Làm Mẹ Kế Không Dễ Dàng

Chương 56



Lớp 9 sắp đến kỳ tốt nghiệp, tháng tư rồi, còn hơn 2 tháng nữa là đến kỳ trung khảo(*), thời gian rảnh rỗi càng ngày càng ngắn, giờ nghỉ trưa hiếm có càng được người tôi tận dụng.

(*) thi lên cấp 3

Kế Hoa Thanh ngồi ở một bên im lặng ăn gì đó. Sơ Đông tận dụng hết mọi khoảng thời gian có thể tận dụng để đọc sách. Hai người ngồi cùng nhau, ở trong mắt Minh Ký và Hi Nhược, quả thực chính là tuyệt phối.

A~~~~ mỹ nhân thư sinh phúc hắc xứng tiểu công chúa thanh thuần [?], bức tranh này nhìn ở góc độ nào cũng tuyệt mỹ.

"Cậu vừa phải thi, vừa phải học những thứ đó, nổi không vậy?" Kế Hoa Thanh nhìn người ngồi bên cạnh mình hỏi.

"Có thể." Sơ Đông trả lời, đầu vẫn không hề ngẩng lên.

"Đừng miễn cưỡng bản thân quá. Chú ý thân thể." Nữ sinh vô tâm vô phế hiếm khi nói như vậy.

"Tôi biết rồi, bà quản gia." Mỹ nhân thanh thuần nở nụ cười xán lạn với mỹ nhân thư sinh bên cạnh.

Khung cảnh, thật hài hòa quá đi~~~

Hai người dối diện yy vô hạn.

"Hoa Thanh, Đông Đông, các cậu thật không muốn thành đôi sao?" Hi Nhược nói ra lời nàng đã nghĩ đến n lần, cũng tàn phá Sơ Đông n lần.

"Tại sao tôi nhất định phải thành đôi với Kế Hoa Thanh?" Người từng bị câu đó hỏi đến suýt hỏng mất, nay chỉ thoải mái cười nói.

"Bởi vì các cậu cực kỳ xứng đôi mà!" Đây là Minh Ký nói. Những lời này từng làm cho Sơ Đông thiếu chút nữa nhảy dựng lên đòi giết người.

"Hửm? Nhưng tôi lại thấy, Tiểu Ký cậu cùng Nhược Nhược, mới là tuyệt phối chân chính đó." Người nào đó nay đã giữ được bình tĩnh, trả lời như là đang nói tối nay muốn ăn cái gì vậy.

"Tại sao cứ ghép đôi tôi với Nhược Nhược chứ?" Người nào đó gần đây hay bị Sơ Đông gán ghép lung tung rất mất hứng.

Sơ Đông buông sách xuống, cười.

Như gió xuân. Ôi~~~~

"Cp thôi! Như thế nào? Tiểu Ký còn ra ngoài tìm 'cờ màu'? Muốn vứt bỏ Nhược Nhược tuyệt phối sao?"

Khóe miệng Minh Ký run rẩy.

Da mặt Hi Nhược run rẩy.

"Đông Đông~~" Người nào đó run rẩy khóe miệng nói: "Sau này cậu đừng có ngồi chung với Kế Hoa Thanh nữa nha! Cậu càng ngày càng đen đó."

Cô bé Đông Đông bị các nàng đùa giỡn chút xíu đã mặt đỏ đâu rồi? Vì sao đi gấp quá vậy?!

Có một Kế Hoa Thanh đã quá đủ, các nàng không muốn có người thứ hai đâu.

Sơ gia –

Mục Thu cực rối rắm: "Tiểu Chuy này, cô cảm thấy quá trình một người từ tiểu quỷ thăng cấp đến phúc hắc, cần bao lâu?"

"Cái đó hở..." Chuy Danh cười tủm tỉm trả lời: "Sợ là cần vài năm á."

Vài năm ư?! Mục Thu trầm tư: "Nhưng tại sao, người tôi biết kia, chỉ dùng mấy tháng, đã đen thui rồi?"

"Chuyện đó......" Chuy Danh cười nói: "Chỉ sợ là vấn đề thiên phú đi."

"Thiên, thiên phú?"

Không thể không thừa nhận, loại vấn đề thiên phú này, có khi thực dễ khiến người ta tức chết. Người nào đó run rẩy dây thần kinh nghĩ.

- --

Cuối tuần, sáng sớm.

"Đại tiểu thư, hôm nay cũng phải đến trường?"

"Ừ, buổi sáng phải học bồi dưỡng, buổi chiều sẽ về."

"Như vậy à! Đừng vất vả quá, chú ý thân thể." Rõ ràng là lời nói giống hệt của Kế Hoa Thanh, nhưng từ miệng Mục Thu nói ra, Sơ Đông liền cảm thấy thực khác biệt.

"Tôi biết rồi." Không giống, chắc là bởi tâm tình của mình khi đối mặt với hai người họ là khác nhau.

