen khi bị gọi là “chị dâu”, nghe cô ấy nói vậy thì đồng ý ngay.
- Đạo diễn Trần nói em quyết định vai diễn, Thiển Ngôn, vì sao em chọn
chị? – Cô nói rồi quay lưng đi, Hướng Thiển Ngôn chỉ có thể thấy được
ánh trăng phủ lên tấm lưng cô. – Để người đàn ông của mình diễn yêu
đương với một người phụ nữ khác, em không để ý ư? - Nhìn thấy hai người họ thân mật, Kỷ Vân Thanh cũng có thể đoán ra cảm tình của họ thế nào,
nhưng lại khiến cô càng khó hiểu hơn.
- Bởi vì chị là một trong những nữ diễn viên mà em rất yêu thích và kính
nể. – Hướng Thiển Ngôn nhìn thẳng vào cô, bất ngờ đón lấy ánh mắt cô
nhìn tới.
- Còn gì nữa không?
- “Tái giá” là tác phẩm đầu tay của em, cũng là tác phẩm em quan tâm
nhất, em không thể vì chút cảm xúc nhỏ nhen của phụ nữ mà làm hỏng nó.
Ngay cả diễn kịch trong trường đại học mà em cũng bao lần không diễn
được, nếu em thực sự làm diễn viên chính, chỉ sợ chính mình cũng không
tha thứ được.
Kỷ Vân Thanh bỗng nở nụ cười, khuôn mặt xinh đẹp dần dần toát ra vẻ dịu dàng dưới ánh trăng:
- Chị muốn hỏi em một chuyện nữa, mong em đừng giận.
- Vâng ạ?
- Chuyên môn của em còn cách biên kịch bình thường khá xa, “Tái giá” lại
là tác phẩm đầu tay, Thiển Ngôn này, chẳng ai may mắn được như vậy đâu,
em có từng nghĩ tới không, đạo diễn Trần đồng ý quay bộ phim này vì nể
mặt Khương Trì?
Lời nói chẳng chút kiêng dè xoáy thẳng vào cô, Hướng Thiển Ngôn đón nhận hoàn toàn rồi mỉm cười:
- Chị Vân Thanh ạ, tư cách thầy Khương thế nào chị còn không rõ thì cũng
uổng mọi người làm việc cùng nhau bao lâu nay, thêm nữa, em mặc dù mới
bỡ ngỡ vào nghề, nhưng danh tiếng đạo diễn Trần vẫn luôn rất tốt, nếu
ông ấy thấy kịch bản không hay thì nhất định sẽ không nhận quay đâu. Nữa là… em tin tưởng cố gắng của mình mấy năm nay.
- Thiển Ngôn, Khương Trì thật có con mắt tinh đời. – Kỷ Vân Thanh nói rồi chân thành cười với cô. – Chị quen anh ấy nhiều năm rồi, chứng kiến anh ấy và Mộc Thanh từ lúc quen nhau đến lúc kết hôn, sau này Mộc Thanh xảy ra chuyện, chị có chút cố chấp cảm thấy không ai có thể xứng đôi với
Khương Trì bằng cô ấy. Nhưng giờ đây, chị không thể không thừa nhận
rằng, em thực sự rất xứng đáng được anh ấy dành trọn tâm tư.
Nhận được sự công nhận bất ngờ này, Hướng Thiển Ngôn càng cảm thấy thiện cảm với cô hơn.
- Chị thực sự rất quý mến em, Khương Trì mà bắt nạt em, nhất định phải
bảo chị trút giận giúp em, chị nắm thóp anh ấy hơi nhiều luôn nhé.
Hai người đứng trò chuyện trên ban công thêm một lúc, Hướng Thiển Ngôn cứ
nghĩ đến Khương Trì, nên cũng không đứng lâu. Trong lòng lại an tâm thêm một chút, Kỷ Vân Thanh đã nói đến vậy rồi, cô còn tính toán nữa thì lại hẹp hòi quá.
Vừa đi tới bên cạnh, Khương Trì đã kéo lấy cô ôm vào lòng.
