Thay vì nói là chạy, không bằng nói trốn, hơn nữa nàng trốn thực kinh hoảng, trốn thực chật vật. Sơ Đông chạy như bay về nhà. Hiện tại trong đầu nàng chỉ có một ý nghĩ duy nhất chính là muốn về nhà mà thôi.
Tuy rằng khi về đó có thể sẽ chạm mặt người kia, người khiến nàng phải chạy trốn, nhưng theo bản năng nàng vẫn chạy về nơi ấy. Bởi vì nàng sợ hãi, mà nàng quen mất rồi, quen mỗi khi sợ hãi, đều sẽ chạy đến bên Mục Thu.
Nhưng nàng về đến Sơ gia, lại không thấy Mục Thu đâu.
"Tiểu thư, em về rồi." Chuy Danh đang ngồi trong phòng khách nghỉ ngơi, thấy Sơ Đông đã trở lại, vội vàng đứng lên nghênh đón.
Sơ Đông nhìn trái nhìn phải, vẫn không có nhìn thấy Mục Thu, mới quay đầu hỏi Chuy Danh: "Mục Thu đâu?" Vẻ kinh hoảng trên mặt nàng vẫn không hề giảm.
Giờ phút này tuy rằng nàng sợ nhìn thấy Mục Thu, nhưng không thấy Mục Thu, nàng vẫn cứ sợ hãi.
"Phu nhân đi Bổn gia rồi." Chuy Danh trả lời.
"Bổn gia?" Sơ Đông nhướn cao hàng mày, lại vội vàng hỏi: "Chị ấy đi Bổn gia làm cái gì?"
"Hôm nay công chúa Bổn gia cho người mang mấy bộ trà cụ lại đây, phu nhân rất thích, cho nên cố ý đến Bổn gia cảm ơn."
"......" Không thể không thừa nhận một chút, sau khi nghe được đáp án này, lòng Sơ Đông đột nhiên có cảm giác nhẹ nhõm hẳn. Ít nhất, ít nhất Mục Thu cũng không phải rời khỏi mình, ít nhất Mục Thu không có biến mất. Nghĩ như vậy, Sơ Đông đột nhiên cảm thấy, bản thân thật muốn gặp Mục Thu, cực kỳ cực kỳ muốn, hơn nữa là muốn gặp ngay bây giờ luôn. Vì thế nàng vội vàng hỏi: "Vậy khi nào chị ấy về?"
"Chuyện này, phu nhân cũng không có nói." Chuy Danh đứng ở một bên đáp. Nàng vụng trộm quan sát vẻ mặt Sơ Đông, cảm thấy có chút không thích hợp. Nhưng nàng còn chưa đạt tới trình độ chỉ cần quan sát sắc mặt của Sơ Đông là có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra. Cho nên nàng có chút kinh ngạc.
Nếu Sơ Đông cẩn thận hơn, sẽ phát hiện, trên mặt cô quản gia đứng trước mặt mình này, đã hiện lên vẻ tò mò không nhỏ. Nhưng hiện tại nàng đang khá loạn, cho nên không có nhìn ra cái gì cả.
"Vậy..." Nàng nói một chữ, rũ mắt, con ngươi liếc qua phía dưới bên trái, rồi mới bổ sung thêm: "... Tôi sẽ đến Bổn gia tìm chị ấy."
"A?" Tò mò, trong lòng càng tò mò mãnh liệt.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi? Hôm nay Đại tiểu thư giống như đặc biệt dính phu nhân. Tuy rằng nàng cảm thấy, Đại tiểu thư này bình thường cũng đã thực dính. o(╯□╰)o
"Tôi đi tìm chị ấy." Tuy rằng Sơ Đông nhắc lại lần nữa, nhưng Chuy Danh không cần nghĩ cũng biết, lần này tuyệt đối không phải nói với nàng.
Hiếu kỳ a, lòng hiếu kỳ đang hừng hực thiêu đốt.