Mục Thu thực tri kỷ đưa một ly sữa tới trước mặt Sơ Đông: "Không thể không uống sữa."

Sơ Đông rối rắm, nhìn thoáng qua người nào đó ngồi một bên, thấy mình đau khổ xong thì mang dáng vẻ vui sướng khi người gặp họa, đột nhiên giở trở sáp lại gần.

"Ối~~ Đại, Đại tiểu thư, làm, làm sao vậy?" Mục Thu bị hù hết hồn.

Từ sau lần bị nàng hôn kia, Mục Thu đã rất sợ nàng, hơn nữa chuyện mát xa lần nọ......

Nhìn Mục Thu như vậy, xác thực có chút đáng thương. Nhưng Sơ Đông cũng rất không có lương tâm cảm thấy, Mục Thu như vậy chọc vui hơn, thường thường nghĩ muốn "đe dọa" cô một chút. Hơn nữa dường như đã nghiện luôn rồi.

Tội nghiệp Mục Thu, tự dưng lại dính phải người như vậy.

"Mục Thu cảm thấy tôi thực tùy hứng (tính khí thất thường, ngang ngạnh) có phải không?" Nàng đột nhiên hỏi.

"Hả? Không có, làm gì có đâu." Bởi vì thường xuyên bị "đe dọa" cho nên nay mặc kệ là vấn đề gì, Mục Thu đều trả lời thật cẩn thận.

"Nhưng Mục Thu luôn gọi tôi là 'Đại tiểu thư Đại tiểu thư', nếu không phải bởi vì cảm thấy tôi thực tùy hứng, thì là vì Mục Thu không muốn xem tôi là người nhà sao?" Nói với vẻ mặt ai oán, nữ chính trong truyện Quỳnh Dao, chắc cũng diễn như vậy ấy nhỉ?

Tế bào toàn thân Mục Thu đều sôi lên. "Đương nhiên tôi không hề nghĩ như vậy, Đại tiểu thư em suy nghĩ nhiều quá." Thật sự không thể trách cô, mà là vì mỗi lần Đại tiểu thư lộ ra vẻ mặt như thế kia, sau đó đảm bảo sẽ có chuyện không hay xảy ra.

"Mục Thu quả nhiên vẫn là không thích tôi......"

"......"

Trong tay Sơ Đông còn cầm ly sữa, tựa vào người Mục Thu, một chân vói vào giữa hai chân Mục Thu. Thành công làm cho sắc mặt người nào đó càng thêm tái mét.

"Đông Đông...... Gọi tôi là 'Đông Đông', Mục Thu không muốn gọi tên của tôi sao?" Nàng áp gần sát Mục Thu, phả hết hơi thở vào tai Mục Thu.

"...... Đông, Đông Đông......" Mục Thu cứng ngắc, thành công cứng ngắc. Cô...... Cô rất sợ đó nha nha nha nha~~~

Sơ Đông rất hài lòng với dáng vẻ của Mục Thu lúc này.

Mục Thu luôn có cảm giác nguy cơ trinh tiết khó giữ được.

Lúc phản ứng lại Sơ Đông đã đi mất, cái ly sữa......

"Nhóc con kia em quay lại đây cho tôi! Em lại không uống sữa!"

"Phu nhân, hôm nay không phải cô có hẹn sao? Hình như sắp không kịp rồi." Chuy Danh đứng ở một bên, có cảm giác cạn lời. Nàng càng ngày cảng cảm thấy, gần đây phu nhân càng lúc càng tội nghiệp.

- --

Sơ Đông vẫn khá phiền não.

Tuy rằng nàng cảm thấy bản thân dạo gần đây đã có thể bắt nạt được Mục Thu, khả năng đối phương có thể thoát khỏi lòng bàn tay mình gần như bằng không rồi. Kết quả mà mình muốn, chỉ còn phụ thuộc vào thời gian thôi.

Nhưng Sơ Đông vẫn khá phiền não. Sơ Đông phiền não ở chỗ thái độ của Mục Thu đối với bản thân.

Mục Thu đối xử với nàng tốt lắm, tốt đến nỗi cho tới bây giờ cũng chưa từng nổi giận với nàng. Chuyện gì cũng không có bắt ép nàng, đối với yêu cầu của nàng, mặc kệ có ngang ngược cỡ nào, dường như đến cuối cùng đều đã thỏa mãn.

Mục Thu đối xử với nàng tốt lắm, nhưng cái tốt đó, là sự lễ độ của Mục Thu.

Lễ độ, có thể làm cho người ta lập tức trở nên gần gũi hơn. Trên người Mục Thu luôn có một sự lễ độ nhất định, cho nên cô luôn có thể khiến người ta nhanh chóng thân thiết với cô hơn, rất ít khi cảm thấy xa cách. Tuy vậy, vẻ lễ độ của Mục Thu, lại làm cho những người tưởng như thân thiết kia có một khoảng cách nhất định với cô. Sẽ không tới quá gần, cho dù có gần đến cỡ nào, cũng luôn làm người ta cảm thấy, bản thân không thể tiến vào trái tim Mục Thu được.

