Làm Mẹ Con Anh Nhé

Chương 36: Có xứng hay không (7)



Hướng Thiển Ngôn sáng ra đã bị Phong Lỗi nã điện thoại đánh thức, mơ mơ màng màng đánh răng rửa mặt thay đồ rồi đi ra ngoài.

– Sao cái cô này ham ngủ thế nhỉ?

– Anh không biết là phụ nữ thích nhất là ngủ cho đẫy mắt sao? – Cô nói rồi lên xe, ngửi thấy mùi nước hoa trên xe thì nhăn mặt. – Anh Phong Lỗi lại vừa “ăn mặn” đấy à?

– … Nói cái gì vậy.

– Mùi nước hoa này…

– Em nghĩ Vân Thanh sẽ thích à? Nếu em thấy không vấn đề gì thì anh sẽ thêm loại nước hoa này vào danh sách quà sinh nhật. – Anh chàng nói rồi từ ghế sau một cái túi to đưa cho Hướng Thiển Ngôn xem.

Một trong danh sách quà, cô lấy bình nước hoa trong túi ra không khỏi bật cười:

– Anh có lòng thật ấy.

– Tất nhiên rồi, anh mà không có lòng với cô ấy chẳng lẽ lại có lòng với em? Tiểu Ngôn Ngôn này, chẳng nhẽ A Trì nhà em không đối tốt với em sao?

Cất lọ nước hoa đi, Hướng Thiển Ngôn lườm anh một cái:

– Anh nghĩ anh có cái gì có thể so được với thầy Khương sao? – Nói rồi khinh thường nhìn vẻ mặt “tổn thương” của anh chàng, gửi cho Khương Trì một cái tin nhắn chào buổi sáng.

– Há há, vợ chồng son dính nhau như sam.

– Phong Lỗi, anh còn nói nhảm nữa là em xuống xe đấy.

– Vậy nói chuyện nghiêm túc nào, A Trì đã cầu hôn với em chưa?

Hướng Thiển Ngôn quay sang nhìn anh, cười cười:

– Bây giờ vẫn chưa, chắc là sẽ sớm thôi.

– Vậy anh cũng phải cố gắng hơn…

– Phải rồi, đến lúc đó còn có thể ăn theo giám đốc Phong mà tiết kiệm thật nhiều. – Cô nói rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ, hồn nhiên không nhận ra khóe miệng anh chàng đang cười hớn hở. – Đi xe đến chỗ sầm uất nhất thì dừng lại nhé, chúng ta đi bộ không khéo tìm được nhiều thứ hay ho.

Ban đầu còn ngại đi cùng Phong Lỗi trên đường không biết có bị chụp lén đưa lên trang tin tức giải trí hay không, Hướng Thiển Ngôn cố gắng giữ khoảng cách với anh chàng. Phong Lỗi dở khóc dở cười, thề thốt là không có tay phóng viên nào dám đăng tin này lên báo thì mới có thể cùng cô đi dạo phố bình thường.

Hai người lượn hết các cửa hàng trong quảng trường trung tâm, trên tay Phong Lỗi xách không ít đồ nhưng chưa có món nào là quà sinh nhật. Cô tranh thủ mua cặp sách mới cho Bánh Bao Nhỏ, mua bộ cờ vây cho Khương Tổ Nghiêu, mua dụng cụ massage cho bố mẹ mình…

– Hướng đại tiểu thư à, cô có đi mua quà cùng anh thật không đấy?

Hướng Thiển Ngôn cất hết túi lớn túi bé vào cốp sau rồi đóng lại không mảy may chột dạ:

– Có mà, ai bảo em chọn quà kém quá cơ?

Cuối cùng Phong Lỗi vẫn quyết định mua một cái nhẫn, bèn đưa Hướng Thiển Ngôn đi thẳng tới cửa tiệm lớn nhất.

– Vào đây mà anh nói muốn lấy cái nhẫn đắt nhất tiệm thì em nhất định sẽ thay mặt chị Vân Thanh khinh bỉ anh.

– … Chọn giúp anh đi.

Đứng ở quầy ngắm kỹ từng món, rốt cuộc ánh mắt cô cũng dừng lại ở một chiếc nhẫn.

– Em cảm thấy cái này được à?

– Vâng.

Bảo nhân viên cửa hàng lấy nhẫn cho xem, Phong Lỗi nắm lấy tay cô đưa cái nhẫn đến:

– Tay em cứ như sinh ra là để thử nhẫn ấy nhỉ?

