- Bố ơi, dì Hướng giỏi quá! – Bánh Bao Nhỏ xếp chỗ xong thì nhanh nhảu
trèo lên ghế, chống tay lên bàn nhìn bữa cơm phong phú khen ngợi Hướng
Thiển Ngôn. – Sau này không phải ăn mấy món nước luộc nữa rồi.
Khương Trì hơi nhếch khóe môi:
- Sao con bảo bố nấu ăn ngon lắm mà?
- Cô giáo con nói không có nhất chỉ có hơn, cho nên bây giờ cơm bố nấu chính là ngon hơn đấy ạ!
- Tiều Triết càng ngày càng biết ăn nói. – Cô bảo mẫu cùng ăn cười vui
vẻ. – Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, tay nghề nấu nướng của ngài
Khương tiến bộ nhanh thật, không khéo tôi sắp bị đổi chủ rồi.
Nếu không phải trước khi múc ra đã tự mình nếm thử, Khương Trì đến giờ cũng không có lấy một chút lòng tin. Cũng may có Hướng Thiển Ngôn, anh cười
cười mời “cô giáo nấu ăn” của mình ăn cơm.
- Bố ơi, dì Hướng biết đàn dương cầm thật ạ? – Đang gặm chân gà, chợt Bánh Bao Nhỏ nhớ ra cuộc đối thoại lúc ở trong thang máy.
- Con phải hỏi dì ấy chứ.
Ánh mắt mọi người đều hướng về đây, Hướng Thiển Ngôn bưng bát cười có chút ngượng ngùng:
- Dì không biết.
- Vậy để con dạy cho dì nhé!
Thấy đề tài này không nên tiếp tục nữa, Hướng Thiển Ngôn đành dùng chiêu mà trước kia cô vẫn hay dùng để đối phó với mẹ:
- Chúng ta chơi một trò chơi nhé, con thắng thì cô học đàn với con. Từ giờ cho đến lúc ăn cơm xong, ai mở miệng trước thì thua.
Toan nói “Vâng”, bỗng nhớ ra lời cô vừa nói, cậu bé cuống quýt bịt miệng
lại, chớp mắt nhoay nhoáy với cô biểu hiện mình đã chấp nhận trò chơi
này.
Tất cả đều lọt vào mắt Khương Trì. Từ nhỏ Khương Triết đã biết nghe lời, ai bảo gì thằng bé cũng đồng ý, nhưng cho đến giờ cũng chỉ có Hướng Thiển
Ngôn khiến nó thực sự nghe theo, học dương cầm cả năm nay, đây là lần
đầu tiên thằng bé muốn dạy người khác đàn.
- Chị Vương này, chị quê ở đâu nhỉ. – Thoáng nhìn bát cơm của Khương
Triết sắp cạn tới đáy, Hướng Thiển Ngôn gắp chút rau, quay sang hỏi cô
bảo mẫu.
Không đợi chị Vương trả lời, chợt thấy Bánh Bao Nhỏ vội vội vàng vàng lùa cơm, rồi vừa nhồm nhoàm thức ăn đầy miệng vừa nói:
- Dì nói trước rồi!
Chỉ có Bánh Bao nhỏ không hiểu trò chơi này Hướng Thiển Ngôn cố ý để mình
thua, cậu bé còn không nuốt xong cơm trong miệng đã trườn khỏi ghế chạy
đến bên cạnh cô, nắm lấy tay cô rồi mới ngửa đầu cố gắng nhai nuốt nốt.
- Vậy thì dì phải gọi Tiểu Triết là thầy giáo à? – Hướng Thiển Ngôn chọc
chọc khuôn mặt cậu bé, nhìn ánh mắt đắc ý của nó cũng cười lên theo. Có
học dương cầm hay không cũng không có vấn đề gì, trẻ nhỏ vui là được
rồi.
Vui vẻ gật đầu rồi lại lắc đầu ngẩng lên, Bánh Bao Nhỏ vất vả lắm mới nuốt hết thức ăn trong miệng rồi nghiêm nghị nói:
- Không được không được, bố con gọi dì là cô giáo, con lại là thầy giáo
của dì, thế thì bố con chẳng lẽ phải gọi con là thầy giáo của cô giáo
sao? Chú Lý nói như vậy là chiếm tiện nghi của người ta.
Trừ Khương Trì đang cầm bát không biết biểu cảm thế nào cho phải, hai người còn lại đều cười phá lên không ngừng.
- Khương Triết, ăn cơm xong nên làm gì?
Bị chỉ đích danh, Bánh Bao Nhỏ nhìn bố chợt nhớ đến việc mình chưa làm,
rời khỏi tay Hướng Thiển Ngôn trở về vị trí của mình, cầm bát đã ăn xong chạy vào phòng bếp.
