Làm Mẹ Kế Không Dễ Dàng

Chương 57



Mục Thu không biết Sơ Đông bị làm sao nữa.

Cô chỉ biết sau lần đó, Sơ Đông rất ít khi tìm cô nói chuyện. Cô suy nghĩ rất nhiều, nhưng cũng không có nghĩ ra nguyên nhân. Chỉ là một cách gọi mà thôi, nếu Sơ Đông thật sự không thích, cô sẽ không gọi như thế nữa. Nhưng Sơ Đông thậm chí còn không cho cô cơ hội hỏi rõ ràng nguyên nhân.

Chẳng lẽ một tiếng 'Đại tiểu thư' kia, thật sự làm cho Sơ Đông khó chịu như vậy sao? Nhưng không phải lúc trước cô vẫn luôn gọi như thế sao? Lúc trước có thể, sao lúc này lại không được? Cô cũng không thấy có cái gì khác à nha. Cô thật sự không biết mà.

Lúc cô còn chưa rõ chuyện gì, thì đã nhận được điện thoại từ chủ nhiệm lớp của Sơ Đông.

"A lô. Xin chào, chị là phụ huynh của Sơ Đông sao?" Giọng nói của người phụ nữ đầu bên kia điện thoại rất êm tai, ngọt ngào, rất lịch sự.

"Dạ...... Là tôi đây, chị là......"

"À, tôi là giáo viên chủ nhiệm của Sơ Đông, thật có lỗi quá nhưng mà, gần đây tình hình học tập của Sơ Đông không tốt lắm, thành tích dao động rất lớn. Cho nên tôi muốn mời chị đến đến một chuyến." Đối phương hỏi rất cẩn thận, như là đang sợ Mục Thu sẽ từ chối.

"...... À, được. Buổi chiều tôi tới được không?"

"Được, làm phiền chị rồi, vậy hẹn gặp lại."

"Không phiền gì đâu, tạm biệt." Bị mời gặp mặt, chuyện này làm cho Mục Thu rất bất ngờ. Ngẫm lại trước đây, mỗi lần làm chuyện xấu đều rất sợ giáo viên mời phụ huynh, nay rốt cuộc đã được mời, chẳng qua lần này cô đi với tư cách là phụ huynh. Trước kia tưởng rằng chỉ có mấy nhóc bị mời phụ huynh mới lo lắng, hiện tại mới biết, thì ra làm phụ huynh được mời, cũng lo lắng không kém.

Mục Thu xin nghỉ, buổi chiều chưa tới 1 giờ, liền đến trường học.

Trường trung học thuộc Học viện Anh, nơi này Mục Thu rất quen thuộc, cho nên đi cũng dễ dàng.

Tòa nhà của giáo viên nằm gần nhất phía trước, tầng của giáo viên lớp 9 ở dưới cùng.

Chủ nhiệm của Sơ Đông phỏng chừng là giáo viên mới, rất trẻ, là một cô gái xinh đẹp buộc tóc đuôi ngựa, vừa thấy Mục Thu đến, liền vô cùng nhiệt tình đứng lên.

"Xin chào, chị là phụ huynh của học sinh Sơ Đông sao?"

"Vâng, đúng vậy, xin chào."

"Chị họ gì?"

"Họ Mục."

"Chào chị, Mục phu nhân."

Bởi vì văn phòng không tiện nói chuyện cho lắm, cho nên cô giáo cố ý cùng Mục Thu đi đến phòng khách. Cơ mà hai người họ vẫn khá là rối rắm. Một người là lần đầu tiên gặp riêng phụ huynh, người còn lại thì là lần đầu tiên được mời, đều không rõ phải ứng xử thế nào trước tình huống hiện tại.