Hướng Thiển Ngôn cảm thấy hành động của anh chàng thật kỳ lạ, chưa kịp nói gì đã nghe nhân viên cửa hàng lên tiếng từ sau quầy:

– Chiếc nhẫn này có hình hai chiếc lá cây nâng đỡ viên kim cương, giống như hai người cùng nhau che chở tình yêu của mình, để bạn gái ngài đeo thật là hợp quá!

– … Tôi không phải bạn gái anh ấy đâu. – Cô nói rồi tháo nhẫn dúi vào tay Phong Lỗi. – Anh có biết cỡ tay của chị Vân Thanh không?

– Vừa khéo là giống em, nên còn phiền em thử giúp anh nhiều.

Một loạt nhẫn anh chàng ưng mắt được bày trước mặt Hướng Thiển Ngôn, đã nói rõ quan hệ của hai người với nhân viên cửa hàng nên cô không còn băn khoăn gì nữa, thử hết thảy.

***

– Anh mua cái nhẫn kia thật à?

– Ừ, thể hiện đầy đủ lòng tôn trọng và tin tưởng của anh đối với sự tư vấn của em.

– … Đến lúc cầu hôn thất bại anh đừng có đổ trách nhiệm lên đầu em là được. – Cô vừa dứt lời thì nhận được điện thoại của Khương Trì, nói đoàn làm phim xong việc sớm, cả hội đang đi đến KTV. Nói cho Phong Lỗi địa điểm, xe liền chuyển bánh tới đó.

Sinh nhật chung của hai ngôi sao lớn thật là náo nhiệt, đạo diễn Trương suốt ngày mắng người xa xả không nể nang ai giờ cũng rót mấy bình rượu nâng ly chúc mừng:

– Ngoảnh đi ngoảnh lại mà Khương đại minh tinh của chúng ta đã già thêm một tuổi rồi, nói hơi quá nhưng mà tôi cũng đã nhìn cậu lớn lên từng ngày, giờ nghĩ lại sống mũi cũng hơi cay. Đang định bảo cậu với Kỷ mỹ nhân của chúng ta cùng nhau trải qua bao nhiêu sinh nhật như vậy, sao không phát sinh tình cảm gì nhỉ.

Đạo diễn Trương cũng nói lên tiếng lòng của cả đoàn làm phim, không thấy hai đối tượng còn lại của scandal, mọi người lại càng sôi nổi hơn, vừa cụng ly vừa hát hò đối đáp, đến khi cửa phòng hát bị mở ra bỗng im bặt hết thảy.

Đứng ở ngoài cửa đang nghe loáng thoáng được rồi, Hướng Thiển Ngôn cũng hồn nhiên không để bụng:

– Mọi người đừng có mà bất công với tôi như vậy, thừa lúc tôi không ở đây lại nói chuyện đó là xấu tính lắm đấy!

Khương Trì tay đang nắm chặt micro, thấy cô vội vàng đứng dậy kéo cô vào:

– Biên kịch Hướng giận rồi, mấy người liệu liệu giữ đất diễn đi.

Đáng lẽ ra đến muộn phải chịu phạt ba ly rượu, nhưng ồn ào quá thành ra uống một chén là xong. Khương Trì kéo cô ngồi xuống ghế salon, tay giữ chặt lấy túi xách của cô:

– Quà của anh ở đây à?

– À, hôm nay em mua được rất nhiều thứ nhé, cái cặp sách mua cho Tiểu Triết trông rất là thư sinh này, bộ cờ này em đoán chắc chú Khương cũng thích, bữa trước bố mẹ em kêu đau lưng, em cũng nhân tiện mua máy massage cho họ nữa…

– Thiển Ngôn này.

– Dạ?

– Quà của anh thì sao?

– Quà của anh ấy à…. – Nhìn khuôn mặt anh dâng lên vẻ hụt hẫng, Hướng Thiển Ngôn chờ một lúc mới bật cười:

– Quà của anh ở trong khách sạn.

Vẻ mặt hụt hẫng nháy mắt dịu đi, Khương Trì bỗng nhận ra mình lại có thể chờ mong một món quà sinh nhật đến vậy. Mấy người lúc nãy bắt anh hát thấy hai người vẫn đang ghé tai nhau thủ thỉ chuyện trò thì thừa cơ xông tới, đưa cả 2 micro cho Khương Trì, đến lượt hát thì nhất định phải hát.