Sơ Đông nói xong những lời này thì dường như không nghỉ phút giây nào nữa, chạy thẳng ra cổng lớn luôn. Để lại Chuy Danh đang tò mò tiếp tục tò mò một mình. Chậc... Kỳ thật nàng cũng rất muốn qua đó nhìn một chút.
Sơ Đông chạy, chạy rất nhanh, lái xe đã chở Mục Thu đi Bổn gia, cho nên nàng không thể ngồi xe đi. Tuy rằng nàng có thể bắt xe, nhưng nàng thậm chí không muốn tiêu phí chút thời gian đó. Nàng không muốn dừng lại, dù chỉ là một lát. Rất muốn a, rất muốn, không biết vì gì, chỉ là đặc biệt muốn nhìn thấy Mục Thu. Tuy rằng trước khi về nhà, nàng còn đang sợ hãi, còn sợ chạm mặt người đó.
Bởi vì hai năm nay thường xuyên thường lui tới Bổn gia, cho nên khi Sơ Đông đến Bổn gia cũng không có cho người ta đi thông báo, mà là vọt thẳng vào trong. Mà quản gia của Bổn gia cùng nhóm người làm cũng đã quen thuộc, không có cản lại, mặc nàng tiến vào.
Sơ Đông nhắm thẳng tới thư phòng của Tang Linh trên lầu hai vọt tới. Bởi vì đã có hai năm kinh nghiệm, nếu không có đoán sai, lúc này Tang Linh hẳn là ở thư phòng, như vậy Mục Thu cũng có thể ở thư phòng.
Cửa thư phòng không có đóng, đang ở trạng thái khép một nửa. Bởi vì sốt ruột, cho nên khi Sơ Đông còn chưa kịp nghĩ nhiều, đã theo bản năng đẩy cánh cửa kia ra. Điều này làm nàng có thể thấy rõ ràng tình hình bên trong.
Sự thật chứng minh, Sơ Đông quả nhiên đoán đúng. Tang Linh thật sự ở thư phòng, nhưng trong thư phòng cũng không chỉ có mình Tang Linh. Đương nhiên rồi, chuyện này cũng không có gì lạ. Bởi vì trong ấn tượng của Sơ Đông, người ở trong thư phòng này luôn là số nhiều. Nhưng làm Sơ Đông ngoài ý muốn là, trong thư phòng không hề có bóng dáng của Mục Thu, mà lại là cô hầu gái Sơ Đông thường thấy theo bên cạnh Tang Linh, trên mặt lúc nào cũng mang nụ cười nọ. Trong ấn tượng của nàng, quan hệ của cô hầu này với Tang Linh vô cùng tốt.
Diệp Nại đang ghé lên bàn, ánh mắt nhắm chặt, mái tóc ngắn mềm mượt phủ lên mặt cô. Mà Tang Linh đang ngồi bên cạnh cô, dùng một bàn tay dịu dàng vuốt tóc cô. Lọn tóc mềm quấn lấy những ngón tay mảnh khảnh của nàng. Nàng nhẹ nhàng ôn nhu vuốt ve nó. Toàn bộ thư phòng đều tản ra hương vị ấm áp tĩnh lặng.
Mà nụ cười trên mặt Tang Linh kia, cho tới bây giờ Sơ Đông cũng chưa từng nhìn thấy. Khác hẳn với nụ cười thường thấy trên mặt Tang Linh - nụ cười hoàn mỹ, hoàn mỹ đến từng góc cạnh, như là được qua khâu thiết kế tỉ mỉ, khiến người ta không thể tìm ra khuyết điểm. Nụ cười như thế có thể mê hoặc nhân tâm, thậm chí người ta sẽ nguyện ý làm tất cả mọi chuyện vì nó. Nhưng nụ cười đó chỉ hiện ở mặt người, không thể tiến vào lòng người. Mà nụ cười trên mặt Tang Linh lúc này, thiếu mất một phần hoàn mỹ kia, lại có thêm một chút ý cười như khi trẻ con có được thứ mình yêu thích. Nhưng lại khiến người ta cảm giác được, người đang nở nụ cười này, trong lòng đang hạnh phúc đến nhường nào.