"Thành tích của Đông Đông vẫn luôn rất tốt, chúng tôi đều an tâm về cô bé. Nhưng gần đây thành tích Đông Đông ở các môn đều tuột dốc nghiêm trọng, cho nên tôi mới muốn mời chị tới đây hỏi thăm một chút. Sơ Đông gần đây có phải gặp khó khăn gì không." Ngồi một đỗi, chủ nhiệm lớp mới như là nghĩ ra được nên mở miệng như thế nào, hỏi.

Tuy rằng nàng hỏi như thế, nhưng thật sự nghĩ không ra một Đại tiểu thư như Sơ Đông, rốt cuộc sẽ gặp phải cảnh ngộ khó khăn gì.

Áo cơm không lo, trong nhà có quyền có thế, kỳ thật cho dù hiện tại thành tích của nàng không tốt, tương lai, cái công ty cực đại của Sơ gia kia, không phải sẽ là của nàng sao? Nàng thậm chí cũng cảm thấy, hành vi của mình lúc này căn bản là dư thừa.

Mục Thu đang xem bài kiểm tra của Sơ Đông. Cô còn xem rất nghiêm túc.

Kỳ thật thành tích này cũng không tệ, ít nhất là không đến nỗi, nhưng so với mấy kết quả Mục Thu từng xem, quả thực là tuột dốc không phanh.

Nhưng về chuyện của Sơ Đông, cô cũng không biết nhiều hơn cô giáo chủ nhiệm bao nhiêu cả. Ít nhất là đối với tình huống gần đây của Sơ Đông, cô dường như cũng không nắm rõ. Cô thực sự không rõ. Mà điều duy nhất cô nghĩ đến lúc này, cũng chỉ có chuyện xảy ra ngày đó mà thôi.

Chẳng lẽ là bởi vì tối hôm đó? Nhưng cô còn không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra nữa. Nếu có thể, Mục Thu thật muốn mở Thiên Nhãn ra, để nhìn rõ ý nghĩ trong lòng Sơ Đông. Như thế thì cô cũng không cần ở đây khổ sở thế này.

Trốn tránh hoặc bỏ mặc, đều không phải là cách giải quyết vấn đề.

"Tôi sẽ tìm thời gian nói chuyện cùng Đông Đông, cám ơn cô giáo." Mục Thu thu xếp xấp bài kiểm tra trong tay, nói với người đang khá mất tự nhiên trước mặt.

"Không có gì, đây vốn là trách nhiệm của chúng tôi."

- --

Mục Thu xếp lại bài kiểm tra của Sơ Đông, mang theo đi luôn. Lúc ra về, Mục Thu đi ngang qua lớp của Sơ Đông, nhìn thử có thể gặp được Sơ Đông không.

Nhưng lúc này, đang là giờ học, cô không thể vào trong, chỉ có thể đứng bên cửa sổ ngó vào.

Cô thấy Sơ Đông ngồi ngay trước giáo viên. Sơ Đông đang trong lớp, nhưng tinh thần của nàng lại không tốt, nằm dài ra bàn, tuy rằng không có ngủ, nhưng học hành kiểu đó, kết quả thế nào cũng có thể nghĩ ra.

Tuy rằng Mục Thu không có yêu cầu Sơ Đông học tập phải nghiêm túc hay gì, nhưng cũng rất không hài lòng khi thấy cảnh tượng kia. Nhìn thấy tình huống như vậy, nói là tức giận, thôi thì phải gọi là đau lòng thì đúng hơn.

Cô còn đang cau mày, trong lòng còn đang miên man suy nghĩ, Sơ Đông vốn đang nằm trên bàn lại đột nhiên quay đầu, nhìn về phía bên này......

Bốn mắt nhìn nhau.

"......" Tim Mục Thu bỗng nhiên đập nhanh hơn. Cô vẫn không nhúc nhích, chỉ có thể như vậy nhìn chằm chằm vào nàng.

Mà trong nháy mắt khi Sơ Đông nhìn thấy Sơ Đông, đột ngột 'xoạt' cái đứng bật dậy. Dẫn tới bốn phía đều đưa mắt lại. Có người tò mò, cũng chuyển hết tầm mắt qua bên này.