Hơi ấm của anh cùng hương rượu say lòng người cứ vấn vít bao quanh Hướng
Thiển Ngôn, cô thấy ly đã cạn, muốn đi đổi ly khác đã bị anh giữ chặt:
- Chúng mình về thôi.
Chào các đồng nghiệp, Khương Trì bèn ôm eo cô rời khỏi công ty.
- Em biết lái xe không?
Lắc đầu, Hướng Thiển Ngôn giúp anh sửa sang áo khoác cẩn thận rồi mới bước
ra ngoài cửa lớn. Khương Trì ôm eo cô, lại khẽ dựa vào cô:
- Vậy mình đi bộ về cũng được.
Công ty cũng không xa nhà họ Khương, cô đỡ lấy anh và gật đầu.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện câu được câu chăng, gió lạnh phất qua phất
lại hai khuôn mặt cũng không làm vơi bớt hơi ấm của họ. Thỉnh thoảng sẽ
có người đi đường lén chụp hình họ, hai người cũng chỉ quan tâm đến đối
phương nên không mảy may để ý. Không biết từ lúc nào tuyết bắt đầu rơi
rơi, Hướng Thiển Ngôn đưa tay ra đón lấy, bông tuyết tan ra trong bàn
tay cô.
- Gần cuối năm mà tuyết cũng đã rơi rồi.
Nắm cả bàn tay Hướng Thiển Ngôn lại thật chặt, Khương Trì cũng cười cười:
- Tuyết lành báo trước năm được mùa.
Bông tuyết càng lúc càng lớn, cô ngẩng đầu thấy mặt mày tóc tai Khương Trì
đã trắng phớ thì không khỏi bật cười, dừng bước vùi đầu vào lòng Khương
Trì:
- Đứng trong tuyết thêm một chút nữa, chúng ta sẽ bên nhau đến bạc đầu rồi.
Bàn tay ấm áp nâng khuôn mặt cô lên, Khương Trì cười giúp cô phủi đi tuyết bám trên mặt và tóc:
- Chúng ta không cần bạc đầu kiểu ấy đâu.
Chun chun mũi với anh, Hướng Thiển Ngôn dúi bàn tay đã lạnh cóng vào trong
áo anh, độ ấm bên hông anh dần dần sưởi ấm đôi tay cô, cô ngẩng đầu lên, một mảnh tuyết đọng lại trên mi:
- Khương Trì, sau này mỗi lần tuyết rơi mình đều ở bên nhau được không anh?
- Dù có tuyết rơi hay không, chúng ta đều sẽ ở bên nhau.
- Chú Khương này.
- Ừ?
- Mấy hôm này hạnh phúc quá, anh lại nói lời ngọt ngào như vậy, thực sự cảm thấy như đang mơ vậy.
Khương Trì đưa tay nhéo nhéo má cô:
- Không phải mơ đâu.
- Vâng, chuyện tìm nhà mấy hôm nay cũng có dấu hiệu rồi, anh có lưu luyến em không?
Nhưng anh chỉ cười, ôm cô vào lòng nhẹ nhàng vỗ lưng. Tất nhiên là anh lưu
luyến, cho nên chuyện tìm nhà của Hướng Thiển Ngôn sẽ mãi mãi không
thành công.
Cuối cùng hai người vẫn phải lái xe về nhà, sau đó Khương Trì ngà ngà say
nằm vật ra giường bất động. Bất đắc dĩ cởi giày giúp anh, Hướng Thiển
Ngôn nghĩ đến anh đã uống đỡ cho mình bao nhiêu thì lại càng dốc lòng
chăm sóc hơn.
- Thiển Ngôn… – Khương Trì nỉ non, lời nói tiếp theo nhỏ quá cô không
nghe rõ được, cúi xuống ghé sát vào miệng anh, Hướng Thiển Ngôn đang
nghe rất nghiêm túc thì lại bị anh vươn tay kéo ngã vào lòng.