Hướng Thiển Ngôn định bụng hát đại bài “Má lúm đồng tiền nhỏ”, mà chưa kịp mở miệng đã thấy người ta chọn xong bài, là “Chỉ cần có em” khá xa xưa. Thêm nữa lần đầu tiên đi hát karaoke, Hướng Thiển Ngôn vừa nghe nhạc dạo nổi lên lòng đã thấy chộn rộn. Tay anh quàng tới bên hông, cô ngoảnh đầu nhìn thấy ánh mắt anh ngập ý cười động viên.

Cả phòng đang ồn ào cũng đã lặng yên, trai thì sửng sốt trước tài năng giấu kín của Hướng Thiển Ngôn, mà gái thì đóng khuôn một vẻ mặt tiếc hận không chiếm được Khương Trì cho riêng mình.

“Rồi từ đây ta cũng sẽ không chia lìa

Ánh nhật nguyệt sẽ tương ngộ khi đất trời hòa quyện

Cuộc đời này chỉ cần có anh

Mọi điều để trở nên có thể

Để những tinh tú mãi mãi được bên nhau.

…”

(Phần lời dịch này bạn Juu ăn sẵn của KST subteam, hy vọng các bạn ý không trách tội :'()

Khúc ca vừa dứt bốn bề vỗ tay rầm rộ, Hướng Thiển Ngôn toan cúi đầu cảm ơn đã bị cánh tay Khương Trì kéo vào trong lòng. Micro bị anh gạt sang một bên, môi cô bị phủ lên một làn môi ấm nóng ẩm ướt. Những tiếng vỗ tay tất nhiên biến thành reo hò rộn rã, cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện Khương Trì có thể hôn cô trước mặt mọi người, khuôn mặt thoáng cái nóng mừng lên, bàn tay đang nắm lấy góc áo anh cũng siết chặt lại.

– Lại một lần nữa! Lại một lần nữa!

Mãi mới dứt được khỏi nụ hôn, Hướng Thiển Ngôn nghe thấy tiếng hò reo của mọi người thì chỉ muốn độn thổ. May có Phong Lỗi đứng ra thu hút sự chú ý:

– Sao mọi người không cổ vũ cho tôi với Vân Thanh vậy?

– Sếp Phong cứ đùa, Kỷ mỹ nhân của tụi em với anh đừng nói là có kết quả gì, có mà bắn đại bác cũng không thấy liên quan đâu.

– Tiểu Trương này, cảnh diễn cặp lồng cơm không có mặt cậu nữa nhé.

– Thôi mà, em chỉ nói đùa thôi mà. – Tiểu Trương nói rồi lại xun xoe cười nịnh nọt. – Anh muốn hát bài nào để em chọn ạ, “Vì tình yêu” được không ạ?

– Cái đồ Tiểu Trương khôn lỏi. – Kỷ Vân Thanh nói rồi đưa cho Phong Lỗi một chai rượu. – Quà còn chưa tặng nói nhảm ít thôi.

Nữ hoàng ra mặt lập tức trấn áp suy nghĩ không an phận của Phong Lỗi, anh chàng cười cười ngồi xuống bên cạnh cô, ngoan ngoãn rót rượu không ý kiến.

Mọi người quậy tưng bừng, nói đủ thứ chuyện, hát hết bài này đến bài khác, biểu diễn sung đến mức nhảy nhót loạn lên. Cuối cùng bởi Khương Trì nóng lòng muốn xem quà sinh nhật quá khiến mọi người tan dần rồi tự về phòng.

Đưa anh chàng sinh nhật về phòng mình, Hướng Thiển Ngôn bảo anh ngồi trên giường nhắm mắt. Khương Trì nghe thấy đủ các loại tiếng động, đến khi cô cho phép mở mắt ra thì đã nghe thấy tiếng nói của Hướng Thiển Ngôn truyền tới.

– Chúc mừng sinh nhật A Trì.

Trên TV, Hướng Thiển Ngôn đang cười với anh, mà người thật đang ngồi bên cạnh cuộn tròn rúc vào lòng anh tủm tỉm cười.

– Xem TV đi đừng nhìn em.

Mặt bị cô xoay lại về phía TV, Khương Trì bật cười khẽ, món quà này của anh quả thực vô cùng quý giá. Trên TV, chỉ thấy Hướng Thiển Ngôn ngồi khoanh chân trên giường, trong lòng ôm một con gấu lớn. – “Thực ra những gì cần nói cũng đã nói hết với anh rồi, còn đâu thì sau này vẫn còn nhiều cơ hội để nói với anh. Cho nên lúc này đây, món quà sinh nhật em dành cho anh chính là trọn vẹn EM.”