Vì thế Mục Thu ngồi thụp xuống theo bản năng.

"......" Mất mặt quá đi mất mặt quá đi mất mặt quá đi a a a a! Người nào đó vừa ngồi chồm hổm khinh bỉ bản thân vừa âm thầm hy vọng, lúc này trăm ngàn lần đừng có ai đi tới nha, bằng không cô sẽ thật sự muốn chết.

"......" Sơ Đông vẫn đang nhìn bên ngoài.

Minh Ký cũng nhìn ra bên ngoài, nhưng nàng không có thấy cái gì hết.

Rốt cuộc Đông Đông thấy cái gì thế? Nhìn đến xuất thần như vậy?

Kế Hoa Thanh cũng nhìn thoáng qua cửa sổ, đương nhiên nàng cũng không có thấy cái gì. Nhưng dù là không thấy gì, cơ mà từ vẻ mặt của Sơ Đông, nàng cũng đoán được ít nhiều.

Tình trạng của Sơ Đông gần đây kỳ thật Kế Hoa Thanh vẫn luôn để ý, cũng khá lo lắng. Trung khảo sắp tới, nàng không hy vọng Sơ Đông bởi vì chút nguyên nhân, biến thành kết quả cuối cùng không ai nguyện ý thấy.

"......" Sơ Đông vẫn nhìn cửa sổ, nàng nhìn rất lâu, nhưng lại không thấy người vốn đã đứng trước cửa kia xuất hiện nữa.

Đi rồi sao? Hẳn là đi mất rồi nhỉ? Cô ấy đến đây làm gì? Là bị chủ nhiệm lớp gọi đến sao? Tuy rằng từng nghe Hi Nhược nói chủ nhiệm lớp muốn mời phụ huynh của mình, nhưng Sơ Đông cũng không ngờ Mục Thu thật sự đến.

Nàng nhìn ra cửa sổ, bây giờ nàng rất muốn cứ thế mà đuổi theo ra. Nàng muốn đuổi theo Mục Thu, hỏi cô, hỏi cô rất nhiều chuyện. Loại xúc động này dường như muốn xông ra khỏi lồng ngực nàng, nhưng cuối cùng nàng không có lao ra. Cuối cùng nàng vẫn xoay đầu về, rũ mắt, nhìn bài kiểm tra trên bàn. Nàng mới phát hiện, trên bài làm của mình, ở góc phải bên dưới, có một hàng chữ nhỏ, tất cả đều là tên Mục Thu.

Nàng muốn hỏi, nàng muốn hỏi rõ ràng.

Mục Thu, tôi thích chị. Chị có thể thích tôi được không? Chị có thể yêu tôi được không?

Nhưng, nàng không dám.

- --

Hôm nay Mục Thu cố ý về nhà sớm. Tuy rằng ở công ty không cho phép ai sớm về sớm. Nhưng dựa vào thân phận đặc thù, thật sự muốn đi về, cũng không có ai dám cản cô.

Lúc Sơ Đông về nhà, đã thấy Mục Thu ngồi trên ghế giữa phòng khách, trước mặt bày một xấp bài kiểm tra, đúng là bài kiểm tra của nàng.

Thì ra thật sự bị mời.

Nàng thực bình tĩnh thong dong đi qua, bỏ túi xách bên vai lên bàn rồi ngồi xuống cái ghế bên cạnh Mục Thu.

"......" Mục Thu không có mở miệng.

"Chị nói đi." Thấy Mục Thu vẫn không mở miệng, ngược lại là Sơ Đông tự lên tiếng trước.

"Nói cái gì?"

"Bộ dạng này của chị, không phải là muốn nói chuyện với tôi sao? Là chuyện hôm nay chủ nhiệm gọi chị đến uống trà đi? Nếu chị không muốn nói, tôi sẽ lên lầu." Sơ Đông nói, mặt mày không chút biểu cảm. Nàng thật sự không biết đối mặt Mục Thu lúc này, thì nên dùng vẻ mặt gì nữa.