Mà con người là động vật có lòng tham không đáy. Lúc ban đầu, Sơ Đông chỉ muốn Mục Thu không bỏ rơi mình, chỉ thích Mục Thu có thể sống chung với mình, cũng không hy vọng xa vời cái gì. Sau đó nàng lại muốn Mục Thu thích mình, cưng chiều mình, mà khi nàng chiếm được nó rồi, nàng lại thấy chưa đủ. Nàng bắt đầu hy vọng xa hơn, hy vọng về những thứ mà nàng có mơ cũng không mơ thấy.

Nàng hy vọng Mục Thu thích nàng, không phải thích bình thường. Nàng hy vọng kiểu thích của Mục Thu đối với mình là độc nhất vô nhị, là giống với kiểu nàng thích Mục Thu. Thậm chí nàng hy vọng, Mục Thu chỉ thích một mình nàng, ngay cả kiểu thích bình thường cũng không được trao cho người khác. Tất cả mọi kiểu thích, Mục Thu đều phải trao cho nàng, chỉ được trao cho riêng mình nàng.

Nhưng nàng không chiếm được, nàng biết Mục Thu thích nàng, nhưng nàng cũng biết, kiểu thích của Mục Thu trao cho mình không phải là kiểu nàng muốn. Cái kiểu thích mà vẫn mang theo chút lễ độ, kiểu thích mà không có khác bao nhiêu so với của những người khác, làm cho Sơ Đông thật rất muốn khóc.

Nàng không cần cái kiểu thích đó đâu. Mục Thu, rốt cuộc thì khi nào chị mới hiểu, chừng nào chị mới có thể trao cho tôi, cái kiểu thích mà tôi mong đây?

Nàng có thể chậm rãi làm Mục Thu thay đổi, chỉ cần Mục Thu không trốn mất, nàng luôn tin tưởng, bản thân có thể thay đổi cô từng chút một. Nhưng nàng lại sợ Mục Thu thay đổi quá chậm, sợ bản thân đã đến nước tuyệt vọng, mà Mục Thu vẫn là Mục Thu của hiện tại. Kiểu thích kia, vẫn chỉ là kiểu thích ở mức độ của hiện tại mà thôi.

Tựa như lúc này, nàng về nhà, thấy Mục Thu vốn nên ở nhà nghỉ ngơi ngày cuối tuần giờ lại không có mặt. Sau khi hỏi rõ thì nàng ở trong sân đợi đến tối, mới thấy được Mục Thu. Mà khi thấy mặt, thì lại chứng kiến cảnh cô đang trò chuyện rất vui vẻ cùng với một nữ sinh có vẻ ngoài khá trung tính.

Nụ cười tươi tắn đó, thì ra cô cũng sẽ dành cho người khác.

Độc nhất? Đặc biệt? Có cái gì đặc biệt? Có cái gì khác nhau đâu? Thì ra, tất cả vốn dĩ đều như nhau thôi......

Khổ sở, đau lòng.

Thật sự rất khó chịu, quá đau lòng. Hóa ra thích một người, lại là chuyện khiến cho người ta khổ sở, đau lòng đến vậy sao?

Mục Thu, thích chị, thật sự là chuyện tuyệt vọng sao?

- ------

Mục Thu cùng Tô Thiến nói đến vui vẻ hăng say. Tuy rằng sống cùng một nơi, nhưng sau khi tốt nghiệp, đã lâu lắm hai người chưa có gặp lại. Cho nên lần này gặp mặt, Mục Thu thật sự rất vui vẻ.

Hơn nữa làm cho cô càng thêm vui chính là, biết cái tên thiếu đòn này nay đã bị Lạc Hà ăn gắt gao. Cho sau khi cô vui vẻ nói xong với Tô Thiến, mới phát hiện không biết khi nào Sơ Đông đã đứng nơi đó, không hề nhúc nhích.

"Đại tiểu thư, em bị sao vậy? Sắc mặt không tốt lắm."

"Đông Đông......" Sắc mặt Sơ Đông trắng bệch nói.

"Hở?"

"Đông Đông, tôi nói chị hãy gọi tôi là Đông Đông mà! Tôi không cho phép chị gọi tôi là Đại tiểu thư, tôi ghét nhất là khi chị gọi tôi là Đại tiểu thư! Rốt cuộc chị có biết không hả?!" Lớn tiếng quát, tựa hồ chỉ có quát to lên như vậy, mới có thể làm nỗi đau trong lòng giảm bớt một ít.

Chị là thật sự không biết, hay là làm bộ như không biết? Đừng tỏ ra vẻ khó hiểu hoài nghi đó nữa, xin chị đừng tỏ vẻ như vậy nữa!

- ------

Editor có lời muốn nói: Nên xếp đại tiểu thư vào thuộc tính nào đây~~ Dụ thụ hay dụ công?? >,< Cơ mà, có vẻ ngược đại tiểu thư rồi~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.