Còn chưa kịp phản ứng, cô đã bị Khương Trì hôn sâu lấy, không vuốt ve bờ
môi mà lập tức tiến thẳng vào trong. Hướng Thiển Ngôn vốn chẳng phòng bị gì, môi răng đều bị đoạt lấy không kháng cự được. Đành phải mặc cho
Khương Trì thích làm gì thì làm, hương rượu còn đọng lại trong miệng anh rải đầy đầu lưỡi cô. Hướng Thiển Ngôn tửu lượng cũng không kém, mà giờ
đây lại có cảm giác hơi lâng lâng, hơi thở quẩn quanh giữa hai người cứ
nóng dần lên không chịu được.
Cả người cô run rẩy, mở to mắt chỉ thấy trần nhà trắng xóa, cảm giác ấm ấm nóng nóng trên vành tai có phần níu lại ý thức của cô, tay đã bị Khương Trì giữ chặt, một tiếng “ưm” bỗng thoát ra từ miệng cô.
Dường như bị nuốt hết sạch sành sanh.
Tiếng điện thoại vô duyên bỗng đánh thức cô, ánh mắt Hướng Thiển Ngôn dần dần trong trở lại, nhận ra quần áo mình đang xốc xếch mà Khương Trì đang
phủ lên người cô từ tốn hôn. Vội vàng giữ lấy tay anh, cô định lên tiếng thì bị ngăn lại.
Điện thoại của Hướng Thiển Ngôn dừng kêu, điện thoại của Khương Trì lại lập tức reo lên.
- Điện… điện thoại.
Buồn bực cắn môi cô, Khương Trì chỉnh lại quần áo cho cô, quờ tay lấy điện
thoại nhìn vào màn hình xong sắc mặt càng xấu hơn. Hướng Thiển Ngôn sau
khi hoàn hồn thì phản ứng đầu tiên là muốn trốn chạy, cô vừa ngồi dậy đã bị kéo lại luôn.
- Tiểu Triết à, sao thế? – Khương Trì nghe điện, một tay giữ chặt Hướng Thiển Ngôn, vòng qua sau gáy cô quấn quấn lọn tóc.
- Không ạ, con chỉ kể cho bà nội về dì Hướng, bà nội muốn nói chuyện với bố này.
- … – Buông cô ra, Khương Trì khoác áo ngủ rồi bước đến bên cửa sổ. – Đưa máy cho bà nội nào.
Vận động được nửa chừng rồi, cô toát bao nhiêu là mồ hôi, dưới thân cũng ẩm ướt khó chịu, thấy Khương Trì rời đi bèn vội vàng rời giường chạy về
phòng mình.
Hành động của Hướng Thiển Ngôn đều lọt vào mắt Khương Trì, anh cong cong khóe miệng trả lời điện thoại:
- Mẹ à.
- Nghe Tiểu Triết nói cô Hướng kia đã ở lại nhà con rồi à?
- Vâng, không tìm được nhà, ở tạm chỗ này.
- Ở tạm thật hay là con cố tình giữ người ta lại thế? Con trai à, cô bé
kia nhỏ tuổi hơn con nhiều, hai đứa đến với nhau không sao thật chứ?
- … Mẹ thì nhỏ hơn bố mấy tuổi vậy?
- Khụ khụ, con trai à, hôm nào đưa cô bé ấy về nhà cho mẹ xem chút, bố
con mặc dù sĩ diện thật, nhưng nghe Tiểu Triết cứ khen cô bé mãi, bố con thực ra cũng mong được gặp lắm đấy.
- Bố có nói cho phép con về ạ?
- Sao tính tình hai bố con cứ ương bướng vậy nhỉ, người cũng đã mất rồi, hai người còn gay gắt làm chi nữa?
- …
Tống Hề dặn dò thêm một chút chuyện gặp mặt con dâu tương lai, lại còn hỏi
han một loạt về cuộc sống của anh rồi mới chịu thôi. Khương Trì chỉ chịu thua có hai người, con trai và mẹ của anh. Nghĩ đến bộ dáng trốn chạy
của Hướng Thiển Ngôn anh bỗng bật cười, quay lưng đi về phía phòng cô.
- Em có nghĩ đến việc ra mắt bố mẹ chồng không? – Gõ cửa rồi đẩy vào,
Khương Trì dựa lưng vào khung cửa nhìn Hướng Thiển Ngôn sấy tóc.