"Tôi không trách em để thành tích tuột dốc, tôi chỉ muốn biết nguyên nhân."

"Nguyên nhân gì chứ?"

"Nguyên nhân em biến thành như vậy...... Có phải là bởi vì chuyện tối hôm đó không?" Mục Thu hỏi, nhưng giọng điệu lại là khẳng định.

"......" Sơ Đông không trả lời.

"Tôi biết là do tối đó, nhưng lại không hiểu rốt cuộc em bị làm sao hết? Cuối cùng thì hôm đó bị sao vậy? Là vì tôi đi ra ngoài mà không có nói với em? Hay vì tôi gọi em là 'Đại tiểu thư'? Nhưng tôi không hiểu, thật sự không hiểu, tôi gọi em là 'Đại tiểu thư' thì làm sao? Không phải trước kia tôi đều gọi như vậy sao? Vì sao lúc trước thì được, bây giờ lại không được chứ? Nếu đã không được, thì coi như tôi đã sai, tôi sẽ sửa nha, Đông Đông......" Cô nói một dây dài, nói đến mỏi miệng. Cô dừng một chút, đột nhiên còng người xuống, thực vô lực hỏi: "Đông Đông...... Rốt cuộc là bị sao vậy? Em phải cho tôi một cái lý do chớ...... Chúng ta, chúng ta đừng như vậy được không? Tôi mệt chết đi......"

"Đừng như vậy? Chị hỏi tôi bị sao? Đến tột cùng là bị sao? Chị rốt cuộc......" Sơ Đông nãy giờ vẫn không lên tiếng, ngồi trên ghế, như là chất chứa đã lâu, thì thào lặp lại mấy câu, sau đó đột nhiên đứng lên, quát to về phía Mục Thu: "Rốt cuộc chị thật là không biết, thật là ngu ngốc, hay là chị đang giả ngu, hay là, căn bản là không muốn đối mặt!? Hoặc là ngay từ đầu chị vẫn luôn đùa giỡn tôi!?"

Nàng đau lòng, nàng thống khổ cau mày, lồng ngực phập phồng, dường như thân thể có gì đó sắp bùng nổ, liều mạng rống lên với Mục Thu: "Chị thì biết cái gì? Rốt cuộc thì chị biết cái gì chứ?! Chị căn bản là chẳng biết cái gì hết!! Không, không đúng! Chị có biết, rõ ràng chị biết! Nhưng chị lại không muốn đối mặt, chị là đang giả ngu! Bây giờ chị còn hỏi tôi bị sao vậy. Ngay từ đầu, người trốn tránh là chị! Là chị đó! Chị đã muốn tránh né rồi, vậy bây giờ chị còn quản tôi làm gì?! Chị dựa vào cái gì mà ngồi ở chỗ này?!" Nàng nói năng đã bắt đầu lộn xộn. Nàng biết mình đang tổn thương Mục Thu, nhưng nàng không có cách nào ngừng lại. Nàng vừa nhìn thấy dáng vẻ Mục Thu lúc này thì đã hận, rất hận! Hận đến mức muốn hung hăng tổn thương cô.

Là chị khiến tôi đau khổ, là chị biến tôi thành như vậy. Nhưng bây giờ chị lại ngồi ở đây, làm ra vẻ cái gì cũng không biết, ra vẻ cái gì cũng không liên quan tới chị.

Tôi hận chị! Tôi hận chị!

"Chị, chị... Mục Thu là đồ ngu ngốc! Tôi ghét chị nhất! Tôi không bao giờ muốn nhìn thấy chị nữa!" Sau khi rống to như muốn dùng hết sức lực, Sơ Đông đột nhiên bỏ chạy như điên!

Đẩy Chuy Danh còn đang sững người trước cửa, rồi xông thẳng ra ngoài!

- ------

Editor có lời muốn nói: chương này kịch tính hặm~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.