Màn hình chuyển thành ảnh một bé sơ sinh đang ngủ, có thêm thuyết minh: “Đây là bộ dạng em lúc mới ra đời, nặng 3,75kg, lần đầu tiên để lại dấu ấn của mình trong cuộc đời. Cô bé chắc chắn không biết được rằng hơn hai mươi năm sau, cô sẽ ở bên một người đàn ông vô cùng vô cùng tuyệt vời.”

Tiếp đó là hình ảnh Hướng Thiển Ngôn từ lúc chập chững tập đi đến lúc cắp sách đến trường, cô từng chút từng chút lớn lên, khuôn mặt vẫn cứ thế luôn tươi cười rạng rỡ.

“Sinh nhật 18 tuổi nhận được món quà quý giá nhất chính là poster số lượng có hạn của Khương Trì, cô đòi các bạn căng tấm poster ra còn mình thì tạo dáng chụp ảnh thật nhiều, ngây ngô cảm thấy như mình đang được chụp ảnh cùng thần tượng.”

“Năm 20 tuổi, mua được vé vào cửa concert của thần tượng bằng tiền dạy thêm, mặc dù ở cách sân khấu rất xa, nhưng cô vui nguyên một tuần. Các bạn cứ cười cô ngốc nghếch, cô chỉ cảm thấy được ở cùng một nơi, hít thở cùng một bầu không khí với thần tượng thật là hạnh phúc.”

“Cô ấy viết kịch bản đến muốn mọc rễ trước máy tính, cô chỉ muốn viết một bộ phim dành riêng cho thần tượng của mình, cô muốn dùng bộ phim để mang đến hạnh phúc cho anh.”

“Cô ấy chờ đợi người bạn trai đã đi xa suốt năm năm trời, rồi mới phát hiện ra điều cô chờ đợi chính là tình yêu chứ không phải người kia, cô dựa lưng vào ghế ngồi ngắm sao, cứ nhớ nhung đến thần tượng và cậu bé con, cô có phần ngây thơ, bắt đầu mong chờ thần tượng để mắt tới mình.”

“Cô ấy…”

Từng bức ảnh lướt qua, cuối cùng lại là hình ảnh cô ôm gấu lớn cười rạng rỡ: “Thần tượng của em ơi, fan hâm mộ Hướng Thiển Ngôn đã cho anh xem dấu ấn trong suốt hơn hai mươi năm cuộc đời cô ấy rồi đó, có tính là anh cũng đã có mặt trong quá khứ của cô ấy không nhỉ? Quá khứ, hiện tại và tương lai đều đặt vào tay anh rồi, anh phải trân trọng đấy nhé. Chúc mừng sinh nhật anh lần nữa này, còn nữa, anh nhớ hỏi cô ấy quà sinh nhật nhé…”

Còn có quà nữa sao? Khương Trì nhìn cô đầy nghi hoặc, lại bị yêu cầu nhắm mắt lại, đến lúc mở mắt ra đã thấy một món quà khác dành cho anh…

– Em nghĩ mãi không biết tặng anh cái gì, nên đành làm cái clip kia và mua thêm cái kẹp cà vạt này. – Hướng Thiển Ngôn nói rồi đặt chiếc kẹp cà vạt vào lòng bàn tay anh. – Em hy vọng cuộc đời mình về sau, mỗi ngày em có thể đeo cà vạt cho anh, cùng anh đón bình minh.

– Anh đã nhận được món quà tuyệt vời nhất trên đời rồi.

Có lẽ bởi màn đêm quá đỗi dịu dàng, hoặc là tác dụng của rượu uống lúc nãy, hoặc là hai người đều muốn bộc bạch nỗi lòng của mình, một số chuyện cứ vậy mà diễn ra.

Đê mê trong vòng tay của Khương Trì, bị anh chiếm hữu hoàn toàn, Hướng Thiển Ngôn cảm thấy vừa mơ hồ lại vừa hạnh phúc viên mãn.

– Từ nay về sau chỉ có một mình em, muôn đời không cách xa.

Ánh sáng lóe lên trong nháy mắt, khi Khương Trì ghé tai thủ thỉ câu nói kia, Hướng Thiển Ngôn chỉ biết vịn vào anh gắt gao, sa vào trong niềm vui sướng mãnh liệt vô bờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.