Sơ Đông đứng ở bên ngoài, nhất thời không biết nên làm cái gì nữa. Nàng cũng không nhúc nhích, rồi thấy Tang Linh vén mái tóc ngắn trên mặt Diệp Nại, sau đó cúi đầu, tóc dài trút xuống, nàng nhẹ nhàng, nhẹ nhàng hạ xuống một cái hôn, trên trán Diệp Nại.
Nhè nhẹ nhàn nhạt.
Sơ Đông đột nhiên lảo đảo.
Nàng không có lên tiếng, lăng lăng nhìn bên trong. Trong đầu trăm chuyển ngàn hồi. Hỗn loạn, xuất hiện rất nhiều rất nhiều hình ảnh, nhưng trong đống hỗn loạn đó, lại toàn là hình ảnh của Mục Thu.
Khi nàng còn đang miên man suy nghĩ, Tang Linh trong phòng đã phát hiện người đứng bên ngoài. Nàng tiêu sái bước tới chỗ Sơ Đông.
Cửa thư phòng được mở hẳn ra mà không hề phát ra tiếng.
Sơ Đông tỉnh tảo lại, mở to mắt nhìn Tang Linh đang đứng trước mặt mình.
Công chúa cao quý nở nụ cười thản nhiên với nàng, nhất thời như gió xuân quất vào mặt, say đổ ba ngàn hoa đào.
"Em thấy rồi?"
"Dạ......" Sơ Đông thành thành thật thật gật đầu.
"Cảm thấy rất biến thái sao?" Nàng hỏi như vậy, nhưng trong giọng nói cũng không thấy có chút gì gọi là không vui cả.
Lắc đầu.
Ý cười trên mặt công chúa càng thêm đậm. "Vì sao?"
"......" Sơ Đông nhìn nụ cười của Tang Linh, dừng một chút mới trả lời: "Tôi không biết."
Không biết? Đáp án kiểu gì vậy? Mỗi người khi nghe được có hỏi nữa không?
Tỷ như hỏi: Vì sao không biết? Hoặc là nói: Không biết cái gì? Hoặc là: Thực sự không biết sao? Có lẽ còn cảm thán thêm một câu: Không biết là cái thể loại đáp án gì đây.
Nhưng Tang Linh không nói thế, nàng chỉ nhìn Sơ Đông, mặt mày phơi phới, cười nói: "Cám ơn em."
Sơ Đông ngạc nhiên. "Vì sao lại cảm ơn tôi?"
Tang Linh cúi người, nhẹ nhàng xoa đầu Sơ Đông, đáp lời: "Bởi vì ngay cái lắc đầu trong nháy mắt kia của em, cũng đã đáng giá tôi cảm ơn rồi."
"......"
"Em tới tìm Mục Thu nhỉ?" Thấy Sơ Đông không có trả lời, Tang Linh hỏi.
"Dạ." Tránh khỏi nụ cười của Tang Linh, Sơ Đông gật đầu nói.
"Cô ấy đã đi về rồi."
"Ồ...... Vậy, tôi cũng về đây."
"Được, không tiễn."
Sơ Đông xoay người đi rồi, Tang Linh đứng ở cửa, nhìn bóng dáng của nàng, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Nhưng đột nhiên, Sơ Đông quay lại, nhìn Tang Linh đứng trước cửa, cực kỳ nghiêm túc hỏi: "Vì sao chị lại thích cô ấy? Rõ ràng cổ là nữ mà."
Nụ cười tươi sáng như ngọc hiện lên. "Bởi vì cô ấy đáng giá."
"Đáng giá?" Sơ Đông kinh ngạc nhìn nụ cười của Tang Linh, hỏi: "Cái gì gọi là đáng giá?"
"Lúc em gặp nó, tự nhiên sẽ hiểu thôi."