- Nhiệm vụ của con xong rồi, dì Hướng, con dạy dì đàn dương cầm nhé!
Không lay chuyển được lòng nhiệt tình của cậu bé, Hướng Thiển Ngôn để cho bé
kéo đến bên cây đàn dương cầm trong phòng khách. Bánh Bao Nhỏ mời cô
ngồi xuống một bên đàn, còn bé ngồi xuống ở bên cạnh, bàn tay nho nhỏ
đặt trên phím đàn, thân hình nhỏ bé ngồi ngay ngắn trông cũng rất ra
dáng.
Cậu bé đàn một khúc nhạc rất quen thuộc – “Chỉ có mẹ là tốt nhất trên
đời”(2), Hướng Thiển Ngôn nghe mà không khỏi xoa đầu bé. Dù Khương Trì
có đối tốt với em thế nào cũng không thể thay được vị trí người mẹ, Bánh Bao Nhỏ không khóc không đòi hỏi càng khiến người ta lo lắng. Nghĩ đoạn cô lại nhìn về phía bàn ăn, chị bảo mẫu đang dọn bàn, mà Khương Trì vẫn ngồi nhắm mắt dưỡng thần.
Bánh Bao Nhỏ lại vươn bàn tay nhỏ bé túm chặt lấy áo Hướng Thiển Ngôn:
- Mẹ ơi, dì Hướng làm mẹ con được không ạ?
Cả người cứng đờ, Hướng Thiển Ngôn nhìn đôi mắt cậu bé long lanh như nước, đột nhiên thốt lên câu ấy. Nếu là yêu cầu vô lý nào khác, cô còn có thể thẳng thằng cự tuyệt, nhưng yêu cầu này, cô không thể đồng ý cũng không đành lòng cự tuyệt.
- Khương Triết, đừng có làm loạn nữa! – Khương Trì rốt cuộc cũng đứng dậy, bước đến như muốn ôm Bánh Bao Nhỏ đi.
Nhưng mà tay Khương Triết cứ túm chặt, hai hàng nước mắt chảy ròng ròng, cậu
bé gắt gao dựa vào lòng Hướng Thiển Ngôn mà gọi “Mẹ… mẹ ơi… “, tiếng
khóc cũng càng lúc càng lớn.
Bánh Bao Nhỏ vốn cũng chỉ định dùng khổ nhục kế như cô bảo mẫu bảo để dụ
Hướng Thiển Ngôn mắc câu thôi, nhưng khi đàn xong khúc nhạc kia thì bao
nhiêu cảm xúc cứ trào dâng lên. Đám bạn ở cùng nhà trẻ cứ xì xào sau
lưng bé, có đứa còn ỷ có mẹ mà làm nũng khiến nước mắt của bé cứ lã chã
tuôn rơi. Bé gắt gao nắm chặt áo Hướng Thiển Ngôn, em bé có mẹ được nâng niu như báu vật… (3)
Chưa bao giờ thấy bộ dáng khóc òa của Khương Triết, Hướng Thiển Ngôn chỉ cảm thấy tim như bị dao cứa, cứ thất thần không biết phải làm sao.
Bánh Bao Nhỏ cuối cùng vẫn bị Khương Trì ôm đi, tay chân vùng vẫy tứ tung
đòi cô bế. Khương Trì càng nhíu mày chặt hơn, anh vừa dỗ con vừa xin lỗi cô:
- Trẻ nhỏ không hiểu chuyện em đừng để ý, tối nay không đưa em về được. Em về đến nhà thì báo cho tôi yên tâm nhé.
Nhìn Bánh Bao Nhỏ bị Khương Trì ôm đi lên lầu, trong lòng Hướng Thiển Ngôn
chua xót vô cùng. Cô bảo mẫu dọn dẹp nhà bếp xong thì bước lại, cũng bởi nghe thấy tiếng kêu khóc của Bánh Bao Nhỏ, không khỏi rơm rớm nước mắt:
- Thằng bé từ nhỏ đã mất mẹ, thật sự rất đáng thương.
- Tôi về trước đây, chị Vương. – Hướng Thiển Ngôn nói đoạn rồi vội vàng
xách túi rời đi. Không phải cô bị dọa bởi tiếng khóc trẻ con, mà cô chỉ
sợ còn ở thêm lúc nào cô sẽ không nhịn được mà chạy lên lầu an ủi bé.
Tối mùa thu hơi se lạnh, cô khoác túi chậm rãi bước về phía cửa của tiểu
khu. Đèn đường rọi theo sau cô, hắt bóng cô trải dài về phía trước,
Hướng Thiển Ngôn dừng bước, nhắm mắt lại chỉ thấy ánh mắt Bánh Bao Nhỏ
đau đáu nhìn theo cô. Quay đầu lại đã không còn thấy được ánh đèn nhà
Khương Trì, cô nhìn thật lâu rồi mới quay người rời đi.
Về đến nhà cô mới thấy mỏi mệt vô cùng, lúc ngã vật xuống chiếc giường nhỏ của mình mới nhớ ra phải báo cho Khương Trì rằng mình đã về nhà an
toàn, sợ quấy rầy anh nghỉ ngơi nên cô chỉ gửi đi một tin nhắn. Ban đầu
cô soạn tin rất dài, nhưng trước khi gửi đi thì lại rà đi soát lại cắt
còn vỏn vẹn một dòng:
“Em đã về nhà bình an, thầy Khương yên tâm ạ.”
Dù sao thì chuyện nhà người ta cô không nên quản nhiều. Hương Thiển Ngôn
buông điện thoại ra toan đi rửa mặt chải đầu thì chợt nghe thấy tiếng
chuông vang lên, là Khương Trì.
- Cô Hướng, tôi hy vọng cô có thể tránh tiếp xúc với Tiểu Triết. – Hướng
Thiển Ngôn còn chưa kịp cất lời chào, chỉ nghe thấy Khương Trì nói lạnh
như băng. – Mấy hôm nay đã phiền cô thăm nom Tiểu Triết, chi phí đi lại
cùng những phí tổn khác sau này tôi sẽ bảo trợ lý quyết toán với cô.
Xem ra cần phải vạch rõ giới hạn, cô thực có thể hiểu được hành động này
của Khương Trì. Cô đối với nhà họ Khương này mà nói cũng đã quá thân cận rồi, Hướng Thiển Ngôn cũng là người biết điều nên đáp lại. – “Tôi hiểu
ạ.”
Ngắt điện thoại. Hưởng Thiển Ngôn nằm trên giường không hiểu sao thấy trong
lòng rất buồn bực, cô lăn lộn mấy vòng, mắt bỗng nhìn đến cái túi phúc
nhỏ treo ở đầu giường.
Vật này… có nên giữ lại hay không?
*************
- Bố ơi, con không khóc nữa, bố đừng tức giận.
Khương Trì nói chuyện điện thoại xong thì về phòng Bánh Bao Nhỏ, chỉ thấy con
đang quệt nước mắt cúi đầu đứng trước mặt mình. Lòng Khương Trì nhói
đau, ôm lấy con cùng nhau ngồi vào trong cái lều nhỏ của cậu bé:
- Bố không giận đâu, nhưng con có biết là hôm nay con đã dọa dì Hướng sợ rồi không?
- Con xin lỗi, con có thể đi giải thích với dì ấy được không ạ?
Khương Trì thở dài xoa đầu con trai, anh có thể cho con tất cả, chỉ có sự
thiếu vắng một người mẹ là anh không thể nào bù đắp được cho con. Xung
quanh anh có không ít người muốn làm Khương phu nhân, nhưng lại không
người nào, không có lấy một người khiến anh xao lòng và cả yên lòng. Mà
Hướng Thiển Ngôn, ngoài việc con trai anh quá thích cô ấy ra, anh không
thấy có lý do gì để cô có thể trở thành vợ anh, mà anh cũng chẳng hiểu
được vì sao con lại thích cô ấy đến vậy.
- Tiểu Triết, con có thể đồng ý với bố chuyện này không?
- Dạ?
- Sau này con đừng bám dì Hướng như vậy nữa nhé.
Nước mắt còn chưa khô lại rưng rưng lên, Bánh Bao Nhỏ nước mắt lưng tròng nhìn bố ai oán:
- Bố không thích dì Hướng ạ?
- Vậy con nói xem vì sao bố phải thích dì ấy? – Đến cả tập hồ sơ điều tra kia cũng không có chỉ ra được vì sao Khương Triết lại thích Hướng Thiển Ngôn đến thế.
- Nếu con nói cho bố nghe, sau này con có được đi tìm dì Hướng chơi không ạ?
- Ừm.
Khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng chốc lại sáng bừng lên, Bánh Bao Nhỏ xoắn xoắn gấu áo lần đầu tiết lộ chân tướng.
- Bởi vì dì Hướng đã cho con một viên Sô cô la.
Chú thích:
(1) QAQ là 1 emoticon (biểu tượng cảm xúc) của dân mạng Trung Quốc,
(2) “Chỉ có mẹ là tốt nhất trên đời”: 世上只有妈妈好 – bài hát rất nổi tiếng, mời các bạn thưởng thức tại ĐÂY.
(3) “em bé có mẹ được nâng niu như báu vật…”: là 1 câu trong bài hát “Chỉ có mẹ là tốt nhất trên đời” ở trên.