"Nhưng...... Nhưng nếu người kia cũng là nữ, hơn nữa cô ấy còn lớn hơn tôi rất nhiều rất nhiều nữa. Thế thì phải làm sao bây giờ đây?" [Tác giả: Kỳ thật, cũng không có rất nhiều lắm đâu~~~ —_—|||||]
"Hàm ý của 'đáng giá', là không gồm giới tính, không gồm cả tuổi tác. Những thứ đó ở trước nó, đều không có ý nghĩa." Tang Linh thản nhiên nói, giọng điệu êm ái dịu dàng, rơi hết vào tai Sơ Đông.
"Không có ý nghĩa?" Nàng thì thào lặp lại lời Tang Linh nói, như là muốn khắc chúng nó vào trong lòng mình.
"Một người bình thường, theo đuổi cả đời cũng chỉ có hai chữ 'hạnh phúc' mà thôi."
"......Một người bình thường, theo đuổi cả đời cũng chỉ có hai chữ 'hạnh phúc' mà thôi......"
Trầm mặc một lát.
Sơ Đông cung kính khom người chào Tang Linh. Sau đó lại vội vàng chạy về nhà.
Bổn gia cách Sơ gia khá là xa, nhưng nàng cảm thấy mình chạy rất nhanh lẹ, nhanh đến mức chính nàng cũng không hề cảm thấy mệt mỏi.
Nàng về tới nhà, quả nhiên nhìn thấy Mục Thu đang ngồi trong phòng khách. Tay cầm tách trà, im lặng thưởng trà. Thấy Sơ Đông đã trở lại, vội vàng buông tách trà xuống, có chút kinh ngạc hỏi: "Làm sao vậy Đại tiểu thư? Sao mà thở dữ vậy?"
"Tôi, tôi tìm, tìm chị đó." Sơ Đông còn đang thở, nàng nhìn Mục Thu, không hề chớp mắt trả lời.
"Tìm tôi? Tìm tôi có chuyện gì sao?" Mục Thu đã muốn đứng lên, đi tới bên cạnh Sơ Đông, đỡ lấy nàng, giúp nàng thuận khí.
"Không...... Không có việc gì." Trong nháy mắt lúc tay bị Mục Thu giữ chặt kia, mặt Sơ Đông 'xoát' một cái đỏ bừng.
"Không có việc gì?" Mục Thu kéo Sơ Đông đi đến ngồi xuống ghế. "Vậy em tìm tôi để làm chi?" Cô cười, nụ cười không hề giống với của Tang Linh, ánh mắt sáng trong, tựa như vì sao trên trời cao vậy.
Sao, mặt mày lấp lánh như sao.
Trăng, dung nhan thanh nhã như trăng.
"Tôi... tôi chỉ muốn tới tìm chị thôi." Nàng cảm giác được độ ấm trên tay Mục Thu đang truyền tới đây. Đó là độ ấm làm người ta yên tâm, tựa như mỗi lần nàng sợ hãi, đều sẽ tìm đến Mục Thu. Chỉ cần bàn tay ấm áp của Mục Thu nắm lấy nàng, nàng sẽ rất yên tâm.
Mục Thu rót một tách trà cho Sơ Đông, đưa tới tay của nàng.
"Vậy em tìm thấy tôi rồi, giờ đã đỡ hơn chưa?"
Sơ Đông cầm tách trà kia, im lặng gật đầu. Nàng nâng tách trà xoay xoay, rồi nhẹ nhàng uống một ngụm.
"Mục Thu."
"Ừ?"
"Kỹ năng pha trà của chị thật tệ."
"......" Không có bằng miệng của em đâu! Ngã tư đường hoa lệ lệ xuất hiện trên trán. --->(ᇂvᇂ╬)
Tiểu quỷ mới từng này tuổi thôi mà mở miệng ra toàn lời không đáng yêu là sao?
"Mục Thu." Đại tiểu thư lại kêu.
"Uống trà." Mục Thu nhíu mày, từ từ nhắm hai mắt, uống tách trà trong tay như là uống phải thạch tín vậy.
Nàng nhìn chén trà trong tay, đột nhiên mở miệng hỏi: "Mục Thu, chị có bồ chưa?"
"Phụt!" Nước trà trong miệng Mục Thu hoa hoa lệ lệ phun ra.